Xung quanh đài gỗ lúc này vô cùng đông đúc người.
Nhưng bầu không khí lại sa vào yên tĩnh một cách quỷ dị. Tất cả mọi người đều mở to mắt ra, khuôn mặt hiện ra sự kinh ngạc nhìn Lưu Dương trượt dài ngoài sân thi đấu.
Cái kết quả này hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Lưu Dương cảnh giới Lục Ấn lại bị Lý Lạc dùng một côn đánh bại?
Điều này sao có thể?
An tĩnh kéo dài tầm một hơi thở, sau đó đột nhiên có tiếng “ồ” vang lên một cách mãnh liệt.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Lưu Dương làm sao một chiêu liền thua?”
“Không đúng. Lưu Dương có Tướng Lực cảnh giới Lục Ấn, kể cả trong lúc nhất thời không có kịp làm ra phản ứng, thế nhưng có Tướng Lực phòng ngự, Lý Lạc làm sao có thể thắng được chứ?”
“Chuyện này... cái tên Lưu Dương kia đừng bảo là nhận tiền giả bộ thua nha?”
“Cái giả thiết này mà cũng nói ra được, ngươi đừng có mà vũ nhục trí thông minh của bọn ta!!”
“.........”
Ở bên viện số 1, đôi môi nhỏ nhắn, đỏ hồng của Đế Pháp Tình khẽ mở ra. Trên đầu phảng phất như có dấu chấm hỏi xuất hiện, một lát sau, nàng nhíu mày lại nói:
“Cái tên Lưu Dương này làm cái quái gì vậy? Cái này là do hắn thả tay quá đà đúng không?”
Chân mày Tống Vân Phong cũng cau lại, nhàn nhạt nói:
“Có lẽ là do hắn coi thường đối thủ. Tới ngay cả Tướng lực mà hắn còn không có kịp thi triển ra kia kìa.”
“Quá ngu xuẩn.”
Đế Pháp Tình lắc đầu nói.
“Có lẽ trận tiếp theo hắn cũng không có được may mắn như vậy nữa đâu.”
Lữ Thanh Nhi ở một bên ngưng mắt nhìn thân ảnh tay cầm thiết côn, hiên ngang đang đứng ở trong sân mà có chút hoảng hốt, giống như kiểu nàng nhìn thấy lại hình ảnh một vị thiếu niên từng ở viện số 1, trên gương mặt nở ra nụ cười chế giễu Tướng thuật không đạt tiêu chuẩn của nàng, sau đó lại đi sữa chữa cho nàng.”
“Tiếp theo...”
Môi đỏ mọng của Lữ Thanh Nhi hé mở ra, nhẹ giọng nói:
“E rằng hắn lại thắng, thậm chí...còn dư lại hai trận đấu, hắn có lẽ cũng sẽ thắng.”
Lời này vừa nói ra nhất thời khiến cho những học viên ưu tú của viện số 1 kia hai mặt nhìn nhau. Đặc biệt, một số thiếu nam còn sinh ra bất mãn và ghen tỵ nữa.
“Không thể nào.... Ngươi xem trọng hắn như vậy, có phải có tình ý gì với hắn hay không?”
Có người ở trong đám người ồn ào nói.
Tống Vân Phong nghe thấy vậy, sắc mặt nhất thời trầm xuống, quát lên:
“Ai vừa nói lung tung vậy?”
Ánh mắt sắc bén đảo qua. Mọi người liền ngậm miệng lại, không dám khiêu khích.
Ngay sau đó, Tống Vân Phong quay sang nhìn Lữ Thanh Nhi bỏ ngoài tai câu nói kia, nhẹ giọng nói:
“Thanh Nhi, hắn không thể thắng.”
Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện do Hoangforever dịch và update tại truyenhoangdung.xyz.
......
“Lý Lạc, đánh đẹp lắm!”
So với rất nhiều sự ngạc nhiên ở bên viện số 1, ở bên viện số 2, người đầu tiên hưng phấn hô lên là Triệu Khoát , sau đó từng tiếng hoan hô vang dậy lên.
Mặc kệ Lý Lạc thắng có phải là do đối thủ quá khinh địch hay không, thế nhưng dù sao đây cũng là trận thắng đầu tiên của viện số 2 a!
Tiếng mọi người “ồ” lên xung quanh làm cho sắc mặt Lưu Dương có chút trắng bệch. Hắn khó khăn bò dậy, trong miệng lẩm bẩm nói,
“Ta khinh thường?? Chưa từng có...”
Hắn còn chưa kịp nói hết, thì thấy không có ai để ý tới lời nói của mình.
“Ngu xuẩn.”
Nghe thấy tiếng hoan hô vang dội của viện số 2, sắc mặt Bối Côn không khỏi có chút khó coi. Hắn tức giận trừng mắt liếc nhìn Lưu Dương sắc mặt vẫn đang còn tái nhợt nằm trên mặt đất kia, sau đó hướng về phía một người khác nói:
“Lục Thái, ngươi tới. Cẩn thận đừng để lật thuyền trong mương đó.”
Người thiếu niên có tên là Lục Thái tuy hơi gầy thế nhưng lại có khí phách. Nghe thấy Bối Côn nói như vậy cũng không nhiều lời, chỉ liếc nhìn thân ảnh Lý Lạc một cái, sau đó cầm thanh thiết kiếm bước vào sân đấu.
Trên đài cao, trên gương mặt Từ Nhạc Sơn hiện ra nụ cười tươi rói, khen ngợi:
“Tướng Thuật của Lý Lạc đích thực là tinh xảo và thuần thục. Chỉ đáng tiếc, với thành tựu Tướng Thuật như vậy, chỉ cần hắn có thể đạt tới Tướng lực cảnh giới Ngũ Ấn, liền có thể đủ sức khiêu chiến phần lớn đối thủ có cảnh giới Tướng Lực Lục Ấn.”
Lâm Phong bình thản nói:
“Đáng tiếc cũng không có ích lợi gì a!”
“Trận thứ 2, bắt đầu.”
Bất quá nhìn ra được, do Lưu Dương bị đánh bại nên sắc mặt Lâm Phong có chút không vui. Cũng vì lười tranh luận với Từ Nhạc Sơn, nên hắn trực tiếp tuyên bố trận thứ hai bắt đầu.
Sau khi giọng nói của hắn rơi xuống, Lục Thái ở trong sân không có chút nào gọi do dự liền thúc dục Tướng Lực của bản thân. Chỉ thấy Tướng lực đỏ như lửa bốc lên bên ngoài cơ thể hắn giống như kiểu có một tầng lửa mỏng bao bọc lấy thân thể hắn vậy, tản mát ra nhiệt độ nóng rực.
Đây là Ngũ phẩm Hỏa Tướng của Lục Thái.
Sau khi trải qua bài học xương máu của Lưu Dương, Lục Thái hiển nhiên không dám xem thường Lý Lạc.
Bành!
Ngọn lửa Tướng Lực bốc lên, Lục Thái tay cầm trường kiếm, thân ảnh không một chút do dự cực nhanh lao tới. Trên thanh trường kiếm, Tướng Lực đỏ ngầu phiêu động giống như một ngọn lửa.
Bá! Bá!
Từng bóng kiếm đỏ ngầu trực tiếp bao phủ tới vị trí Lý Lạc.
“Lý Lạc, bất kể ngươi có cổ quái như thế nào, chỉ cần ta dùng Tướng Lực Lục Ấn đè bẹp ngươi, ngươi chắc chắn sẽ thua!”
Lục Thái quát khẽ.
Tướng Thuật của Lý Lạc tinh xảo như thế nào, ở trong cái trường này cũng không tính là chuyện gì bí mật. Thế nhưng cho dù Tướng Thuật có tinh xảo đi chăng nữa mà không có Tướng Lực chống đỡ, vậy thì cũng chỉ là trăng trong nước, đụng cái liền tan.
Thanh kiếm nóng rực gào thét mà tới. Bàn tay Lý Lạc chậm rãi nắm chặt lấy cây Thiết côn, chợt hắn linh hoạt bước lui về phía sau, đem toàn bộ kiếm phong kia tránh né đi.
“Để xem người tránh được mãi không?”
Lục Thái cười lạnh. Sau đó cổ tay rung lên, chỉ thấy ánh lửa đỏ ngầu dâng trào, hóa thành từng đạo hỏa diễm gào thét mà tới, giống như một cơn mưa lửa, lộng lẫy mà nguy hiểm.
Đó là Trung cấp Tướng Thuật , Hỏa Vũ Kiếm (1), cũng là Tướng Thuật mà Lục Thái am hiểu nhất.
(1) Hỏa Vũ Kiếm: Hỏa là lửa, vũ là mưa.
Vô số ánh lửa phóng tới, Thiết côn trong tay Lý Lạc vào lúc này đột nhiên chuyển động giống như cánh quạt, tạo thành một bức tường gió phòng ngự, cản lại hết ánh lửa phóng tới.
“Không có Tướng lực, để coi ngươi làm sao ngăn chặn lại được Tướng Thuật của ta.”
Đối với cử động lần này của Lý Lạc, Lục Thái khinh thường nói.
Phanh! Phanh!
Nhiều ánh lửa ở trước mặt thiết côn đột nhiên nổ tung, kèm theo đó là nhiệt độ cao ăn mòn. Thiết côn trong tay Lý Lạc nhanh chóng nóng rực lên. Thế nhưng vào ngay lúc này đột nhiên có một ánh sáng màu xanh da trời từ trong thiết côn bay ra.
Xuy Xuy!
Sương khói bay lên, che đậy lại tầm nhìn của Lục Thái.
Hưu!
Thế nhưng cũng vào chính khoảnh khắc này, làn sương khói giống như hơi nước kia đột nhiên bị một thứ gì đó mạnh mẽ xé rách ra. Chỉ thấy một đạo thiết côn màu xanh da trời sáng bóng, hung mãnh đâm tới, lấy một loại khí thế nhanh như chớp trực tiếp đánh về phía mi tâm của Lục Thái.
(2) Mi tâm: ấn đường (điểm giữa hai hàng lông mày).
Đột nhiên xuất hiện công kích làm cho Lục Thái cả kinh. Tướng thuật của hắn lại bị Lý Lạc cản hết lại toàn bộ?
Không thể nào a!
Có tiếng kim loại vang lên.
Nhưng chuyện còn khiến cho hắn cảm thấy khiếp sợ hơn nữa chính là dưới tình huống va chạm như vậy, thanh trường kiếm đổ ngầu của hắn lại giống như đang bị áp chế, mà còn là áp chế rất lớn nữa. Gần như trong khoảnh khắc, toàn bộ ngọn lửa của hắn giống như mờ đi vậy!
Phanh!
Thiết kiếm dưới sự bào mòn giữa nhiệt độ nóng rực và hơi nước, nhanh chóng bị bể tan tành. Mảnh nhỏ bay lượn, thiết côn lóe ra ánh sáng màu xanh da trời kia cũng dừng lại ở vị trí mi tâm Lục Thái.
Cảm nhận được ở vị trí mi tâm đau nhói, sắc mặt Lục Thái liền trắng bệch.
Vào lúc hai thanh vũ khí va chạm nhau, đang còn sương khói mờ mịt như vậy, khán giả theo dõi còn chưa có lấy lại tinh thần thì thiết côn của Lý Lạc đã lơ lửng giữa mi tâm Lục Thái rồi.
Lý Lạc... lại thắng??
Nếu như bảo trận chiến lúc trước khiến cho mọi người cảm thấy kinh ngạc... vậy thì trận chiến lần này, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì... trận lần này, Lục Thái cũng không có bất kỳ sự khinh địch nào a! Tướng Lực cảnh giới Lục Ấn của hắn hoàn toàn phóng ra, cũng không có một chút nào gọi là lưu lại. Thế nhưng cho dù là như vậy, vẫn bại bởi Lý Lạc?
Làm sao có thể a!
Trong ánh mắt khó tin của mọi người, sương khói quanh quẩn đầu Thiết côn dần tan biến đi, thân ảnh của Lý Lạc cũng dần xuất hiện trước mặt mọi người.
Tê!
Từng đạo âm thanh hít sâu vào một hơi khí lạnh, kèm theo đó là sự kinh hãi vang lên.
Mà ở bên viện số 1, hai đôi mắt xinh đẹp của Đế Pháp Tình và Lữ Thanh Nhi cùng lúc trợn trừng lên. Tống Vân Phong ở một bên thì đấm cái “bốp” vào thân cây gỗ trước mặt, khiến cho cây gỗ hiện ra từng đạo vết nứt.
Trên đài cao, Từ Nhạc Sơn, Lâm Phong và những đạo sư khác của trường Nam phong, trên khuôn mặt đồng dạng hiện ra sự ngạc nhiên.
Lão viện trưởng ở phía trước thì hai mắt híp lại.
Bởi vì tất cả mọi người đều nhìn thấy trên thân hình Lý Lạc lúc này có một đạo Tướng Lực màu xanh da trời chậm rãi bay lên, giống như từng cơn sóng vỗ vậy.
Lấy ánh mắt của bọn họ, đương nhiên có thể nhìn ra được đây chính là Thủy Tướng Lực.
Nhưng mà mọi người ai ở đây cũng đều biết Lý Lạc vốn là Trời Sinh Vô Tướng, cho nên rất khó tu luyện Tướng Lực a!
Nhưng trước mắt....
Thủy Tướng Lực kia lại làm sao mà xuất hiện vậy?
Hay là nói... Hiện tại Lý Lạc đã không còn là Vô Tướng nữa mà là đã có Thủy Tướng rồi?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận