Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Tàng Châu (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 7: 7

Tàng Châu (Dịch) (Đã Full)

  • 349 lượt xem
  • 3047 chữ
  • 2022-11-01 11:27:35

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Gia Nhu và Mộc Cảnh Thanh về Vương phủ, Thôi thị thấy con trai thì vui sướng vạn phần, lôi kéo hỏi han không ngừng. Gia Nhu trở về phòng trước để mẹ và em trai ở cùng nhau.

 

Nói một thôi một hồi, Thôi thị thấy Mộc Cảnh Thanh ngồi nhấp nhổm, vẫn luôn trộm xoa xoa gót chân, bà bảo A Thường mang một cái ghế dựa đến: “Không sao, con ngồi thế nào thấy thoải mái là được.”

 

Mộc Cảnh Thanh thở ra một hơi, đổi thành ngồi bắt chéo chân, cảm thấy cả người dễ thở hơn nhiều(*).

 

(*)Thôi thị hay ngồi gập chân (quỳ gối) trên sập gỗ, Mộc Cảnh Thanh phải ngồi theo nên mỏi chân. 

 

Thôi thị đau lòng con trai: “Làm cái gì mà phơi đen thui vậy con? Mẫu phi nhìn không ra luôn. Lần này về nhà phải bồi bổ lại thật tốt mới được, muốn ăn gì cứ nói với ta.”

 

Mộc Cảnh Thanh cười một cách tuỳ ý: “Mẫu phi ơi, luyện binh thì phải đen thôi. Nhắc đến ăn, con nhớ món bánh canh của ma ma làm, còn món bánh chưng nữa. Nếu có thể thì cho con thêm một phần gà chiên giòn là hết xẩy.”

 

Nghe Mộc Cảnh Thanh nói như vậy, A Thường vội vàng trả lời: “Vậy thì có gì khó đâu? Ngày mai ta sẽ làm cho lang quân dùng, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu.”

 

“Cảm ơn ma ma!” Mộc Cảnh Thanh cười khoe hàm răng trắng tinh. 

 

Lúc này, tỳ nữ ở bên ngoài bẩm báo: “Bẩm Vương phi, có Tam tiểu thư đến đây. Nàng ấy nghe tin Thế tử trở về nên muốn đến bái kiến ạ.”

 

Thuận Nương và đệ đệ của nàng đã được nhập gia phả, lấy đại danh là Mộc Gia Nghi. Nàng nhỏ hơn so với Mộc Cảnh Thanh nên đứng thứ ba, trên dưới trong phủ đều gọi là Tam tiểu thư. Đệ đệ của nàng đứng hàng thứ tư, tên là Mộc Cảnh Hiên. 

 

Thôi thị bảo tỳ nữ dẫn người vào, bà nói với Mộc Cảnh Thanh: “Đây là nữ nhi của phu nhân mới vào phủ, nhỏ hơn con mấy tháng, con cứ gọi là Thuận Nương.”

 

Thôi thị giới thiệu xong thì Thuận Nương liền hành lễ, trên mặt là nụ cười dịu dàng ngoan ngoãn. Trên tay nàng cầm một cái rổ, mặc một thân váy dài màu đỏ thêu hoa, tay áo dài màu đỏ, tóc búi song kế, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng khiến nhan sắc rạng rỡ hơn hẳn, rất khó để không chú ý đến nàng. 

 

Thuận Nương nói với Thôi thị: “Vốn là phu nhân cũng muốn đến bái kiến Thế tử nhưng a đệ khóc quá, không chịu ăn cơm, phu nhân đã đi qua đó xem. Mong mẫu phi và Thế tử thứ lỗi ạ!”

 

Thôi thị gật đầu: “Không sao, Nhị lang vừa trở về, sau này cơ hội gặp mặt còn nhiều. Mà bộ xiêm y này của con đẹp lắm.”

 

Thuận Nương cười ngọt ngào: “Tú nương vừa mới đem xiêm y đã may xong đưa tới, con nghĩ đây là do mẫu phi tự tay chọn lựa vải dệt nên lập tức mặc thử đến cho người xem. Đều nhờ ánh mắt mẫu phi tốt, sau này Thuận Nương hy vọng có thể theo người học hỏi nhiều hơn ạ.”

 

Thôi thị cười cười, bảo nàng đến ngồi cạnh trên sập gỗ. Thuận Nương giở rổ ra, lấy ra một cái mâm sứ men xanh hoa sen, bên trên là mấy khối điểm tâm nho nhỏ. 

 

“Đây là bánh hoa truyền thống mà con mới làm, dùng nhân đậu đỏ mà mẫu phi thích nhất. Mẫu phi và Thế tử dùng thử xem.”

 

Mấy cái bánh trông thật tinh xảo, vỏ bánh được làm từ gạo nếp loại một, trong suốt thấy cả nhân bên trong, phần nhân bánh được nặn thành hình mai lan cúc trúc rất kỳ công. 

 

“Ừm, không tồi.” Thôi thị nếm thử một cái, thốt ra lời khen tự đáy lòng, “So với điểm tâm ta đã từng ăn trong yến hội ở Trường An còn ngon hơn. Đôi tay của Thuận Nương khéo léo lắm!”

 

“Nếu mẫu phi thích thì sau này con sẽ thường xuyên làm cho người ăn nha.”

 

Thôi thị thích ăn đồ ngọt, thường ngày hay uống nước mía để giải khát. Bà cảm thấy Thuận Nương này cũng có một mảnh hiếu tâm, nhiều khi con gái bà cũng chưa biết bà thích ăn món gì kia. 

 

Trong phòng là cảnh nói nói cười cười, hoà thuận vui vẻ. Tuy Mộc Cảnh Thanh không ghét bỏ gì Thuận Nương nhưng cũng không thích nổi. Cậu chưa bao giờ làm chuyện lãng phí cảm tình của mình cho mấy người râu ria. 

 

Vốn dĩ cậu cảm thấy đàn ông ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường, xa thì không nói, chỉ nội trong thành Dương Châu này, mấy lang quân xấp xỉ tuổi cậu trong những thị tộc lớn đều đã có thông phòng. Còn cậu vẫn luôn sinh hoạt trong quân doanh, không để ý đến chuyện trai gái cho lắm. Vậy nên cha cậu thân là Vân Nam Vương mà chỉ có một người thiếp Liễu thị thì cũng không coi là nhiều. 

 

Từ trong phòng Thôi thị đi ra, Mộc Cảnh Thanh cất bước trở về viện của mình. Chỗ của cậu và Gia Nhu khá gần, cách viện Thôi thị không xa, rất nhanh sẽ đi đến đó. 

 

“Xin Thế tử chờ một chút.” Phía sau truyền đến giọng nói của Thuận Nương. 

 

Mộc Cảnh Thanh quay đầu lại, Thuận Nương hành lễ, từ trong tay áo lấy ra một tấm khăn màu đen đưa qua: “Vẫn luôn phân vân không biết khi gặp mặt nên tặng đồ gì mới tốt, nghĩ mấy cái túi thơm này nọ chắc có lẽ ngài không thích, chiếc khăn thêu này có thể dùng để lau mồ hôi, hy vọng ngài đừng ghét bỏ.”

 

Mộc Cảnh Thanh hơi hơi sửng sốt, sau đó cũng duỗi tay tiếp nhận. Trên khăn thêu vài con hạc trắng nhìn sinh động như thật, vật liệu cũng là loại tốt nhất. Không biết nàng ta nghe được từ đâu mà biết cậu thích chim hạc nữa, xem ra người này cũng đã tốn một phen tâm tư rồi. 

 

“Đa tạ.” Cậu không tiện từ chối tâm ý của Thuận Nương nên đành cầm lấy. 

 

Thuận Nương vui vẻ rời đi, Mộc Cảnh Thanh nhét khăn lung tung vào trong tay áo, vừa nhấc chân muốn đi thì dư quang khoé mắt lại nhìn thấy có bóng dáng ai đó đang ngồi trên nóc nhà. 

 

Cậu quay đầu nhìn kỹ lại, khi thấy là Gia Nhu ngồi đó thì vô cùng khiếp sợ. 

 

“A tỷ, trời tối rồi mà tỷ còn ngồi trên đó làm gì vậy?”

 

“Ngắm sao chứ chi!” Gia Nhu đã hơi say, chống cằm ngắm sao trời, “Sẵn  tiện trông thấy có người tặng đồ cho đệ luôn.”

 

Mộc Cảnh Thanh hai ba phát đã trèo lên nóc nhà, ngồi bên cạnh Gia Nhu, ngửi thấy trên người A tỷ toàn là mùi rượu, cậu bèn đoạt lấy chén trà trên tay nàng, ngửi ngửi xong thì nhíu chặt mày: “Tỷ học uống rượu đã bao lâu rồi?”

 

Gia Nhu thuận thế tựa đầu lên vai cậu, trên người thằng nhóc này có mùi hương bồ kết cộng thêm một tí mùi mồ hôi của phái nam. Đã lâu lắm rồi nàng không dựa gần vào nó như vậy. 

 

“Lúc tâm tình ta không tốt sẽ uống một chút, đệ đừng nói với mẫu phi đấy. Nhưng mà đệ nhận được lễ vật người khác tự tay thêu, chắc là vui lắm ha?”

 

Mộc Cảnh Thanh bĩu môi: “Đệ với nàng ta không thân không thiết, vui gì mà vui, chừng nào tỷ tự mình thêu tặng ta một cái thì lúc đó đệ mới vui á.”

 

“Tỷ thêu? Thôi quên đi. Chờ đệ cưới vợ rồi, để vợ của đệ thêu cho.” Gia Nhu cười mỉa, ngẩng đầu nhìn sao trời, “Nè, đệ có biết bảy ngôi sao Bắc Đẩu gọi là gì không?”

 

“Tỷ hỏi ta tám trăm lần rồi. Là Thiên Xu, Thiên Toàn, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương và Dao Quang. Là lần đầu tiên tỷ đi Trường An gặp được một thiếu niên dạy cho tỷ.” Mộc Cảnh Thanh nói một cách ghét bỏ, sau đó cởi áo khoác ngoài trên người mình, khoác lên người Gia Nhu, “Nhưng mà tên họ người ta tỷ cũng chưa hỏi, chắc là không có cơ hội gặp lại rồi.”

 

Gia Nhu mỉm cười, nháy mắt vậy mà đã mười năm. Mỗi khi nàng ngủ không được sẽ trèo lên chỗ cao ngắm sao trời. Người nọ đã từng nói biển sao cuồn cuộn, hằng hà sa số, con người ở trước mặt những ngôi sao thì quá ư là nhỏ bé, những chuyện không vui kia cũng trở nên bé nhỏ không đáng kể mà thôi. 

 

Lời người đó nói, nàng vẫn luôn nhớ rõ.

 

Mười năm trước đi đến Trường An, ngụ lại Lý gia, mấy đứa con của Lý gia đều không muốn để ý đến nàng. 

 

Có một đêm nàng không ngủ được, bị một âm thanh trong hoa viên hấp dẫn đi qua đó, thì ra con gái Lý gia cùng vài tỳ nữ đang ngắm hoa quỳnh nở buổi tối. Nàng nghe nói thời gian hoa quỳnh nở rất ngắn, chỉ có hai canh giờ, được xưng tụng là “Nguyệt hạ mỹ nhân”, thập phần quý báu, cũng là hoa đẹp hiếm thấy một phương. 

 

Vậy mà bọn họ thấy nàng tới đã ngay lập tức ôm hoa bỏ đi.

 

Nàng quá tức giận, ở trong sân chửi ầm lên, thậm chí tức đến muốn khóc. Ở Nam Chiếu nàng là thiên chi kiêu nữ, bây giờ đến Trường An lại không ai để ý đến nàng. 

 

Mãi cho đến khi có một tiếng cười truyền đến từ phía sau: “Muội ở đây mắng cho dữ thì bọn họ cũng không nghe thấy đâu.”

 

Nàng ngạc nhiên quay đầu lại, thấy một thiếu niên trông như trích tiên đang ngồi trên nóc nhà, người này lớn lên môi hồng răng trắng, trên người bao trùm một tầng ánh trăng nhàn nhạt.

 

Đây chắc có lẽ là người đẹp nhất mà nàng đã từng gặp.

 

Đêm đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất của nàng sau khi tới Trường An. 

 

Sang ngày thứ hai, nàng mang theo rất nhiều lễ vật từ Nam Chiếu đến muốn đưa cho người kia. Nhưng mà nàng ôm cõi lòng háo hức với một đống đồ vật đứng chờ từ tối cho đến hừng đông mà hắn ta không tới. Nàng hỏi thăm hạ nhân Lý gia thì cũng không có ai chịu nói cho nàng. 

 

Nàng thất vọng nghĩ, chắc có lẽ người kia cũng giống như mấy người con Lý gia, đều không ai thích nàng. 

 

Từ đó về sau, nàng không còn trở lại Trường An một lần nào nữa, mãi cho đến khi bị Nguyên Hoà Đế bắt giữ. 

 

“A tỷ, lần này đệ về nhà thấy tỷ cứ là lạ sao ấy. Lúc đệ không ở nhà có phải đã có chuyện gì xảy ra hay không?” Mộc Cảnh Thanh cúi đầu hỏi. 

 

Gia Nhu cũng không biết nên trả lời như thế nào, với nó mà nói thì chỉ rời nhà một năm nhưng với nàng lại đã qua một đời, từ lúc nàng còn còn là một cô bé con trẻ người non dạ cho đến khi trở thành vợ người, rồi lại thành tử tù bị ngũ mã phanh thây giữa chợ. 

 

Tất cả sinh ly tử biệt nàng đều đã trải qua, cho dù được trở về lứa tuổi mộng mơ nhưng tâm cảnh cũng không còn được như lúc trước. 

 

“Tỷ đang nghĩ mình không thích đến Trường An.”

 

Mộc Cảnh Thanh mới vỡ lẽ: “À, thì ra tỷ không thích mối hôn sự mà phụ vương đã định cho tỷ, cũng không muốn gả tới Trường An. Vậy tỷ đừng gả, dù sao phủ Vân Nam Vương không phải nuôi tỷ không nổi.”

 

Gia Nhu nghe vậy liền bật cười, vươn tay xoa xoa mặt cậu như lúc còn nhỏ: “Đâu phải nói không gả thì không gả? Chuyện mà phụ vương đã định sẽ không ai thay đổi được đâu.“

 

Gia Nhu đã nhận mệnh. Khai quốc hàng trăm năm qua, vì muốn đánh vỡ vấn đề sĩ tộc môn phiệt lũng đoạn chức quan trong triều nên rất nhiều đời Thiên tử đều muốn làm suy yếu thế lực của sĩ tộc, Thôi, Lư, Trịnh, Vương đều đã chịu ít nhiều chèn ép, chỉ duy họ Lý vẫn cứ luôn sừng sững không ngã. 

 

Nàng biết rõ, nhìn từ một góc độ nào đó mà nói thì liên hôn có thể củng cố địa vị của phủ Vân Nam Vương ở Nam Chiếu. Sau này, trận chiến với Thổ Phiên cũng không đến mức không người cầu viện. 

 

“Đệ lớn rồi, tỷ đừng cứ xoa mặt ta như vậy mãi!” Mộc Cảnh Thanh chụp lấy tay Gia Nhu, “Đệ sẽ tức giận đó!”

 

Gia Nhu không những không bị cậu dọa sợ, ngược lại nàng còn cười, cười mãi rồi hốc mắt ửng hồng. Đời trước có những việc không thể ngăn cản, đời này nàng sẽ không để những chuyện đó tái diễn. A đệ phải sống sót thật tốt, cưới vợ sinh con, kế thừa mọi thứ trong Vương phủ. 

 

Mộc Cảnh Thanh không hiểu A tỷ làm sao, sợ nhất là con gái khóc bèn dứt khoát thả tay ra: “Rồi đó, tỷ xoa đi!”

 

Vào lúc này thì Ngọc Hồ tới, ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người Mộc Cảnh Thanh và Gia Nhu đang ngồi trên nóc nhà, vội vàng nói: “Thế tử, thì ra ngài đang ở chỗ này. Người gác cổng bên kia truyền lời, nói đội thuyền rồng bởi vì một ít việc nhỏ mà nổi lên tranh chấp, bây giờ quậy ầm lên, mời ngài qua đó nhìn xem.”

 

Mộc Cảnh Thanh thuận thế ôm Gia Nhu rời khỏi nóc nhà, giao nàng cho Ngọc Hồ xong, lúc gần đi lại không yên lòng nên dặn dò một câu: “Đừng để tỷ ấy uống rượu nữa!”

 

*

 

Vào ngày diễn ra lễ hội thuyền rồng ông trời cũng hợp tác, trên bầu trời vạn dặm không mây. Trước cửa mỗi nhà đều treo ngải thảo cùng xương bồ để trừ tà đuổi vật. 

 

Con sông Tao Giang bên ngoài thành Dương Châu rộng rãi thoáng đạt, nước xanh ngăn ngắt. Bên bờ đậu rất nhiều con thuyền đầy màu sắc, đầu rồng ngẩng cao, thân thuyền được bôi dầu cây trẩu bóng loáng. Những thuyền viên của mỗi đội đều tập trung lại, dùng gia súc để tế thuyền, chiên trống vang trời.

 

Giữa lòng sông có một cái tháp nổi treo quả cầu màu đỏ thật lớn, là đích đến của cuộc đua thuyền. Đội nào đoạt được quả cầu trước tiên là đội chiến thắng. 

 

Hai bên bờ sông đã sớm dựng lên các toà tháp và lều vải trải dài mấy chục dặm. Mấy toà tháp của những hộ giàu có vừa cao lại vừa đẹp đẽ, ngồi trên đó sẽ thu được toàn bộ cảnh sắc dòng sông. Bá tánh bình thường thì chen chúc trong mấy căn lều vải, miễn cưỡng cũng có thể xem được chút ít, tuy nhiên những điều này không ảnh hưởng chút nào đến nhiệt tình của mọi người khi đến xem cuộc đua thuyền.  

 

Đoàn người Thôi thị đi lên một trong những toà tháp cao nhất ở đây, từng người lần lượt ngồi xuống. 

 

Liễu thị chưa được ngồi xem đua thuyền như thế này bao giờ, trong lòng thầm cảm thán, nơi này được trang trí giống như nhà chính của những hộ nhà giàu, rộng rãi thoáng mát không nói, còn có tỳ nữ vú già đứng bên cạnh hầu hạ. So với những người chen nhau trong lều vải bên dưới quả thật là một trời một vực. 

 

Thuận Nương tò mò nhìn khắp nơi xung quanh, bỗng nhiên duỗi ngón tay chỉ một tòa tháp bên cạnh hỏi Thôi thị: “Mẫu phi, tòa tháp bên kia cũng rất khí phách, không biết là của nhà nào ạ? Mấy toà tháp khác xung quanh đây đều đã có người, chỉ có ở đó là chưa thấy ai?”

 

Thôi thị nghe nàng ta hỏi vậy, ôn hoà cười nói: “Đó là một phú hộ trong thành dựng lên, chắc hôm nay có việc gì đó không thể đến.”

 

Thuận Nương gật gật đầu, lại cùng bàn tán với Liễu thị về bốn đội thuyền dự thi ngày hôm nay, đội nào có khả năng đoạt giải nhất…. Bốn đội thuyền này thuộc về bốn thị tộc lớn, là điểm nhấn của cuộc đua thuyền sắp tới đây. 

 

Thôi thị không thấy Mộc Cảnh Thanh bèn hỏi A Thường bên cạnh: “Nhị lang đi đâu vậy?”

 

A Thường đi hỏi thăm một vòng rồi trở lại bẩm báo: “Đội thuyền rồng có hai thuyền viên đánh nhau bị thương, không đủ người. Hiện giờ Thế tử vào thay, tham gia đua thuyền rồi ạ.”

 

“Khi nào thì nó học được đua thuyền?” Thôi thị không yên tâm mà nói, “Con sông này sóng lớn, không phải chuyện đùa đâu. Đi kêu nó trở về đây!”

 

Tỳ nữ theo lệnh xuống lầu tìm cậu, qua một lát trở về bẩm báo: “Thế tử nói ở quân doanh cũng đã từng tham gia đua thuyền, hơn nữa ngài ấy bơi rất tốt, bảo Vương phi đừng lo lắng ạ.”

 

Dù sao Thôi thị cũng biết ít nhiều tính tình Mộc Cảnh Thanh, quật cường giống y như Mộc Thành Tiết, đã quyết định chuyện gì thì khó mà thay đổi. Hơn nữa, cuộc đua thuyền lớn vào mỗi năm như thế này thì hầu như toàn bộ bá tánh trong thành đều đến xem, nếu bởi vì không đủ người mà bỏ thi đấu thật sự là mất hết mặt mũi của Mộc gia rồi. 

 

“Thôi, nó làm gì thì làm đi. Bảo phủ binh bơi giỏi ở bờ sông canh chừng là được.” Thôi thị lắc đầu nói.

 

Gia Nhu đi đến cạnh lan can, nàng phóng tầm mắt trông về phía xa chỗ cờ đỏ đang tung bay, Mộc Cảnh Thanh mặc một thân áo tím tay bó, quần màu đen bó ống chân, hai tay chống nạnh, đang nói chuyện vui vẻ với mấy thuyền viên khác, không hề lo lắng gì. 

 

Nhưng tất cả mọi việc xảy ra hình như quá trùng hợp, nàng mơ hồ sinh ra một chút cảm giác bất an. 

 

Lúc này, bên dưới cạnh toà tháp vừa có một chiếc xe ngựa ngừng lại, bên trong hình như cũng có tiếng người, chắc gia đình phú hộ kia vốn không muốn bỏ qua trận náo nhiệt này nên cuối cùng vẫn đến. 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top