Sau khi mọi người tản đi hết, Ngọc Hồ vừa thở hồng hộc vừa chạy đến trước mặt Gia Nhu: “Quận chúa, trên toà tháp kia vốn không có ai. Nô tỳ mang theo phủ binh tìm xung quanh một vòng cũng không phát hiện được gì hết.”
“Sao vậy được? Ta rõ ràng nhìn thấy….” Thuận Nương nhịn không được lên tiếng.
Lúc ấy Gia Nhu chỉ lo cho Mộc Cảnh Thanh, vốn không chú ý mũi tên từ đâu mà tới.
“Không tìm được thì thôi bỏ đi. Nếu thực sự có người này mà người ta không muốn lộ diện cũng không cần cưỡng cầu.” Thôi thị ra lệnh, “Hồi phủ!”
Lúc này, bá tánh bên bờ sông đã tản đi gần hết, tuy đua thuyền rồng hôm nay không phân thắng bại nhưng trình độ mạo hiểm lại có một không hai, đã đủ để làm đề tài câu chuyện cho mọi người bàn tán thêm một thời gian nữa.
Đoàn người trở lại trong phủ, nhũ mẫu tới báo, nói Mộc Cảnh Hiên lại khóc nháo không chịu ăn cơm. Mọi người tập mãi đã quen, Thôi thị cho Liễu thị và Thuận Nương qua đó chăm sóc Mộc Cảnh Hiên.
Gia Nhu trở lại viện của mình, nàng cảm thấy hơi mệt mỏi bèn phân phó hạ nhân chuẩn bị đồ để tắm gội. Hạ nhân chuyển thùng tắm đến, bên trong thùng tắm có ghế ngồi, trên giá bên cạnh bày đầy mấy hộp gỗ đủ màu sắc đang tản ra mùi hoa nhàn nhạt.
Nàng cởi xiêm y treo lên giá, bước vào thùng tắm, sau khi cả người chìm trong làn nước ấm liền thở ra một hơi thoải mái, Ngọc Hồ bên cạnh thì đang dùng khăn vải lau người cho nàng. Kiếp trước, lúc bị giam trong ngục, điều mà nàng không thể chịu đựng được nhất chính là không có cách nào vệ sinh cơ thể, ngay cả rửa mặt cũng đã là một yêu cầu quá mức xa xỉ.
Khi Ngọc Hồ lau đến trước ngực nàng, Gia Nhu vô thức hơi rụt người ra sau.
“Là do nô tỳ mạnh tay quá ạ?” Ngọc Hồ thật cẩn thận hỏi.
Gia Nhu cúi đầu nhìn ngực mình lúc này đang trơn bóng, chỉ có một vết bớt như cánh hoa, ngoài ra không có bất cứ vết sẹo nào. Năm đó nàng vì Ngu Bắc Huyền bị phục kích trên đường mà ngực phải chịu một mũi tên, mũi tên kia dường như muốn đoạt luôn mạng của nàng, cũng khiến nàng mất đi cái thai trong bụng mà mình còn chưa biết được sự hiện diện của bé.
Từ đó trở đi, nàng không thể mang thai được nữa. Giờ phút này, khi nhớ tới điều đó vẫn khiến cho Gia Nhu cảm thấy đau đớn.
“Không phải do em đâu, để ta tự làm được rồi.” Gia Nhu nhận lấy khăn từ tay Ngọc Hồ. Nàng vẫn luôn nỗ lực muốn quên đi kiếp trước, quên đi Ngu Bắc Huyền nhưng người kia đã khắc dấu ấn quá sâu vào sinh mệnh nàng, khiến nàng luôn không tự giác mà nhớ tới.
Chắc có lẽ cuộc đời này nàng sẽ rất khó để có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng yêu thương một ai đó.
Ngọc Hồ thoái lui qua một bên, nhìn bóng dáng cô đơn của Quận chúa, muốn hỏi lại không dám mở miệng. Trong âm thầm, Quận chúa đã trở nên trầm tĩnh và ít nói, Ngọc Hồ không biết như vậy thì không tốt ở chỗ nào, chỉ cảm thấy đau lòng vô cớ.
Sau khi tắm gội xong thì sắc trời vẫn còn sớm, Gia Nhu ngồi phía sau án thư, tùy tiện lật xem một quyển sách.
Bên ngoài phòng vang lên giọng nói kinh hoảng của một vú già, Ngọc Hồ bèn ra ngoài dò hỏi, sau khi trở về nói: “Quận chúa, Tứ lang quân không ổn lắm, người trong phủ đã đi mời đại phu nhưng vẫn chưa tìm ra nguyên nhân ạ.”
Vốn có hai nhũ mẫu chăm sóc Mộc Cảnh Hiên, thời gian gần đây thì Liễu thị cũng qua để hỗ trợ.
Trên dưới trong phủ đều cho rằng tiểu lang quân chỉ là cơ thể yếu ớt, thật không ngờ lại nghiêm trọng như vậy?
Gia Nhu buông quyển sách trong ray xuống, đứng dậy nói: “Chúng ta qua đó xem!”
Tới chỗ ở của Mộc Cảnh Hiên, đoàn người Thôi thị đã ở bên trong, đại phu đang nói chuyện cùng Thôi thị: “Tiểu nhân đã cẩn thận kiểm tra một lần, tiểu lang quân sinh ra vốn yếu ớt, hơi thở nặng nề hơn so với những đứa trẻ khác, theo như báo cáo về ẩm thực hằng ngày cũng không cảm thấy có gì khác lạ, thật sự không tìm ra nguyên nhân gây bệnh ạ.”
“Nhưng nó không chịu ăn cơm, lại khóc nỉ non không ngừng, này phải làm sao cho phải?” Thôi thị hỏi.
“Con của ta, con đừng dọa mẹ mà!” Liễu thị nhào vào trên nôi, khóc không thành tiếng. Vào lúc này cũng không ai quản lễ nghi của nàng ta nữa.
Vẻ mặt đại phu kia hiện lên chút hổ thẹn: “Tiểu nhân y thuật không tinh, mong Vương phi thứ tội. Tuy nhiên, tiểu nhân thật ra có thể tiến cử một người.”
“Là ai?”
“Tiểu nhân đã từng gặp qua một trường hợp tương tự, người nhà của đứa bé mang bé đến chùa Sùng Thánh tìm thầy trị bệnh, được Tuệ Năng đại sư trị dứt. Y thuật của ngài ấy vượt xa tiểu nhân, có thể mời thử ngài ấy một lần, chẳng qua….”
“Chẳng qua cái gì, ngươi đừng có thừa nước đục thả câu!” Thôi thị thúc giục.
“Chẳng qua Tuệ Năng đại sư cũng không dễ dàng ra tay cứu người, cho dù quan to hiển quý trong thành Trường An bỏ ra số tiền lớn, dùng quyền thế cưỡng ép cũng không thể mời được ngài ấy. Tiểu nhân sợ ngài ấy sẽ không đồng ý chuyện này.” Đại phu nói một cách khó xử.
Thôi thị cũng đã từng nghe người khác nói qua, Mộc Cảnh Thanh lại khịt mũi coi thường: “Lão hoà thượng kia dám không cứu người phủ Vân Nam Vương chúng ta? Ta thiêu rụi chùa Sùng Thánh của lão xem lão có cứu hay không!”
“Con… đứa nhỏ này! Không được nói bậy khinh nhờn thần linh.” Thôi thị bất mãn nhìn cậu một cái.
Mộc Cảnh Thanh vốn không tin Thần Phật nhưng đụng phải Thôi thị mê tín mười phần nên cậu cũng không dám nói thêm gì.
Đại phu tiếp tục nói: “Theo tình huống hiện tại của tiểu lang quân không chịu nổi xóc nảy trên đường, vẫn nên mời Tuệ Năng đại sư đến phủ chẩn trị mới là thượng sách.”
Thôi thị biết muốn làm điều này còn khó hơn, bà chưa nghe nói Tuệ Năng đã từng tới cửa xem bệnh cho ai bao giờ. Liễu thị vội vàng bò đến trước mặt Thôi thị, bắt lấy váy bà mà khóc ròng: “Vương phi, thiếp cầu xin người! Cầu xin người nhất định phải nghĩ cách cứu Tứ lang, tiện thiếp chỉ có một đứa con trai này thôi….”
“Ngươi cứ đứng lên trước đi, thằng bé cũng là cốt nhục của Vương gia, làm sao ta lại không muốn cứu nó? Chỉ là….” Thôi thị nâng Liễu thị đứng dậy, trên mặt lộ vẻ khó xử, “Những lời của đại phu ngươi cũng nghe cả rồi đó.”
Liễu thị cúi đầu khóc rống, Thuận Nương tiến lại gần an ủi nàng ta: “Phu nhân hãy bình tĩnh lại, không phải mẫu phi đang tìm biện pháp đó sao? Sẽ có cách cứu được A đệ thôi mà.”
Thôi thị nghĩ nghĩ rồi nói: “Hay là Nhị lang đi chùa Sùng Thánh đi, mặc kệ có mời được Tuệ Năng đại sư không thì vẫn phải lấy lễ đối đãi!”
“Mẫu phi cứ để con đi.” Gia Nhu đi vào nói, “Trước kia con đã từng đi theo phụ vương tìm lão…. Tuệ Năng đại sư đánh cờ vài lần. Giờ phụ vương không ở nhà, xem như con là người duy nhất đã cùng ông ấy gặp mặt vài lần, để con đi thử.”
Tính tình Mộc Cảnh Thanh hay xúc động, đến lúc đó xảy ra xung đột với Tuệ Năng đại sư thì không ổn. Nếu muốn mời ông ấy đến xem bệnh cũng không thể tuỳ tiện phái một gia đinh đi mời, chỉ có nàng có thể đi. Hơn nữa nàng biết cưỡi ngựa, sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian hơn, mạng người quan trọng, không thể chậm trễ.
Thôi thị cân nhắc một chút rồi nói: “Vậy cũng được. Nếu con đi hãy mang nhiều phủ binh theo hộ tống!”
Gia Nhu gật đầu: “A đệ cứ lưu lại trong phủ. Hãy phái người nhanh chóng đi thành Kiếm Xuyên, mời phụ vương trở về!” Khoái mã đi Kiếm Xuyên cũng phải hơn nửa ngày mới tới, bây giờ phái người đi, có lẽ hôm sau Mộc Thành Tiết sẽ trở về.
Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, Gia Nhu trở về thay ra một thân nam trang, Mộc Cảnh Thanh tự mình đưa nàng ra khỏi phủ, nói: “A tỷ, nếu lão hoà thượng ấy dễ nói chuyện thì thôi, nếu lão cà chớn ấy hả, cứ trực tiếp trói lại. Không mấy để đệ đi cùng với tỷ?”
Gia Nhu trừng hắn: “Đệ ra cái chủ ý quái quỷ gì thế? Cho dù có trói người mang tới đây, lấy tính tình của lão ấy có thể ra tay cứu Mộc Cảnh Hiên hay sao? Hôm nay đã phát sinh nhiều chuyện quá rồi, ta sợ một mình mẫu phi chịu đựng không nổi, đệ cứ ở nhà với người đi.”
Vừa rồi Mộc Cảnh Thanh quả thực thấy sắc mặt Thôi thị không tốt cho lắm, đầu tiên là cậu thiếu chút nữa đã mất mạng ở hội đua thuyền, bây giờ Mộc Cảnh Hiên lại xảy ra chuyện, nếu là người hơi nhát gan chắc có lẽ đã sớm bị dọa đến xỉu luôn rồi.
“Được rồi, đệ phải lưu ý trong nhà đó!”
Gia Nhu phất tay với cậu rồi ra trước cửa phủ xoay người lên ngựa.
Lúc này, nơi cuối chân trời chỉ còn lại một ánh chiều tà.
*
Chạng vạng, trong một thiện phòng u tĩnh khuất sâu dưới tàng cây loáng thoáng có tiếng người trò chuyện.
Tuệ Năng tay cầm một quân cờ trắng, thoáng suy tư rồi hạ xuống bàn cờ. Người ngồi đối diện quan sát ván cờ một lát, cười nói: “Kỳ nghệ của sư thúc cao siêu, Ngọc Hành nhận thua ạ.”
Tuệ Năng vươn tay vuốt vuốt chòm râu bạc trắng, nói một cách hiền hoà: “Sau khi từ biệt ở Hoa Sơn, kỳ nghệ của con đã tiến bộ không ít. Nghe nói con đã đến Nam Chiếu được mấy ngày rồi mà hôm nay mới đến gặp ta, phải chăng đã chọc phải chuyện gì bên ngoài rồi?”
Lý Diệp cười nói: “Quả thật không gạt sư thúc chuyện gì được. Nơi này của sư thúc an tĩnh, Ngọc Hành bèn tới trộm mấy ngày thanh nhàn.”
Tuệ Năng bảo sa di tới thu dọn bàn cờ, sau đó duỗi tay ra bắt mạch cho Lý Diệp, lắc lắc đầu: “Thân thể con tuy đã hết bệnh nhẹ nhưng gốc bệnh vẫn còn, rốt cuộc không thể so với người bình thường được. Suy nghĩ quá nhiều sẽ hại thân. Mấy năm nay con làm việc cho Quảng Lăng Vương?”
Lý Diệp cụp mắt xuống: “Sư phụ sợ Thánh nhân có lòng muốn phế trữ nhưng tuổi tác người đã cao, nhiều năm không hỏi đến chính sự nên con mới thay người ra mặt. Ở nhà con vẫn luôn nói với bên ngoài là dưỡng bệnh sống một mình, sẽ không có ai chú ý.”
Tuệ Năng nhìn chàng, lời nói thấm thía: “Cả đời sư huynh lo nước lo dân, tới tuổi này rồi mà vẫn không bỏ xuống được. Con là người giống huynh ấy nhất trong năm đồ nhi, trí tuệ cũng cao nhất. Chỉ là từ trước đến nay, ngôi vị Hoàng đế vốn tranh đến không chết không ngừng. Nếu thân phận của con bị người khác phát hiện thì người muốn giết con sẽ nhiều không kể xiết, lại còn liên lụy tới Lý gia nữa. Tự con phải thận trọng từng bước đấy!”
Biểu tình Lý Diệp ảm đạm, cúi đầu nói: “Đa tạ sư thúc dạy bảo, Ngọc Hành ghi nhớ trong lòng.”
Khi mặt trời đã hoàn toàn lặn về Tây, Lý Diệp mới từ thiện phòng bước ra, bước chân chàng thả dọc theo con đường mòn u tĩnh tiến về phía trước. Đối với Lý gia, chàng chẳng qua chỉ là một sự trói buộc vì Lý gia không cần một phế vật. Trong nhà, ngoại trừ mẫu thân, chẳng có ai để ý đến chàng, nhiều lắm thì chàng chỉ là một thứ để trang trí cho cảnh sắc thêm tươi mà thôi.
Phượng Tiêu đuổi kịp bước chân Lý Diệp: “Lang quân, nội vệ phủ Quảng Lăng Vương không tiện vào chùa, mời ngài dời bước ra con đường núi bên ngoài để gặp ạ.”
Lý Diệp thong dong đi ra khỏi chùa, trên đường núi đã được thắp nến sáng lấp lánh, màn trời đêm đen thẫm hoà với ánh nến tạo nên một cảm giác mênh mông vô bờ.
Chàng ngừng lại bên một ngọn đèn đá, đưa lưng về phía rừng cây. Phượng Tiêu hướng vào rừng thổi một hồi còi, ngay sau đó xuất hiện hai bóng người quỳ xuống: “Bẩm tiên sinh, theo hồi báo của thám tử thì gần đây Thánh nhân nhiễm bệnh, chỉ triệu Vi Quý phi hầu bên cạnh, Thái tử và Quảng Lăng Vương không được triệu kiến. Thánh nhân còn lệnh vài vị Tiết độ sứ và Vân Nam Vương cùng vợ con vào kinh tham gia tiết Trung thu, không biết rốt cuộc Thánh ý như thế nào.”
Lý Diệp trầm ngâm một lát rồi lên tiếng: “Ta biết rồi.”
Một nội vệ khác nhịn không được nói: “Việc tiên sinh làm hôm nay thật sự quá mức nguy hiểm. Tiễn pháp của ngài rất dễ khiến cho người có tâm chú ý, nếu bởi vì vậy mà bại lộ thân phận….”
Lý Diệp hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt liếc qua với sự lạnh lẽo, người nọ lập tức phủ phục trên mặt đất: “Thuộc hạ nhiều lời, thật sự đáng chết!”
Lý Diệp biết bọn họ cũng là vì trung thành nên mới không trách cứ: “Trở về đi!”
Thật ra Phượng Tiêu cảm thấy người nọ nói rất đúng, hôm nay bọn họ quả thật đã gây chú ý, chậm chân chút nữa rất có thể đã bị người của Vương phủ tóm được. Thế nhưng đi theo lang quân lâu ngày, Phượng Tiêu hắn đã quá hiểu tính tình của ngài, nếu đã ra tay thì chắc chắn lang quân có lý do chính đáng.
Hai người trở về trước sơn môn, thấy ở đó không biết từ khi nào đã nhiều hơn vài người. Lý Diệp đưa mắt nhìn kỹ, thấy người dẫn đầu có vài phần quen thuộc.
Khi Gia Nhu đến được chùa Sùng Thánh thì trời đã tối, tăng nhân quả nhiên chặn họ lại trước cửa chùa không cho phép tiến vào. Nàng vội kêu lên: “Ta là Quận chúa Li Châu, thật sự có chuyện quan trọng phải cầu kiến Tuệ Năng đại sư, mong vị sư phụ này hãy thông cảm.”
Tăng nhân gác cửa lắc đầu nói: “ Giờ này là giờ tĩnh tọa của phương trượng, người khác không được phép quấy rầy. Nếu Quận chúa có việc xin mời ngày khác lại đến.”
Gia Nhu sốt ruột nên chỉ có thể nói thẳng: “Tiểu đệ nhà ta sinh bệnh rất nặng, đại phu trong thành không chẩn ra bệnh, nói Tuệ Năng đại sư y thuật cao minh, có lẽ có cách cứu người. Không phải Phật gia nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ hay sao? Phương trượng của các người chính là cao tăng đắc đạo, cũng không thể thấy chết mà không cứu chứ?”
Hai tăng nhân xoay qua nhìn nhau, một người trong đó vẫn cứ lắc đầu nói: “Quận chúa, không phải tiểu tăng không chịu giúp ngài nhưng mà người đến thỉnh phương trượng xem bệnh mỗi ngày nhiều vô số kể, nếu ai cũng gặp thì phương trượng sớm đã mệt chết rồi. Hơn nữa ngài không mang người bệnh đến, chẳng lẽ còn muốn phương trượng tuổi tác đã cao lại phải bôn ba theo ngài xuống núi?”
Gia Nhu nhất thời nghẹn lời. Nàng cũng biết làm vậy có chút hơi làm khó người ta nhưng vẫn nài nỉ: “Xin hãy cho ta đi vào gặp Tuệ Năng đại sư một lần thôi, tiểu đệ đang bệnh không thể kéo dài thời gian được.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Từ phía sau truyền đến một giọng nói ôn hòa, tăng nhân thấy người đến liền chấp lễ.
Gia Nhu quay đầu lại, trông thấy một nam tử dưới ánh trăng đang chậm rãi đi đến. Người này có hàng mày dài rậm, mắt đen thâm trầm, trên người có một loại khí chất ôn hoà nói không nên lời, một thân trường bào màu đỏ sậm càng làm nổi bật lên làn da trắng trẻo, như hoa rơi trong tĩnh mịch, điềm đạm tựa cúc. Nếu nói hắn có gì không được hoàn mỹ đó chính là có vài phần ốm yếu, tuy nhiên đây có thể chỉ là ảo giác do bóng đêm mang đến mà thôi.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy người này giống như đã từng quen biết, bèn hỏi: “Ngươi là ai?”
Lý Diệp bị nàng hỏi đến sửng sốt, vừa định trả lời thì Gia Nhu lại giơ tay nói: “Quên đi, điều này không quan trọng. Mọi việc phải có thứ tự trước sau, mời ngươi cứ đứng sang bên cạnh, chúng ta nơi này đang nói chính sự.” Nói xong, nàng lại xoay người, tiếp tục kì kèo cùng hai tăng nhân gác cửa.
Lý Diệp theo lời nàng đứng ở bên cạnh, cũng không giận. Từ những lời bọn họ nói với nhau chàng cũng biết được, con vợ lẽ của Vân Nam Vương bị bệnh nặng, nàng là tới cầu sư thúc chữa bệnh giùm.
Hai vị tăng nhân kia tuân thủ môn quy nghiêm ngặt, chính là không chịu nhượng bộ. Lý Diệp thấy Gia Nhu thật sự sốt ruột bèn tiến lên nói nhỏ với tăng nhân hai câu rồi đi vào trong.
Gia Nhu nói đến nửa ngày mà sơn môn còn chưa được chạm một cái, thấy Lý Diệp nói vài câu đã nhẹ nhàng đi vào, nàng cả giận: “Tại sao ta không thể vào mà hắn lại có thể?”
Một tăng nhân nói: “Quận chúa thứ lỗi. Vị kia là khách quý của phương trượng, phương trượng có lệnh trên dưới trong chùa phải lấy lễ đối đãi nên tiểu tăng đương nhiên không dám ngăn cản. Không bằng Quận chúa cứ chờ ở đây một lát, tiểu tăng vào trong hỏi ý phương trượng xem thế nào?”
Gia Nhu thấy người này rốt cuộc cũng chịu nhả ra liền ngồi lên một tảng đá lớn bên cạnh, kiên nhẫn mà chờ.
Không phải nàng sợ gì mấy tên hoà thượng thối này, chỉ là xung đột sẽ tổn thương đến hoà khí, đến lúc đó Tuệ Năng không chịu ra tay cứu người thì hỏng bét.
Một lát sau, sơn môn mở ra, vậy mà Tuệ Năng thật sự xuất hiện: “Quận chúa đến thăm, bần tăng không có từ xa tiếp đón.”
Gia Nhu cũng không so đo việc bị ngăn ngoài cửa, nàng tiến lên thi lễ, đem bệnh trạng của Mộc Cảnh Hiên nói tóm gọn một lần: “Đại sư, ngài là người xuất gia lấy từ bi làm gốc, cầu mong ngài cứu hắn một mạng. Ta đã chuẩn bị xe ngựa xong xuôi, ở ngay bên dưới.”
Sau khi Tuệ Năng nghe xong, gật đầu nói: “Nếu đã như thế, bần tăng đi cùng Quận chúa một chuyến vậy.” Mấy tăng nhân đi ra cùng ông nghe nói xong thì không khỏi giật mình. Từ khi vào chùa đến nay họ vẫn chưa bao giờ thấy phương trượng xuống núi chẩn bệnh bao giờ, đều là người khác có bệnh tự cầu tới cửa.
Gia Nhu rất vui vẻ, không ngờ Tuệ Năng vậy mà lại đáp ứng rồi, cũng không khó mời giống như trong tưởng tượng vậy. Nàng bèn giơ tay nói: “Đại sư, mời!”
Tuệ Năng dặn dò tăng nhân hai câu rồi cất bước theo Gia Nhu đi xuống chân núi.
Lý Diệp lẳng lặng đứng bên trong sơn môn đưa mắt nhìn bọn họ đi xa.
“Lang quân đã nói như thế nào để thuyết phục phương trượng vậy ạ?” Phượng Tiêu tò mò hỏi.
Lý Diệp chỉ nhẹ nhàng nói: “Không khó, chỉ dùng một thứ để đổi thôi.”
Phượng Tiêu cũng không tiện hỏi tiếp là thứ gì, rốt cuộc thì đây cũng là chuyện riêng giữa lang quân cùng Tuệ Năng đại sư. Hắn chỉ cảm thấy hình như lang quân rất để ý đến vị Quận chúa kia, năm lần bảy lượt ra tay đều là vì nàng.
Vốn cho rằng lần này lang quân tới Nam Chiếu là muốn từ hôn nhưng cứ chậm chạp không thấy ngài đề cập tới, chẳng lẽ luyến tiếc mối hôn sự này rồi?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận