Rất nhanh đã đến buổi trưa, đoàn người Vương phủ rốt cuộc đã đến chùa Sùng Thánh, lục tục theo nhau xuống xe.
Liễu thị cứ nôn suốt trên đường, vẻ mặt trắng như tờ giấy nhưng vừa xuống xe thì vẫn bị sự hùng vĩ của chùa Sùng Thánh làm cho kinh sợ. Hai bên sơn môn là hai pho tượng Kim Cương Hộ Pháp đứng sừng sững trang nghiêm, những cây bách trăm năm tuổi mọc cao chót vót, cành lá sum suê che khuất ánh mặt trời, ngoài âm thanh tụng kinh thì không còn bất cứ một tạp âm nào khác khiến nơi đây có một loại yên tĩnh như vùng đất Thánh.
Ngôi chùa nằm sau một ngọn đồi, các nhà sư đang chuẩn bị cho pháp sự, các chú tiểu đón khách thì dẫn đường cho nữ quyến đến thiện phòng nghỉ ngơi.
Khoảng sân này là một nơi riêng trong chùa, khung cảnh thanh u yên tĩnh. Phủ binh đều canh giữ bên ngoài, tỳ nữ vú già hầu ngoài cửa sân, trong sân được trồng không ít cẩm tú cầu, từng đóa hoa màu tím nhạt hoặc phấn hồng tụ lại thành từng khóm, treo đung đưa giữa những cành lá xanh tươi trông thật đẹp mắt.
Thôi thị ở thiện phòng đang xem sách kinh, Gia Nhu chỉ ngồi bên cạnh bà phát ngốc. Thôi thị nhìn nhìn nàng, nói: “Chiêu Chiêu, nếu con buồn, không bằng đi cùng Ngọc Hồ đến phía sau núi xem pháp sự đã chuẩn bị như thế nào rồi.”
Trước đây Thôi thị cứ cảm thấy con mình quá mức hoạt bát, nên ổn trọng một chút thì tốt hơn, bây giờ bị lão già Mộc Thành Tiết tát cho một cái quá nặng, tát văng luôn cả tính tình con bé, nhiều khi người làm mẹ là bà cũng không biết con mình đang suy nghĩ những gì.
Gia Nhu vâng theo lời Thôi thị, rời đi cùng Ngọc Hồ. Nàng đối với chùa Sùng Thánh đã quá quen thuộc, không giống như Thuận Nương lúc mới tới, háo hức mà nhìn ngó khắp nơi.
Trên đường ra phía sau núi phải đi qua điện Địa Tạng và một toà tháp Phật, còn có đình viện đang tu sửa, mái hiên của thiên điện bị kéo vải che lại, dưới lối đi chỗ hành lang là mấy viên gạch và ngói nằm lung tung chỏng chơ một góc.
Giờ này đang là lúc nghỉ trưa, thợ thủ công chắc có lẽ đều đã đi ăn cơm nghỉ ngơi, nơi đây yên tĩnh không một bóng người.
Ánh mặt trời bị bóng cây che khuất, trong rừng thổi ra một luồng gió lạnh, Ngọc Hồ nhát gan, vô thức mà rụt về phía sau người Gia Nhu.
Gia Nhu không kiềm được mỉm cười: “Trong chùa có Bồ Tát phù hộ, em sợ cái gì?”
Ngọc Hồ không thể giải thích được, chỉ tự nhiên cảm thấy hoảng hốt mà thôi. Bỗng nhiên, sau lưng vụt tới một cơn gió mạnh, nàng còn chưa kịp xoay người thì cổ đã đau xót, cả cơ thể ngã trên mặt đất, mất đi ý thức.
Gia Nhu quay đầu lại, khi nàng nhìn thấy người đàn ông xuất hiện trước mặt mình thì sợ hãi lùi lại hai bước.
Hình bóng người này đã từng khắc sâu vào xương cốt nàng, gương mặt y vẫn sắc bén như ngày nào, không giận tự uy. Y duỗi tay bắt lấy hai tay nàng, kéo nàng vào trong ngực, thanh âm trầm thấp: “Nhu Nhi, nàng đang trốn tránh ta?”
Gia Nhu muốn gỡ tay y ra nhưng sức y lại quá lớn, nàng gỡ không nổi. Vừa há mồm muốn kêu cứu thì y đã dứt khoát che miệng nàng, ôm nàng mang vào trong thiên điện, trực tiếp ấn nàng lên tường.
Nàng biết rõ tay của y thô ráp khô khan, ngay cả vị trí những vết chai nằm ở đâu nàng cũng nhớ kĩ.
Với khoảng cách này, hai người gần gũi đến nỗi hô hấp quyện cả vào nhau, phân không rõ ai là ai. Gia Nhu mắt đối mắt cùng y, trong nội tâm kinh hoảng không ngừng.
Y mang dòng máu người Túc Đặc(*) nên hốc mắt rất sâu, mũi cao, tròng mắt mang màu nâu sẫm.
(*)Túc Đặc (Sogdiana) là một nước cổ thuộc vùng Tajikistan và Uzbekistan ngày nay.
Người đàn ông sở hữu tất cả tình yêu và nỗi hận của nàng ở kiếp trước, hiện đang đứng sờ sờ ngay trước mặt nàng.
Gia Nhu đã từng nghĩ đến khi gặp lại, nàng nhất định phải một dao đâm thẳng vào ngực y, để y hiểu được cảm giác đau thấu tim gan, một nhát không đủ thì lại bồi thêm nhát nữa….
Còn nay khi đã gặp được rồi, nàng lại thấy không còn cần thiết. Những chuyện ở kiếp trước như nước đã chảy về Đông, không thể nào trở lại, y đau hay không đau đã không còn quan hệ gì tới nàng.
“Ta gửi thư mấy lần, là nàng không nhận được hay cố ý không trả lời? Đến cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì?” Ngu Bắc Huyền thấp giọng hỏi, hai tay chậm rãi buông ra.
Gia Nhu lấy lại bình tĩnh, cười nhạo một tiếng: “Cưới hỏi đàng hoàng thì làm vợ, bỏ nhà trốn đi chỉ làm thiếp, chẳng lẽ sứ quân không hiểu được đạo lý này? Ta đường đường là Quận chúa Li Châu, tại sao phải tự hạ thấp thân phận đi theo ngươi?”
Ngu Bắc Huyền khẽ nhíu mày, nàng đã khi nào quan tâm đến điều đó?
Nếu không phải có dung mạo giống nhau thì nữ tử này và thiếu nữ ngây thơ không hiểu sự đời ở chợ buông ngựa hoàn toàn là hai người khác biệt. Từ trong ánh mắt nàng, y không thể nào tìm thấy một chút gì gọi là tình yêu, ngược lại chỉ còn nỗi hận buốt xương ánh lên từ nơi đó.
Rốt cuộc thì hận từ đâu tới?
Y cảm thấy nghi hoặc, cánh tay ôm chặt vòng eo nàng, cúi đầu tới gần.
“Không được chạm vào ta!” Gia Nhu giãy giụa, từ bên hông rút ra một thanh chuỷ thủ, không chút do dự chĩa mũi dao vào y.
Theo bản năng, Ngu Bắc Huyền giơ tay ngăn cản, lưỡi dao kia cực kỳ sắc bén, đã rạch một miệng vết thương không nhỏ lên cánh tay y, trong nháy mắt ống tay áo đã nhiễm đỏ một mảng.
Y vô thức lùi về sau một bước.
Sứ quân bị tấn công! Hộ vệ đang nấp trong chỗ tối muốn hành động thì Ngu Bắc Huyền đã ra dấu ngăn lại, chăm chú nhìn Gia Nhu: “Vì sao?”
Gia Nhu hơi thở dốc, tiếp tục cầm dao chỉ vào y: “Ngu Bắc Huyền, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta biết ngươi lẻn vào Nam Chiếu tiếp cận ta với mục đích khác. Thời gian ta và ngươi ở bên nhau, những lúc vui vẻ, những lời dối gian của ngươi, tất cả đều xoá bỏ hết đi. Những gì chúng ta từng có hãy kết thúc tại đây! Bây giờ ngươi hãy lập tức rời đi, ta sẽ không kinh động đến bất cứ ai, nếu ngươi cứ tiếp tục dây dưa, ta tuyệt đối không khách khí!”
Ngu Bắc Huyền nhìn nàng chằm chằm, một lát sau, y không giận mà cười. Trên đời này, người đã từng uy hiếp y hầu như đều đã chết. Từ khi y trở thành Hoài Tây Tiết độ sứ thì vẫn chưa có ai dám cầm dao nói chuyện với y.
Vậy mà một con thỏ nhỏ dịu ngoan đáng yêu lại bất ngờ vươn móng vuốt, biến thành một bé mèo hoang, cũng rất là thú vị.
“Nàng bỏ thanh đao xuống, theo ta đi!” Y tiến lên, vốn không thèm để ý đến sự uy hiếp của nàng.
Gia Nhu xoay mũi dao, chĩa vào ngay cổ mình: “Ngươi mà bước thêm một bước nữa thì ta sẽ chết ngay trước mặt ngươi!”
Ngu Bắc Huyền không thể không dừng lại. Tính tình nàng ngoài mềm trong cứng, y vừa mới lĩnh giáo qua lưỡi dao sắc bén kia, rất dễ tổn thương đến nàng nên y không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
“Nàng đang nghiêm túc?” Ngu Bắc Huyền nói, “Nếu nàng muốn danh phận, ta sẽ hướng phụ vương nàng cầu hôn.”
Gia Nhu cười lạnh: “Ngươi đừng có nằm mơ, ta đã có hôn ước trong người, cha ta sẽ không đồng ý, huống chi ta tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi!”
Lúc này, bên ngoài điện bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, có người hô lên: “Ngọc Hồ, sao ngươi lại nằm trên đất rồi? Người đâu, mau tới đây!”
Gia Nhu nghe ra là A Thường, nàng vội vàng kêu lên: “Ma ma, ta ở trong này!”
Sắc mặt Ngu Bắc Huyền trầm xuống, muốn ngăn nàng đã không kịp.
Y vốn đã trộm lẻn vào chùa, nếu khiến tăng nhân hộ viện chùa Sùng Thánh và binh lính Vương phủ kéo đến đây thì chỉ sợ không còn đường lui dành cho y.
“Sứ quân!” Hộ vệ trong góc sốt ruột mà hô một tiếng.
Ngu Bắc Huyền nhìn thẳng vào mắt Gia Nhu, nàng vẫn cầm chuỷ thủ như cũ, ánh mắt lạnh lùng quyết tuyệt.
Cuối cùng thì y cũng lùi ra phía sau hai bước, xoay người rời đi.
Từ chỗ tối xuất hiện vài bóng người nhanh chóng đi theo, bóng dáng bọn họ nhanh chóng biến mất nơi cửa hông thiên điện, không lưu lại bất cứ dấu vết nào.
Gia Nhu mệt mỏi rũ tay xuống, hô hấp dồn dập, lòng bàn tay nắm chuôi dao toàn là mồ hôi. Nàng mỉm cười tự giễu, thật ra, với năng lực của Ngu Bắc Huyền, bắt nàng đi không phải việc gì khó đối với y, vậy mà y lại dừng tay bỏ đi, điều này chứng minh bản thân nàng không có nhiều giá trị đến mức y phải bí quá hoá liều.
Những việc nhỏ không đáng kể ở kiếp trước bây giờ phản ánh vào mắt nàng đều chứng minh cho việc y chưa từng yêu nàng.
“Tiểu Quận chúa!” A Thường tìm tới trong thiên điện, thấy Gia Nhu đang dựa người lên tường thì bà bất chấp tất cả, vội vàng xông tới: “Đã xảy chuyện gì?” Trên tay nàng vẫn cầm chủy thủ, mũi dao dính máu, trên cổ cũng lưu lại vệt máu.
Gia Nhu cười cười, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, bọn họ đã đi rồi, ma ma đừng lộ ra ngoài!”
A Thường lập tức đã đoán được vài phần, qua cơn sốc thì bà yên lặng tra chủy thủ vào vỏ, sau đó đỡ Gia Nhu ra ngoài.
Bên ngoài có vài vú già và mấy tăng nhân nghe tin chạy tới, A Thường che chở Gia Nhu phía sau mình, nói: “Không có việc gì, mới vừa rồi Quận chúa và Ngọc Hồ đùa giỡn, nha đầu kia chắc là không cẩn thận đụng đầu vào cây, ngất đi rồi. Ta mang hai người họ trở về nghỉ ngơi.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, tuy cảm thấy kỳ quặc nhưng ai cũng không dám nhiều lời.
*
Chùa Sùng Thánh là trọng địa Phật giáo, các tăng nhân hộ viện có võ nghệ cao cường, phòng giữ trong ngoài nghiêm ngặt. Đoàn người Ngu Bắc Huyền trộm đi vào từ một rãnh nước bỏ hoang ven tường, bây giờ cũng phải trở ra từ nơi đó.
Bên ngoài tường gạch màu đỏ là một mảnh rừng rậm rạp, vài chú ngựa đang nhàn nhã ngoe nguẩy cái đuôi, cúi đầu gặm cỏ.
Cánh tay Ngu Bắc Huyền vẫn còn đau âm ỉ, nha đầu kia xuống tay cũng quá không lưu tình rồi. Rõ ràng trước đây đã bàn tính xong, nếu Mộc Thành Tiết không đồng ý thì nàng ấy sẽ tìm cơ hội trốn ra, tại sao lần này gặp nhau lại trở thành tình cảnh như thế này?
Hận ý và sự chán ghét trong mắt nàng rõ rành rành ra đó, không thèm che dấu, Ngu Bắc Huyền nghĩ mãi vẫn nghĩ không ra.
“Sứ quân, chúng ta cần phải rời khỏi Nam Chiếu! Tiết độ sứ rời khỏi phiên trấn quá lâu, nếu bên trên biết được sẽ dẫn đến phiền toái lớn.” Tâm phúc Thường Sơn nói một cách sốt ruột.
Bọn họ ngủ đông đã lâu, hôm nay là một cơ hội hiếm có, thật không ngờ Quận chúa kia lại thay đổi tâm ý, còn đâm sứ quân bị thương nữa.
Rõ ràng lúc trước là chính nàng ta muốn sứ quân phải chờ!
Ngu Bắc Huyền trầm mặc không nói. Bây giờ y còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, chờ mọi chuyện xong xuôi, y sẽ trở lại làm cho rõ chuyện này.
“Đi thôi!” Y hạ lệnh.
Cả nhóm người bước đến dẫn ngựa, bỗng nhiên Ngu Bắc Huyền dừng phắt lại, nhìn về phía sâu trong cánh rừng, lớn tiếng nói: “Nếu các hạ đã tới, vì sao lại tránh trong bóng tối? Không bằng cứ hiện thân thôi!”
Hộ vệ phía sau y lập tức cảnh giác nhìn chằm chằm vào trong rừng, gió thổi lay động lá cây rào rạt, bốn phía an tĩnh dị thường.
Sau một lúc lâu, bên trong rừng mới xuất hiện một bóng dáng thon dài đứng cách bọn họ vài bước. Người tới hơi gầy, vận trường bào tay hẹp, một đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn bọn họ.
“Ngươi là người phương nào? Vì sao lại lén lút trong rừng nhìn trộm?” Ngu Bắc Huyền tiếp tục hỏi.
Người nọ đáp: “Ta chỉ đi ngang qua.”
Ngu Bắc Huyền có trực giác người này biết rõ thân phận y, trong nháy mắt đã động sát khí. Một người lén lút, không rõ lai lịch, trừ khử đi mới là cách thỏa đáng nhất.
Y vừa muốn ám chỉ hộ vệ phía sau ra tay thì người nọ đã bước lên thêm vài bước, lấy ra một khối kim bài, bên trên khắc hình hai con rồng, ở giữa là một chữ “Thần” thật lớn.
Đồng tử Ngu Bắc Huyền co rụt lại, lệnh bài cấm quân Thần sách quân! Chẳng lẽ người trong rừng lại là….? Bàn tay trong tay áo của y nắm lại thật chặt, cảm giác bất ổn.
Người nọ tiếp tục nói: “Mỗ không muốn xảy ra xung đột cùng tôn hạ, đoán rằng tôn hạ cũng như thế, không bằng làm như chưa từng gặp, đường ai nấy đi.”
Ngu Bắc Huyền hơi suy tư rồi chắp tay thi lễ, nhanh chóng mang theo thủ hạ giục ngựa rời đi.
Thần sách quân là thân binh của Hoàng đế, nắm giữ hữu quân hiện giờ là Quảng Lăng Vương, người có được lệnh bài này nếu không phải ngài ấy thì cũng chính là thân tín của ngài.
Quảng Lăng Vương là con trai trưởng của Thái tử, là một trong những người xuất sắc nhất trong Hoàng thất, cũng rất có uy vọng trong chốn dân gian.
Cho dù lá gan Ngu Bắc Huyền có lớn đến thế nào đi chăng nữa cũng không dám đi trêu chọc. Nếu đối phương đã có ý buông tha thì tất nhiên y phải thức thời.
Chỉ là vì sao Quảng Lăng Vương lại xuất hiện ở Nam Chiếu?
Ngu Bắc Huyền nghiêng đầu phân phó Thường Sơn: “Ngươi không cần trở về cùng ta, tiếp tục lưu lại trong thành tìm hiểu tin tức, nếu có gì bất thường hãy truyền tin cho ta ngay lập tức!”
Thường Sơn lĩnh mệnh, lại hỏi: “Có cần thuộc hạ theo dõi người vừa rồi không ạ?”
Ngu Bắc Huyền lắc đầu: “Không cần, có thể bên cạnh hắn có không ít nhân mã, ngươi thế đơn lực mỏng, an toàn là trên hết.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!” Thường Sơn nói xong liền giục ngựa rẽ qua hướng khác.
Trong rừng cây, Phượng Tiêu quay trở về bên cạnh xe ngựa, chắp tay nói với người bên trong: “Lang quân, vị Hoài Tây Tiết độ sứ này quả nhiên lợi hại, không chỉ phát hiện ra chúng ta, y còn muốn giết ta. May mắn có lệnh bài của Quảng Lăng Vương cấp cho, y mới rời đi.”
Sau một thoáng yên tĩnh, trong xe truyền ra một giọng nói không nhanh không chậm: “Ta có hơi mệt mỏi, ngày khác hãy trở lại chùa Sùng Thánh bái phỏng sư thúc. Trước tiên cứ về thành chờ tin của Vương Trường sử thôi.”
“Vâng!” Phượng Tiêu ngồi lên càng xe, giục ngựa rời đi.
Trên tay người ngồi trong xe đang cầm một tờ giấy, người đó mở lò ra, ném vào. Hơn một tháng trước bỗng nhiên có một phong thư gửi đến nhà, nói Quận chúa Li Châu có hành vi không nghiêm, tư thông cùng người. Chàng đã chặn tin này lại, chưa để trong nhà biết được.
Ngu Bắc Huyền là Hoài Tây Tiết độ sứ mà lại lưu ở Nam Chiếu nhiều ngày nay, bây giờ còn vừa lúc xuất hiện ở chùa Sùng Thánh, đây tuyệt đối không phải trùng hợp. Nhớ đến tin tức trong bức thư, chắc hẳn chưa phải là tin đồn vô căn cứ.
Chàng mở hộp gỗ hoàng dương được buộc bằng sợi dây ngũ sắc ra, nhấc lên cuộn giấy mỏng bên trong, nương theo ánh sáng chiếu vào từ mành trúc mà đọc từng câu từng chữ trong đó: “..... Cảm mến đức phong của Lý thị đã lâu, vào năm trưởng nữ tròn đôi tám, gả cho Tứ lang, hai họ kết thâm giao….”
Trong trí nhớ, nàng vẫn còn là một cô bé hoạt bát thích cười vào mười năm trước, khi mới tới Trường An, nàng trú lại nhà chàng, ngẫu nhiên chàng sẽ trông thấy. A huynh, A tỷ của chàng vốn luôn kiêu ngạo, không bao giờ để ý tới nàng.
Đêm đó chàng ngồi trên nóc nhà xem tinh tượng, thấy nàng lại bị Tam tỷ vắng vẻ nên ở trong viện tức tối mắng to. Chàng sợ quấy nhiễu đến đến người khác bèn vội lên tiếng khuyên nàng.
Nàng trông thấy chàng nên ngạc nhiên không thôi, vậy mà lại leo cây trèo lên nóc nhà, giống như chim sẻ nhỏ khuấy động sự an bình của chàng. Chàng cũng hết cách nhưng lại vô tình bị hấp dẫn bởi những miêu tả về phong cảnh nơi nàng đã đi qua, từ nhỏ chàng vốn yếu ớt nhiều bệnh, không thể đi xa, tuổi nàng còn bé mà đã đi qua rất nhiều nơi, còn rất nhiệt tình mời chàng sau này đi cùng.
Hai người đã hẹn xong ngày gặp lại nhưng chàng lại đổ bệnh, không thể đến. Chờ đến khi khỏi hẳn thì nàng đã theo phụ vương rời khỏi Trường An.
Trong lòng chàng ôm áy náy, giữ tờ hôn thư suốt mười năm, nàng lại chưa từng trở lại Trường An. Nhớ đến đêm đó hai người trò chuyện, nàng vẫn còn nhỏ, chắc có lẽ không có ấn tượng gì, thậm chí bởi vì chàng thất ước nên nàng chán ghét cũng không chừng.
Nếu nàng thật sự có người yêu khác, chàng sẽ lựa chọn thành toàn cho nàng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận