Điền Đức Thành trông thấy một con ngựa màu nâu đỏ đang phi nhanh tới, trên lưng ngựa là một thiếu nữ vận nam trang, băng cơ ngọc cốt, dung nhan nàng như hàm chứa hoa đào sớm mai, xinh đẹp mà lại không yếu ớt. Hắn ta theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, đôi mắt tham lam nhìn nàng chằm chằm.
Gia Nhu ngừng lại trước mặt Mộc Cảnh Thanh, xoay người xuống ngựa.
Mộc Cảnh Thanh vui mừng hô lên một tiếng: “A tỷ! Tỷ tới vừa lúc, Điền Đức Thành kéo người gây chuyện….”
“Đệ câm miệng!” Gia Nhu dùng sức gõ đầu cậu một phát, Mộc Cảnh Thanh ôm đầu kêu đau oai oái: “Làm gì đánh đệ?”
Trong lòng Gia Nhu là muôn vàn cảm xúc đang cuồn cuộn, cảm giác chân thật truyền tới từ lòng bàn tay cho nàng biết thằng nhóc này vẫn yên ổn đứng trước mặt nàng.
Đời này chỉ một năm không thấy nhưng trong trí nhớ về kiếp trước của nàng thì đệ đệ chết đã ba năm trong cuộc chiến chống Thổ Phiên(*).
(*) Nước Tibetan.
Nàng rất muốn tiến lên dùng sức ôm một cái nhưng lại sợ dọa hỏng cậu nên đành thôi.
Gia Nhu bình phục lại cảm xúc của mình, đi đến trước mặt Điền Đức Thành, nói: “Điền thiếu gia, không biết đệ đệ ta đã đắc tội thế nào với ngươi, khiến ngươi phải làm ầm làm ĩ như thế này?”
Điền Đức Thành nhếch miệng cười một cách chân chó: “Đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Gia Nhu, đã lâu rồi chúng ta không gặp mặt nhỉ!”
Tuy hắn không vừa mắt tên Mộc Cảnh Thanh nhưng lại rất thích Gia Nhu.
Lúc Gia Nhu còn nhỏ là một bé gái phấn điêu ngọc mài hay chơi đánh đu trong Vương phủ, tiếng cười của nàng lanh lảnh như tiếng chuông bạc, rất đáng yêu, tất cả mấy đứa trẻ khác đều tranh nhau muốn chơi cùng nàng nhưng Gia Nhu luôn luôn không thích hắn, đại khái chê hắn lớn lên khó coi.
Vậy mà hắn cũng không để ý, vẫn luôn thích nàng, còn lập lời thề muốn cưới nàng làm vợ.
Gia Nhu chắp tay sau lưng: “A đệ của ta tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nếu nó sai thì ta sẽ thay mặt nó xin lỗi ngươi. Nếu ngươi vẫn có ý định khiêu khích…. phủ Vân Nam Vương chúng ta cũng không phải là dạng để mặc người khi dễ!”
Nàng vừa dứt lời thì mấy chục binh lính theo đến ngay lập tức đứng bảo vệ trước người bọn họ.
Điền Đức Thành vốn đâu có sợ gì binh lính, hắn chỉ không muốn chọc giận người trong lòng mình mà thôi, bèn nói: “Gia Nhu, ta không có ác ý, chỉ là vừa lúc nhìn thấy Thế tử nên định nói vài lời thôi mà.”
Mộc Cảnh Thanh liếc nhìn hắn một cách đầy ghét bỏ, trước khi A tỷ tới, hắn ta còn một bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, bây giờ lại trở mặt như lật bánh tráng ấy.
“Nếu đã như vậy mời ngươi hãy mang người về đi.” Gia Nhu nói.
Điền Đức Thành không nói hai lời cho thuộc hạ rút về hết, vốn còn muốn nhân cơ hội nói thêm vài câu với nàng nhưng Gia Nhu lại không buồn để ý đến hắn, lôi kéo Mộc Cảnh Thanh bỏ đi.
Mắt thấy một hồi can qua hoá thành ngọc ngà tơ lụa, chẳng còn náo nhiệt gì để hóng, cũng vừa lúc tiếng trống báo hiệu tan chợ vang lên, bá tánh xung quanh bèn tản ra ai về nhà nấy.
Mộc Cảnh Thanh bị Gia Nhu véo lỗ tai kéo đi.
“Đau đau đau! Tỷ nhẹ tay chút đi!” Mộc Cảnh Thanh kêu la thảm thiết, “Ta đường đường là Thế tử mà tỷ làm vậy trước công chúng thật là mất mặt quá thể.”
“Biết mất mặt còn gây chuyện thị phi!” Gia Nhu nói một cách tức giận.
“Là tên Điền Đức Thành tìm đệ trước mà! A tỷ, tỷ hung dữ như vậy, sau này vị Lý gia công tử kia ghét bỏ tỷ thì sao!”
“Ai cần đệ lo? Hắn ta cao lùn béo gầy gì ta cũng chưa biết, không ghét bỏ hắn là hên cho hắn lắm rồi ấy!”
Hai tỷ đệ vừa tranh cãi vừa đi đến cạnh ngựa, Gia Nhu xoay người leo lên ngựa mà cứ cảm giác có một ánh mắt luôn dõi theo mình, nàng bèn nhìn quanh bốn phía.
“A tỷ, sao vậy?” Mộc Cảnh Thanh một bên vừa xoa xoa lỗ tai vừa hỏi.
“Không có gì, mẫu phi đang chờ đệ ở nhà, đi nhanh thôi!” Gia Nhu quay đầu ngựa lại, cũng không để ý nhiều.
Cờ hiệu bay phất phới trên nóc một tửu lâu không cao nơi chợ Bắc, cửa sổ lầu hai đang mở rộng, trông như một nhã gian. Một nam tử trẻ tuổi ngồi ngay ngắn trên sập tre, thu hồi lại ánh mắt và cúi đầu uống trà.
Người đàn ông trung niên ngồi đối diện chàng lại cảm khái thêm một lần nữa: đệ nhất mưu sĩ bên người Quảng Lăng Vương mà lại trẻ như thế này, nói ra ai tin?
Người đàn ông trung niên này tên Vương Nghị, là Trường sử của Quảng Lăng Vương, làm người thành thật trung hậu, ở một nơi nhân tài đông đúc như phủ Quảng Lăng Vương thì người như ông không đáng nhắc tới. Còn vị Ngọc Hành tiên sinh trẻ tuổi trước mắt này lại rất có địa vị, chính là đệ tử đích truyền của Bạch Thạch Sơn Nhân.
Bạch Thạch Sơn Nhân là một truyền kỳ của đất nước, khi còn rất trẻ đã nổi danh thiên hạ, trải qua ba triều quân vương, nhiều lần cứu được quốc gia trong cơn dầu sôi lửa bỏng, càng vì bình định trận đại loạn năm đó mà lập nên công lao to lớn. Ông đã hầu qua Minh Hiếu hoàng đế, là thái phó của Tiên đế, ủng hộ đương kim Thiên tử lên ngôi, dường như có thể trong sớm chiều đã giúp vua đăng vị, quyền ngang Tể tướng.
Sau này ông lại chán ghét tranh đấu trong triều, hơn nữa tuổi tác cũng đã cao nên dứt khoát quy ẩn nơi núi rừng.
Nhiều năm trôi qua, từng có vô số người dò hỏi tung tích của ông nhưng đều thất bại. Thậm chí có kẻ còn đoán rằng ông đã cưỡi hạc quy tiên. Mãi cho đến khi đệ tử chân truyền của ông là Ngọc Hành xuất hiện phụ tá cho Quảng Lăng Vương, mọi người mới tin tưởng Bạch Thạch Sơn Nhân vẫn còn tại thế.
Trên dưới triều đình đều cho rằng, chỉ cần cái người trụ cột của quốc gia này khỏe mạnh thì thiên hạ dù có loạn cũng sẽ không đến nỗi nào.
Trước đây Vương Nghị chưa bao giờ gặp qua Ngọc Hành, chỉ nghe nói Quảng Lăng Vương đối với người này vô cùng yêu mến, còn lệnh cho trên dưới Vương phủ phải nghe lời người này như đối với ngài ấy. Mấy năm nay, rất nhiều biện pháp chính trị mà Thái tử thi hành thật ra đều xuất phát từ người này. Ngay cả Quảng Lăng Vương có thể tiếp quản suôn sẻ đội quân Thần sách quân vốn luôn bị hoạn quan nắm giữ, không thể không kể đến công lao của Ngọc Hành.
Vương Nghị lén nhìn đĩa bánh gạo thủy tinh trên bàn, chép chép miệng. Ông phải chạy đôn chạy đáo cả một ngày bên ngoài nên bụng đã sớm đói đến kêu vang, đĩa bánh gạo này trông thật ngon mắt, khiến ông rất muốn nếm thử.
Nam tử trẻ tuổi đẩy đĩa điểm tâm đến trước mặt ông: “Vương Trường sử không cần khách khí, mời dùng.”
Vương Nghị vội vàng nói lời cảm tạ, cầm lấy bánh gạo ăn xong liền nhấp một ngụm nước trà, không ngờ ông lại nhổ hết trà ra: “Trà này đắng quá! Sao tiên sinh có thể uống được vậy?”
Nam tử này nhìn nhìn ly trà, bảo Phượng Tiêu đi nấu một bình trà mới.
(**)Trà đắng: là một loại trà được chế biến từ hoa trà my (còn được gọi là chi trà hay camellia)
“Có… có rượu không?” Vương Nghị nhỏ giọng hỏi. Ông yêu rượu như mạng, cảm thấy trà này một chút cũng không thơm.
Phượng Tiêu nhíu mày: “Lang quân không uống rượu.”
Vương Nghị thầm nghĩ có đàn ông nào mà không uống rượu, tuy nhiên cũng không dám lắm lời. Vị này tuy nhìn thì ôn hoà chứ thực tế thủ đoạn lại rất lợi hại.
Ông chỉ có thể lại tiếp tục ăn bánh gạo, uống nước trà: “Sơn Nam Đông Đạo Tiết độ sứ bệnh chết, con trai trưởng của ông ta muốn thừa kế vị trí Tiết độ sứ nhưng triều đình không đồng ý, vậy nên dẫn đến phản loạn. Nghe nói Thư Vương đã phái Hoài Tây Tiết độ sứ xuất quân bình định, tiên sinh hỏi vấn đề này để làm gì?”
Vương Nghị tưởng rằng lần này xuôi Nam là muốn khảo sát việc cả nước thi hành luật thuế mới như thế nào nhưng vị tiên sinh này lại muốn tách ra khỏi ông, một người đi hướng Đông, một người đi hướng Tây, hẹn nhau gặp mặt tại Nam Chiếu. Ông lo xong mọi chuyện mới đuổi tới đây rồi còn phải chờ thêm mấy ngày, thật nghi ngờ có phải người này dọc đường còn có tâm tình du sơn ngoạn thủy hay không nữa.
Bây giờ lại bất ngờ hỏi ông vụ binh biến ở Sơn Nam Đông Đạo.
“Vương Trường sử cho rằng sau khi Ngu Bắc Huyền bình được loạn thì năm châu của Sơn Nam Đông Đạo sẽ như thế nào?” Chàng cười hỏi.
Vương Nghị cẩn thận suy nghĩ, hiện giờ triều đình đang bị Hà Sóc Tam Trấn quấy nhiễu nên phản loạn ở những nơi khác chỉ có thể thuyên chuyển những Tiết độ sứ gần đó đi trấn áp, thế lực lớn nhất ở vùng Hoài Thuỷ là của Ngu Bắc Huyền, sau khi hắn bình loạn thì tất nhiên năm châu kia sẽ trở thành địa bàn của hắn, mấy năm nay thế lực trấn Hoài Tây quá mạnh, lại có Thư Vương nâng đỡ sau lưng, rất nhanh sẽ không có ai có thể áp chế được.
Tuy rằng đương kim Thái tử ở trữ vị đã hai mươi năm nhưng rõ ràng Thánh tâm lại thiên vị cho một người khác — đương nhiệm Binh mã Đại nguyên soái Thư Vương. Thư Vương là con của Chiêu Tĩnh Thái tử, mồ côi từ trong bụng mẹ, Thánh nhân thương cháu trai nên vẫn luôn cho nuôi dưỡng bên người Vi Quý phi.
Năm đầu tiên đăng cơ có phát sinh binh biến, phản quân đánh thẳng vào Trường An. Thiên tử trốn đi, kẹt lại ở Phụng Thiên. Tuy đám người Thái tử xả thân hộ giá nhưng phản quân quá đông, nguy hiểm gần kề. May mắn Thư Vương đúng lúc xuất binh tiếp viện, đánh lùi phản quân, cũng đã chiếm lại được Trường An. Từ đó về sau, địa vị của Thư Vương hầu như ngang hàng cùng Thái tử.
“Ngu Bắc Huyền thế như chẻ tre, xem ra Sơn Nam Đông Đạo đã là vật trong tay hắn rồi.” Vương Nghị thở dài.
“Đó cũng chưa chắc.” Chàng lấy từ trong tay áo ra một quyển sách lụa, lại bảo Phượng Tiêu lấy lệnh bài của Thần sách quân ra, cùng giao cho Vương Nghị: “Trường sử hãy tới đất Thục ngay lập tức, đi gặp Kiếm Nam Tiết độ sứ Vi Luân, nói có một phần công cho hắn lãnh. Tuy nhiên đừng quá sốt ruột, cứ chờ Sơn Nam Đông Đạo phân thắng bại rồi hãy đi. Nhớ kỹ, đừng nhắc tới ta!”
Vương Nghị ngẩn người một lúc rồi mới phản ứng lại: “Tiên sinh yên tâm, Quảng Lăng Vương đã từng dặn dò tuyệt đối phải giữ bí mật hành tung của ngài.”
Chàng trai khẽ gật đầu, Vương Nghị hành lễ rời đi.
Mặt trời đang lặn về hướng Tây khiến mây trên bầu trời nhiễm đầy sắc đỏ, sau khi vào hạ thì ngày kéo dài được lâu hơn.
Phượng Tiêu đi tới nói: “Lang quân, Hoài Tây Tiết độ sứ để lại một tai mắt trong thành, lén lút theo dõi chúng ta sát sao. Ngài có muốn diệt trừ người này hay không ạ?”
“Không cần đâu.” Chàng trai nhàn nhạt lên tiếng, “Nếu hắn ta thấy được những chuyện không nên thấy thì tự nhiên sẽ biến mất thôi.”
“Vâng ạ.” Phượng Tiêu lại khuyên nhủ, “Thuộc hạ đã bảo phòng bếp nấu chén thuốc. Đã hơn một tháng nay thuyền xe mệt nhọc, mong ngài hãy nghỉ ngơi sớm, đừng lại vì việc vặt mà phí công, tổn thương đến thân mình. Nếu không, ta không có cách nào bẩm lại với phu nhân.”
Người đời đều cho rằng Tứ lang Lý Diệp của Lý gia tính tình quái gở, chỉ biết ru rú trong nhà, sợ rằng Lý phu nhân đến nay vẫn cho là con trai cưng của mình vẫn còn đang an dưỡng ở biệt trang Li Sơn đâu.
“Ngươi không nói, mẫu thân làm sao biết được?” Lý Diệp vừa đang muốn xuống giường lại bảo: “Ngươi đi hỏi thăm cuộc đua thuyền rồng vào tiết Đoan Ngọ đi!”
“Ồ, lang quân muốn đi xem sao?” Phượng Tiêu nhớ rõ từ trước tới nay lang quân nhà mình không thích tham gia náo nhiệt, vậy mà từ khi vào thành vẫn luôn nghe bá tánh nói đua thuyền rồng tiết Đoan Ngọ chính là ngày hội lớn ở thành Dương Châu, đến lúc đó hẳn là tất cả quan to hiển quý trong thành đều sẽ tham dự.
“Đua thuyền ở phía Nam so với Trường An có lẽ không giống nhau, đi xem một tí cũng tốt.” Lý Diệp cười nói.
Gia Nhu và Mộc Cảnh Thanh về Vương phủ, Thôi thị thấy con trai thì vui sướng vạn phần, lôi kéo hỏi han không ngừng. Gia Nhu trở về phòng trước để mẹ và em trai ở cùng nhau.
Nói một thôi một hồi, Thôi thị thấy Mộc Cảnh Thanh ngồi nhấp nhổm, vẫn luôn trộm xoa xoa gót chân, bà bảo A Thường mang một cái ghế dựa đến: “Không sao, con ngồi thế nào thấy thoải mái là được.”
Mộc Cảnh Thanh thở ra một hơi, đổi thành ngồi bắt chéo chân, cảm thấy cả người dễ thở hơn nhiều(*).
(*)Thôi thị hay ngồi gập chân (quỳ gối) trên sập gỗ, Mộc Cảnh Thanh phải ngồi theo nên mỏi chân.
Thôi thị đau lòng con trai: “Làm cái gì mà phơi đen thui vậy con? Mẫu phi nhìn không ra luôn. Lần này về nhà phải bồi bổ lại thật tốt mới được, muốn ăn gì cứ nói với ta.”
Mộc Cảnh Thanh cười một cách tuỳ ý: “Mẫu phi ơi, luyện binh thì phải đen thôi. Nhắc đến ăn, con nhớ món bánh canh của ma ma làm, còn món bánh chưng nữa. Nếu có thể thì cho con thêm một phần gà chiên giòn là hết xẩy.”
Nghe Mộc Cảnh Thanh nói như vậy, A Thường vội vàng trả lời: “Vậy thì có gì khó đâu? Ngày mai ta sẽ làm cho lang quân dùng, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
“Cảm ơn ma ma!” Mộc Cảnh Thanh cười khoe hàm răng trắng tinh.
Lúc này, tỳ nữ ở bên ngoài bẩm báo: “Bẩm Vương phi, có Tam tiểu thư đến đây. Nàng ấy nghe tin Thế tử trở về nên muốn đến bái kiến ạ.”
Thuận Nương và đệ đệ của nàng đã được nhập gia phả, lấy đại danh là Mộc Gia Nghi. Nàng nhỏ hơn so với Mộc Cảnh Thanh nên đứng thứ ba, trên dưới trong phủ đều gọi là Tam tiểu thư. Đệ đệ của nàng đứng hàng thứ tư, tên là Mộc Cảnh Hiên.
Thôi thị bảo tỳ nữ dẫn người vào, bà nói với Mộc Cảnh Thanh: “Đây là nữ nhi của phu nhân mới vào phủ, nhỏ hơn con mấy tháng, con cứ gọi là Thuận Nương.”
Thôi thị giới thiệu xong thì Thuận Nương liền hành lễ, trên mặt là nụ cười dịu dàng ngoan ngoãn. Trên tay nàng cầm một cái rổ, mặc một thân váy dài màu đỏ thêu hoa, tay áo dài màu đỏ, tóc búi song kế, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng khiến nhan sắc rạng rỡ hơn hẳn, rất khó để không chú ý đến nàng.
Thuận Nương nói với Thôi thị: “Vốn là phu nhân cũng muốn đến bái kiến Thế tử nhưng a đệ khóc quá, không chịu ăn cơm, phu nhân đã đi qua đó xem. Mong mẫu phi và Thế tử thứ lỗi ạ!”
Thôi thị gật đầu: “Không sao, Nhị lang vừa trở về, sau này cơ hội gặp mặt còn nhiều. Mà bộ xiêm y này của con đẹp lắm.”
Thuận Nương cười ngọt ngào: “Tú nương vừa mới đem xiêm y đã may xong đưa tới, con nghĩ đây là do mẫu phi tự tay chọn lựa vải dệt nên lập tức mặc thử đến cho người xem. Đều nhờ ánh mắt mẫu phi tốt, sau này Thuận Nương hy vọng có thể theo người học hỏi nhiều hơn ạ.”
Thôi thị cười cười, bảo nàng đến ngồi cạnh trên sập gỗ. Thuận Nương giở rổ ra, lấy ra một cái mâm sứ men xanh hoa sen, bên trên là mấy khối điểm tâm nho nhỏ.
“Đây là bánh hoa truyền thống mà con mới làm, dùng nhân đậu đỏ mà mẫu phi thích nhất. Mẫu phi và Thế tử dùng thử xem.”
Mấy cái bánh trông thật tinh xảo, vỏ bánh được làm từ gạo nếp loại một, trong suốt thấy cả nhân bên trong, phần nhân bánh được nặn thành hình mai lan cúc trúc rất kỳ công.
“Ừm, không tồi.” Thôi thị nếm thử một cái, thốt ra lời khen tự đáy lòng, “So với điểm tâm ta đã từng ăn trong yến hội ở Trường An còn ngon hơn. Đôi tay của Thuận Nương khéo léo lắm!”
“Nếu mẫu phi thích thì sau này con sẽ thường xuyên làm cho người ăn nha.”
Thôi thị thích ăn đồ ngọt, thường ngày hay uống nước mía để giải khát. Bà cảm thấy Thuận Nương này cũng có một mảnh hiếu tâm, nhiều khi con gái bà cũng chưa biết bà thích ăn món gì kia.
Trong phòng là cảnh nói nói cười cười, hoà thuận vui vẻ. Tuy Mộc Cảnh Thanh không ghét bỏ gì Thuận Nương nhưng cũng không thích nổi. Cậu chưa bao giờ làm chuyện lãng phí cảm tình của mình cho mấy người râu ria.
Vốn dĩ cậu cảm thấy đàn ông ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường, xa thì không nói, chỉ nội trong thành Dương Châu này, mấy lang quân xấp xỉ tuổi cậu trong những thị tộc lớn đều đã có thông phòng. Còn cậu vẫn luôn sinh hoạt trong quân doanh, không để ý đến chuyện trai gái cho lắm. Vậy nên cha cậu thân là Vân Nam Vương mà chỉ có một người thiếp Liễu thị thì cũng không coi là nhiều.
Từ trong phòng Thôi thị đi ra, Mộc Cảnh Thanh cất bước trở về viện của mình. Chỗ của cậu và Gia Nhu khá gần, cách viện Thôi thị không xa, rất nhanh sẽ đi đến đó.
“Xin Thế tử chờ một chút.” Phía sau truyền đến giọng nói của Thuận Nương.
Mộc Cảnh Thanh quay đầu lại, Thuận Nương hành lễ, từ trong tay áo lấy ra một tấm khăn màu đen đưa qua: “Vẫn luôn phân vân không biết khi gặp mặt nên tặng đồ gì mới tốt, nghĩ mấy cái túi thơm này nọ chắc có lẽ ngài không thích, chiếc khăn thêu này có thể dùng để lau mồ hôi, hy vọng ngài đừng ghét bỏ.”
Mộc Cảnh Thanh hơi hơi sửng sốt, sau đó cũng duỗi tay tiếp nhận. Trên khăn thêu vài con hạc trắng nhìn sinh động như thật, vật liệu cũng là loại tốt nhất. Không biết nàng ta nghe được từ đâu mà biết cậu thích chim hạc nữa, xem ra người này cũng đã tốn một phen tâm tư rồi.
“Đa tạ.” Cậu không tiện từ chối tâm ý của Thuận Nương nên đành cầm lấy.
Thuận Nương vui vẻ rời đi, Mộc Cảnh Thanh nhét khăn lung tung vào trong tay áo, vừa nhấc chân muốn đi thì dư quang khoé mắt lại nhìn thấy có bóng dáng ai đó đang ngồi trên nóc nhà.
Cậu quay đầu nhìn kỹ lại, khi thấy là Gia Nhu ngồi đó thì vô cùng khiếp sợ.
“A tỷ, trời tối rồi mà tỷ còn ngồi trên đó làm gì vậy?”
“Ngắm sao chứ chi!” Gia Nhu đã hơi say, chống cằm ngắm sao trời, “Sẵn tiện trông thấy có người tặng đồ cho đệ luôn.”
Mộc Cảnh Thanh hai ba phát đã trèo lên nóc nhà, ngồi bên cạnh Gia Nhu, ngửi thấy trên người A tỷ toàn là mùi rượu, cậu bèn đoạt lấy chén trà trên tay nàng, ngửi ngửi xong thì nhíu chặt mày: “Tỷ học uống rượu đã bao lâu rồi?”
Gia Nhu thuận thế tựa đầu lên vai cậu, trên người thằng nhóc này có mùi hương bồ kết cộng thêm một tí mùi mồ hôi của phái nam. Đã lâu lắm rồi nàng không dựa gần vào nó như vậy.
“Lúc tâm tình ta không tốt sẽ uống một chút, đệ đừng nói với mẫu phi đấy. Nhưng mà đệ nhận được lễ vật người khác tự tay thêu, chắc là vui lắm ha?”
Mộc Cảnh Thanh bĩu môi: “Đệ với nàng ta không thân không thiết, vui gì mà vui, chừng nào tỷ tự mình thêu tặng ta một cái thì lúc đó đệ mới vui á.”
“Tỷ thêu? Thôi quên đi. Chờ đệ cưới vợ rồi, để vợ của đệ thêu cho.” Gia Nhu cười mỉa, ngẩng đầu nhìn sao trời, “Nè, đệ có biết bảy ngôi sao Bắc Đẩu gọi là gì không?”
“Tỷ hỏi ta tám trăm lần rồi. Là Thiên Xu, Thiên Toàn, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương và Dao Quang. Là lần đầu tiên tỷ đi Trường An gặp được một thiếu niên dạy cho tỷ.” Mộc Cảnh Thanh nói một cách ghét bỏ, sau đó cởi áo khoác ngoài trên người mình, khoác lên người Gia Nhu, “Nhưng mà tên họ người ta tỷ cũng chưa hỏi, chắc là không có cơ hội gặp lại rồi.”
Gia Nhu mỉm cười, nháy mắt vậy mà đã mười năm. Mỗi khi nàng ngủ không được sẽ trèo lên chỗ cao ngắm sao trời. Người nọ đã từng nói biển sao cuồn cuộn, hằng hà sa số, con người ở trước mặt những ngôi sao thì quá ư là nhỏ bé, những chuyện không vui kia cũng trở nên bé nhỏ không đáng kể mà thôi.
Lời người đó nói, nàng vẫn luôn nhớ rõ.
Mười năm trước đi đến Trường An, ngụ lại Lý gia, mấy đứa con của Lý gia đều không muốn để ý đến nàng.
Có một đêm nàng không ngủ được, bị một âm thanh trong hoa viên hấp dẫn đi qua đó, thì ra con gái Lý gia cùng vài tỳ nữ đang ngắm hoa quỳnh nở buổi tối. Nàng nghe nói thời gian hoa quỳnh nở rất ngắn, chỉ có hai canh giờ, được xưng tụng là “Nguyệt hạ mỹ nhân”, thập phần quý báu, cũng là hoa đẹp hiếm thấy một phương.
Vậy mà bọn họ thấy nàng tới đã ngay lập tức ôm hoa bỏ đi.
Nàng quá tức giận, ở trong sân chửi ầm lên, thậm chí tức đến muốn khóc. Ở Nam Chiếu nàng là thiên chi kiêu nữ, bây giờ đến Trường An lại không ai để ý đến nàng.
Mãi cho đến khi có một tiếng cười truyền đến từ phía sau: “Muội ở đây mắng cho dữ thì bọn họ cũng không nghe thấy đâu.”
Nàng ngạc nhiên quay đầu lại, thấy một thiếu niên trông như trích tiên đang ngồi trên nóc nhà, người này lớn lên môi hồng răng trắng, trên người bao trùm một tầng ánh trăng nhàn nhạt.
Đây chắc có lẽ là người đẹp nhất mà nàng đã từng gặp.
Đêm đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất của nàng sau khi tới Trường An.
Sang ngày thứ hai, nàng mang theo rất nhiều lễ vật từ Nam Chiếu đến muốn đưa cho người kia. Nhưng mà nàng ôm cõi lòng háo hức với một đống đồ vật đứng chờ từ tối cho đến hừng đông mà hắn ta không tới. Nàng hỏi thăm hạ nhân Lý gia thì cũng không có ai chịu nói cho nàng.
Nàng thất vọng nghĩ, chắc có lẽ người kia cũng giống như mấy người con Lý gia, đều không ai thích nàng.
Từ đó về sau, nàng không còn trở lại Trường An một lần nào nữa, mãi cho đến khi bị Nguyên Hoà Đế bắt giữ.
“A tỷ, lần này đệ về nhà thấy tỷ cứ là lạ sao ấy. Lúc đệ không ở nhà có phải đã có chuyện gì xảy ra hay không?” Mộc Cảnh Thanh cúi đầu hỏi.
Gia Nhu cũng không biết nên trả lời như thế nào, với nó mà nói thì chỉ rời nhà một năm nhưng với nàng lại đã qua một đời, từ lúc nàng còn còn là một cô bé con trẻ người non dạ cho đến khi trở thành vợ người, rồi lại thành tử tù bị ngũ mã phanh thây giữa chợ.
Tất cả sinh ly tử biệt nàng đều đã trải qua, cho dù được trở về lứa tuổi mộng mơ nhưng tâm cảnh cũng không còn được như lúc trước.
“Tỷ đang nghĩ mình không thích đến Trường An.”
Mộc Cảnh Thanh mới vỡ lẽ: “À, thì ra tỷ không thích mối hôn sự mà phụ vương đã định cho tỷ, cũng không muốn gả tới Trường An. Vậy tỷ đừng gả, dù sao phủ Vân Nam Vương không phải nuôi tỷ không nổi.”
Gia Nhu nghe vậy liền bật cười, vươn tay xoa xoa mặt cậu như lúc còn nhỏ: “Đâu phải nói không gả thì không gả? Chuyện mà phụ vương đã định sẽ không ai thay đổi được đâu.“
Gia Nhu đã nhận mệnh. Khai quốc hàng trăm năm qua, vì muốn đánh vỡ vấn đề sĩ tộc môn phiệt lũng đoạn chức quan trong triều nên rất nhiều đời Thiên tử đều muốn làm suy yếu thế lực của sĩ tộc, Thôi, Lư, Trịnh, Vương đều đã chịu ít nhiều chèn ép, chỉ duy họ Lý vẫn cứ luôn sừng sững không ngã.
Nàng biết rõ, nhìn từ một góc độ nào đó mà nói thì liên hôn có thể củng cố địa vị của phủ Vân Nam Vương ở Nam Chiếu. Sau này, trận chiến với Thổ Phiên cũng không đến mức không người cầu viện.
“Đệ lớn rồi, tỷ đừng cứ xoa mặt ta như vậy mãi!” Mộc Cảnh Thanh chụp lấy tay Gia Nhu, “Đệ sẽ tức giận đó!”
Gia Nhu không những không bị cậu dọa sợ, ngược lại nàng còn cười, cười mãi rồi hốc mắt ửng hồng. Đời trước có những việc không thể ngăn cản, đời này nàng sẽ không để những chuyện đó tái diễn. A đệ phải sống sót thật tốt, cưới vợ sinh con, kế thừa mọi thứ trong Vương phủ.
Mộc Cảnh Thanh không hiểu A tỷ làm sao, sợ nhất là con gái khóc bèn dứt khoát thả tay ra: “Rồi đó, tỷ xoa đi!”
Vào lúc này thì Ngọc Hồ tới, ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người Mộc Cảnh Thanh và Gia Nhu đang ngồi trên nóc nhà, vội vàng nói: “Thế tử, thì ra ngài đang ở chỗ này. Người gác cổng bên kia truyền lời, nói đội thuyền rồng bởi vì một ít việc nhỏ mà nổi lên tranh chấp, bây giờ quậy ầm lên, mời ngài qua đó nhìn xem.”
Mộc Cảnh Thanh thuận thế ôm Gia Nhu rời khỏi nóc nhà, giao nàng cho Ngọc Hồ xong, lúc gần đi lại không yên lòng nên dặn dò một câu: “Đừng để tỷ ấy uống rượu nữa!”
*
Vào ngày diễn ra lễ hội thuyền rồng ông trời cũng hợp tác, trên bầu trời vạn dặm không mây. Trước cửa mỗi nhà đều treo ngải thảo cùng xương bồ để trừ tà đuổi vật.
Con sông Tao Giang bên ngoài thành Dương Châu rộng rãi thoáng đạt, nước xanh ngăn ngắt. Bên bờ đậu rất nhiều con thuyền đầy màu sắc, đầu rồng ngẩng cao, thân thuyền được bôi dầu cây trẩu bóng loáng. Những thuyền viên của mỗi đội đều tập trung lại, dùng gia súc để tế thuyền, chiên trống vang trời.
Giữa lòng sông có một cái tháp nổi treo quả cầu màu đỏ thật lớn, là đích đến của cuộc đua thuyền. Đội nào đoạt được quả cầu trước tiên là đội chiến thắng.
Hai bên bờ sông đã sớm dựng lên các toà tháp và lều vải trải dài mấy chục dặm. Mấy toà tháp của những hộ giàu có vừa cao lại vừa đẹp đẽ, ngồi trên đó sẽ thu được toàn bộ cảnh sắc dòng sông. Bá tánh bình thường thì chen chúc trong mấy căn lều vải, miễn cưỡng cũng có thể xem được chút ít, tuy nhiên những điều này không ảnh hưởng chút nào đến nhiệt tình của mọi người khi đến xem cuộc đua thuyền.
Đoàn người Thôi thị đi lên một trong những toà tháp cao nhất ở đây, từng người lần lượt ngồi xuống.
Liễu thị chưa được ngồi xem đua thuyền như thế này bao giờ, trong lòng thầm cảm thán, nơi này được trang trí giống như nhà chính của những hộ nhà giàu, rộng rãi thoáng mát không nói, còn có tỳ nữ vú già đứng bên cạnh hầu hạ. So với những người chen nhau trong lều vải bên dưới quả thật là một trời một vực.
Thuận Nương tò mò nhìn khắp nơi xung quanh, bỗng nhiên duỗi ngón tay chỉ một tòa tháp bên cạnh hỏi Thôi thị: “Mẫu phi, tòa tháp bên kia cũng rất khí phách, không biết là của nhà nào ạ? Mấy toà tháp khác xung quanh đây đều đã có người, chỉ có ở đó là chưa thấy ai?”
Thôi thị nghe nàng ta hỏi vậy, ôn hoà cười nói: “Đó là một phú hộ trong thành dựng lên, chắc hôm nay có việc gì đó không thể đến.”
Thuận Nương gật gật đầu, lại cùng bàn tán với Liễu thị về bốn đội thuyền dự thi ngày hôm nay, đội nào có khả năng đoạt giải nhất…. Bốn đội thuyền này thuộc về bốn thị tộc lớn, là điểm nhấn của cuộc đua thuyền sắp tới đây.
Thôi thị không thấy Mộc Cảnh Thanh bèn hỏi A Thường bên cạnh: “Nhị lang đi đâu vậy?”
A Thường đi hỏi thăm một vòng rồi trở lại bẩm báo: “Đội thuyền rồng có hai thuyền viên đánh nhau bị thương, không đủ người. Hiện giờ Thế tử vào thay, tham gia đua thuyền rồi ạ.”
“Khi nào thì nó học được đua thuyền?” Thôi thị không yên tâm mà nói, “Con sông này sóng lớn, không phải chuyện đùa đâu. Đi kêu nó trở về đây!”
Tỳ nữ theo lệnh xuống lầu tìm cậu, qua một lát trở về bẩm báo: “Thế tử nói ở quân doanh cũng đã từng tham gia đua thuyền, hơn nữa ngài ấy bơi rất tốt, bảo Vương phi đừng lo lắng ạ.”
Dù sao Thôi thị cũng biết ít nhiều tính tình Mộc Cảnh Thanh, quật cường giống y như Mộc Thành Tiết, đã quyết định chuyện gì thì khó mà thay đổi. Hơn nữa, cuộc đua thuyền lớn vào mỗi năm như thế này thì hầu như toàn bộ bá tánh trong thành đều đến xem, nếu bởi vì không đủ người mà bỏ thi đấu thật sự là mất hết mặt mũi của Mộc gia rồi.
“Thôi, nó làm gì thì làm đi. Bảo phủ binh bơi giỏi ở bờ sông canh chừng là được.” Thôi thị lắc đầu nói.
Gia Nhu đi đến cạnh lan can, nàng phóng tầm mắt trông về phía xa chỗ cờ đỏ đang tung bay, Mộc Cảnh Thanh mặc một thân áo tím tay bó, quần màu đen bó ống chân, hai tay chống nạnh, đang nói chuyện vui vẻ với mấy thuyền viên khác, không hề lo lắng gì.
Nhưng tất cả mọi việc xảy ra hình như quá trùng hợp, nàng mơ hồ sinh ra một chút cảm giác bất an.
Lúc này, bên dưới cạnh toà tháp vừa có một chiếc xe ngựa ngừng lại, bên trong hình như cũng có tiếng người, chắc gia đình phú hộ kia vốn không muốn bỏ qua trận náo nhiệt này nên cuối cùng vẫn đến.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận