Gia Nhu mời được Tuệ Năng về Vương phủ khiến cả Thôi thị và đại phu đều phải giật mình, không biết nàng đã dùng biện pháp gì để có thể lay động được Tuệ Năng.
Tuệ Năng không nhiều lời, trực tiếp xem bệnh cho Mộc Cảnh Hiên, qua khoảng một khắc thì ông mới đứng dậy nói với mọi người: “Đúng là tiểu lang quân sinh ra vốn đã yếu ớt, thân thể gầy yếu, ăn uống khó khăn, có lẽ lúc hoài thai không được điều dưỡng tốt mới bị như vậy. Trước tiên bần tăng sẽ khai mấy vị thuốc cho tiểu lang quân uống, chờ qua tối đêm nay xem sao.”
Thôi thị nghe xong lời này cảm thấy hơi kỳ lạ, mặc dù Liễu thị ở ngoại trạch nhưng cũng là áo cơm không lo, tại sao khi đang mang thai lại không dốc lòng điều dưỡng? Nhưng thấy Liễu thị khóc quá thương tâm nên Thôi thị cũng tạm thời đè sự nghi ngờ xuống đáy lòng.
Có Tuệ Năng bên cạnh Mộc Cảnh Hiên, Thôi thị bèn bảo mọi người đều trở về nghỉ ngơi, lại lệnh cho nhũ mẫu lưu lại để ý chăm sóc, có việc gì phải bẩm báo với bà ngay lập tức.
Thuận Nương đỡ Liễu thị trở về phòng, Liễu thị ngồi trên giường, bảo hạ nhân đều lui ra ngoài rồi mới dừng lại tiếng khóc.
Thuận Nương ngồi bên cạnh Liễu thị, tưởng rằng mẹ mình đang lo lắng cho đệ đệ tuổi còn nhỏ nên nhẹ giọng an ủi: “Mẹ đừng đau lòng, không phải Tuệ Năng đại sư đã khai phương thuốc cho đệ ấy sao? Nhất định A đệ sẽ khỏe lên thôi.”
Liễu thị lại nắm tay nàng, nói: “Mẹ muốn nói không phải là việc này. Hôm nay con cũng thấy rồi đó, bốn thị tộc đang tranh đấu gay gắt, trong mấy năm này Nam Chiếu sẽ không được thái bình. Mẹ nghĩ tới nghĩ lui vẫn cứ cảm thấy con gả đến Trường An là thoả đáng nhất.”
“Mẹ, người đang nói cái gì? Nữ nhi sao có thể….” Thuận Nương chưa hiểu lắm ý của Liễu thị.
Liễu thị nhìn thoáng qua ngoài cửa rồi đè thấp giọng nói: “Mẹ biết được tin Vương gia và Thế tử đi Trường An, vừa lúc trong nhà Vương phi chuẩn bị thọ yến nên rất có thể cũng sẽ dẫn theo Quận chúa đi Trường An thăm viếng, mẹ sẽ vì con tranh thủ cơ hội được đi cùng.”
“Làm sao mẹ biết được tin này?” Thuận Nương cảm thấy hơi hồi hộp, “Vương phi sẽ đồng ý sao mẹ?”
“Điều này thì con không cần lo lắng, mẹ tất nhiên sẽ có biện pháp. Con phải cố gắng nắm chặt cơ hội này, vì chính mình tìm một tương lai tốt hơn.” Liễu thị nói, “Thế gia đại tộc ở Trường An nhiều như vậy, con làm vợ một đứa con vợ lẽ ở đó còn hơn phải hãm trong vũng bùn Nam Chiếu này.”
Hôm nay chứng kiến bốn đại gia tộc khắc khẩu với nhau, trong lòng Thuận Nương cũng rất khinh thường. Cho dù bọn họ giàu có tới mức nào, ở Nam Chiếu được quyền thế ra sao, chung quy cũng đều thiếu đi khí chất trăm năm vọng tộc của Trường An. Nàng nằm mơ cũng đều muốn đi đến đó, trước đây nàng vốn không dám hy vọng xa vời, hiện giờ nghe Liễu thị nói như vậy tất nhiên là nàng nguyện ý.
Qua một đêm thì tình trạng của Mộc Cảnh Hiên đã tốt hơn nhiều, Tuệ Năng bèn hướng Thôi thị cáo từ trở về. Thôi thị tự mình đưa ông đến ngoài cửa, Tuệ Năng giơ tay nói: “Vương phi xin dừng bước.”
“Bệnh của Tứ lang ít nhiều gì cũng nhờ vào đại sư mới có thể chuyển biến tốt đẹp nhưng ngài lại không muốn thu bất cứ thứ gì, điều này khiến lòng chúng ta khó an, không biết chúng ta nên báo đáp ngài như thế nào mới phải đây?”
Tuệ Năng lắc đầu nói: “ Vương phi không cần khách khí. Bần tăng ra tay cứu giúp vốn đã không cần bất cứ hồi báo gì. Thế nhưng bệnh của Tứ lang quân vẫn chưa chữa dứt, bần tăng cũng chỉ nỗ lực duy trì tình trạng hiện tại mà thôi. Nếu sợ bệnh tái trở lại thì vẫn nên đến Trường An thử một lần, nơi đó tập trung nhiều danh y trong thiên hạ, còn có rất nhiều tài ba dị sĩ, rất có thể sẽ tìm được cách trị dứt bệnh.”
“Đa tạ đại sư, ngài đi thong thả.” Thôi thị nói một cách cung kính.
Nhìn theo bóng dáng Tuệ Năng đi xa, Thôi thị đứng một mình trước cửa suy nghĩ thất thần. Mười sáu năm trước, sau khi bà gả đến Nam Chiếu thì không có cơ hội trở về Trường An, nhiều năm vật đổi sao dời, bà nghĩ cũng nên một lần trở về thăm lại chốn xưa.
Ngoài dự liệu của mọi người là Mộc Thành Tiết đã cưỡi khoái mã trở về ngay chạng vạng ngày hôm đó. Đầu tiên ông đến chỗ Mộc Cảnh Hiên nhìn thoáng qua, thấy Mộc Cảnh Hiên đang ngủ say liền không nói tiếng nào, sau đó đi thẳng đến chỗ Thôi thị.
Thôi thị đang ngồi thêu hoa cùng A Thường, nghe thấy tỳ nữ ngoài cửa hô: “Vương gia”, cả hai người đều cảm thấy ngoài ý muốn.
A Thường vội vàng quỳ dưới đất hành lễ, Thôi thị vẫn cứ ngồi trên sập gỗ, chỉ hơi cúi người chào, biểu tình lãnh đạm.
Mộc Thành Tiết tự mình ngồi lên sập, nói với Thôi thị: “Chuyện xảy ra ở hội đua thuyền ta đã nghe qua, đúng là phải điều tra cho rõ ràng. Ta cũng đã nhận được thánh chỉ, Thánh nhân lệnh mấy vị Tiết độ sứ và Phiên vương cùng con vợ cả nhập kinh, ta và Nhị lang cũng có tên trong đó, hai ngày tới sẽ khởi hành.”
Trong lòng Thôi thị vừa động, hỏi: “Sao bất ngờ vậy? Chỉ kêu ngài và vài người nữa thôi sao?”
Gương mặt Mộc Thành Tiết trở nên nghiêm trọng: “Nói là muốn mở tiệc ở Khúc Giang, kiểm tra tài học mấy năm nay của mấy đứa nhỏ, người xuất sắc nhất có thể sẽ được bổ nhiệm chính thức, được nhận hồng ân. Riêng ta cứ cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, chờ đến Trường An ta sẽ hỏi ý huynh trưởng xem thế nào.”
Huynh trưởng trong miệng Mộc Thành Tiết tất nhiên là Thôi Thực - huynh trưởng của Thôi thị. Thôi thị nghĩ nghĩ rồi nói: “Vừa vặn thiếp thân cũng có chuyện muốn thương lượng với Vương gia, sắp tới tiệc mừng thọ của mẫu thân, thiếp thân đã có mười mấy năm chưa về Trường An, nhân cơ hội này muốn về thăm nhà một chuyến.”
Mộc Thành Tiết nhìn về phía bà, ánh mắt sáng quắc: “Nàng…. muốn đi cùng ta?”
Thôi thị quay mặt đi, lạnh nhạt nói: “Ta chỉ nghĩ mẫu thân và huynh trưởng còn chưa gặp qua Nhị lang, thuận đường còn có thể tìm hiểu thêm về vị lang quân kia của Lý gia. Nếu đích đến tương đồng thì tất nhiên sẽ đi cùng Vương gia.”
“A Niệm….” Mộc Thành Tiết khom lưng, muốn cầm lấy tay Thôi thị, ông cảm thấy bà cũng là vì lo lắng cho ông nên mới đưa ra ý kiến đi cùng.
Lúc này, một tỳ nữ bên ngoài cửa bẩm báo: “Bẩm Vương gia, Vương phi, Cao phu nhân nói có chuyện quan trọng cầu kiến ạ.”
Mộc Thành Tiết muốn nổi điên, mắng bà ta tới không đúng thời điểm, hỏi: “Chuyện gì mà quan trọng?”
Tỳ nữ trả lời: “Cao phu nhân nói đã tìm được người cứu Thế tử, cố ý dẫn người đó đến đây.”
Hai người đều có chút ngoài ý muốn. Thôi thị vốn tưởng rằng người nọ chỉ âm thầm ra tay giúp đỡ mà không muốn lưu lại tên họ, không ngờ lại bị Cao phu nhân tìm được rồi.
Mộc Thành Tiết cũng rất tò mò, rốt cuộc là ai đã cứu Mộc Cảnh Thanh? Theo lý thì người kia chỉ cần dựa vào điều này đã có thể khiến Vân Nam Vương phủ biết ơn, sẽ đáp ứng bất cứ điều kiện gì mà hắn đưa ra nhưng người nọ lại không muốn lộ diện.
Bây giờ rốt cuộc cũng chịu xuất hiện, tất nhiên ông cũng muốn gặp mặt người kia một lần.
Khi hai người tiến vào chính sảnh thì thấy Cao phu nhân mang một nam tử trẻ tuổi dung mạo bình thường đã ở đây. Người này tự xưng là cung tiễn thủ Cao gia, khi sự việc phát sinh, hắn đang tuần tra ở bờ sông, nhìn thấy Mộc Cảnh Thanh gặp nguy hiểm liền ra tay cứu giúp. Lúc ấy cũng không nghĩ nhiều như vậy, xong việc liền thu đội trở về, vậy nên người của Vương phủ mới không tìm được hắn.
Mọi người đều biết tiễn pháp tinh diệu của Cao gia, chỉ sợ toàn bộ Nam Chiếu cũng không có ai sánh bằng. Việc này về tình hay lý thì cũng rất hợp lẽ.
Cao phu nhân nói: “Tộc trưởng vắng nhà, ta vì sự việc xảy ra ở hội đua thuyền nên gấp rút tra rõ trên dưới mới phát hiện ra hắn. Lúc đó cũng có mấy người ở cùng hắn, những người đó đều có thể làm chứng, có cả mũi tên được vớt từ dưới sông lên, phía trên còn có ký hiệu của Cao gia ta.”
Mộc Thành Tiết chỉ nhìn thoáng qua mũi tên mà Cao phu nhân trình lên, sau đó quan sát thật kỹ người kia, chậm rãi nói: “Nếu ngươi đã cứu Thế tử thì chính là ân nhân của Vương phủ ta, ngươi muốn ta ban thưởng cái gì?”
Người nọ quỳ xuống, kinh sợ mà nói: “Tiểu nhân không dám cầu ban thưởng, đây vốn là việc nên làm.”
“Lời tuy nói như thế nhưng ta là người luôn thưởng phạt phân minh. Người tới, thưởng cho hắn năm quan tiền!” Mộc Thành Tiết phất tay ra lệnh.
Năm quan tiền không phải là một số tiền nhỏ, nhà bá tánh bình dân rất có thể cả đời này cũng không thấy được nhiều tiền như vậy. Người nọ mang ơn đội nghĩa mà nhận lấy.
Sau khi Cao phu nhân đi rồi, Mộc Thành Tiết đem mũi tên đặt qua một bên. Tuy đã ban thưởng cho người nọ nhưng trực giác lại mách bảo ông rằng người ra tay ở hội đua thuyền không phải là hắn.
Nếu đã có thể trong tình thế hỗn loạn mà vẫn có được sự gan dạ sáng suốt cùng sức phán đoán kinh người thế kia, tuyệt đối sẽ không có ngôn hành cử chỉ như kẻ vừa rồi.
Hôm nay Cao phu nhân tới đây tất nhiên là muốn phủi sạch quan hệ giữa Cao gia và mấy con rắn cạp nong, nhưng ông vẫn chưa thể hoàn toàn bài trừ hiềm nghi đối với Cao gia, cả bốn đại gia tộc đều có khả năng ra tay, đều có khả năng thay thế. Mộc Cảnh Thanh là con vợ cả, nếu có gì bất trắc xảy ra, Vân Nam Vương phủ sẽ khó có người kế vị, tất nhiên phải nhường lại vị trí này cho người khác.
Nhưng lúc xảy ra việc đó là lúc tất cả các lang quân của mấy nhà đều tham gia đua thuyền, ai cũng có khả năng tiếp xúc với rắn cạp nong, điều này thật sự là rất khó tra xét.
Lúc này, bên ngoài truyền tới giọng nói của Mộc Cảnh Thanh: “Phụ vương ơi, có phải đã tìm được người bắn tên rồi không? Mau cho con gặp với!” Vừa dứt lời thì Mộc Cảnh Thanh và Gia Nhu đã xuất hiện.
“Thằng nhãi này có biết quy củ hay không? La lối ầm ĩ, còn ra thể thống gì!” Mộc Thành Tiết trách mắng.
Gia Nhu hành lễ với Mộc Thành Tiết, Mộc Cảnh Thanh lại ngồi thẳng bên cạnh Thôi thị: “Mẫu phi, nói con nghe người nọ trông như thế nào đi?”
Thôi thị nhẹ nhàng nói: “Là cung tiễn thủ Cao gia, cũng không có gì đặc biệt. Phụ vương con đã thưởng cho hắn rồi, bây giờ đã theo Cao phu nhân trở về.”
Trên mặt Mộc Cảnh Thanh khó nén vẻ thất vọng. Cậu còn muốn giáp mặt cảm tạ người ta, còn muốn cùng người nọ luận bàn võ học nữa kia.
“Ta còn có chuyện muốn nói với con.” Mộc Thành Tiết nói một cách nghiêm túc, “Con phải đi Trường An với ta một chuyến, Thánh nhân sẽ mở Khúc Giang yến, khảo sát tài học của con. Chính con phải nên ngẫm lại, đến lúc đó sẽ ứng đối như thế nào!”
“Phụ vương à, ngài không dọa con đấy chứ? Vì sao lại muốn kiểm tra con? Thơ từ ca phú cái nào con cũng dở, này không phải muốn tìm xấu hổ trước ngự tiền hay sao?” Mộc Cảnh Thanh mở to hai mắt khó tin.
Mộc Thành Tiết uy nghiêm nhìn cậu: “Có biết vì sao Sơn Nam Đông Đạo tạo phản hay không? Chính là bởi vì người nọ tưởng sẽ có thể kế thừa vị trí của phụ thân hắn vậy mà nhân phẩm cùng năng lực tất cả đều không đủ tư cách, mới bị Thánh nhân phủ quyết. Nếu biểu hiện không tốt, vị trí Thế tử này của con chỉ sợ sẽ khó mà bảo toàn.”
Mộc Cảnh Thanh có loại cảm giác như trời sập đến nơi, cậu giống như cà tím phơi sương vậy, ngã oành lên trên sập. Không phải cậu tham quyền luyến vị hay gì, mà đã làm Thế tử mười ba năm rồi, nếu như bị Thánh nhân tước đoạt phong hào chắc sau này cậu chẳng còn mặt mũi nào mà sống ở Nam Chiếu nữa quá.
Thôi thị bất đắc dĩ nhìn con trai mình một cái rồi nói với Gia Nhu: “Chiêu Chiêu nè, con cũng phải chuẩn bị hành lý đi, ta và con cùng đi Trường An.”
“Chúng ta cũng đi?” Gia Nhu không thể tin được, vậy mà lại sắp phải đi Trường An. Tuy rằng lúc này thiên tử vẫn chưa phải là Nguyên Hoà Đế, nàng cũng không phải là tử tù nhưng lòng nàng vẫn mâu thuẫn với nơi đó một cách vô cớ.
Tới Trường An chắc có lẽ sẽ có cơ hội nhìn thấy vị hôn phu mà nàng chưa từng gặp mặt nhỉ? Đời trước người đó vẫn luôn yên tĩnh vô danh, sau khi từ hôn như thế nào, nàng cũng chưa từng để ý tới.
Nếu đời này nàng đã quyết định tuân theo hôn ước vậy thì người ta có bệnh tật ốm yếu hay không, hay là nhân trung long phượng, nàng cũng không còn nặng lòng như vậy.
Nàng không có cách nào lại đi yêu một người nhưng nàng sẽ cố gắng sống tốt quãng đời còn lại, cố gắng đền bù những sai lầm của trước đây.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận