Lúc Trịnh thị nói chuyện với Lý Sưởng, Lý Diệp có cảm giác Lưu Oanh cố tình liếc nhìn mình. Mỗi lần nàng ta đong đưa thì Gia Nhu lại càng dán chặt vào người chàng. Chàng cần phải sai người điều tra rõ lai lịch Lưu Oanh này mới được, tự dưng không biết ở đâu chui ra và tới với mục đích gì nữa. Nhị huynh vừa ý nàng ta tất có nguyên nhân.
Trịnh thị trao đổi với Lý Sưởng về việc trước tiên thu xếp Lưu Oanh tới ở tại sân viện gần bà. Dân viện đó bình thường không có người ở, bà để cho Tô Nương đưa người qua đó dọn dẹp. Trịnh thị không nói rõ sẽ xử trí thế nào, giống như tất cả mọi chuyện đẩy hết lên người Lý Giáng. Nếu bà và Vương Tuệ Lan đã không ổn định Quách Mẫn được vậy chỉ có người đứng đầu gia đình là Lý Giáng mới làm được.
Nói gì đi chăng nữa thì Quách gia cũng là nhà mẹ đẻ của vợ cả, Quách Mẫn và Lý Sưởng lại là biểu huynh muội, nếu làm quá căng mối quan hệ hai bên thì bọn họ cũng khó mà ăn nói với nhà họ Quách.
Quách Mẫn định nói thêm nhưng Vương Tuệ Lan đã chặn lại: "Được rồi, việc này trước tiên cứ xử lý như vậy đi." Đồng thời cũng nhìn Quách Mẫn bằng ánh mắt đầy cảnh cáo. Vương Tuệ Lan là người chưởng quản nội trợ trong nhà nên lời nói vẫn có vài phần trọng lượng. Còn làm ầm ĩ thêm nữa, Lý Sưởng tuyệt đối sẽ không bao giờ quay lại.
Trong lòng Quách Mẫn hiểu rõ nhưng nàng không thể nhịn nổi cơn tức này nên đùng đùng bỏ đi. Sau đó mọi người lần lượt bước ra khỏi phòng Trịnh thị, Lý Sưởng đích thân đưa Lưu Oanh đến sân viện bên cạnh, trông có vẻ hết lòng bảo vệ nàng ta.
Vương Tuệ Lan nhìn Lý Diệp và Gia Nhu cười cười: "Đệ muội vừa mới gả vào, đã khiến muội phải chê cười rồi. Tính tình Nhị tẩu muội vốn thế nhưng chuyện này một phần cũng là lỗi của Nhị đệ. Lý gia không phải là nơi mà bất kỳ nữ tử nào cũng có thể vào, cũng không nên đùng một cái dẫn người ta về được."
Không phải Vương Tuệ Lan cố tình nói giúp cho Quách Mẫn, chẳng qua là bọn họ đồng bệnh tương liên. Ngay cả khi bình thường mối quan hệ giữa họ không tốt đẹp gì nhưng gặp phải sự tình này, Vương Tuệ Lan vẫn thấy thông cảm. Dù phụ nữ có xuất thân cao quý cỡ nào thì cả đời cũng chỉ có thể dựa vào sự yêu thương của phu quân. Nếu không, kim chi ngọc diệp nào có khác gì đám nhà nghèo đâu.
"Muội thấy thái độ của Nhị huynh rất kiên quyết, hình như huynh ấy đối xử với Lưu Oanh rất đặc biệt." Gia Nhu nói.
Vương Tuệ Lan thở dài: "Đúng vậy, trước đây chưa bao giờ Nhị đệ dẫn ai về nhà cả. Ta sợ đệ ấy đã quyết tâm muốn giữ lại nữ nhân kia, ngay cả lời chương phụ nói cũng chẳng nghe nữa. Tới lúc đó tới tai Quách gia, chúng ta chẳng thể đóng cửa lại bảo nhau nữa rồi… Nói cho cùng vẫn là đệ muội may mắn, Tứ đệ giữ mình trong sạch, cả thành Trường An này được mấy người như thế chứ."
"Đại tẩu quá khen." Lý Diệp khiêm tốn đáp. Chàng nào có quân tử như họ nghĩ, trước đây không gần nữ sắc một là bởi vì nguyên nhân sức khoẻ, hai là chàng thực sự không rảnh lo chuyện nhi nữ tình trường. Sau này có Gia Nhu rồi, chàng cũng chỉ muốn một mình nàng, nào dư thừa tâm sức đối phó với kẻ khác nữa.
Gia Nhu vốn định hỏi thăm Vương Tuệ Lan về tình trạng vết thương của vị biểu công tử phủ Vũ ninh hầu kia, có điều thái độ của Vương Tuệ Lan với nàng không khác gì trước đây, có lẽ Vũ ninh hầu sẽ không tính toán chuyện này lên đầu phủ Vân Nam Vương. Tất cả là do Mộc Thiệu dây dưa không rõ với hoa nương, dù Vũ ninh hầu có quyền thế lớn hơn nữa cũng không thể gạt bỏ đạo lý qua một bên được.
Chuyện này hẳn nên kết thúc rồi.
Chào Vương Tuệ Lan xong, Gia Nhu và Lý Diệp quay về chỗ ở của mình.
Gia Nhu từng cho rằng Vương Tuệ Lan coi như cũng là một nữ nhân thành công, gia thế hiển hách, có tài danh bên ngoài, lại là người nắm giữ nội trợ của Lý gia, thể diện cả ở ngoài lẫn ở trong đều vẹn toàn. Nhưng vừa rồi, qua lời nàng ta khen Lý Diệp, nàng nhận ra có sự chua xót và đất đắc dĩ trong đó, cùng là phụ nữ với nhau nên nàng không khỏi cảm khái.
Kiếp trước, trái tim nàng dành trọn cho một nam nhân, vui giận yêu ghét đều bị y chi phối, cuối cùng thứ nàng nhận lại chỉ là một kết thúc thảm thương. Nàng không oán trách gì cả, có thể đã từng cảm thấy hận nhưng nỗi hận đó không mấy mãnh liệt. Nàng hận y vì cái gì? Hận y biết đó là cái bẫy mà không tới cứu nàng ư? Hay là hận bởi vì trong lòng y, sự nghiệp vĩ đại luôn xếp hàng đầu? Những chuyện này nàng đã sớm biết từ lâu.
Thế nhưng nàng sống quả thật quá đỗi hèn mọn, vui mừng cũng chỉ vì được y cưng chiều yêu thương, tuyệt vọng cũng chỉ vì y rời xa và phản bội. Không có nàng, y vẫn sống tốt, còn nàng không có y lại giống như trời long đất lở. Vì vậy kiếp này nàng đã tránh né không chút do dự, nàng không muốn tiếp tục chỉ phụ thuộc vào một người đàn ông nữa.
Bây giờ nàng và Lý Diệp tương kính như tân, bình thản sống qua ngày. Nàng sẽ không dễ dàng giao ra tấm chân tình một lần nữa, như vậy dù người ta có yêu hoặc không yêu thì nàng vẫn có thể thản nhiên đối mặt. Đây mới là khoảng cách cần có giữa phu thê, từ thân đến sơ, như xa như gần.
Lý Diệp nhận ra lúc từ chỗ mẫu thân trở về, Gia Nhu đột nhiên trở nên lãnh đạm hẳn. Thật ra nàng là người vô cùng nhạy cảm, bên ngoài chỉ xảy ra chút thay đổi cũng đủ khiến nàng suy nghĩ nhiều. Chàng không nói ra cũng chẳng muốn ép nàng. Nàng giống như một con ốc sên, bất kỳ lúc nào cũng có thể rụt đầu vào vỏ, chàng đành phải từ từ bước tới thôi.
Lý Diệp ngồi ở Đông sương phòng đọc sách, Gia Nhu ngồi ở Tây sương phòng tiếp tục say sưa đọc Tam Quốc Chí của nàng. Bình thường nàng luôn im lặng kiệm lời, buổi sáng khi đi nghịch tuyết đã là khía cạnh hoạt bát nhất của nàng rồi.
Ngọc Hồ bước tới trước mặt Gia Nhu khẽ nói, "Quận chúa, Thế tử ở bên ngoài cửa phủ, xin Quận chúa dời bước ra gặp."
Gia Nhu đặt sách xuống hỏi: "Sao đệ ấy không vào đây?"
Ngọc Hồ truyền lời một cách bất đắc dĩ: "Thế tử nói quy củ của Lý gia quá nhiều, nếu vào thì ngài ấy sẽ phải đi bái phỏng từng người một, như thế phiền phức lắm. Mời Quận chúa ra gặp vẫn tiện hơn."
Gia Nhu nở nụ cười nhạt, đích xác là tiểu đệ đầy cá tính của nàng. Nàng tới Đông sương phòng nói một tiếng với Lý Diệp. Lý Diệp gật đầu: "Nàng đi đi. Có cần ta ra cùng không?"
Gia Nhu lắc đầu: "Chắc cũng không có việc gì quan trọng đâu, chàng tiếp tục đọc sách đi." Nói xong nàng bước ra ngoài cùng với Ngọc Hồ.
Trên con đường lớn trước cửa phủ, tuyết đọng đã được quét gọn sang ven đường để tiện cho việc đi lại. Mộc Cảnh Thanh chạy tới, trên lưng khoác một bọc lớn: "A tỷ, cuối cùng cũng thấy tỷ rồi, nếu không nhờ biểu huynh dẫn đường thì đệ còn không biết đi kiểu gì đây. Thành Trường An lớn quá!"
Lúc này Gia Nhu mới để ý tới Thôi Thời Chiếu cưỡi ngựa đứng đợi ven đường, nàng gật đầu với hắn. Sắc mặt hắn lại có vẻ khá lạnh nhạt.
Thật ra, lúc nàng bước ra thì hắn đã trông thấy. Khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng một bàn tay bị vùi giữa chiếc áo khoác lông mượt mà chỉ để lộ gò má trắng không chút tì vết, đôi mắt tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Khi còn bé, nàng rất hoạt bát hiếu động, ríu rít cả ngày như chim sẻ, hắn cảm thấy thật phiền phức.
Từ nhỏ hắn đã nổi tiếng là mỹ thiếu niên ở Trường An, các tiểu cô nương theo đuổi hắn nhiều không đếm xuể. Ban đầu hắn không hề coi trọng tiểu biểu muội xinh đẹp phiền phức kia. Mãi cho tới lần đi săn thú ấy, nàng cưỡi ngựa cực kỳ giỏi, giỏi hơn hắn nhiều. Lúc nàng giương cung, sự chuyên chú hiện lên nơi vầng trán cùng với khí khái hào hùng, sự khí phách và ánh hào quang của nàng khiến cho người ta cảm thấy phục từ tận đáy lòng.
Cưỡi ngựa bắn cung là phải chịu khổ luyện, cho dù có được thiên phú đi chăng nữa thì ở độ tuổi này của nàng nhất định phải nỗ lực và tâm huyết rất rất nhiều. Lúc ấy, hắn mới hiểu nàng không phải là một bình hoa xinh đẹp, trong lòng nàng cũng có những chấp nhất và những chuyện muốn nỗ lực đạt thành.
Sau đó, hắn muốn bắn một con thỏ con, nàng ngăn lại với lý do, thỏ con vốn là một sinh vật nhỏ yếu, sinh tồn trong rừng vốn đã khó khăn lắm rồi. Bọn họ tranh chấp đôi ba câu, con mèo rừng nàng nuôi không ngờ lại hung dữ xông lên cắn hắn, lại còn cắn ở ví trí đáng xấu hổ như vậy nữa chứ.
Không ngờ nha đầu này lại dám tụt quần hắn xuống không chút ngại ngần, hành động này chẳng khác nào đang dẫm nát sự lãnh đạm và thanh cao của hắn. Hắn cực kỳ tức giận, giận tới nỗi không nói chuyện với nàng tới mấy ngày. Điều hắn giận không phải vì nàng tụt quần hắn mà là bởi hắn đã hơi thích nàng mất rồi. Nhưng trước khi tới Nam Chiếu, hắn biết nàng đã đính hôn, bản thân không nên vọng tưởng làm gì.
Vậy mà nàng thật vô tâm, cứ đinh ninh rằng hắn giận vì chuyện bị cắn, thế là nàng trói con mèo rừng kia lại sau đó ném tới trước mặt hắn, xúi hắn nướng nó lên ăn. Hắn vừa bực vừa buồn cười, trên đời này sao lại có một cô nương vừa đáng ghét lại vừa đáng yêu tới vậy.
Đã tới nước này rồi thì dù thế gian có phồn hoa như gấm, với hắn cũng chỉ là mây gió thoáng qua.
Gia Nhu không bận tâm lắm tới sự lạnh nhạt của Thôi Thời Chiếu, nàng hỏi Mộc Cảnh Thanh: "Tuyết lớn thế đệ tới làm gì?"
"Ban đầu bọn đệ định đợi sang năm mới trở về nhưng Nam Chiếu lại xảy ra chút chuyện, ngày mai phải lên đường luôn rồi, mẫu phi cũng về cùng bọn đệ. Đây là thứ mà phụ vương và mẫu phi bảo đệ giao cho tỷ." Mộc Cảnh Thanh tháo bọc trên lưng xuống đưa cho Gia Nhu. Gia Nhu đón lấy rồi để tạm xuống đất, "Cái gì trong đây vậy, sao nặng thế?"
"Chắc là y phục này, thức ăn này, còn có cả ngân phiếu, khế ước ruộng đất các loại, tỷ cứ về xem từ từ. Chuyện trong nhà giải quyết hết rồi, tỷ không cần lo lắng đâu."
"Lúc tỷ xuất giá mẫu phi đã cho nhiều lắm rồi, giờ lại cho thêm để làm gì?" Gia Nhu cau mày hỏi.
Mộc Cảnh Thanh vỗ vai Gia Nhu: "Chẳng phải vì lo tỷ ở Trường An một thân một mình, nhiều chỗ cần dùng tới tiền hay sao? Tỷ cứ cầm lấy đi, như thế cả nhà cũng an tâm hơn. A tỷ, lời nói trước đây đệ từng nói vẫn còn hiệu nghiệm nha. Chỉ cần tỷ cảm thấy không hạnh phúc thì bất cứ lúc nào cũng có thể quay về."
Gia Nhu nhớ lại thời gian trước tết Đoan Ngọ, hai người ngồi trên nóc nhà tâm sự, tiểu đệ nói muốn nuôi nàng cả đời, tuy ngốc nghếch ngớ ngẩn nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy ấm áp. Trên đời này chỉ có duy nhất tình thân là sẽ không phản bội lại mình. Cho nên nàng muốn đệ đệ phải sống thật tốt.
"Ta ở Lý gia tốt lắm, đệ thay ta chuyển lời cho phụ vương và mẫu phi, bảo hai người không cần lo lắng gì cả. Ta không ở nhà, mọi chuyện trong nhà đều cần đệ trông nom và thay ta tận hiếu." Gia Nhu thấp giọng nói.
Mộc Cảnh Thanh gật đầu: "Được. Đệ còn phải đi đón mẫu phi nữa nên không ở lại lâu được. Tỷ phải bảo trọng nhé, nhớ viết thư về thường xuyên." Nói xong, Mộc Cảnh Thanh chuẩn bị rời đi.
"Sao, mẫu phi không có ở trong phủ hả?" Gia Nhu kéo cậu lại hỏi. Mẫu phi rời Trường An đã lâu cho nên vốn cũng chẳng còn bạn bè gì ở đây, trừ Thôi gia, bà còn có thể đi đâu cơ chứ?
"Đệ cũng mới biết chuyện này thôi, vị Từ Lương viện ở trong cung là tỷ muội kết nghĩa với mẫu phi đấy, Từ Lương viện mời mẫu phi tới uống trà. Đệ và phụ vương nghe mà sợ hết hồn."
Gia Nhu biết Lương viện của Thái tử, Từ thị là mẹ đẻ của Quảng Lăng Vương, sau này bà chính là Hiếu Hiền Thái hậu. Người đàn bà này vô cùng tuyệt vời, bình tĩnh âm thầm lót đường trong cung giúp đỡ Quảng Lăng Vương. Nếu nói bên ngoài cung Quảng Lăng Vương có Ngọc Hành trợ lực thì càng không thể khinh thường sự ảnh hưởng của Hiếu Hiền Thái hậu ở trong cung. Quảng Lăng Vương không lập hậu, hậu cung đều do một tay vị Thái hậu này định đoạt.
Chỉ là không ngờ vị Hiếu Hiền Thái hậu này hóa ra lại có mối quan hệ thân thiết từ nhỏ với mẫu phi? Trước đây nàng chưa từng nghe người nhắc qua, sao bà ấy lại đột nhiên tìm mẫu phi vậy nhỉ?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận