Cả nhà trên dưới bắt đầu chuẩn bị hành trang để đến Trường An, lúc Liễu thị tìm đến chỗ Thôi thị thì Thôi thị đang chỉ huy A Thường chuẩn bị quần áo mang theo cùng quà tặng.
Thôi thị cho Liễu thị ngồi xuống, Liễu thị nói: “Tứ lang quân đều nhờ vào Vương phi chiếu cố rồi ạ.”
Thôi thị khẽ gật đầu: “Ngươi cứ yên tâm, sau khi đến Trường An ta sẽ tìm danh y chữa bệnh cho thằng bé.”
Liễu thị cảm kích nói: “Vương phi lòng dạ nhân từ, có một mẫu phi như người là phúc khí của Tứ lang quân. Chẳng qua hôm nay thiếp thân đến đây thật sự là có một yêu cầu quá đáng muốn cầu Vương phi ạ.”
A Thường đang xếp đồ bên cạnh nghe thấy thế liền nói: “Nếu Liễu phu nhân đã biết là yêu cầu quá đáng thì đừng nói, đỡ phải làm cho Vương phi khó xử.” Bà luôn canh cánh đối với những việc Liễu thị đã từng làm nên tất nhiên không rộng lượng như Thôi thị vậy.
Liễu thị cúi đầu, hai tay vì hồi hộp mà bấu vào nhau thật chặt: “Là tiện thiếp đã quá phận.”
Thôi thị liếc mắt nhìn A Thường một cái, A Thường bèn tiếp tục xếp đồ, Thôi thị nói với Liễu thị: “Ngươi cứ nói ra xem sao!”
Liễu thị thấp giọng nói: “Sau khi tổ trạch của tiện thiếp bị niêm phong thì đã bị quan phủ nắm giữ. Khi tiện thiếp rời nhà đã từng thề chờ mọi chuyện yên ổn sẽ chuộc lại tổ trạch, đặt bài vị tổ tông trở về chỗ cũ. Tiện thiếp tự biết thân phận mình thấp kém, không xứng đồng hành cùng Vương gia và Vương phi nhưng không biết Tam tiểu thư có thể được đi thay tiện thiếp, hoàn thành tâm nguyện đã ấp ủ bấy lâu của tiện thiếp được không ạ?”
“Ngươi đã nói qua việc này với Vương gia?” Thôi thị hỏi.
Liễu thị vội vàng lắc đầu: “ Đây là việc trong nội trạch, không dám kinh động đến Vương gia, tiện thiếp chỉ dám trước tới bẩm Vương phi. Nếu có chỗ nào bất tiện mong Vương phi cứ coi như tiện thiếp chưa từng đề cập tới.”
A Thường khịt mũi coi thường, vậy mà ả dám lấy cái loại lý do này để xin cho thứ nữ kia đi theo đến Trường An? Vương phi mới sẽ không đồng ý.
Sau khi Thôi thị châm chước một lúc thì nói: “Vậy cứ chuẩn bị cho Thuận Nương cùng đi đi, tối nay ta sẽ nói chuyện này với Vương gia.”
“Đại ân của Vương phi, tiện thiếp nguyện khắc ghi trong lòng.” Sau khi Liễu thị ngàn ân vạn tạ rồi trở về, A Thường đến bên cạnh Thôi thị vội la lên: “ Vương phi, tại sao ngài có thể dễ dàng đồng ý với ả ta như vậy? Rõ ràng là ả đang đánh bàn tính khác cơ!”
Thôi thị đoán Liễu thị định gả Thuận Nương đến Trường An. Đi Trường An thì dễ rồi nhưng để tuyển một mối hôn nhân tốt lại rất khó, vẫn còn phải xem Thuận Nương có được duyên phận đó hay không.
Cũng may là Thuận Nương có vài phần tư sắc, tuổi lại thích hợp, nếu chuyện này có thành, đối với Vương phủ mà nói chưa chắc đã là chuyện xấu. Những thế gia đại tộc trong kinh sẽ vì củng cố địa vị của chính mình thường hay lấy hôn sự của con cái làm lợi thế chính trị.
Thuận Nương chỉ là một thứ nữ, cao lắm chỉ có thể gả làm vợ cho con vợ lẽ không được sủng ái, nhưng nếu nàng ấy có được cái may mắn kia thì Thôi thị cũng nguyện ý vun vào. Mẹ ruột cùng em ruột nàng ta đều ở Vương phủ, nàng ta sẽ không dám không giúp đỡ trong nhà.
Thôi thị không có cách nào nói rõ những tính toán trong lòng mình cho A Thường nên chỉ cười nói: “Nàng ta đến nói với ta trước tiên là đã kính ta vài phần, huống chi dọc đường có Thuận Nương trông chừng Tứ lang, chúng ta cũng an tâm hơn một chút.”
“Vương phi chính là quá tốt bụng, chỉ có ngài mới đối tốt với con riêng như vậy. Hy vọng trong tương lai bọn họ hãy nhớ tới ân đức vị mẫu phi là ngài mà đừng có vong ân phụ nghĩa.”
Thôi thị vỗ vỗ tay A Thường: “Việc tương lai không biết trước được, thôi, nhanh tay nhanh chân thu dọn đồ đạc đi đã!”
Đồ vật trong phủ đã thu thập xong xuôi, chỉ còn bổ sung thêm một vài thứ nữa là hoàn tất. Hôm nay Gia Nhu cùng Mộc Cảnh Thanh đi chợ Nam mua sách. Chợ phía Nam buôn bán đa số là đồ sinh hoạt hằng ngày, tơ lụa vải vóc, củi gạo mắm muối, người dân ngụ ở đây cũng đông hơn chợ Bắc một tí.
Tiệm sách lớn nhất chợ Nam đông nghẹt người, cả hai bèn tìm đến một tiệm khuất trong góc đường, rất an tĩnh, không có mấy người ở đây.
Mộc Cảnh Thanh nhìn những quyển sách xếp đầy trên kệ thì đầu cũng muốn to ra. Cậu hỏi Gia Nhu: “A tỷ nè, tỷ nói xem Thánh nhân sẽ kiểm tra đệ như thế nào?”
Gia Nhu nghĩ nghĩ rồi nói: “Chắc cũng như thi trạng nguyên, kiểm tra kinh, sử, tử, tập(*) thôi, ai xuất sắc nhất sẽ phong chức quan. Thi thế nào cũng không quá mấy thứ đó.”
Mộc Cảnh Thanh rũ đầu đến phía trước kệ sách, uể oải ỉu xìu mà lựa sách. Gia Nhu bên cạnh cậu thấy tiệm sách nho nhỏ như thế này mà lại có lầu hai bèn xách váy đi lên lầu.
Lầu hai càng thêm vắng vẻ hơn bên dưới, là một khoảng trời riêng. Nơi đây trừ kệ sách ở ngoài thì còn có thêm mấy cái bàn vuông nhỏ, trên bàn đặt giấy và bút mực, hình như để dành cho khách dùng, cạnh cửa sổ là một bức bình phong thật lớn thêu cá chép vượt Long Môn. Cá chép vượt Long Môn là khao khát suốt đời của những thư sinh nghèo trong thiên hạ, đặt nó ở đây cũng coi như hợp với nơi này.
Gia Nhu tuỳ tiện ngồi xuống một cái bàn rồi nói với Ngọc Hồ: “Hình như vừa rồi ta thấy bên cạnh có một quán rượu, em lén đi mua một bình rượu ngon ngon mang về đây cho ta. Rượu trong nhà đều không được uống nữa.”
“Quận chúa, ngài đừng uống nữa mà. Lần trước nô tỳ đi lấy rượu thiếu chút nữa đã bị Thường ma ma phát hiện, dọa đến mạng nhỏ của nô tỳ cũng sắp đi tong luôn.” Ngọc Hồ vừa vỗ ngực vừa nói.
Gia Nhu chống cằm nhìn Ngọc Hồ: “Quận chúa của em chỉ có một đam mê duy nhất này thôi, em đừng có tước đoạt, nếu không, cuộc đời này còn gì là lạc thú nữa chứ!”
Nàng nói lời này nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc, trong ánh mắt lại lộ ra vài phần cô đơn.
“Quận chúa…. Được rồi, nô tỳ đi là được chứ gì!” Ngọc Hồ bất đắc dĩ nói.
Gia Nhu xoay người Ngọc Hồ lại, nhẹ nhàng đẩy nàng ấy về phía trước, thúc giục nàng ấy mau đi.
Qua một lát, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào, Gia Nhu nhìn đến hướng cầu thang thì thấy Mộc Cảnh Thanh áp giải một người đi lên. Gia Nhu nhận ra được người kia, hắn chính là tâm phúc Thường Sơn bên cạnh Ngu Bắc Huyền, đời trước Ngu Bắc Huyền đã phái hắn bảo vệ nàng, là một người thành thật đáng tin cậy.
Tại sao hắn lại ở đây?
Hai tay Thường Sơn bị trói chặt, Mộc Cảnh Thanh đẩy hắn quỳ xuống trước mặt Gia Nhu: “A tỷ, phủ binh bẩm báo có kẻ cứ lén lén lút lút ở phụ cận quanh đây, giống như đang giám thị chúng ta. Đệ đuổi theo thì hắn toan bỏ chạy, may mắn có một cái sọt tre từ trên trời giáng xuống úp hắn lại, đệ mới bắt được hắn đây này.”
Thường Sơn ngẩng đầu quyết tuyệt: “Muốn chém muốn giết gì tuỳ các người!”
Mộc Cảnh Thanh nắm lấy cổ áo hắn: “Ngươi chưa nếm được quả đấm lợi hại của bổn Thế tử ta sao? Nói, rốt cuộc là ai đã phái ngươi tới? Theo dõi chúng ta với mục đích gì?”
Tất nhiên Thường Sơn sẽ không khai thật, Gia Nhu ngăn cản Mộc Cảnh Thanh: “Đệ cứ hỏi như vậy sẽ không hỏi được gì đâu. Đi xuống lầu trước đi, ta sẽ hỏi hắn.”
“Nhưng tên này giảo hoạt thật sự, tỷ….” Mộc Cảnh Thanh chần chờ, cậu không yên tâm để hắn lại với Gia Nhu.
“Ta cũng không phải làm từ đậu hũ, huống chi hắn còn bị đệ trói như cái bánh chưng. Nghe lời tỷ, đi xuống đi!” Lời nói Gia Nhu không cho phép cậu cự tuyệt.
“Vậy tỷ phải chú ý đó, đệ ở ngay dưới lầu, có gì cứ kêu đệ.” Mộc Cảnh Thanh nói xong, không yên tâm lại kiểm tra sợi dây thừng đang trói chặt Thường Sơn một bận rồi mới xoay người xuống lầu.
Gia Nhu nhìn về phía Thường Sơn, nhớ đến hắn đã từng chiếu cố mình đủ thứ ở kiếp trước bèn than một tiếng: “Là Ngu Bắc Huyền bảo ngươi lưu lại trong thành? Y muốn làm gì?”
Thường Sơn cảm thấy không tin được: “Quận chúa nhận ra tiểu nhân?”
“Ta từng thấy y nói chuyện với ngươi. Lần trước y tới chùa Sùng Thánh, ngươi cũng ở đó? Ta đã nói rất rõ ràng, giữa ta và y đã không còn liên quan gì nữa. Thành Dương Châu không phải là nơi mà ngươi nên ở lại, trở về nói cho Ngu Bắc Huyền là đừng có lại đánh chủ ý lên Nam Chiếu, nếu không, ngày sau gặp lại thì y chính là kẻ địch của ta!” Gia Nhu đứng dậy, đi đến trước mặt Thường Sơn và cởi trói cho hắn.
Thường Sơn không ngờ Gia Nhu muốn thả hắn đi, sững sờ tại chỗ: “Vì sao Quận chúa muốn thả ta?”
Gia Nhu không trả lời hắn mà nói: “Lần này là ngươi may mắn gặp được ta. Nếu lại bị bắt một lần nữa sẽ không được như vầy đâu.” Nàng đột nhiên mở tung cửa sổ, nhàn nhạt nói, “Đi nhanh đi!”
Tuy Thường Sơn hoang mang nhưng nghĩ chắc có lẽ Quận chúa nể mặt mũi sứ quân nên mới thả người, hắn ôm quyền hành lễ, nhanh chóng nhảy từ cửa sổ thoát đi.
Khi Gia Nhu đóng cửa sổ cũng đồng thời hít một hơi thật sâu, lúc xoay người lại bỗng nhìn thấy trong góc khuất có một người đang ngồi! Bởi vì vừa lúc có tấm bình phong ngăn trở nên nàng mãi mà không phát hiện.
Nàng bước đến vài bước, nhận ra đây chính là người đàn ông nàng đã gặp trước cửa chùa Sùng Thánh. Hôm nay người này vận một bộ áo dài cổ tròn tay bó màu xanh nhạt(**), tóc vấn bằng một chiếc khăn đen(***), đang ngồi đó nghiêm túc sao chép một quyển sách, sườn mặt nhìn nghiêng trông thật tuấn mỹ xuất sắc.
Rốt cuộc hắn đã ngồi ở đây bao lâu rồi?
“Tại sao lại là ngươi? Ngươi ngồi ở đây bao lâu rồi? Nghe lén được nhiều ít?” Gia Nhu lạnh giọng hỏi.
Lý Diệp ngẩng đầu nói một cách ôn hoà: “Ta vẫn luôn ở chỗ này chép sách chứ không phải muốn cố ý nghe lén. Quận chúa cứ yên tâm, ta sẽ coi như không biết gì.”
Gia Nhu chỉ cảm thấy máu nóng dâng lên, có cảm giác tức giận khi bị người ta nhìn rõ việc xấu của mình, vậy mà người này còn nói như đúng rồi.
Nàng cả giận: “Dựa vào đâu mà ta phải tin tưởng ngươi?”
Lý Diệp suy nghĩ một cách nghiêm túc rồi đứng dậy đi đến trước mặt Gia Nhu, trên người chàng tỏa ra mùi đàn hương và hoa sen nhàn nhạt khiến Gia Nhu cảm thấy như đã từng quen biết.
Tên này muốn làm gì đây? Gia Nhu bất giác lùi về sau một bước.
“Không bằng tại hạ cùng Quận chúa trao đổi một bí mật, vậy thì Quận chúa có thể yên tâm rồi.” Chàng thấp giọng nói.
Gia Nhu khịt mũi coi thường, ai thèm để ý bí mật của hắn chớ, hiện tại nàng chỉ muốn giết người diệt khẩu mà thôi.
“Ta tên Lý Diệp, đến từ Trường An.” Chàng nói giọng đều đều.
Lý Diệp? Sao mà lại cùng tên…. Gia Nhu mở to hai mắt, không thể nào….
Đôi tròng mắt đen nhánh của chàng lấp loé, tiếp tục nói: “Nguyên quán ở phường Khang Nhạc, gia phụ là Trung thư thị lang, mười năm trước đã từng định ra một cọc hôn sự với phủ Vân Nam Vương….”
Gia Nhu bịt lỗ tay mình lại, trong đầu như nổ ầm một tiếng, chặn lời người kia: “Ngươi đừng nói nữa!“
Sao có thể là hắn?! Nàng nghe lầm rồi, nhất định là ảo giác!
Không đợi Lý Diệp nói xong, Gia Nhu đã xách váy, đầu cũng không dám quay lại mà bỏ chạy, dưới thang lầu chỉ còn tiếng bước chân “rầm rập” vọng lại.
Lý Diệp không ngờ phản ứng của nàng là như thế này. Một khắc trước vẫn còn hung hãn như chú hổ con muốn nhào tới xé nát người đối diện, ngay sau đó lại bỏ chạy trối chết.
Tuy chàng đã đoán được chuyện của Ngu Bắc Huyền nhưng tận tai nghe thấy như vừa rồi lại có chút không vui. Bây giờ nàng giống một đứa bé làm sai bị phát hiện, kinh hoảng bỏ chạy lại khiến chàng không còn để ý đến chuyện kia nhiều như vậy nữa.
Người khi còn trẻ sung mãn không sợ gì, luôn muốn khiêu chiến mọi chuyện xung quanh mình nên rất dễ phạm sai lầm. Nếu nàng lầm đường mà đã biết quay lại, mình vẫn không nên so đo làm chi.
Gia Nhu chạy một mạch ra khỏi tiệm sách, chui tọt vào xe ngựa mà tim vẫn còn đập tưng bừng. Mộc Cảnh Thanh đuổi tới bên cạnh xe ngựa hỏi han, Gia Nhu lại thúc giục cậu: “Đệ đừng hỏi gì nữa hết, nhanh chóng hồi phủ thôi!”
“Ồ, vâng!” Tuy Mộc Cảnh Thanh tò mò người vừa bị bắt là ai, đã làm gì khiến cho A tỷ thất thường như thế nhưng vẫn nén xuống mà phân phó mọi người đi trở về.
Gia Nhu có nằm mơ cũng không ngờ sẽ gặp mặt Lý Diệp trong tình cảnh như vậy, lại còn bị người ta nghe được chuyện của mình và Ngu Bắc Huyền!
Tại sao người này lại ở Nam Chiếu? Nếu đã biết chuyện Ngu Bắc Huyền vậy hắn sẽ xử trí như thế nào đây? Nếu hắn từ hôn, nàng phải làm sao trả lời được với cha mẹ đây chứ?
Dọc theo đường đi, đầu óc Gia Nhu lộn xộn, chờ khi xe ngựa tới Vương phủ nàng mới nhớ đã quên mất Ngọc Hồ còn đang đi mua rượu ở chợ Nam.
Nàng nhắm chặt mắt lại, hiện giờ cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó thôi.
(*)Kinh, Sử, Tử, Tập là cách phân loại sách của Trung Quốc ngày xưa:
1. KINH 經 bao gồm các sách về chính trị, đạo đức, luân lý, chủ yếu là sách của Nho Giáo.
2. SỬ 史 bao gồm các loại sách về lịch sử, địa lý, chế độ chính sách.
3. TỬ 子 bao gồm các loại sách do các triết gia (gọi chung là Bách Gia Chư Tử 百家諸子) viết, cùng với sách Phật Giáo và Đạo Giáo.
4. TẬP 集 bao gồm sách cá nhân (hoặc nhiều người) viết qua các đời với thể loại thơ, văn xuôi, biền văn, bình luận văn học, v.v… (trích từ bài viết của Lê Anh Minh, daidaovanuyen.blogspot.com)
(**)(***)Trang phục của Lý Diệp:
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận