Thuận Nương trở về phòng rồi nhanh chóng đóng cửa lại, áp tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Vừa rồi nàng đi ra ngoài tìm đồ ăn, không cẩn thận bị lạc đường đến phụ cận điện Địa Tạng, xa xa nàng trông thấy Gia Nhu bị một người đàn ông cao lớn bắt đi. Nàng vốn muốn gọi người tới nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà lại chỉ đi vòng trở về.
Liễu thị đang dọn dẹp trong phòng, xoay đầu lại nhìn nàng: “Không phải nói đói bụng muốn đi tìm đồ ăn hay sao? Sao nhìn con cứ như mất hồn vậy?”
Thuận Nương đi đến bên người Liễu thị, thấp giọng kể hết mọi chuyện nàng trông thấy bên kia cho Liễu thị nghe.
Liễu thị kinh hãi, bắt lấy tay nàng: “Con thật sự không có nhìn nhầm?”
Thuận Nương nặng nề mà gật gật đầu: “Tuyệt đối không sai, con thấy người kia đánh ngất Ngọc Hồ, ôm Quận chúa vào thiên điện rồi không trở ra nữa.”
Liễu thị đang ngây người, nghe tiếng bước chân bên ngoài thì lặng lẽ mở khe cửa hé ra một tí, thấy A Thường cùng Gia Nhu đã trở lại. Thiện phòng của mọi người đều trong cùng một viện, cách nhau không xa.
Liễu thị dặn dò Thuận Nương: “Chuyện vừa rồi con phải làm như không thấy gì hết!”
“Quận chúa có hôn ước trong người mà còn cùng kẻ khác dan díu, thật sự là vô liêm sỉ. Không bằng chúng ta cứ nói với phụ vương?” Thuận Nương kiến nghị nói
Liễu thị lắc đầu ngay lập tức: “Chúng ta đi cáo trạng thì dễ rồi, nhưng chỗ Vương phi phải làm sao đây? Con trai bà ta là Thế tử, con gái là Quận chúa, sau lưng lại có toàn bộ Thanh Hà Thôi Thị chống lưng. Chẳng lẽ phụ vương con sẽ giúp đỡ chúng ta? Đến lúc đó ngoại trừ đệ đệ con, hai chúng ta đều không có kết quả tốt.”
Thuận Nương rùng mình một cái. Tuổi nàng còn nhỏ, không nghĩ xa được như vậy: “Là con gái đã lỗ mãng.”
Liễu thị vuốt ve bả vai Thuận Nương: “Con phải nhớ kỹ, chúng ta xuất thân hèn mọn, tranh không được sự sủng ái của phụ vương con, càng không phải là đối thủ của Vương phi. Chi bằng vì con mà tranh thủ một mối hôn sự tốt, đó mới là điều quan trọng nhất.”
Thuận Nương buồn bã nói: “Con gái đã hiểu. Con chỉ thấy không đáng giá cho Lý gia mà thôi. Vì sao Quận chúa có một nơi quy túc tốt như vậy mà lại không biết quý trọng chứ?”
Liễu thị ôm Thuận Nương vào lòng: “Con người trên đời này đa số đều như thế, có được thứ gì đều cho là hiển nhiên. Nhưng con cũng không cần hâm mộ quá, mẹ nghe được từ một tỷ muội ở Trường An nói, kỳ thật việc hôn nhân này cũng không tốt như mặt ngoài vậy đâu.”
Thuận Nương ngẩng đầu nhìn Liễu thị: “Là sao ạ?”
“Những thế gia đại tộc ở Trường An coi trọng nhất là xuất thân. Quận chúa lại hứa hôn với một người là con trai vợ kế, thân phận vốn dĩ đã kém hơn một bậc. Hơn nữa, vị lang quân kia hình như luôn bệnh tật ốm yếu, trên người không có công danh. Vân Nam Vương ở Nam Chiếu thì oai phong đấy, tới những nơi như Trường An lại không bằng người, nàng ta gả qua đó cũng không dễ chịu gì đâu.”
“Nói thế nào đi nữa thì nàng ta cũng là con dâu danh môn, dù con có hâm mộ cũng với không tới.” Thuận Nương ngượng ngùng nói, “Có lẽ con chỉ có thể chọn một ai đó trong những thị tộc ở Nam Chiếu này mà gả làm vợ lẽ thôi.”
Liễu thị nói: “Con gái khờ của mẹ, chờ đến khi Quận chúa xuất giá, con chính là nữ nhi duy nhất của Vân Nam Vương rồi. Chỉ cần Vương phi chịu cất nhắc thì cũng có thể chọn được một nhà không tồi, gả cho con vợ cả cũng có thể. Thiếp sao bằng thê, cho dù dòng dõi có kém hơn tí nhưng chỉ cần có thể làm chính thê là tốt nhất.”
Thuận Nương ngoài miệng đáp ứng nhưng trong lòng lại không cho là đúng, một nơi khỉ ho cò gáy như Nam Chiếu này, cho dù được gọi là thị tộc nhưng bọn họ ít nhiều gì cũng lộ ra sự keo kiệt và nông cạn của gia đình bình dân, giống như Điền thị đã gặp trên đường hôm nay vậy.
Nàng chỉ cần nghĩ đến sau này gả vào nhà như vậy, cả ngày tranh đấu với mẹ chồng vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, lại phải làm bạn với một phu quân chỉ biết cưỡi ngựa chọi gà đã cảm thấy không còn hy vọng gì.
Từ nhỏ, nàng hay nghe mẹ kể về Trường An “Chàng trẻ Kinh đô tới chợ Kim, gió xuân người ngựa rảo bên thềm(*).” Những người đó mới là mục tiêu chân chính mà nàng muốn hướng tới.
(*)Bài thơ Thiếu niên hành kỳ 2 của nhà thơ Lý Bạch, bản dịch của Chi Điền trích trong thivien.net
Làm chính thê hay không thì có quan hệ gì đâu? Chỉ cần đó là người mà nàng thật tâm yêu thích, nàng sẽ không ngại tìm trăm phương ngàn kế để cướp lấy trái tim hắn.
Khát vọng của nàng là sẽ được bay đến một chân trời rộng lớn hơn.
*
Ngọc Hồ được an trí nghỉ ngơi trong thiện phòng của Gia Nhu, nàng chỉ bị đánh cho bất tỉnh chứ thương thế không nghiêm trọng lắm.
Gia Nhu cùng A Thường lập tức đi gặp Thôi thị, Thôi thị nghe xong lời tường thuật của A Thường cũng giật mình: “Y dám đuổi tới tận đây?”
A Thường nói: “Đúng vậy ạ! Lá gan của người nọ cũng quá lớn đi, cho rằng Nam Chiếu của chúng ta là đâu, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Lúc ấy bên ngoài thiên điện có không ít người, nô tỳ sợ lắm người nhiều miệng nên không dám lộ ra nửa chữ.”
“Ngươi làm rất đúng.”
Ngu Bắc Huyền thân là Tiết độ sứ một phương mà nguyện ý vì Gia Nhu lưu lại Nam Chiếu lâu như thế, thật sự làm Thôi thị bất ngờ. Hiện nay toàn bộ thế cục ở Hoài Thuỷ đều phải dựa vào y, người muốn giết người thân của y trên đời này lại nhiều vô kể, nếu truyền ra ngoài thì rất có thể sẽ mang lại nguy hiểm cho Gia Nhu.
Thôi thị phân phó A Thường: “Bảo phủ binh gia tăng tuần tra bên ngoài, nói với tăng nhân trong chùa là người của chúng ta không cẩn thận làm lạc mất con mèo, để bọn họ hỗ trợ tìm một chút.”
Chùa Sùng Thánh có rất nhiều khu vực cấm địa, người của Vương phủ không tiện đi lại khắp nơi nhưng có thể lấy cớ tìm mèo để bọn họ lục soát toàn bộ trong chùa một hồi, bảo đảm sẽ không có ai trốn được.
Sau khi A Thường ra ngoài, Thôi thị ngồi bên cạnh Gia Nhu, cẩn thận xem xét vết thương trên cổ nàng rồi lại mang hòm thuốc tới.
Miệng vết thương nhìn vậy nhưng thật ra không sâu lắm, sau khi bôi thuốc chỉ để lại một vệt hồng nhàn nhạt như một sợi chỉ tơ.
“Mẫu phi, đừng quấn băng gạc. Con trở về đổi xiêm y khác che lại miệng vết thương là được rồi.” Gia Nhu nhẹ giọng nói. Nếu quấn băng gạc quá rõ ràng ngược lại khiến người ta nghi ngờ.
“Ừ, con đi đi!” Thôi thị biết Gia Nhu không muốn nhiều lời nên không truy vấn nữa. Nếu nói trước đây con bà buông bỏ được Ngu Bắc Huyền thì bà còn hơi nghi ngờ, hôm nay nó phản kháng kịch liệt như vậy, cũng không rời đi cùng Ngu Bắc Huyền, xem ra nó đã thật sự hạ quyết tâm muốn kết thúc với y rồi.
Khi Gia Nhu quay trở lại thiện phòng của mình thì Ngọc Hồ đã tỉnh, nàng ấy đang ngồi trên giường phát ngốc. Gia Nhu đi qua hỏi: “Em còn chỗ nào không thoải mái nữa hay không?”
Ngọc Hồ lấy lại tinh thần, vội la lên: “Quận chúa, ngài không sao chứ? Hình như nô tỳ đã nhìn thấy….”
Gia Nhu làm một động tác im lặng, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, người kia đã đi rồi, hẳn là sẽ không trở lại nữa.”
Nếu nàng nhớ không lầm, không lâu nữa triều đình sẽ hạ chỉ phái Ngu Bắc Huyền đi Sơn Nam Đông Đạo bình loạn. Tuy Ngu Bắc Huyền không nắm được địa bàn bên kia như ý nguyện nhưng Quận chúa Trường Bình sẽ gả thấp cho y.
Thân thế vị Quận chúa Trường Bình này cũng rất đáng thương. Lúc nàng còn bé thì phụ thân và mấy huynh trưởng đều chết trận sa trường, mẹ nàng cũng tự vẫn theo cha. Thái hậu thấy không đành lòng nên mang nàng vào cung nuôi nấng, vì vậy nên cảm tình của nàng cùng Quảng Lăng Vương rất sâu đậm.
Mà Quảng Lăng Vương chính là Nguyên Hoà Đế ngày sau, người đã hạ chỉ đem nàng ngũ mã phanh thây ở chợ Đông.
Thật ra nàng và Trường Bình đều là hai nữ nhân ngốc nghếch, vì một người đàn ông vốn không yêu mình mà đấu với nhau đến sứt đầu mẻ trán trong nhiều năm, cuối cùng cả hai đều phải vứt bỏ tính mạng của mình.
Một đời này không có nàng, hy vọng nàng ấy có thể cầu được ước thấy.
Chỉ là Gia Nhu không biết được kết cục kiếp trước, rốt cuộc Nguyên Hoà Đế thắng hay Ngu Bắc Huyền thắng.
Buổi chiều, sau khi đã lễ Phật, Thôi thị dẫn theo mọi người trở về Vương phủ.
Trụ trì Tuệ Năng tự mình ra đưa tiễn. Râu tóc ông bạc trắng, hàng mày dài như tơ, áo cà sa khoác trên người ông đầy trang trọng, lưng hơi gù vì tuổi cũng đã cao. Tuệ Năng là một vị cao tăng đắc đạo, từng được Thiên tử mời đến trong cung giảng pháp, được tôn sùng là thánh tăng. Đều nói ông trên biết thiên văn, dưới tường địa lý, tinh thông kinh kệ và y thuật, truyền sự như thần.
Gia Nhu nhìn ông, xem ra cũng chỉ là một lão hoà thượng bình thường chứ chẳng phải ba đầu sáu tay như trong tưởng tượng.
“A di đà phật, mời Vương phi chậm một bước để bàn chuyện.” Tuệ Năng chắp lễ nói với Thôi thị.
Thôi thị đi theo Tuệ Năng đến dưới chân tường, trong sân có trồng một cây đào cành lá vươn cao, đầu cành mọc vô số quả đào tươi ngon mọng nước.
Thôi thị tháo mũ sa xuống: “Đại sư có chuyện gì không ngại cứ nói thẳng.”
Tuệ Năng cúi người thi lễ, sau đó nói: “Hôm nay đã khiến Vương phi và Quận chúa sợ hãi. Có một rãnh nước bị bỏ hoang ở bức tường phía Tây trong viện, ngày thường không ai chú ý tới, chắc có lẽ con mèo kia đã ra vào từ nơi đó, hiện tại rãnh nước đã được lấp kín. Về sau sẽ không phát sinh những chuyện như thế này nữa.”
Thôi thị biết Tuệ Năng ám chỉ điều gì, đáp lễ nói: “Đa tạ đại sư.”
Tuệ Năng lắc lắc đầu, lại hỏi: “Theo bần tăng được biết, Quận chúa đã có một cọc hôn sự định ra từ nhỏ?”
“Đúng vậy. Vì sao đại sư lại nhắc tới chuyện này?”
Tuệ Năng tiếp tục nói: “Bần tăng là người xuất gia, vốn không nên hỏi đến tục sự phàm trần. Nhưng hôm nay nhìn thấy Vương phi thì cũng coi như có duyên phận, thuận đường báo cho ngài một chuyện. Năm đó Vương gia từng cầm bát tự của Quận chúa và vị lang quân kia tới hỏi bần tăng, bần tăng đã tính ra bọn họ chính là duyên trời tác hợp, sau đó thì Vương gia vui vẻ trở về.”
Thôi thị sửng sốt, không ngờ Mộc Thành Tiết vậy mà giúp Gia Nhu xem nhân duyên, bà còn tưởng ông ấy không tin mấy chuyện này chứ. Tuệ Năng là cao tăng đắc đạo, nếu ông đã tính ra được vậy hẳn là sẽ không sai.
“Đại sư báo cho việc này, ta rất cảm ơn.” Thôi thị nghĩ nghĩ rồi nói thêm, “Chỉ là ta nghe nói vị lang quân kia hơi ốm yếu, sợ mệnh người đó không dài…. Vẫn mong đại sư chỉ điểm thêm.”
“A di đà phật. Tuổi thọ con người đều do trời định, điểm này bần tăng không dám vọng ngôn. Vương phi đi thong thả.” Tuệ Năng nói xong thì dẫn chúng tăng nhân quay trở về chùa.
Cổng chùa Sùng Thánh chậm rãi đóng lại, mấy chú tiểu đang quét bậc thang, Thôi thị thì vẫn còn đứng yên tại chỗ. Bà vốn tin Phật, cũng tin tưởng nhân duyên là do trời định.
“Mẫu phi, sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta hãy trở về đi thôi.” Gia Nhu lên tiếng nhắc nhở bà.
Lúc này Thôi thị mới lại mang mũ rèm sa lên, phân phó mọi người khởi hành trở về.
Đoàn người Vương phủ đi đi dừng dừng, cho tới hoàng hôn thì vừa mới tới cửa thành. Một binh lính cưỡi ngựa như bay đến, ngừng trước mặt Thôi thị và Gia Nhu, quay người xuống ngựa hành lễ: “Bẩm Vương phi, Quận chúa, Thế tử đã trở về thành ạ!”
Thôi thị và Gia Nhu nghe thế rất vui vẻ, Gia Nhu vội vàng hỏi: “Bây giờ Thế tử đang ở đâu?”
Binh lính này lộ ra vẻ mặt khó xử, ậm ừ cả nửa ngày rồi mới nói: “Thế tử rảnh rỗi trong phủ không chịu được nên đi chợ Bắc mua đồ. Không đúng lúc lại gặp phải lang quân Điền gia, hai người nổi lên tranh chấp…. Tiểu nhân đang trở về tìm viện binh ạ.”
Mộc Cảnh Thanh và Điền Đức Thành vốn có thù cao như núi, Gia Nhu xoay qua nói với Thôi thị: “Mẫu phi, để con dẫn người qua đó nhìn xem.”
“Con ngàn vạn phải cẩn thận đó!” Thôi thị dặn dò nàng, “Tính tình Nhị lang hay xúc động, con không thể giống em nó mà gây chuyện thêm đâu!”
“Con hiểu ạ!” Gia Nhu nhanh chóng điểm ba mươi phủ binh, hướng chợ Bắc mà đi như bay.
Thành Dương Châu mô phỏng theo Trường An, bố cục trong thành rất hợp quy tắc, khu chợ và phường đều được chia ra. Các cửa hàng đều tập trung ở phía Bắc và Nam. Chợ Bắc phần nhiều là thương nhân nước ngoài buôn bán ngựa, tơ lụa, gốm sứ và lá trà.v..v… Buổi trưa họp chợ, đến buổi chiều thì chợ tan.
Còn bây giờ đã sắp tới canh giờ tan chợ mà bá tánh vẫn còn vây quanh vòng trong vòng ngoài xem náo nhiệt.
Đám người chia làm hai phe, một bên người đông thế mạnh. Dẫn đầu là một người đàn ông lưng hùm vai gấu, hắn ta cười lạnh, nói: “Tiểu tử thúi ngươi cuối cùng cũng đã trở lại. Năm ngoái ngươi đánh ta một cú, hôm nay ta nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời!”
Thiếu niên đang đứng đối diện hắn có ngũ quan tuấn tú, làn da hơi đen, cái đầu thì nghểnh cao. Cậu vén tay áo lên, chống nạnh hai bên hông: “Điền Đức Thành! Bổn Thế tử vừa trở về là ngươi kiếm chuyện ngay. Con mắt ngươi luôn dính lên người ta đấy à. Đừng nói nhảm nữa, lên đi!”
Điền Đức Thành hận đến nghiến răng nghiến lợi, hô lên với tuỳ tùng theo sau hắn: “Còn chờ con mẹ gì nữa? Thay ta tiếp đón Thế tử cho thật tốt vào!”
Một đám người giương nanh múa vuốt xông lên trước, bộ mặt ai cũng lộ vẻ hung hăng.
Hai bên vừa đang chuẩn bị ra tay thì Gia Nhu đúng lúc đuổi tới, quát lớn: “Mộc Cảnh Thanh, đệ dừng tay cho ta!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận