Dịch: Hoangforever
Trên khán đài, từng tiếng ồn ào không ngừng vang lên. Ngoài trừ học viên ở viện số 1 ra, ai ở đây cũng đều tấm tắc khen ngợi Lý Lạc cả.
Bởi vì, ai ở đây cũng không ngờ tới cái kết quả này.
Ban đầu mọi người còn tưởng rằng trận tỷ thí ngày hôm nay cũng đơn thuần là một trận tỷ thí viện số 1 chiếm đoạt 5 phiến lá vàng của viện số 2 mà thôi. Nhưng ai mà ngờ được, ba vị cảnh giới Lục Ấn của viện số 1 thế mà lại bị Lý Lạc một đường quét ngang, đánh bại toàn bộ.
Quả thực là một trận tỷ thí ly kỳ, khó mà thấy được mà!
Mấu chốt quan trọng nhất là, ngoài sự kịch tính ra, bên ngoài lề còn có rất nhiều vở kịch hấp dẫn nữa, ví dụ như nguyên bản Lý Lạc từ viện số 1 bị “đày xuống” viện số 2, lại còn cái lý do Lý Lạc Trời Sinh Vô Tướng, tiềm lực có hạn nữa...
Nhưng hiện tại Lý Lạc đột nhiên xuất hiện Tướng Tính, cùng với đó là Tướng Lực?? Vị đạo sư Lâm Phong của viện số 1 kia vào lúc này có lẽ phải hối hận lắm đây?
Rất nhiều học sinh ở đây đều hiện ra sự kinh ngạc tán thán. Bọn họ không khỏi nhìn lại Lý Lạc đang đứng trên sân kia lại thêm một lần nữa. Chẳng lẽ vị nhân vật phong vân từng rơi xuống trong quá khứ kia lại muốn một lần nữa quật khởi? Nhưng mà hiện tại... có phải hay không hơi chậm một chút?
Tiếng ồn ào không ngừng vang lên.
Ở bên viện số 1 thì có vẻ yên tĩnh hơn một chút. Thế nhưng ở bên viện số 2 thì các học viện hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt hiện ra sự phức tạp.
Đế Pháp Tình kinh ngạc nhìn thân ảnh Lý Lạc, một lát sau mới không thể tưởng tượng nổi nói:
“Hắn không phải Trời Sinh Vô Tướng sao? Làm sao lại đột nhiên xuất hiện Tướng Tính?”
Tống Vân Phong mặt không đổi sắc, đối với cái vấn đề này, hắn tương tự cũng không biết giải thích ra sao.
“Hậu Thiên Chi Tướng mặc dù cực kỳ hiếm có. Thế nhưng cũng không phải là không có. Có một số thiên tài địa bảo đặc thù có thể khiến cho người ta sinh ra Hậu Thiên Chi Tướng, chỉ là cực kỳ hi hữu mà thôi. Nước Đại Hạ chúng ta mấy trăm năm qua cũng rất hiếm khi thấy được điều này. Thế nhưng cha mẹ Lý Lạc là hai vị thiên tài, có lẽ có được bổn sự làm được điều đó.”
Lữ Thanh Nhi ở một bên nói.
Những đồ vật mà Kim Long Bảo Hành tiếp xúc cực kỳ rộng lớn. Mà Nhị Bá của nàng lại là hội trưởng của Kim Long Bảo Hành ở cái thành Nam Phòng này. Cho nên có một số thứ nàng quen thuộc và biết nhiều hơn so với người khác.
“Đã có loại thiên tài địa bảo này, tại sao tới tận bây giờ hắn mới dùng?”
Đế Pháp Tình hỏi.
“Có thể nó cần một số điều kiện đặc thù thì sao? Cụ thể như thế nào, ta cũng không biết được.”
Lữ Thanh Nhi cười nhẹ nói.
Đế Pháp Tình trầm mặc xuống, cuối cùng nói:
“Người này, thật đúng là muốn Hàm Ngư Phiên Thân rồi?”
Trong giọng nói có chút phức tạp.
Gia tộc Đế Pháp, nơi mà nàng đang sinh sống, đương nhiên cũng có chút tranh đoạt quyền lợi với Lạc Lam phủ. Nhưng so với Tống Gia mà nói, nó nhỏ hơn nhiều. Với lại nàng cũng không có ân oán gì với Lý Lạc cả.
“Nào có dễ như vậy.”
Tống Vân Phong thản nhiên nói:
“Tướng của Lý Lạc có lẽ là Thủy Tướng. Từ trận chiến với Bối Côn vừa rồi, ta có thể đại khái đoán ra được phẩm cấp của hắn, đại khái nằm giữa khoảng Ngũ và Lục phẩm. Tướng Tính có cấp bậc như vậy, mặc dù không tệ thế nhưng còn xa mới được xem là ưu tú.”
“Mà cấp bậc Tướng lực của hắn cũng chỉ là Ngũ Ấn...Ngươi cảm thấy phẩm cấp Ngũ-Lục phẩm và cảnh giới Ngũ Ấn, thật sự hiếm có sao?”
Đế Pháp Tình trầm ngâm một lát sau đó gật đầu.
Nếu như Lý Lạc đích thực có nội tình như vậy....ở trong viện số 1 mà nói thậm chí còn không lọt vào nổi top 10. Mặc dù trên Tướng thuật, Lý Lạc có thiên phú trác tuyệt, thế nhưng muốn đạt tới trình độ chói mắt kia, vẫn như cũ rất khó.
Dĩ nhiên quan trọng nhất vẫn là, khoảng cách tới kỳ thi đại học còn chưa đầy một tháng nữa...Lý Lạc chẳng lẽ lại có thể trong một thời gian ngắn như vậy đuổi kịp?
Đế Pháp Tình chỉ có thể nói rằng chuyện này là không thể nào.
Nghĩ tới đây, Đế Pháp Tình khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lữ Thanh Nhi không có tham gia vào cuộc nói chuyện giữa hai người, đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn về phía Lý Lạc.
Ngươi rốt cuộc đã giải quyết được vấn đề Vô Tướng rồi sao??? Như vậy, trong khoảng thời gian cuối cùng này, ngươi thật sự có thể đuổi kịp được không?
Trong lúc rất nhiều học viên đang còn sôi trào. Ở trên đài cao, các đạo sư của trường Nam Phong thì lại có chút an tĩnh.
Ngay cả Từ Nhạc Sơn cũng có chút kinh ngạc khi nhìn thấy kết quả trước mắt.
Về phầm Lâm Phong kia, hắn từ đầu tới đuôi không nói một lời nào. Vẻ mặt vô cảm giống như khúc gỗ vậy.
Những vị đạo sư khác thì thỉnh thoảng liếc trộm hắn một cái, trong ánh mắt mang theo ý cười.
Cuối cùng, lão viện trưởng vỗ vỗ tay, cười nói:
“Không hổ là con trai của hai vị kia, này có tính là đại khí vãn thành không (1) ?”
(1) Đại khí vãn thành: có tài nhưng thành đạt muộn.
Lâm Phong thản nhiên nói:
“Viện trưởng, ngài có lẽ đã dùng sai từ rồi. Thực lực Ngũ Ấn cảnh cùng với đó là Tướng Tính có cấp bậc Ngũ - Lục phẩm. Bất luận nhìn từ góc độ nào mà nói, đều không tính là người tài.”
Lão viện trưởng lắc đầu. Hắn dĩ nhiên biết được Lâm Phong lúc này có lẽ không được hài lòng cho lắm, cho nên cười nói:
“Cái tên nhà ngươi, bớt kiêu ngạo một chút đi. Bằng không kiểu gì cũng bị cái tính kiêu ngạo này làm cho thiệt đó.”
Lâm Phong cũng không tỏ lại thái độ, mà nhìn về phía Từ Nhạc Sơn, nói:
“Lần này tài nghệ của viện số 1 ta không bằng ngươi. 10 phiến lá vàng coi như là tặng ngươi. Cái đám tiểu tử nhà ta không có bản lĩnh, không giữ lại được, vậy hãy để chúng trả giá thật nhiều cũng tốt.”
Từ Nhạc Sơn cười nhạo nói:
“Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ bảo Lý Lạc quay trở về viện số 1 chứ.”
Lâm Phong nghe vậy, ung dung cười một tiếng, nói:
“Ngươi nghĩ nhiều rồi. Như ta đã nói, hắn cũng không tính là người tài. Viện số 1 của ta cũng không thiếu học viên bình thường như vậy. Mà trước mắt, hắn có lẽ nên nghĩ làm sao trong khoảng thời gian còn chưa đầy một tháng cuối cùng này có thể đuổi kịp được mọi người. Sau đó đạt được tư cách trúng tuyển vào trường Thánh Huyền Tinh.”
Quả thực chuyện Lý Lạc đột nhiên xuất hiện Thủy Tướng làm cho hắn có chút đối phó không kịp. Thế nhưng nếu bảo hắn tiếc nuối, hắn quả thực không có cái cảm giác này.
Dù sao cái Thủy Tướng này tới quá muộn. Hiện tại cấp bậc Tướng Lực của Lý Lạc cũng mới đạt tới cảnh giới Ngũ Ấn. Hơn nữa phẩm cấp Thủy Tướng kia cũng không có được cao, cho nên theo quan điểm của Lâm Phong, Lý Lạc chẳng qua cũng từ trong vũng bùn hơi chút giãy dụa ra được nửa cái thân thể mà thôi. Về phần muốn một lần nữa vững vàng đứng trên đỉnh chóp, chẳng lẽ xem đám học viên ưu tú của viện số 1 hắn là hàng trưng bày hay sao?
Và quan trọng nhất là, kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới rồi. Lý Lạc không còn nhiều thời gian để đuổi kịp. Nếu như hắn bỏ qua cơ hội lần này thì chính là bỏ qua yêu cầu về độ tuổi của trường Thánh Huyền Tinh. Như vậy Lâm Phong cần gì phải để ý tới trong tương lai Lý Lạc sẽ có thành tựu như thế nào chứ?
Mất đi cơ hội tiến vào trường Thánh Huyền Tinh, tổn thất này đối với Lý Lạc mà nói khó mà có thể bù đắp vào nổi. Điểm này cũng sẽ không vì hắn là Thiếu phủ chủ của Lạc Lam phủ mà thay đổi.
Trong lòng nghĩ tới những điểm này, thần thái Lâm phong dần trở nên thản nhiên hơn.
Mà lúc này lão viện trưởng vẫy vẫy tay về phía Lý Lạc đang đứng ở dưới sân kia.
Lý Lạc nhìn thấy vậy, suy nghĩ một chút rồi sau đó đi dọc theo khán đài lên đài cao.
“Chào viện trưởng.”
Lý Lạc cười chào hỏi.
Lão viện trưởng cười híp mắt, chăm chú nhìn Lý Lạc, nói:
“Vấn đề Vô Tướng của em đã giải quyết được rồi sao?”
Lý Lạc gật đầu, nói:
“Vâng, là một đạo Ngũ phẩm Thủy Tướng.”
Đạo Ngũ Phẩm Thủy Tướng khi rơi vào tai Lâm Phong làm cho hắn không nhịn được khẽ mỉm cười, nói:
“Lý Lạc, phẩm cấp của đạo Thủy Tướng này cũng xem như là trung đẳng. Về sau cố gắng nhiều thêm một chút, tương lai vẫn có được thành tựu.”
“Chuyện này không cần đạo sư Lâm Phong phải nhọc lòng lo lắng a! Phẩm cấp Tướng Tính đương nhiên có thể ảnh hưởng tới tu luyện Tướng Lực, thế nhưng trên thế gian này, không hẳn không có người ngũ phẩm Tướng Tính Phong Hầu, Xưng Vương a!”
Lý Lạc nói.
Lâm Phong nghiền ngẫm nói:
“Ngũ phẩm Tướng Phong Hầu Xưng Vương? Đúng là tâm tính của trẻ con, liền ngay tới cả chuyện này cũng tin?”
Lão viện trưởng khoát tay áo, ngăn Lâm Phong nói tiếp. Sau đó hướng về phía Lý Lạc nói:
“Ngươi có lòng tin như vậy là tốt.Thế nhưng khoảng cách tới kỳ thi tuyển sinh đại học chỉ còn chưa đầy một tháng nữa. Ngươi nếu như muốn đuổi kịp, e rằng cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.”
Lý Lạc gật đầu:
“Dạ, em hiểu.”
Lão viện trưởng dặn dò thêm mấy câu nữa, sau đó để Lý Lạc rời đi. Đồng thời, tranh thủ lúc đang còn đông người, hắn hướng phía về mọi người tuyên bố:
“Khoảng cách tới kỳ thi tuyển sinh đại học không còn tới một tháng nữa. Cho nên hai tuần sau, trường sẽ mở ra cuộc kiểm tra sơ bộ. Ngoài ra, chỉ tiêu cơ bản của trường Thánh Huyền Tinh năm nay cũng được giảm xuống. Chỉ cần cấp bậc Tướng Lực không thấp hơn cảnh giới Thất Ấn là đủ điều kiện.”
Lời này vừa nói ra, nhất thời tiếng kêu than vang dậy đầy trời. Không ít học viên sắc mặt như đưa đám. Không thấp hơn cảnh giới Thất Ấn, chuyện này đối với bọn họ mà nói, đó là một ngưỡng cửa rất cao a!
Chỉ có một số ít học viên đứng đầu học viện số 1 là nở ra nụ cười nhàn nhạt trên môi.
Với tư cách là trường đứng đầu của nước Đại Hạ, thậm chí trong các nước xung quanh mà nói, nó còn được xem là trường đại học hàng đầu. Trường Thánh Huyền Tinh đương nhiên không phải ai cũng có thể vào được.
“Không thấp hơn cảnh giới Thất Ấn....”
Lý Lạc nhếch môi.
Hắn đối với chuyện này cũng không có gì là ngạc nhiên cả.
Trước mắt hắn chỉ mới là cảnh giới Ngũ Ấn, còn cách điều kiện tối thiểu này những 2 cấp bậc nữa. Xem ra nửa tháng thời gian còn lại, hắn có lẽ phải điên cuồng tu luyện rồi.
Mà Thất Ấn chẳng qua cũng chỉ là chỉ tiêu tối thiểu, tới lúc đó đương nhiên sẽ xảy ra một hồi tranh giành. Cho nên để đề phòng... hắn có lẽ phải đem “Thủy Quang Tướng” của hắn tăng lên thêm một chút nữa.
Chỉ là, khoảng cách giữa Ngũ phẩm và Lục phẩm, cũng không phải là một khoảng cách nhỏ a!
Lý Lạc thử tính toán một chút, nếu như hắn thật sự làm như vậy, hắn cảm thấy tài chính thu vào một năm ở quận Thiên Thục này có lẽ sẽ bị hắn một mình nuốt chửng sạch sẽ a!
Trong khí Lý Lạc đang còn trầm ngâm, học viên trong sân sau khi bi thương xong dần dần tản đi. Đột nhiên Lý Lạc cảm nhận thấy có một ai đó đang đi tới cạnh mình.
Lý Lạc quay đầu lại thì thấy Lữ Thanh Nhi đang nhàn nhạt nhìn hắn.
“Chúc mừng Thiếu phủ chủ.”
Nàng nói.
Lý Lạc nhìn thấy nàng, theo phản xạ có điều kiện định tránh né đi, thế nhưng bàn chân vừa động liền lúng túng dừng lại.
“Xin chào, xin chào!”
Lý Lạc chào hỏi cho có lệ.
“Không trốn nữa?”
Lữ Thanh Nhi hỏi.
“Không có trốn nữa!”
Lý Lạc lúng túng nói.
Lữ Thanh Nhi cũng không tỏ rõ thái độ, nói:
“Lý Lạc, ta rất biết ơn ngươi ngày đó đã chỉ điểm cho ta Tướng Thuật. Thế nhưng ta cảm thấy, những năm qua ngươi cũng không nên ngây thơ như vậy tránh né ta a! Bởi vì ta cũng không có chiếm vị trí của ngươi. Hơn nữa ngươi cũng nên hiểu rằng, vị trí này cũng không phải là ngươi nhường lại mà là ta dùng thực lực của chính mình để cướp lấy.”
“Lý Lạc, ta bây giờ là đệ nhất của trường Nam Phong. Người muốn giành lại nó, vậy thì đánh bại ta đi. Trước kia bởi vì cố kỵ những lời này sẽ ảnh hưởng tới tâm tình trong lòng người nên ta không có nói. Thế nhưng hiện tại ngươi đã giải quyết được vấn đề Vô Tướng rồi. Nếu như ngươi vẫn còn là một nam nhân, vậy thì đem thứ ngươi đã đánh mất kia đoạt lại đi.”
Lý Lạc cười khổ gật đầu:
“Chuyện này... ta sẽ cố gắng hết sức.”
Lữ Thanh Nhi cười một tiếng.
Lý Lạc trong thoáng chốc liền nhìn thấy một cỗ lạnh như băng toát ra trong đôi mắt xinh đẹp của nàng.
“Ta đợi ngươi...Ngoài ra, ta cho ngươi biết một điều, hành động của người trong những năm qua đã làm giảm đi sự biết ơn của ta dành cho ngươi. Cho nên nếu như có cơ hội...”
Nói đến đoạn này, Lữ Thanh Nhi đột nhiên dừng lại. Chỉ là trong đôi mắt xinh đẹp kia hiện ra một tia lạnh lẽo, nó đã nói lên tất cả.
Nói xong nàng xoay người rời đi.
Lý Lạc nhìn bóng lưng nàng rời đi mà chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Xem ra lần này hắn đã đắc tội với Lữ Thanh Nhi rồi a! Quả nhiên nữ nhân càng xinh đẹp càng hẹp hòi mà!
Trong khi hắn đang còn cảm thán, đột nhiên hắn cảm nhận được có một ánh nhìn sắc bén đang còn nhìn mình, quay đầu nhìn lại, thì thấy trên bục gỗ cách đó không xa có một bóng người đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn. Trong ánh mắt tràn ngập ra sự cảnh cáo.
Đó chính là Tống Vân Phong. Người có thực lực số 2 ở viện số 1.
Ánh mắt của hai người va chạm vào nhau.
Ánh mắt Tống Vân Phong tràn đầy sự sắc bén và tính công kích. Sau đó hắn khinh thường lắc đầu một cái, đôi môi khẽ mở ra. Thế nhưng hắn cũng không có nói gì, giống như chỉ nhìn là đủ cảnh cáo rồi.
“Lý Lạc, đừng có gây chuyện. Tránh xa Lữ Thanh Nhi ra một chút.”
Hắn tin tưởng Lý Lạc hiểu ánh mắt của hắn có ý nghĩa như thế nào. Bởi vì hắn cảm thấy đó là một hành động cơ bản mà.
Lý Lạc ở cách đó không xa khẽ cau mày lại, lẩm bẩm nói:
“Tên ngu này đang làm gì vậy? Muốn nói thì trực tiếp nói ra đi, miệng khẽ mở ra mở vào làm cái gì, nhìn chẳng khác gì một con chuột đang ăn vụng, có quỷ mới biết ngươi đang nói cái gì a!”
Bởi vì không có cách nào hiểu được đối phương đang nói cái gì, cho nên cuối cùng Lý Lạc lắc đầu một cái, lười để ý tới con hàng này, xoay người rời đi.
Mà trên bục gỗ, Tống Vân Phong nhìn chằm chằm thân ảnh Lý Lạc rời đi, hai tròng mắt híp lại, ánh mắt âm trầm.
Vậy mà ngó lơ mình? Cũng quá kiêu ngạo đi!
Ánh mắt này của Lý Lạc để cho hắn nhớ lại hình ảnh trước kia của Lý Lạc, lúc đó Lý Lạc đang còn là học viên số 1 của trường Nam Phong. Khi đó, Lý Lạc sáng chói vạn trượng.
Thế nhưng...
Tống Vân Phong nhịn không được đấm lên thân gỗ, trên thân gỗ nứt ra mấy đường.
Ngươi đây là đang giả bộ cái gì.... Thật cho rằng, một cái Ngũ phẩm Tướng liền có thể trở lại phong quang như trước kia sao?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận