Gần đến cuối năm, Trường An đã đổ trận tuyết đầu tiên. Tuyết lớn rơi âm thầm một đêm, che lấp cả toà thành Trường An. Qua ngày hôm sau, tất cả mọi nhà đều nằm dưới lớp tuyết trắng xoá, vạn dặm thành băng.
Gia Nhu bị đánh thức bởi âm thanh nô đùa của mấy tỳ nữ bên ngoài. Nàng chậm rãi mở mắt, nhìn thấy chiếc cằm với đường cong nhu hoà của ai kia, chính mình còn bị người ta ôm chặt trong lồng ngực.
Gia Nhu lẳng lặng ngắm nhìn chàng khi ngủ, hàng mày rậm kéo dài đến thái dương, lông mi đen dài, bên dưới là sống mũi cao thẳng cùng với đôi môi hơi tái. Quả thật là một người rất đẹp. Ánh mắt nàng dừng lại trên đôi môi chàng, hầu như ngay lập tức cảm nhận được sự mềm mại ấm áp kia, nhớ đến chuyện chàng làm đêm qua, hai bên tai cảm thấy bỏng rát.
Chàng thương tiếc cơ thể nàng nên không đòi lấy hàng đêm nhưng lại biến đổi nhiều cách khiến nàng đạt được khoái cảm. Đêm qua, môi lưỡi kia đã lưu luyến giữa hai chân nàng, tìm kiếm nơi u cốc thâm sâu, khiến nàng rất nhanh đã đạt được cực khoái. Sau đó, cả hai bèn thuận lý thành chương mà làm một lần, nàng không biết thì ra chuyện giường chiếu lại có nhiều lạc thú như vậy, thậm chí mỗi ngày đã bắt đầu có sự mong chờ nho nhỏ.
Hơn nữa, sau khi thân mật cùng Lý Diệp, nàng đều có thể ngủ rất an ổn, chưa từng gặp phải ác mộng lần nào. Người đàn ông này tựa như một vầng sáng rót vào sinh mệnh nàng, dần xua đi những sương mù từ dĩ vãng. Rõ ràng chỉ mới thành thân chưa đến một tháng mà chàng đã có thể hoàn toàn chi phối được cảm xúc của nàng, ngẫm lại thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Khóe môi Lý Diệp nhếch lên, vẫn nhắm mắt như cũ nhưng lại mở miệng nói: “Đang nhìn cái gì đấy?” Giọng nói chàng hơi khàn khàn vì mới tỉnh, mang theo một sự yêu chiều nhàn nhạt.
Gia Nhu hoảng sợ, muốn rời khỏi vòng tay chàng thì chàng lại ôm nàng càng chặt, tiếp theo đó là một nụ hôn dài. Hai tay Gia Nhu đặt trên bả vai chàng, có thể cảm nhận được lửa nóng của chàng đang dán vào mình. Khi đàn ông vừa mới tỉnh giấc là thời điểm rất nguy hiểm.
Thật vất vả chờ Lý Diệp buông môi nàng ra, nàng thở gấp, nói: “Ta, hình như ta nghe thấy tuyết rơi bên ngoài, ta đi xem đã!”
“Nàng thích tuyết ư?” Lý Diệp cũng thuận theo nàng mà buông ra. Mỗi năm ở Trường An đều có tuyết rơi, chàng thấy quen rồi nên không còn lạ lẫm.
Gia Nhu sửa sang cổ áo lại đàng hoàng rồi ngồi dậy: “Cũng không phải thích mà chỉ thấy mới lạ thôi. Nam Chiếu không có tuyết, chỉ có đỉnh Thương Sơn tuyết trắng quanh năm. Ta muốn nhìn xem cảnh tuyết rơi xuống những con đường và phòng ốc trong viện rốt cuộc là như thế nào.” Nàng khoác áo bước xuống giường, chạy đến đẩy cửa sổ ra như con nít.
Gió Bắc gào thét tiến vào, mang theo cái lạnh như băng và cả hương vị sạch sẽ. Tuyết đã ngừng rơi nhưng trong sân lại tích một tầng tuyết trắng, màu trắng xoá phủ khắp đất trời. Ngói đen trên nóc nhà bị bao trùm bởi tuyết, mái hiên có từng hàng băng đá dốc ngược, những cành cây khô trong sân cũng bị tuyết đọng uốn cong. Vài vú già cùng gia đinh bọc kín mít từ đầu tới chân đang quét tuyết, mấy tỳ nữ trẻ tuổi thì lại chơi ném tuyết trong sân, từng quả cầu tuyết bay tới bay lui, một khoảng không gian đầy tiếng cười vui vẻ.
Lý Diệp cầm một chiếc áo khoác thật dày đi đến phía sau Gia Nhu, khoác lên người nàng, cúi đầu thì thầm: “Thế nào, vừa lòng chưa?”
Gia Nhu nhỏ giọng hỏi: “Ta có thể ra ngoài chơi một xíu được không?” Ý nàng muốn hỏi là hỏi cho mình, biết rõ thân thể chàng không tốt nên không bảo chàng cùng đi. Thế nhưng ngữ điệu cẩn thận của nàng nghiễm nhiên trở thành bộ dáng phu quân là trời. Chính nàng cũng chưa phát hiện ra, trong mối quan hệ của bọn họ thì Lý Diệp đã chiếm thế thượng phong, đủ để áp chế nàng.
Người đàn ông này tuy ngoài mặt ôn hoà nhưng trong xương cốt lại rất mạnh mẽ, giỏi về việc nắm giữ quyền chủ đạo. Chỉ là chàng thâm tàng bất lộ, sẽ không khiến người khác phát hiện ra.
Lý Diệp nhìn thấy hai mắt nàng tỏa sáng thì không khỏi mỉm cười. Thân thể chàng quả thật không ở ngoài trời lạnh lâu được, nhưng cũng không muốn hạn chế nàng nên nói: “Ăn mặc dày hơn chút, đừng để bị cảm lạnh.”
Gia Nhu vui vẻ đáp vâng, lớn tiếng kêu Ngọc Hồ vào thay đổi xiêm y, bọc mình kín mít rồi vui mừng chạy ra ngoài sân đầy tuyết.
Lý Diệp ngồi ở Đông sương phòng đọc sách, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ bên ngoài.
Chàng nghiêng đầu nhìn ra, trên sân tuyết là bóng dáng xinh đẹp đang trốn tới trốn lui một cách linh hoạt, ba tỳ nữ đối diện đang vò từng quả cầu tuyết ném tới tấp về phía nàng nhưng vẫn không ném trúng. Nàng tựa như một bé nai con nhảy tới nhảy lui giữa màn tuyết trắng, xinh đẹp và linh động đến xuất trần. Khoé miệng chàng không tự giác cũng mang theo ý cười, đôi mắt quyến luyến không rời được hình bóng kia.
Nàng luôn có thể mang đến cho chàng cảm giác bất đồng. Lúc trên giường thì kiều diễm ướt át tựa hoa hải đường, ngày thường nhã nhặn lịch sự đoan trang, hiện tại lại là một cô bé hoạt bát hiếu động. Không biết nàng còn vẻ mặt nào khác nữa không, mà cái nào mới thật sự là nàng.
Vân Tùng thấy Quận chúa đang chơi trong sân bèn vào phòng đổi chậu than mới. Nhìn thấy cửa sổ bên cạnh lang quân mở toang, hắn vội vàng định đi qua đóng lại thì Lý Diệp đã giơ tay lên nói: “Không sao, ta mặc thêm một lớp áo nữa là được rồi. Ngươi dịch chậu than lại gần đây một chút.”
Lúc này, Vân Tùng mới phát hiện từ đây có thể nhìn thấy Quận chúa đang ở ngoài sân, bèn lập tức làm theo. Thật ra lang quân rất chiều chuộng Quận chúa, còn ra lệnh cho người hầu đứng canh ngoài cửa viện, không cho phép người ngoài quấy rầy, chỉ để Quận chúa được chơi đến thoả thích. Hơn nữa, lang quân cũng không tự mình nhìn ra được đi? Khi trong mắt ngài chứa đầy hình bóng Quận chúa thì cả người hết sức dịu dàng.
“Lang quân!” Thu Nương ở bên ngoài bẩm báo, “Bên Nhị lang quân đã xảy ra chuyện…..”
Lý Diệp thu lại ánh mắt, nhàn nhạt hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Thu Nương thấp giọng nói: “Nhị lang quân mang theo một người trở về, muốn nạp nàng ta làm thiếp. Nhị nương tử sắp tức điên rồi, đến quậy chỗ phu nhân. Ngài có muốn qua đó xem thế nào không ạ?”
Gia phong Lý gia cực kỳ nghiêm khắc, cho dù đàn ông Lý gia có nuôi phòng nhì thì cũng đều ở bên ngoài. Lý Diệp biết Lý Sưởng có nữ nhân khác bên ngoài, hắn là kẻ ham mới mẻ nên một thời gian lại đổi một người, không ngờ lần này lại cả gan, vậy mà dám mang người về.
Gia Nhu chơi tới mệt, cả người đầy tuyết chạy vào phòng, trong tay còn cầm một quả cầu tuyết. Nàng thấy không khí trong phòng hơi khác lạ bèn nhìn về phía Lý Diệp đầy dò hỏi. Lý Diệp lấy khăn lau mồ hôi cho nàng: “Gia Nhu, nàng thay y phục khác đi, chúng ta đến chỗ mẫu thân một chuyến.”
“Xảy ra chuyện gì sao?” Gia Nhu hỏi.
“Ừ, Nhị huynh dẫn theo người khác về.”
Khi Lý Diệp và Gia Nhu đến chỗ ở của Trịnh thị thì thấy tỳ nữ vú già đều đứng trong sân, từ trong phòng truyền ra thanh âm đồ đạc đổ vỡ.
Trịnh thị ngồi trên sập gỗ, trừng mắt nhìn cái bình hoa bị rơi vỡ ngã chỏng chơ giữa phòng, trong lòng quy đổi ra thành tiền mà đau đớn không thôi. Nhưng bản thân là mẹ chồng, giờ phút này lại không thể đi so đo mấy thứ đó. Vương Tuệ Lan ngồi bên cạnh khuyên nhủ: “Quách Mẫn, muội bình tĩnh một chút đi. Người thì cũng đã dẫn về rồi, muội đập phá đồ đạc có ích lợi gì đâu?”
Quách Mẫn đứng trong phòng, lạnh lùng nói: ”Đại tẩu nói nghe nhẹ nhàng ghê, nếu Đại huynh dẫn một nữ nhân khác từ bên ngoài về, tẩu còn có thể ngồi yên được chăng? Ta không đồng ý giữ người lại trong phủ, lập tức đuổi ả đi!”
Quách Mẫn nói một câu đã đâm đến chỗ đau của Vương Tuệ Lan, trong viện nàng còn có một Lý Tâm Ngư, không phải là do Lý Huyên cùng nữ nhân bên ngoài sinh ra sao? Nàng cũng phải bắt buộc nuôi thôi. Quách Mẫn nói với Trịnh thị: “Đại gia, ngài nói với chương phụ một tiếng đi, ta tuyệt đối không cho phép nữ nhân kia ở trong viện của ta.”
Trịnh thị lại lâm vào thế bí, nếu lời nói của bà có trọng lượng trước mặt Lý Giáng thì đã có thể quản lý được ngân quỹ trong nhà rồi. Hơn nữa, Lý Sưởng cũng chẳng phải do bà sở sinh, bà lấy tư cách gì can thiệp vào việc tư của nó?
Lúc này, Lý Diệp dắt tay Gia Nhu vào tới, hành lễ với Trịnh thị.
Vương Tuệ Lan và Quách Mẫn đều cảm thấy sau khi Lý Diệp về nhà thì thân thể càng ngày càng khỏe, vốn chính là một nam tử chi lan ngọc thụ, bây giờ lại càng thêm mạnh mẽ xuất chúng. Với cả cảm tình giữa hai vợ chồng họ hình như rất tốt, chàng không có chức tước trong người nên cả ngày đều ở nhà với thê tử, hai người cùng đến cùng đi, đâm vào mắt người khác. Đương nhiên Vương Tuệ Lan và Quách Mẫn nảy sinh lòng ghen ghét.
Cả hai vừa ngồi xuống, còn chưa kịp nói gì thì Quách Mẫn đã kẹp dao giấu kiếm mà nói: “Thế nào, Tứ đệ cùng đệ muội tới để xem trò cười của ta ư?”
Gia Nhu cảm thấy không vui, nói: “Chương phụ cùng Đại huynh không ở nhà, lang quân chỉ muốn đến giúp đỡ đưa ra chủ ý. Nhị tẩu không cảm kích thì thôi, cần gì phải xuyên tạc ý tốt của người khác vậy chứ.”
Quách Mẫn hừ lạnh một tiếng: “Ra chủ ý cái gì? Tứ đệ có cách đuổi người giúp ta à?”
“Ta xem ai dám đuổi nàng ấy đi!” Giọng nói vừa vang lên bên ngoài , Lý Sưởng đã mang theo một nữ nhân tiến vào. Gia Nhu nhìn thoáng qua, thấy nàng kia lớn lên xinh đẹp dị thường, yêu diễm tựa như hoa thược dược. Nàng ta đang rúc vào trong lòng Lý Sưởng, giả bộ như sợ hãi khiếp đảm nhưng đôi mắt lại không kiêng nể gì mà đánh giá khắp xung quanh. Ánh mắt nàng ta dừng trên người Lý Diệp, lộ ra thần sắc kinh diễm.
Gia Nhu dựa vào bên cạnh Lý Diệp, đối mắt với nàng ta thì đối phương mới dời đi tầm mắt.
Lý Diệp cúi đầu nhìn Gia Nhu, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”
Gia Nhu không nói gì mà chỉ ôm cánh tay chàng thêm chặt, có vài phần ý tứ tuyên bố chủ quyền.
Lý Diệp chỉ cười một cái rồi tuỳ nàng.
Vương Tuệ Lan và Quách Mẫn đều xuất thân phú quý, gia giáo vẫn còn ngay tại đó, cho dù mối quan hệ chị em dâu nhạt như nước ốc nhưng cũng yên bình không có chuyện gì. Thế nhưng nữ nhân này thoạt nhìn không giống đèn cạn dầu. Khó trách Quách Mẫn không thích nàng ta, Gia Nhu cũng không thích.
Rõ ràng là người của Lý Sưởng, tại sao lại đi nhìn Lý Diệp? Bộ tưởng chính mình là thiên tiên không bằng ấy.
Lý Sưởng nghe nói Quách Mẫn đang ở chỗ Trịnh thị quậy om sòm khiến hắn mất mặt, thế nên hắn đơn giản trực tiếp mang người đến đây, làm nàng hết hy vọng. Có người khác ở đây cũng chả quan trọng vì tình cảm giữa hắn và Quách Mẫn đã không còn gì. Huống chi, hiện giờ hắn đã không cần Quách gia nữa. Cho dù một người đàn ông có yêu thích một người phụ nữ như thế nào đi chăng nữa mà người phụ nữ đó cứ mãi làm cao, không cho hắn chạm vào thì qua thời gian dài, ai mà còn có hứng thú?
Vả lại, hắn cũng không thích Quách Mẫn gì cho lắm.
Lý Sưởng đang độ tuổi xuân, nữ nhân bên ngoài nhiều như thế, hắn cũng không cần chỉ thắt cổ trên một thân cây, cho nàng vị trí chính thê là được lắm rồi.
“Đây vốn là chuyện riêng của chúng ta, nếu ngươi quậy lên như vậy rồi thì cứ dứt khoát trước mặt mẫu thân nói rõ đi. Ngươi không cho ta nạp thiếp, nhưng ngươi gả vào Lý gia mấy năm nay mà đã sinh được đứa con nào cho ta chưa? Nếu không chẳng lẽ lại không cho phép người khác sinh con cho ta?” Lý Sưởng nói. Hắn vẫn còn cho nàng ta chút mặt mũi đấy, nếu nói Quách Mẫn không cho hắn chạm vào người thì hắn hưu nàng cũng được nữa là.
Quách Mẫn tức giận đến mức cả người phát run, nàng mặt dày hỏi xin Hồi xuân đan từ Vương Tuệ Lan nhưng vẫn chưa dùng là vì không thể bỏ xuống mặt mũi chủ động lấy lòng Lý Sưởng. Vốn nàng định chờ một khoảng thời gian nữa, nhân dịp hưu mộc vào tháng Giêng sẽ dùng, vậy mà hắn lại dám công khai dẫn tiện nhân này về nhà.
“Lý Sưởng, ngươi hiểu quy củ hay không? Cho dù ngươi muốn nạp thiếp cũng phải có sự gật đầu của chính thê là ta đây. Bản thân ngươi nuôi nữ nhân bên ngoài cũng thôi đi, không hỏi ta một tiếng đã mang người về, làm vậy không phải là vả vào mặt ta sao?” Nàng gọi thẳng tên họ Lý Sưởng khiến Vương Tuệ Lan và Gia Nhu đều lắp bắp kinh hãi.
Các nàng, một người là Huyện chủ, một người là Quận chúa mà ở trước mặt phu quân cũng không dám gọi thẳng tên họ. Càng đừng nói tới Lý Sưởng là mệnh quan triều đình, Quách Mẫn lại không có phong hào gì, đây là điều vô cùng bất kính. Có thể thấy rõ, khi bọn họ ở chung với nhau thì Quách Mẫn có bao nhiêu tác oai tác quái.
Đàn ông cần nhất là thể diện mà một hai lại không cho hắn mặt mũi, quan hệ vợ chồng làm sao lại không lạnh lùng băng giá được chứ.
Trịnh thị cảm thấy thanh quan khó quản việc nhà, đang trong thế khó xử lại nghe thấy Lý Diệp nói: “Việc này vẫn nên chờ phụ thân trở về rồi giao cho người xử trí đi.” Tranh chấp nữa cũng sẽ không có kết quả. Đầu óc mẫu thân cũng không đủ để xử lý mấy việc thế này trong nhà, Quách Mẫn chỉ làm càn trong lúc tuyệt vọng mà thôi.
Lý Sưởng nhìn chàng một cái, lấy phụ thân ra, Quách Mẫn chẳng nói được gì. Đây là đang giúp hắn ư? Hắn mới không cần.
Trịnh thị giảng hoà, nói: “Đúng vậy, Tứ lang nói đúng. Người này….. tên gọi là gì?”
Nữ tử đứng bên cạnh Lý Sưởng vội vàng trả lời: “Ta tên Lưu Oanh, ngài gọi ta Oanh Oanh là được ạ. Gia đình cô quạnh, cũng may gặp được Lý lang quân mới xem như có người để dựa vào. Nhị nương tử yên tâm, ta chỉ nghĩ hầu hạ lang quân thật tốt chứ sẽ không tranh giành gì với ngài đâu ạ.”
Giọng nói nàng ta như chim oanh, dáng dấp lại thướt tha, là đàn ông đều sẽ thích nữ nhân như vậy. So sánh với nhau, Quách Mẫn thật sự quá mạnh mẽ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận