Đua thuyền rồng phải chọn ngày tốt giờ lành nên một lát nữa cuộc đua mới bắt đầu. Dưới lầu truyền đến thanh âm nói cười của phụ nữ, tỳ nữ đi đến bẩm báo: “Bẩm Vương phi, có vài vị phu nhân đều đến đây ạ.”
Thôi thị biết bốn thị tộc lớn sẽ nhất định lộ mặt vào những dịp như hôm nay nên cũng phân phó tỳ nữ mời người lên.
Chỉ trong chốc lát mà cả toà tháp đều đầy người.
Trưởng tộc Mộc gia hiện giờ là huynh trưởng của Mộc Thành Tiết, Thôi thị gọi Mộc phu nhân một tiếng A tẩu. Mộc phu nhân vốn là người ổn trọng, lúc này đang hàn huyên cùng Thôi thị vài câu rồi an vị. Thôi thị hỏi: “A tẩu, sao không thấy Đại lang và Nhị nương?”
Mộc phu nhân sinh được một trai một gái, con trai của bà lớn hơn Mộc Cảnh Thanh, đã có gia đình, con gái bà nhỏ hơn Gia Nhu một tuổi. Bà cười trả lời: “Đại lang và mấy vị lang quân khác cùng nhau đi tìm Thế tử rồi, Nhị nương cũng đang chơi bên dưới. Nếu Vương phi muốn gặp tụi nhỏ thì ta sẽ kêu tụi nó tới.”
“Không cần đâu. Chỉ là lâu rồi không gặp mấy cháu, ta thuận miệng hỏi một chút thôi.” Thôi thị nói.
“Gặp qua Vương phi.” Điền phu nhân bước đến đây, hành lễ một cách tuỳ ý, không có chút gì gọi là cung kính. Hôm nay bà ta tóc búi cao, bên trên cài một bông hoa lụa đỏ tươi, điểm trang loè loẹt, lông mày đậm đen rất nổi bật.
Phía sau bà ta là Đao phu nhân và Cao phu nhân, hai người là biểu tỷ muội, dung mạo có vài phần tương tự, một người tính tình ngay thẳng, người kia thì gương mặt sắc sảo lại khôn khéo.
Thôi thị lệnh cho tỳ nữ mang trái cây ướp lạnh lên, mời mọi người cùng ăn.
Điền phu nhân nhìn thấy Liễu thị và Thuận Nương cuối cùng, mở miệng nói: “Vẫn chưa chúc mừng Vương phủ có thêm người mới, nói vậy chính là hai người này rồi?”
Vương phủ có thêm một phu nhân là chuyện mà ai cũng biết. Khi Thanh Hà Thôi Thị gả đến Nam Chiếu là cỡ nào phô trương. Nhiều năm trôi qua như vậy, mấy đại lão gia của thị tộc khác thỉnh thoảng mang về một thị thiếp chọc tức vợ nhà còn Vân Nam Vương lại chỉ dám nuôi một người bên ngoài phủ. Hiện giờ người thiếp này đã chính thức vào phủ, vốn tưởng rằng Thôi thị nhiều năm nắm giữ Vương phủ sẽ không dung người thiếp này, thật không ngờ bọn họ còn hoà thuận cùng nhau đi xem đua thuyền.
Thật ra ai cũng không dám bàn luận chuyện của Vương phủ, chỉ có Điền thị là trực tiếp hỏi thẳng.
Không khí nhất thời hơi khựng lại, Thôi thị giới thiệu một cách đầy hào phóng: “Đây là Liễu phu nhân mới vào phủ, bên cạnh chính là con gái của nàng ấy, Tam nương tử. Hai người các ngươi đến hành lễ với mấy vị phu nhân đi.”
Liễu thị cùng Thuận Nương theo lời đứng dậy, cung kính hành lễ. Mọi người đều khen Thuận Nương lớn lên xinh đẹp, Điền phu nhân cười mỉm nói: “Nếu nói đến xinh đẹp, con gái nhà ai ở Nam Chiếu có thể so với Quận chúa Li Châu đây? Nghe nói trước đây Liễu nương tử ở Trường An là một danh xướng chuyên hát cho quan to quý nhân nghe, có tay đàn tỳ bà tuyệt hảo, không biết hôm nay chúng ta có thể may mắn được thưởng thức một khúc hay không?”
Lời này vừa nói ra, tất cả đều yên tĩnh lại. Gương mặt Liễu thị trở nên trắng bệch xấu hổ, ngồi cũng khó khăn. Tay Thuận Nương siết chặt thành quyền, cả người run rẩy, lại vừa lúc bị Liễu thị đè lại. Trong trường hợp này, hai mẹ con nàng tuyệt đối không có tư cách lên tiếng.
Thôi thị cảm thấy Điền phu nhân này quá không biết tốt xấu, dám công khai khi dễ người của Vương phủ. Mộc phu nhân bên cạnh thấy vậy bèn lên tiếng: “Điền phu nhân say rượu rồi sao? Hôm nay mọi người đều đến để xem đua thuyền, nghe cái gì khúc? Mau ăn đào đi này.” Nói xong đẩy mâm đào qua.
Điền phu nhân lại không thuận theo không buông tha: “Dù sao cuộc đua vẫn chưa bắt đầu, nghe một khúc thì có sao? Liễu phu nhân sẽ không để ý chớ?”
Liễu thị thấp cổ bé họng, làm sao dám cự tuyệt Điền phu nhân. Thực ra thì đàn một khúc tỳ bà cũng không sao, nhưng Điền phu nhân này lại nhắc đến chuyện trước đây của nàng tất nhiên đã có ý định nhục nhã nàng tại đây.
Lúc này, Gia Nhu lên tiếng: “Nếu Điền phu nhân muốn nghe khúc, có thể mang mấy cơ thiếp nuôi trong nhà mình đến đây, khiêu vũ ca hát, tỳ bà đàn tranh gì chắc có lẽ cũng thật xuất sắc. Nếu nhiêu đó chưa đủ thì có thể chờ Điền thế thúc mang người mới về. Tội gì lại muốn xem náo nhiệt nhà người khác chứ!”
“Ngươi!” Điền phu nhân đập tay xuống bàn định phát tác, đụng phải ánh mắt cảnh cáo của Thôi thị mới miễn cưỡng nhịn cơn tức xuống.
Đao phu nhân và Cao phu nhân cúi đầu cười thầm, ở đây ai không biết Điền đại gia phong lưu, trong nhà có bảy tám phòng tiểu thiếp, lúc nào cũng khiến Điền phu nhân tức chết. Bà ta ngày thường kiêu ngạo lại ương ngạnh, không xem ai vào mắt, thật không ngờ hôm nay cũng có lúc bị ăn mệt.
Liễu thị cảm kích nhìn về phía Gia Nhu, Gia Nhu lại không để ý đến. Nàng không phải muốn giúp Liễu thị, chẳng qua đối với người ngoài thì Liễu thị là người của phủ Vân Nam Vương, nàng chỉ không muốn có kẻ nào trèo lên đầu Vương phủ mà ngồi thôi.
Toà tháp bên cạnh cách nơi này không xa, nếu nói chuyện lớn tiếng sẽ có thể nghe được rõ ràng. Phượng Tiêu ngưng thần nghe lén xong, nhìn đến lang quân đang đứng ở đầu lan can, vẫn luôn nhìn ra dòng sông ngoài kia, hắn đi qua nhẹ giọng hỏi: “Lang quân, có chuyện gì vậy?”
Lý Diệp xoay xoay chén trà sứ men xanh trong tay, nói: “Ngươi nói trước khi đua thuyền, Mộc thị có hai thuyền viên vì bị thương nên đổi thành Thế tử của Vân Nam Vương à?”
Phượng Tiêu gật gật đầu: “Thế tử tính tình hào hiệp, chắc có lẽ muốn tranh giải nhất, đứng đầu mấy thị tộc kia.”
Lý Diệp nhìn về phía mười mấy thuyền viên đứng đằng xa rồi lại nhìn thoáng qua bốn chiếc thuyền rồng đang đậu, xoay qua thì thầm vài câu với Phượng Tiêu.
Phượng Tiêu nghe xong gật đầu: “Vâng, thuộc hạ lập tức làm ngay.” Trước khi đi, hắn để lại cung tiễn, “Tuy biết rõ lang quân sẽ không có gì nguy hiểm nhưng vẫn lưu lại để ngài phòng thân.”
Lý Diệp không nói gì, Phượng Tiêu mới rời đi.
Toà tháp bên kia tiếp tục truyền đến tiếng trò chuyện: “Lại nói tiếp, Quận chúa của chúng ta sang năm sẽ mười sáu, phải gả đến Trường An rồi? Gả cho vẫn là Tứ lang quân nhà Lý Tướng công(*), thật khiến cho mọi người hâm mộ nha.”
(*)Tướng trong Tể tướng, công trong tước Công.
Phụ thân của Lý Diệp tên Lý Giáng, là Trung thư thị lang, chức quan lớn trong triều đình, còn được gọi là Tể tướng.
Đao phu nhân nghe Cao phu nhân nói như vậy liền buộc miệng: “Nhưng ta nghe nói hình như vị lang quân kia thân mình không khỏe, cũng không có công danh. Đáng tiếc Quận chúa hoa dung xinh đẹp lại phải gả cho một con ma ốm.”
Nói xong, cả toà tháp lặng ngắt như tờ. Bà ta tức khắc cảm thấy không ổn bèn sửa lời: “Thật ra đều là tin vịt, cũng chưa chắc là sự thật….”
“Đa tạ Đao phu nhân đã quan tâm tới hôn sự của ta.” Gia Nhu không thèm để ý cười cười: “Tuy nhiên, nếu đã là người mà ta phải gả thì chàng có bệnh tật ốm yếu cũng tốt, thân thể có tật cũng vậy. Ta đã là thê tử của người sẽ không e ngại gì người. Ngài lo lắng quá rồi.”
Trên mặt Đao phu nhân lộ vẻ ngượng ngùng, nghĩ thầm cô nương này còn chưa có gả đi mà đã nói giúp cho nhà chồng, không biết e lệ nhưng bà ta vốn là người thẳng tính nên cũng không để chuyện này trong lòng.
Vào lúc này có hai tỳ nữ chạy lên, vừa thở hồng hộc vừa bẩm báo: “Bẩm vài vị phu nhân, mấy vị lang quân đều muốn đua thuyền rồng!”
Điền phu nhân nhổm người dậy: “Ngươi nói cái gì?”
“Đao gia lang quân và Cao gia lang quân đánh cược, cuối cùng trực tiếp lôi kéo Mộc gia cùng Điền gia lang quân đều đi đua thuyền, nói nhất định phải phân cao thấp ạ!”
“Hồ đồ, nó có đua thuyền bao giờ đâu!” Điền phu nhân chạy vội tới rìa lan can nhìn, liếc mắt một cái quả nhiên đã thấy con trai mình mặc vào áo đỏ của thuyền viên, đang tụ tập chỗ neo thuyền. Trong đầu bà ầm ầm nổ tung, mơ hồ nhớ lại hình như nó có nói Mộc Cảnh Thanh muốn tham gia đua thuyền, muốn dạy dỗ hắn một bài học.
Tại sao lúc này chính nó cũng chạy tới? Điền phu nhân có chút hoảng loạn, bà chỉ có một cây độc đinh này, tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ chuyện gì. Vội vội vàng vàng cáo lui với Thôi thị, bà ta mang theo tỳ nữ vú già đi xuống lầu.
Mấy vị phu nhân khác cũng đứng ngồi không yên, con trai mình chỉ là hạng đá cá lăn dưa, cưỡi ngựa chọi gà, không thể so với Mộc Cảnh Thanh từ nhỏ lăn lộn trong quân doanh mà lớn lên, tất cả đều ồn ã cáo từ rời đi, ai cũng muốn khuyên ngăn con nhà mình trở về.
Lúc này bỗng nhiên hai bên bờ sông vang lên tiếng trống vang trời, quần chúng ồn ào sôi nổi hẳn lên. Thì ra là đã đến giờ đua thuyền, mấy thuyền viên lục tục lên thuyền, chuẩn bị đến điểm xuất phát để bắt đầu thi đấu.
Đoàn người Thôi thị cũng dồn đến lan can, nhìn thấy mấy vị phu nhân kia đang chạy vội tới chỗ neo thuyền, phất tay gọi to, tuy nhiên đã không còn kịp nữa.
Trên sông vang lên một tiếng trống hiệu, bốn chiếc thuyền rồng đều trong tư thế chuẩn bị, hai bên bờ sông là tiếng hò hét cỗ vũ cao đến tận trời. Chỉ thấy thuyền viên áo tím dẫn đầu, sát phía sau là màu đỏ. Đầu rồng rẽ sóng, tay trống trên mỗi thuyền và thuyền viên đều đồng thanh hô vang khẩu hiệu, mái chèo khua bọt nước văng tung toé khắp nơi, tốc độ như chớp mà lao về phía trước.
Đội áo tím và đội áo đỏ theo nhau sát nút, khoảng cách chưa đến một sải tay. Hai đội khác phía sau cũng đang ra sức đuổi theo, một đội không cẩn thận mất thăng bằng, toàn đội lần lượt đều đi uống nước sông.
Mộc Cảnh Thanh phát hiện thuyền của mình bị rò rỉ, nước không ngừng tràn vào thân thuyền, rất nhanh thôi cả con thuyền sẽ bị chìm xuống nước.
Đích đến đã cách khá gần, mấy hôm trước trời mưa liên tục, nước sông cuồn cuộn đầy những con sóng trắng đập vào mấy thanh gỗ giữa sông, tiếng ì oạp vang lên thật lớn.
Mộc Cảnh Thanh chỉ đơn giản đứng lên, nhảy ùm vào nước. Đua thuyền ở Nam Chiếu không cần thuyền phải đến đích, chỉ cần đội nào chiếm được quả cầu đỏ là thắng. Điền Đức Thành thấy vậy không cam lòng yếu thế, cũng nhảy vào trong nước.
Bá tánh hai bên bờ sông đều im bặt, nín thở hồi hộp mà nhìn ra mặt sông. Một số người bơi giỏi đã buộc sẵn dây thừng lên eo, chuẩn bị nhảy vào trong nước cứu người bất cứ lúc nào.
Mộc Cảnh Thanh nhô đầu lên khỏi mặt nước, ôm lấy cây cột chỗ tháp nổi có treo quả cầu rồi leo lên trên, Điền Đức Thành theo sát phía sau, leo lên cây cột phía bên kia. Cuối cùng thì Mộc Cảnh Thanh nhanh hơn một bước, duỗi tay ra giật lấy quả cầu đỏ, cậu còn đắc ý nói với Điền Đức Thành ở bên dưới: “Đa tạ!”
Trong tiếng hoan hô ầm ĩ, thắng bại dường như đã định. Bỗng nhiên, Gia Nhu nhìn thấy quả cầu kia động đậy, bên trong lòi ra một thứ gì đó thon dài như sợi dây, vậy mà là một con rắn cạp nong kịch độc!
“A đệ, coi chừng!” Gia Nhu hốt hoảng kêu to, bá tánh trên bờ ồ lên.
Mộc Cảnh Thanh phát hiện con rắn đang thè lưỡi trước mặt lập tức ngừng thở, tay cứng ngắc giữa không trung. Rắn cạp nong là loài rắn độc nhất Nam Chiếu, bị nó cắn một phát chỉ có tê liệt đầu óc, miệng sùi bọt mép. Không có thuốc giải thì rất nhanh sẽ phải bỏ mạng. Nếu cậu bị con rắn này cắn, từ đây rớt xuống sông chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Điền Đức Thành sợ nhất là rắn, hắn cách quả cầu và Mộc Cảnh Thanh không xa, giờ phút này cũng bất chấp thể diện, nháy mắt đã chuồn đi mất biệt.
Trên bờ, Thôi thị chứng kiến một màn này dường như đã muốn xỉu. Cùng lúc đó, trên quả cầu lại có thêm một con rắn cạp nong nữa!
Gia Nhu gấp đến độ không biết phải làm sao, hét lên với Ngọc Hồ: “Đi lấy cung tiễn tới, nhanh!”
Ngọc Hồ đã sớm sợ tới hoang mang, nghe thấy Gia Nhu nói như vậy liền xách váy chạy đi tìm cung tiễn.
Mộc Cảnh Thanh một tay ôm cây cột, khắp người đều là mồ hôi, thở mạnh một chút cũng không dám. Khoảng cách giữa cậu và hai con rắn quá gần, chỉ cần vừa động đậy, lấy sự nhạy bén và tốc độ của rắn cạp nong nhất định sẽ cắn được cậu nhưng thể lực của cậu đã sắp cạn, không thể chống đỡ lâu được nữa, lung lay sắp đổ.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, từ trong bờ có một mũi tên bay vút ra, hướng thẳng về phía quả cầu.
Tiếng kêu sợ hãi nổi lên từ bốn phía, chỉ thấy mũi tên kia nhanh chóng cắt đứt sợi dây cột lấy quả cầu, quả cầu đỏ rớt thẳng xuống sông, phát ra một tiếng “ùm” vang dội.
Sau một vài giây yên tĩnh, trong đám người rộ lên tiếng hoan hô nhiệt liệt. Mộc Cảnh Thanh cũng thở ra một cách nhẹ nhàng, cứ tưởng rằng mạng nhỏ của mình phải mất ở đây hôm nay rồi chứ! Cậu đồng thời cũng cảm thán người nào có kỹ thuật bắn cung lợi hại, lực đạo rất sắc bén!
Gia Nhu trên lầu buông cung tiễn xuống, mũi tên vẫn còn nằm trên tay nàng, chưa được bắn ra. Tuy nàng có thể bắn tới nhưng vì Mộc Cảnh Thanh quá gần với quả cầu, nàng không chắc mình có thể không làm bị thương đến cậu.
Thuận Nương nói: “Hình như mũi tên vừa rồi từ toà tháp kế bên bắn ra đấy.”
Thôi thị lại không rảnh nghĩ tới chuyện này, trực tiếp xuống lầu chạy vội tới bờ sông. Vừa lúc Mộc Cảnh Thanh đã trở lại, đang cười một cách đáng đánh đòn.
“Nhị lang!” Giọng nói Thôi thị run rẩy, bước qua ôm lấy con trai, gắt gao níu chặt vai cậu. Vừa rồi bà chỉ cảm thấy tim gan bị đốt cháy, như vừa mất đi con trai rồi tìm lại được vậy.
Mộc Cảnh Thanh chưa từng thấy qua mẹ mình thất thố thế này bèn giơ tay vỗ vỗ lưng bà: “Mẫu phi à, không phải con vẫn ổn sao? Người đừng lo lắng !”
Mấy vị phu nhân kia cũng mang theo con trai mình đến đây, một màn vừa rồi quá mức nguy hiểm, bọn họ nhớ lại mà vẫn sợ. Người nào đụng đến quả cầu trước tiên chắc chắn sẽ phải bỏ mạng.
“Rốt cuộc là ai muốn hại người, thả rắn cạp nong vào quả cầu vậy? Nhất định phải tra cho rõ!” Cao phu nhân nói một cách sắc bén.
Đao phu nhân nhìn quanh bốn phía: “Sao không thấy Điền phu nhân vậy?”
Ở một đầu khác, Điền Đức Thành vừa mới trèo lên bờ thì Điền phu nhân đã ngay lập tức bắt lấy cánh tay hắn, kéo đến một nơi vắng vẻ, hỏi dồn dập: “Đại lang, con….”
Điền Đức Thành biết rõ mẫu thân muốn hỏi gì, lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Mẹ, không phải con làm. Con chỉ muốn dạy dỗ Mộc Cảnh Thanh, làm thuyền của hắn chìm thôi. Còn loại chuyện thương thiên hại lý kia sao con dám làm? Hơn nữa con sợ rắn nhất đó!”
“Không phải con thì tốt.” Thật ra, Điền phu nhân hiểu rõ bản tính con nhà mình, cho dù bất hoà với Mộc Cảnh Thanh cũng không bao giờ muốn đoạt tính mạng hắn. Vả lại, bất cứ ai cũng có thể bắt được quả cầu đó, không giống như cố ý nhắm vào Mộc Cảnh Thanh.
Nhưng bây giờ toàn bộ Nam Chiếu đều biết rõ Điền thị và phủ Vân Nam Vương bất hoà, Thế tử suýt chút nữa đã xảy ra chuyện, tất nhiên Vương phi sẽ không chịu ngồi yên, chắc chắn mấy thị tộc khác cũng sẽ đến dẫm một phát.
Tuy nói rắn cạp nong không hiếm ở Nam Chiếu nhưng toà tháp nổi cao ngất giữa dòng sông, làm sao rắn tự bò lên được, còn ở trong quả cầu? Bà thật sự nghĩ không ra là kẻ nào muốn hại nhà bà như vậy.
Chỉ chốc lát sau, Thôi thị quả nhiên mang theo mọi người tìm tới bởi vì toà tháp của Điền gia cách cũng không xa. Đao phu nhân đi thẳng vào vấn đề: “Điền phu nhân, có phải nhà bà thả rắn hay không?”
Điền phu nhân cả giận nói: “Đao phu nhân nói lời này cần phải có chứng cứ! Khi đó con ta cũng trên toà tháp nổi đó, chẳng lẽ ta lấy tính mạng con trai mình ra đùa hay sao?”
Cao phu nhân lại thong thả ung dung nói: “Ai mà biết các người có phải giả vờ cho chúng ta nhìn hay không? Lúc Điền đại lang quân thấy rắn mới bỏ chạy, cả chuyện năm ngoái nữa, có lẽ hắn ghi hận muốn trả thù thì sao?”
Điền phu nhân trừng mắt nhìn Cao phu nhân: “Bà đừng có thừa cơ hội mà hắt nước bẩn lên con trai ta! Ai chẳng biết Đao gia và Cao gia thông đồng với nhau muốn đạp lên nhà ta. Sao? Muốn nhân cơ hội này chuyện bé xé ra to à?”
“Vương phi, ngài nghe đi. Thiếu chút nữa Thế tử đã mất mạng, bà ta còn nói chuyện bé xé to. Thủ đoạn ác độc như vậy khiến người ta rợn óc, tuyệt đối không nên bỏ qua dễ dàng!” Đao phu nhân góp lời nói với Thôi thị.
Xem hai người họ hùng hổ dọa người như vậy, giống như khẳng định việc này là do Điền gia làm ra, Điền Đức Thành hô lớn: “Không phải ta, ta không có!”
Thôi thị rũ mắt, lên tiếng: “Được rồi, đừng ồn ào nữa! Mọi chuyện chưa biết rõ ràng mà còn ở đây chỉ trích lẫn nhau, còn ra thể thống gì!”
Mấy người đang cãi nhau ầm ỹ bây giờ mới an tĩnh lại, Thôi thị hỏi Mộc phu nhân đang đứng im nãy giờ: “A tẩu, tháp nổi ngoài sông là do ai phụ trách?”
Mộc phu nhân theo sự thật trả lời: “Điền gia dựng tháp, Đao gia làm quả cầu, phụ trách kiểm tra cuối cùng là Cao gia.”
Cao phu nhân vừa nghe lời này, lập tức nói: “Lúc chúng ta kiểm tra thì vẫn còn tốt. Hơn nữa, Cao gia cùng phủ Vân Nam Vương xưa nay không oán không thù, đâu có lý do gì thả rắn hại Thế tử? Vương phi ngài cần phải hiểu rõ.”
“Không oán không thù?” Điền phu nhân cười lạnh, “Năm ngoái vì chống lại, không đóng thuế, nhà các ngươi dẫn đầu động thủ với binh lính Vương phủ mà? Vương gia còn vì vậy mới tịch thu một phần tư ruộng đất Cao gia, phạt gấp hai thặng dư(**), liên lụy đến Đao gia, trong lòng các ngươi nói không oán hận?”
(**)Ngày xưa, khi thu thuế, quan lại tạo ra nhiều loại thuế khác nhau đánh vào dân chúng, hiểu nôm na là kê thuế lên để lấy tiền lời.
Sự kiện năm ngoái cuối cùng cũng tạo thành một lỗ hổng giữa bốn đại tộc, chỉ là không ai đề cập đến mà thôi.
Gia Nhu vẫn luôn đứng bên cạnh nghe bọn họ nói, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện. Kiếp trước, sau khi nàng trốn đi không lâu, Nam Chiếu đã xảy ra nội loạn, từ đó thực lực Đao gia và Cao gia suy yếu đi nhiều. Nguyên nhân dẫn tới chuyện đó hình như là vào cuộc đua thuyền rồng tiết Đoan Ngọ đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, tình thế càng lúc càng nghiêm trọng.
Thực ra, trong bốn đại thị tộc thì ai cũng có sở trường riêng, chỉ cần tất cả đều liên hợp lại, khi đánh giặc chắc chắn sẽ là một đội quân vững chắc như tường đồng. Đao gia am hiểu nhất là chế tạo binh khí, đã trải qua trăm năm kinh nghiệm. Cao gia huấn luyện cung tiễn thủ, có thể khắc chế kỵ binh. Sau khi Đao gia và Cao gia suy yếu, sức chiến đấu của Nam Chiếu không còn như trước, cuối cùng bị Thổ Phiên tiêu diệt.
“A tỷ, tỷ đang nghĩ gì vậy?” Mộc Cảnh Thanh đến bên cạnh Gia Nhu hỏi. Dù sao cậu vẫn còn tính trẻ con, hằng năm lại rèn luyện trong quân doanh nên cũng khá xuề xoà, so với tranh luận ai đã thả rắn, cậu càng có hứng thú hơn với người đã bắn ra mũi tên kia, “Nếu tỷ tìm được người đã bắn tên thì phải để đệ gặp mặt nhé. Có lẽ cung tiễn thủ giỏi nhất của Cao gia cũng không bằng người này đâu.”
Gia Nhu đã âm thầm bảo Ngọc Hồ ngăn lại người trên toà tháp đó, là thần thánh phương nào rất nhanh sẽ biết được thôi. Nàng vốn từng nghe qua một người có kỹ thuật bắn cung rất xuất chúng, bách phát bách trúng, ngay cả Ngu Bắc Huyền cũng buông lời khen ngợi không thôi.
Người này chính là Ngọc Hành tiên sinh bên cạnh Nguyên Hoà Đế, rất xuất sắc giống như sư phụ Bạch Thạch Sơn Nhân của hắn vậy, sau này hắn đã trở thành một truyền kỳ của đất nước.
“Ta hỏi đệ, vì sao bỗng nhiên mấy vị lang quân kia cũng muốn đua thuyền?” Gia Nhu lôi kéo Mộc Cảnh Thanh hỏi.
“Đệ cũng không biết nữa, ban đầu bọn họ ở bờ sông đánh đố xem thuyền nhà ai có thể thắng, sau đó lại có người ồn ào mấy câu, bọn họ đều muốn xuống nước. Theo đệ thấy thì không phải do bọn họ làm.” Mộc Cảnh Thanh nhỏ giọng nói, “Con rắn trên tháp nổi đó ấy hả…. ai mà lên đầu tiên đều sẽ bị cắn chết đó.”
Gia Nhu cũng có cùng một suy nghĩ như vậy, chỉ sợ mục đích của kẻ đứng sau màn lần này là muốn tạo nên mâu thuẫn bên trong Nam Chiếu, khiến cho bốn đại thị tộc nghi kỵ lẫn nhau, chia rẽ Nam Chiếu. Mộc gia chưởng quản Nam Chiếu dễ đã đến trăm năm, mấy thị tộc khác không cam lòng là chuyện hiển nhiên nhưng bởi vì vậy mà phải hại đến mạng người thì thật sự không thể nào nói nổi.
Gia Nhu nói khẽ với Thôi thị vài câu, Thôi thị cảm thấy cũng có lý. Huống chi, việc lớn như thế này không phải là việc mà một nữ nhân như bà có thể làm chủ, bà bèn nói với mọi người: “Việc xảy ra hôm nay ta sẽ nói lại với Vương gia, chờ ngài ấy trở về định đoạt. Các người đều đi về trước đi!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận