Dịch: Hoangforever
Tướng Lực màu xanh da trời bốc lên trên người Lý Lạc đang còn đứng ở trên sân, làm cho tất cả người ở đây rung động và chấn kinh, gần như vượt qua cảnh tượng Lục Thái bị bại trận.
Tất cả mọi người rung động nhìn một màn này, trong lòng cuồn cuộn nổi sóng, để cho bọn họ trong thoáng chốc cảm giác run rẩy.
“Hắn... hắn làm sao đột nhiên lại có Thủy Tướng?”
Đế Pháp Tình lẩm bẩm nói.
Nàng nhìn thiếu niên có gương mặt vô cùng tuấn lãng, thân thể cao ráo, tay cầm thiết côn kia mà nhất thời có chút hoảng hốt.
Bởi vì nàng nhớ lại hình ảnh Lý Lạc năm đó, khi hắn vừa mới vào trường Nam Phong. Khi đó hắn trực tiếp trở thành một nhân vật phong vân trong trường, không người nào có thể theo kịp. Danh tiếng lúc đó của hắn thậm chí còn xém đuổi kịp danh tiếng Khương Thanh Nga trong truyền thuyết kia.
Chỉ là sau này, theo thời gian, khi hắn hiển lộ ra Tướng Tính của mình, phong quang của hắn mới xuống dốc không phanh. Cuối cùng, thậm chí còn bị rớt xuống học viện số 2 nữa.
Nhưng lúc này, vị thiếu niên có Tướng lực màu xanh da trời đang còn bốc lên khắp người kia phảng phất giống như vị thiếu niên năm đó, dần dần trở nên sáng bóng như ngọc.
Sắc mặt Tống Vân Phong thì thay đổi, biến ảo đặc sắc nhất.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chọc lên người Lý Lạc giống như cây đinh, giống như kiểu muốn nhìn thấu hết mọi thứ bên trong người Lý Lạc vậy.
Nếu có ai hỏi ngươi không nguyện ý nhìn thấy cảnh tượng này nhất... thì có lẽ Tống Vân Phong hắn là người thứ nhất.
Lý do là vì năm đó, hắn tận mắt chứng kiến quang mang của Lý Lạc rực rỡ như thế nào. Chính vì lý do này cho nên hắn mới không nguyện ý nhìn thấy Lý Lạc vùng lên.
Tống Vân Phong nghiêng đầu, nhìn về phía gò má Lữ Thanh Nhi. Nàng lúc này, hai con mắt dường như sáng ngời khi nhìn về phía người thiếu niên đang đứng trên sân kia. Điều này làm cho nắm tay trong túi áo hắn khẽ chậm rãi nắm chặt lại, ánh mắt trầm xuống, tràn ngập bóng tối.
Khi hai người Tống Vân Phong và Đế Pháp Tình đang còn dâng trào cảm xúc lẫn lộn trong lòng thì Lữ Thanh Nhi ở bên cạnh lại vô cùng bình tĩnh. Hai con mắt trong veo như nước nhìn Lý Lạc.
“Quả nhiên...”
“Trường Nam Phong này, tương lai có lẽ sẽ trở nên thú vị.”
“Lý Lạc, ngươi có thể trở lại được không?”
.......
“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Lý Lạc tại sao đột nhiên lại có Thủy Tướng?”
Trên đài cao, Lâm Phong hiện ra sự khiếp sợ , một lát sau, hắn không nhịn được lên tiếng nói.
“Đừng nói là hắn dùng cái cấm thuật gì gì đó không theo qui định nha?”
Từ Nhạc Sơn tương tự cũng bị vây trong nỗi khiếp sợ, thế nhưng khi nghe thấy Lâm Phong nói như vậy, nhất thời bất mãn nói:
“Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy? Lý Lạc trước kia là Vô Tướng đấy! Đừng có mà đổ thừa cho nó!”
Lâm Phong nhất thời đình trệ, cau mày nói:
“Ta không phải có ý như vậy, nhưng chúng ta ai ở đây cũng biết, Vô Tướng chính là Trời Sinh. Thế nhưng Hậu Thiên lại có được, điều này làm sao có thể xảy ra được chứ?”
Từ Nhạc Sơn hừ lạnh nói:
“Chúng ta cảm thấy lạ lùng, kỳ diệu. Đấy là vì chúng ta chẳng qua lịch duyệt (1) chưa đủ mà thôi.”
(1) lịch duyệt: sỏi đời, tri thức thu được qua sự từng trải.
Lâm Phong định cãi lại thì lão viện trượng ở phía trước liền lên tiếng, nói:
“Hậu Thiên Chi Tướng mặc dù hiếm thấy, thế nhưng cũng không phải là không thể. Nghe nói có một số thiên tài địa bảo cực kỳ hiếm thấy trong truyền thuyết có được công hiệu như thế này.”
“Có lẽ cha mẹ Lý Lạc đã cho hắn loại thiên tài địa bảo như thế này, cho nên hắn mới có thể có được Thủy Tướng.”
“Trước tiên, khoan hãy cãi nhau về cái vấn đề này nữa. Đợi tỷ thí xong, gọi Lý Lạc lên hỏi một chút là được. Chúng ta là trường học, nhiệm vụ của chúng ta là dạy học, còn những cái khác, chúng ta không có tư cách hỏi tới.”
Nghe thấy lão viện trưởng nói như vậy, Lâm Phong cũng không nói thêm gì nữa. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Lý Lạc đang đứng dưới sân, khóe mắt lóe lên, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Giữa muôn vàn ánh mắt chấn động ở đây, Bối Côn sắc mặt có chút khó coi, tay cầm trường thương đi vào sân đấu.
“Lý Lạc, không ngờ người lại có thể ẩn sâu tới như vậy. Ngươi tính dùng 3 trận tỷ thí ngày hôm nay để chứng minh bản thân mình sao? Thế nhưng, ta không có để cho ngươi được toại nguyện đâu.”
Bối Côn lạnh lùng nói.
Lý Lạc cười nói:
“Lời thoại quá ấu trĩ . Ngươi đang ở đây diễn kịch sao?”
Nghe thấy vậy, gương mặt Bối Côn đỏ lên, tức giận quát:
“Để xem người còn cười được bao lâu!”
Hắn bước ra một bước, Tướng Lực từ trong cơ thể bốc lên, mơ hồ có tiếng hổ gầm truyền ra. Một cỗ uy áp như có như không cũng theo đó tỏa ra.
Đó là Liệt Sơn Bạo Hổ Tướng của Bối Côn, phẩm cấp Lục Phẩm.
Tướng này lấy sự cương mãnh, hung sát để nổi danh. Nếu nói về uy lực... Lực lượng của nó có thể dời sơn sẻ núi.
Lý Lạc cảm nhận được một cỗ sát khí nhàn nhạt đập thẳng vào mặt. Hai con mắt hắn ngưng lại một chút.
Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện do Hoangforever dịch và update tại truyenhoangdung.xyz.
Tướng Lực của cái tên Bối Côn này so với Lưu Dương, Lục Thái lúc trước còn mạnh hơn một chút. Hơn nữa quan trọng nhất chính là còn có tăng phúc từ Lục Phẩm Liệt Sơn Bạo Hổ Tướng. Thực lực của hắn lúc này cũng xem như là đỉnh phong trong cảnh giới Lục Ấn.
Mà nhìn lại bản thân hắn, hiện tại Tướng Lực mới chỉ mới đạt tới cấp bậc Ngũ Ấn. “Thủy Quang Tướng” của bản thân cũng mới chỉ đạt tới Ngũ phẩm.
Xét từ bề ngoài mà nói, hắn dường như lép vế hoàn toàn so với đối phương.
Nhưng có đôi khi thắng bại không quyết định bởi điều này.
Đông!
Bối Côn thúc dục Tướng Tính của bản thân.
Hắn không có nửa điểm do dự, thân hình bắn ra như một con mãnh hổ lao xuống núi. Thiết thương trong tay mang theo lực lượng cương mãnh, hùng hồn hung hăng đánh về phía Lý Lạc.
Trên thân thiết côn trên tay Lý Lạc, Tướng Lực màu xanh da trời bắt đầu khởi động. Nó giống như một cơn sóng màu xanh dập dờn, trực tiếp va chạm vào thiết thương của Bối Côn.
Keng!
Tiếng kim loại vang lên, sóng khí lan tràn ra.
Thân ảnh Lý Lạc bị chấn động, bắn ngược ra ngoài. Thế nhưng hắn nhanh chóng nện bước như cá, đem lực lượng cuồng bạo kia hóa giải toàn bộ.
“Hừ! Cũng chỉ là Tướng lực Ngũ Ấn mà thôi!”
Chính diện giao thủ với nhau, Bối Côn ngay lập tức nhận ra cấp bậc Tướng Lực của Lý Lạc. Ngay lập tức gánh nặng trong lòng liền được giải khai, cười lạnh nói:
“Còn tưởng định muốn làm “Hàm Ngư Phiên Thân” (2) sao? Thì ra cũng chỉ có như vậy.”
Cười lạnh xong, hắn giống như Mãnh hổ vồ mồi, thiết thương trong tay mang theo lực đạo cường hãn, mũi thương phá không, hóa thành từng đạo thương ảnh đâm về phía vị trí yếu hại trên thân Lý Lạc.
Hiển nhiên hắn muốn nhân cơ hội này thừa thắng xông lên, dựa vào tư thế hung hãn của mình đem Lý Lạc đánh bại.
Mà đối mặt với sự truy kích này của Bối Côn, Lý Lạc liền lui lại tránh. Sau đó, thần sắc vô cùng bình tĩnh, quay lại nghênh đón. Trong chốc lát, côn và thương của hai người không ngừng va chạm vào nhau, tiếng “keng keng” dữ dội không ngừng phát ra.
Hai người quấn vào nhau, nhất thời Tướng Lực chấn động, vô cùng kịch liệt.
Nhưng theo thời gian trôi qua, sắc mặt của Bối Côn liền bắt đầu trở nên khó coi. Bởi vì hắn phát hiện ra rằng, lực lượng trên thanh Thiết côn trong tay Lý Lạc dần dần trở nên mạnh hơn, dần vượt qua lực lượng của hắn.
Mà ở trên khán đài của viện số 1, một ít học viên ưu tú có thực lực liền nhìn ra điểm không đúng.
“Lý Lạc ấy vậy mà lại có thể cản lại được lực lượng bạo phát hùng hậu kia của Bối Côn?? Kỳ quái, rõ ràng Tướng lực của hắn chỉ có cấp bậc Ngũ Ấn mà???”
“Hơn nữa lực lượng của Lý Lạc hình như càng ngày càng mạnh... tại sao có thể như vậy?”
“Là Tướng thuật cao cấp, Cửu Trọng Bích Lãng, thuật này cùng với Thủy Tướng vô cùng phù hợp, giỏi hậu phát chế nhân, lực lượng kia như sóng biển, từ từ chồng chất tích lũy lại, lại phối hợp với Thủy Tướng lực liên miên hùng hậu, chiến đấu càng lâu, lực lượng sẽ càng mạnh. Trừ phi có lực lượng tuyệt đối, ngang ngược phá vỡ nó.”
“Bối Côn nếu như thật sự không phá vỡ được cục diện này, e rằng có lẽ hắn sẽ thua.”
Những học viên ưu tú của viện số 1 kia, vào lúc này sắc mặt có chút ngưng trọng. Thuật Cửu Trọng Bích Lãng (3) là một đạo Tướng Thuật cấp cao. Mà Tướng thuật cấp cao, coi như là viện số 1, học viên ở trong đó có thể nắm giữ được thuật này cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mà hiện tại, Lý Lạc thi triển ra hình như khá là thuần thục.
(3) Cửu Trọng Bích Lãng: Cửu là chín, Trọng là tầng, bích là xanh biếc, lãng là sóng.
“Lý Lạc không hổ là người có ngộ tính mạnh nhất trên phương diện Tướng Thuật trong trường chúng ta a!”
Bọn họ không nhịn được cảm thán.
Trước kia, thời điểm Lý Lạc không có Tướng Lực, bọn họ cảm giác Tướng thuật của hắn cũng không có sâu lắm. Thế nhưng hôm nay, khi Lý Lạc đã có tướng Tính, có Tướng Lực, bọn họ mới hiểu ra được rằng, khi hai thứ này kết hợp lại trên một người đến tột cùng là khó giải quyết như thế nào.
Rống!
Mà trong lúc bọn họ đang còn nói chuyện, Bối Côn đột nhiên phát ra một tiếng rống giận. Hiển nhiên hắn đã nhận ra tình cảnh trước mặt có gì đó không đúng.
Lý Lạc trước mắt rõ ràng Tướng Lực nhìn có vẻ như không tính là quá mạnh mẽ, thế nhưng nó lại giống như một vòng nước xoáy vậy, vô cùng khó giải quyết.
Ngoài ra, chẳng biết tại sao, Tướng Lực của Lý Lạc luôn cho hắn một loại cảm giác vô cùng tinh thuần.
Thế nhưng bất kể có là như vậy đi chăng nữa, Bối Côn biết, không thể để tình trạng này tiếp diễn được.
Hung quang thoáng hiện lên trong mắt hắn. Hai tay đột nhiên nắm chặt lấy Thiết thương. Chỉ thấy hai tay mơ hồ biến thành hư ảnh hổ trảo, Tướng Lực cuồng bạo dữ dội tuôn trào ra.
“Cao cấp Tướng thuật, Nha thứ (4)!”
(4) Nha Thứ: Nha là răng, Thứ là đâm.
Bối Côn bước ra một bước, thiết thương trong tay giống như một con hổ hung bạo đâm xuyên ra phía trước, trực tiếp xé rách tầng tầng lớp lớpThủy Tướng liên miên không dứt kia, sau đó nhắm thẳng về phía Lý Lạc.
Lý Lạc nhìn thân ảnh giống như một răng nhọn sắc bén lao tới mình , thiết côn trong tay mang theo tầng tầng lớp lớp Thủy Tướng Lực cũng ầm ầm bộc phát ra lực lượng đâm tới.
Côn và thương cũng không có va chạm vào nhau, ngược lại là lướt qua nhau, nhắm thẳng vào đối phương.
“Ngươi muốn chết!”
Sắc mặt Bối Côn hiện ra vẻ dữ tợn.
Hung quang trong mắt chợt lóe, thiết thương không có chút nào do dự liền đâm tới. Chỉ là, vào một sát na kia, hắn thấy Tướng Lực màu lam trên thân Thiết Côn lập lòe một cái, sau đó mơ hồ phảng phất phát ra ánh sáng chói mắt, làm cho hắn phải nhắm mắt lại.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, con ngươi Bối Côn đột nhiên co rụt lại. Bởi vì hắn nhận ra rằng mũi thương đang đâm về phía Lý Lạc kia ấy vậy mà lại đâm hụt, vị trí đâm trúng lúc này chính là bả vai của Lý Lạc.
“Xong!”
Bối Côn trong lòng run lên. Hắn không hiểu tại sao mình lại có thể sai sót tới như vậy. Một thương kia đáng lẽ ra phải đâm trúng hõm vai của Lý Lạc chứ?
Những hiện tại đã không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào nữa rồi. Bởi vì thiết côn ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ kia đã gào thét mà tới, trực tiếp đập lên khuôn mặt của hắn.
Phốc! Xuy!
Một ngụm máu tươi từ trong mồm phun ra, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên. Thân ảnh Bối Côn nhất thời bay ngược về sau, nặng nề đập lên sàn nhà ngoài sân đấu.
Bối Côn kêu la thảm thiết, vang vọng cả một góc sân.
Lý Lạc đánh xong liền chậm rãi thu hồi thiết côn lại. Sau đó thở ra một hơi trắng bệch.
Tướng Lực màu xanh da trời bốc lên quanh thân thể hắn vào lúc này cũng dần dần ảm đạm đi và biến mất.
Bốn phía yên tĩnh không một tiếng động. Chỉ còn có mỗi tiếng gào thét thảm thiết của Bối Côn là không ngừng vang lên.
Nhưng sự yên tĩnh này cũng không có kéo dài được quá lâu. Bởi vì ngay sau đó tiếng tung hô và tiếng thét chói tai ầm ầm vang lên. Trừ khán giả bên viện số 1 ra, toàn bộ khán giả ở viện số 2 và các viện khác đều kích động điên cuồng tung hô lên.
Bọn họ không thể tin nổi, hôm nay đến tột cùng là bọn họ được nhìn thấy cảnh tượng gì....
Bọn họ nhìn thấy được nhân vật từng một thời là phong vân của trường Nam Phong, hôm nay lại một lần nữa bộc phát ra quang mang chói mắt của mình.
Bọn họ nhìn thấy được thiếu niến vốn được cho là Vô Tướng kia, lấy thân phận là học viên của viện số 2, đã hoàn thành kỳ tích một mình đánh bại 3 người của viện số 1.
Triệu Khoát hưng phấn tới nỗi gương mặt đỏ ửng lên. Sau đó hướng về phía viện số 1 giơ ngón giữa lên, lớn lối gầm vang nói.
“Các ngươi đã nhìn rõ chưa??”
“Nam nhân kia, đã trở lại!!!”
----------
(2) Hàm Ngư Phiên Thân: Cá muối lật mặt, cá muối đứng dậy, một câu thành ngữ của Trung Quốc, thường dùng cho người im hơi lặng tiếng lâu ngày, bỗng nổi tiếng. Tuy nhiên, thuật ngữ này có ý nghĩa xúc phạm và chế giễu.
Câu thành ngữ này có sự tích như sau: Trước đây, Hong Kong là một cảng cá, ngư dân đi đánh cá cũng không có thiết bị tiên tiến nào, lại còn không có đồ làm đông đá, cho nên cũng không có cá đóng đá. Ngư dân muốn bắt được nhiều cá hơn, trước khi ra khơi họ đem chất thật nhiều muối lên tàu, không để cho cá có mùi. Chờ ngư dân hồi càng, cá đã được tẩm ướp lâu ngày chết như một con cá khô rồi.
Đây là một phương pháp bảo quản cá thô sơ. Nếu như lên bờ rồi mà ngư dân phát hiện ra có con cá bị ướp muối rồi mà vẫn còn sống, vẫn có thể vùng lên được, thì con có này có sức sống vô cùng mạnh, người ta gọi là “cá muối lật mặt.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận