Buổi tối sau khi tắm gội xong, Thôi thị phủ thêm một kiện áo sam lụa mỏng, ngồi trước bàn trang điểm, hai tỳ nữ hồi môn đứng hầu hong tóc ở hai bên. Mấy năm nay, Vương phủ có thêm không ít tỳ nữ vú già nhưng Thôi thị vẫn quen dùng người hầu chính bà mang tới hơn.
Bà mở ra hộp bạc khắc hoa sen cánh vàng được để trên bàn trang điểm, lấy một chút phấn phù dung thoa lên da. A Thường cầm một phong thư tất tả đi vào, nói một cách đầy vui vẻ: “ Vương phi, người hãy nhìn xem, có thư nhà từ Trường An gửi tới đây ạ.”
Thôi thị thả bông phấn xuống, nhận lấy bức thư, đọc đến hàng cuối cùng thì sắc mặt bà càng lúc càng ngưng trọng.
A Thường quỳ gối sau lưng, cầm cây lược bạc chải tóc cho Thôi thị, thuận miệng hỏi: “Trên đó viết gì ạ?”
Thôi thị nói một cách ngắn gọn: “Huynh trưởng ta sắp đảm nhiệm chức vụ Chiết Tây Tiết độ sứ, sinh thần của mẫu thân sẽ phải làm long trọng hơn.”
Đương thời tuy có rất nhiều phiên trấn phản đối triều đình nhưng cũng có những vùng phục tùng theo quản chế “Thuận Đức”, ví dụ như khu Giang Nam có kinh tế phát đạt nhất. Rất nhiều Tể tướng đều xuất thân từ phong hàm Tiết độ sứ, sau bốn năm tại chức được đề bạt vào triều làm Tướng. Huynh trưởng Thôi thị, Thôi Thực vốn là Hộ Bộ Thị lang, lần này cũng coi như được thăng quan, tiền đồ về sau rất sáng lạn.
“Tiệc đốt đuôi(*) của Thôi công(**), đây chính là chuyện vui, sao trông Vương phi buồn vậy?” A Thường nhìn Thôi thị trong gương đồng, hỏi một cách nghi hoặc.
(*)Tiệc đốt đuôi: là bữa tiệc mừng thăng chức của quan lại thời xưa, ý là một con cá phải đốt đuôi trước khi chuyển mình hoá rồng.
(**)Tước Công - lớn nhất trong năm tước Công, Hầu, Bá, Tử, Nam.
Thôi thị đặt bức thư lên bàn trang điểm, cho tỳ nữ trong phòng lui xuống hết rồi mới nói với A Thường: “Trong thư, huynh trưởng có nhắc tới Tứ lang của Lý gia hình như cơ thể không được tốt cho lắm, mấy năm nay hiếm khi lộ diện, chỉ một mình ở biệt trang Li Sơn để dưỡng bệnh.”
Tay A Thường bỗng nhiên dừng lại: “Vậy…. Quận chúa mà gả cho người đó sẽ không sao chứ? Nô tỳ nhớ rõ Đại lang và Nhị lang của Lý gia đều đã làm quan trong triều, còn hắn ngay cả một chút công danh cũng chẳng có?”
Thôi thị lắc lắc đầu: “Mẹ đẻ của hai vị lang quân kia là Quách thị có xuất thân hiển hách, tất nhiên Quách gia sẽ vì bọn họ mà tính toán. Mẫu thân của Lý Tứ lang chỉ là vợ kế, thân phận lại thấp hơn nguyên phối, bản thân hắn lại luôn bệnh tật ốm yếu thì làm sao mà có công danh?”
“Nếu thế thì thiệt thòi cho Quận chúa của chúng ta rồi.” A Thường nhíu mày, hạ giọng, “Đều nói Lý gia hiển hách, không ngờ cũng có kẻ không biết phấn đấu. Sớm biết vậy không bằng làm vợ của Ngu Bắc Huyền còn hơn.”
Thôi thị nhìn bà một cái, từ trên ghế đứng dậy: “Ngươi nói vậy mà cũng nói được? Ngu Bắc Huyền vốn có mưu đồ khác, nếu Chiêu Chiêu ở bên cạnh y sẽ hạnh phúc được sao? Hiện giờ thế cục trong triều thay đổi thất thường, mỗi người đều muốn bo bo giữ mình. Ta cảm thấy không có công danh cũng không quan trọng, mấu chốt là phải xem gia thế nhân phẩm.”
A Thường đỡ Thôi thị ngồi ở mép giường, buông màn: “Vậy cũng đúng. Lý gia là một cây đại thụ, cho dù biến hoá trong triều như thế nào cũng không dễ dàng lung lay. Không phải sắp đến tiệc mừng thọ của lão phu nhân sao? Không bằng chúng ta trở về Trường An, nếu Lý gia cố ý lừa gạt thì cũng thuận tiện lui được cửa hôn sự này.”
Thôi thị trầm giọng, nói: “Việc này phải để ta nghĩ kỹ lại. Liễu thị bên kia có an phận hay không?“
“Thân phận nàng ta như vậy sao dám làm càn? Mỗi ngày mang theo tiểu nương tử ở chỗ đó thêu thùa may vá. Nhưng mà Vương gia ở nhà mấy ngày cũng không ngủ lại bên đó, chỉ ghé qua thăm tiểu lang quân hai lần, còn đâu đều nghỉ lại thư phòng.” A Thường chú ý xem thần sắc của Thôi thị.
Thôi thị nằm lên giường: “Ngày mai ngươi cho người đưa vài cuộn lụa gấm qua đó đi, lại bảo tú nương may thêm vài bộ y phục mới cho bọn họ. Chờ Liễu thị ra tháng còn phải mang họ đi dâng hương chùa Sùng Thánh nữa, đến lúc đó phải ăn mặc cho đàng hoàng một chút.”
A Thường vội vàng nói: “Vương phi, chỉ là một thiếp thất và thứ nữ, làm sao mà xứng với những vật tốt đó? Ngài còn muốn mang bọn họ đi lễ chùa? Nếu không phải Liễu thị thừa cơ hội ngài có mang Thế tử mà chen vào, ngài và Vương gia cũng không đến mức như bây giờ vậy….”
Thôi thị nhắm mắt lại, nói một cách nhẹ nhàng: “Chuyện lần đó là chuyện giữa ta và Vương gia. Huống chi nàng ta đã sinh con trai cho ngài ấy, bây giờ cũng nên vào phủ làm phu nhân rồi, con trai và con gái của nàng được ghi tên vào gia phả chỉ là chuyện sớm muộn. Ta đàng hoàng với bọn họ mà còn không biết cảm ơn, đến lúc đó đuổi ra khỏi phủ cũng không muộn.”
A Thường vốn tưởng rằng Vương phi một mình cai quản Vương phủ đã nhiều năm, tự nhiên nhảy ra một người thiếp sẽ không biết phải ứng phó như thế nào, không ngờ trong lòng ngài ấy vẫn luôn rõ ràng mọi chuyện.
Thôi thị dường như đọc được suy nghĩ của bà, cười nhạt: “Năm đó phụ thân ta cũng thê thiếp thành đàn, ta ở chỗ mẫu thân mưa dầm thấm đất, ít nhiều gì cũng biết một chút, ngươi cứ yên tâm đi!”
Tất cả những nam nhân có địa vị trong thành Trường An, ai mà không tam thê tứ thiếp, những chuyện này từ nhỏ Thôi thị đã nhìn quen rồi. Thế mà khi vận vào người mình thì vẫn không dễ gì chấp nhận.
Chờ Liễu thị ra tháng, đoàn người mênh mông cuồn cuộn của Vương phủ xuất phát đi chùa Sùng Thánh.
Phía Đông chùa Sùng Thánh tiếp giáp hồ Nhĩ Hải, Tây dựa Thương Sơn. Chùa có ba lầu chín điện, hơn tám trăm gian phòng ốc, tượng Phật có một vạn hơn, nổi tiếng là thiên hạ bảo tự. Chùa gồm có ba toà tháp nhìn được toàn cảnh Thương Sơn, trong chùa đặt một chiếc chuông cực lớn, tiếng chuông có thể truyền xa hơn tám mươi dặm, trong âm vang như chứa lời Phật dạy.
Đội ngũ Vương phủ kéo thành hàng dài trên đường, bá tánh lập tức né sang hai bên, tiếng nghị luận sôi nổi.
Nam Chiếu - nơi mà tơ lụa bằng giá với hoàng kim thì bá tánh bình thường toàn phải mặc đồ vải thô. Còn người của Vương phủ đều là mỹ tỳ, ăn mặc xinh đẹp, bảo mã hương xe, tất nhiên là một phen phong cảnh.
Đại đội phủ binh ở phía trước mở đường, Thôi thị vận một bộ áo ngắn vạt thêu hoa đối xứng, váy lụa dài hoa văn chìm màu đỏ, đầu đội mũ có rèm che, ngồi trên lưng ngựa, do một nô bộc người Côn Luân dẫn ngựa.
Gia Nhu cũng cưỡi ngựa, áo khoác dài cổ tròn phủ xuống hai bên, đầu đội mũ người Hồ, bên thắt lưng đeo dây treo túi da và dao găm, trên chân là một đôi giày đế mềm chạm rỗng, cả người có vẻ mạnh mẽ anh khí.
Mấy chục vú già và tỳ nữ theo sát ngay sau đó, tiếp theo là một chiếc xe ngựa kéo với hai trục bánh xe.
Bên trong xe ngựa là Liễu thị và Thuận Nương đang ngồi, con đường đất xóc nảy đến lợi hại, Liễu thị thật sự chịu không nổi, lại một lần nữa kêu dừng xe, thò đầu ra ngoài nôn mửa liên tục.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Thuận Nương giơ tay vỗ vỗ lưng Liễu thị. Lúc hai người còn ở bên ngoài cũng rất ít khi ra cửa, càng chưa bao giờ cưỡi ngựa, từ trong thành đi đến chùa mất khoảng một canh giờ, ngồi xe ngựa không quen quả thật là đang chịu tội.
Gia Nhu vâng lời Thôi thị, lại đây hỏi thăm: “Mẫu phi muốn ta tới hỏi, các ngươi có muốn nghỉ ngơi một lát hay không?”
Liễu thị một bên dùng khăn lau miệng, một bên thì xua tay mỉm cười: “Không cần đâu, không dám chậm trễ hành trình của Vương phi và Quận chúa, vẫn tiếp tục đi thôi.”
Gia Nhu nghĩ thầm Liễu thị này cũng biết chừng biết mực, lập tức thúc ngựa quay đầu rời đi.
Thuận Nương nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong lòng bất giác sinh ra vài phần hâm mộ. Ngựa mà Gia Nhu đang cưỡi là ngựa chiến, hình thể béo tốt, lông mao được chải gọn gàng, còn có cả bộ yên ngựa bằng ngọc bích nữa. Trên yên ngựa được khảm đá quý đủ màu, màu sắc uyển chuyển, chú ngựa thì cao quý uy phong.
Cùng là nữ nhi của Vân Nam Vương, từ nhỏ Mộc Gia Nhu đã có được hết thảy toàn bộ những gì tốt nhất trên đời này, bá tánh Nam Chiếu càng chỉ biết đến Quận chúa Li Châu, còn Thuận Nương nàng thì ngay cả một cái đại danh cũng không có.
Liễu thị trông thấy ánh mắt của Thuận Nương liền nắm tay nàng ấy cảnh cáo: “Thuận Nương, con đừng nên lộ ra ánh mắt như vậy, xuất thân của mỗi người dù hâm mộ cũng không có được. Trong lúc con còn là một người bé nhỏ không đáng kể thì phải biết che dấu dục vọng của chính mình, nếu không sẽ biến thành nguy hiểm đó, con hiểu chưa?”
Những lời này, từ nhỏ Thuận Nương đã nghe qua vô số lần, sớm đã thuộc làu làu nhưng nàng không cam lòng mình mãi mãi chỉ là một đóa hoa dại nơi đầu tường, dựa vào đâu mà nàng không thể khiến người khác chú ý và thưởng thức?
Vào lúc này, xe ngựa đột nhiên dừng lại, thân thể hai mẹ con nhào về trước, suýt chút nữa là va vào nhau, không biết đằng trước đã xảy ra chuyện gì.
Trên đường cái có một đoàn người ngựa đang dừng lại, trận thế cũng không nhỏ, chặn hết cả đường đi. Phủ binh chạy tới bẩm báo với Gia Nhu: “Vương phi, Quận chúa, phía trước là thị vệ Điền gia, bọn họ nói thời tiết quá nóng, Điền phu nhân muốn dừng lại nghỉ ngơi, không chịu cho chúng ta đi trước.”
Trong những gia tộc lớn ở đây thì Điền thị là kiêu ngạo khí thế nhất, bọn họ giàu có, binh lực lại hùng hậu, có cả bài đồng dao nói gia tộc Điền thị giàu đến chảy mỡ, ngay cả bên ngoài nhà xí cũng có những tỳ nữ ăn mặc xinh đẹp lộng lẫy đứng hầu.
“Mẫu phi, người cứ đây chờ một chút, con qua đó nhìn xem.” Gia Nhu nói với Thôi thị.
Điền phu nhân ngồi trên một chiếc sập được dựng dưới tàng cây bên hồ, một vài tỳ nữ đang đứng phía sau quạt gió, còn dâng túi nước qua. Tướng mạo bà ta vốn đẫy đà, mũ rèm sa vén qua hai bên, lộ ra gương mặt tròn như cái mâm.
Gia Nhu xuống ngựa, thị vệ của Điền thị lập tức vậy nàng lại, Ngọc Hồ quát: “Các ngươi mở con mắt lên nhìn cho rõ ràng, đây chính là Quận chúa Li Châu!”
Điền phu nhân đã sớm nhìn thấy Gia Nhu lại cố ý làm bộ như chưa phát hiện, lúc này mới cười nói: “Quận chúa tới, các ngươi còn không tránh ra?” Nhóm thị vệ lúc này mới thoái lui.
Gia Nhu đi thẳng tới trước mặt Điền phu nhân, cố gắng khách khí nói: “Điền phu nhân, hôm nay chúng ta phải dự pháp sự ở chùa Sùng Thánh, không tiện trì hoãn, còn thỉnh các ngươi tránh ra.”
Điền phu nhân nâng nâng túi nước, nhẹ giọng cười nói: “Quận chúa, chân cẳng ta hôm nay thật sự không tốt, không phải cố ý chắn đường. Lại nói tiếp, trước đó vài ngày hình như có gặp ngươi cùng một người nam tử đi du ngoạn ở chợ phía Nam, thấy thân mật lắm…. Chẳng lẽ là vị lang quân Lý gia kia tới Nam Chiếu rồi sao?”
“Điền phu nhân nhìn lầm rồi.” Gia Nhu nói một cách cứng rắn, “Nếu muốn ôn chuyện thì thỉnh ngày khác, mẫu phi ta còn đang chờ.”
Tươi cười của Điền phu nhân hơi nhạt đi, trước đây nhìn thấy Gia Nhu đều luôn là một bộ vô tư, kêu “A thẩm”, nói chuyện không lựa lời, rất dễ dàng đoán được lòng nó, bây giờ thì ánh mắt nó lại trầm tĩnh lạnh băng, dường như đã đổi thành một người khác.
Quận chúa Li Châu sớm có hôn ước là điều mà toàn bộ Nam Chiếu đều biết nhưng chỉ cần người chưa gả qua đó, lại tung ra vài tin đồn nhảm nhí để nhà bên Trường An kia biết được thì chưa chắc hôn sự sẽ thuận lợi.
Ánh mặt trời chói chang, Gia Nhu không có đủ kiên nhẫn dây dưa với vị Điền phu nhân này, nàng nhíu mày hỏi: “Phu nhân chính là không muốn nhường đường?”
Điền phu nhân thấy nàng giống như thật sự tức giận vội kêu tỳ nữ đỡ mình đứng lên: “Ta nào dám cản trở xe ngựa Vương phủ, đều là thuộc hạ bên dưới không hiểu chuyện, kêu bọn họ tránh ra.”
Gia Nhu đã đạt xong mục đích, đang muốn đi trở về bỗng dưng có một con ngựa cao to không người cưỡi phi như điên thẳng tới tàng cây bên này, giẫm phải vài thị vệ rồi.
Điền phu nhân biến sắc, kêu lên: “Mau, mau ngăn lại súc sinh kia!”
Nhưng tỳ nữ kinh hoảng chạy tứ tán khắp nơi, vốn không có ai dám đi ngăn lại.
Gia Nhu lại đi lên phía trước, rút roi da trâu trên eo ra, nặng nề quất một cái lên mặt đất trước mặt con ngựa, phát ra một tiếng “chát” thật lớn.
Con ngựa chấn kinh lần thứ hai, nâng hai móng trước lên, lại xoay qua hướng khác, Gia Nhu nhân cơ hội này nhảy lên lưng ngựa, một bên ghìm dây cương, một bên thì vuốt ve phần cổ ngựa, chậm rãi khiến nó bình tĩnh trở lại.
Mọi người kinh ngạc giật mình mà nhìn người thiếu nữ kia, tất cả đều bị sự gan dạ sáng suốt của nàng làm cho chấn động. Điền phu nhân phục hồi lại tinh thần thì tức giận đến muốn giết luôn con ngựa, thị vệ chạy đến bên cạnh bà khuyên bảo, nói con ngựa này là do Đại lang quân ra giá cao mua về, nếu giết thì rất có thể lang quân sẽ mất vui, lúc này Điền phu nhân mới từ bỏ.
Điền phu nhân lại muốn tạ ơn Gia Nhu, nàng chỉ giao ngựa lại cho người Điền gia rồi bỏ đi mất.
Ngọc Hồ chạy đến bên cạnh Gia Nhu, vuốt vuốt ngực: “Quận chúa, con ngựa hung dữ như vậy mà sao ngài lại không sợ? Thật ra để cho nó dọa Điền phu nhân một chút cũng được! Để cho bà ta bớt kiêu ngạo lại!”
Gia Nhu vốn cũng không nghĩ nhiều, lúc con ngựa đó vọt tới thì bản năng của nàng cũng trỗi dậy. Bản lĩnh thuần ngựa này chính do một tay Ngu Bắc Huyền ở đời trước đã tay cầm tay dạy nàng, y còn chê cười nàng ngốc, nhát gan, cứ trốn trong lòng y mà la hét nhưng cũng không để cho nàng bị té ngã.
Thì ra, có một vài chuyện đã khắc sâu vào trong xương cốt, cho dù có nỗ lực quên đi nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ bộc lộ ra ngoài.
Điền phu nhân rất nhanh đã nhường đường, chờ sau khi đoàn người Vương phủ đi qua, mọi người cũng dần tản đi trong tiếng nghị luận.
Ven đường không biết từ khi nào đã có một chiếc xe ngựa đang dừng ở đó. Màn trúc trước xe ngựa nhẹ nhàng buông xuống, chỗ càng xe là một nam tử khí chất lạnh lùng cùng với đôi mắt phượng đang ngồi, hắn ta cúi đầu, nói: “Lang quân, ta….”
Vốn chỉ muốn dọa cái bà Điền phu nhân kia một chút, ai bảo bà ta cản đường làm chi!
“Không có việc gì, đi thôi!” Từ trong xe truyền ra giọng nói của một nam tử trẻ tuổi, nghe như tiếng ngọc. Gió lay động màn trúc lộ ra một tấm thảm lót mềm mại bên trong, lư hương ba chân đỉnh bạc mạ vàng cùng với một góc áo bào màu đen.
Bàn tay lộ ra ngoài áo bào có ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay lại hơi tái.
“Vâng.” Người đằng trước giục ngựa, xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, phất lên một đám bụi mờ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận