Bạch San San đã từng gặp qua sóng to gió lớn, cho nên sau 3 giây bất ngờ, cô nhanh chóng thu lại vẻ mặt khiếp sợ của mình, cong môi nở một nụ cười tràn ngập ánh mặt trời với Thương Trì.
Suy xét lại thì chuyện này cũng không trách được trợ lý Giang. Người cùng nhà đều gắn bó với nhau, trợ lý riêng ở trên xe thì đương nhiên ông chủ lớn không thể tách rời được.
Tự hồi thần một lát, oán niệm trong lòng Bạch San San đối với trợ lý Giang giảm đi một nửa, cô cười ôn hoà: “Xin chào Thương tiên sinh.”
Âm thanh này quá mức dịu dàng, mềm nhẹ như bông, ngọt ngào uyển chuyển, có lực hấp dẫn kinh người đến nỗi cả tài xế và trợ lý Giang đều phải quay đầu lại nhìn Bạch San San một cái.
Động tác lật báo của Thương Trì dừng lại, anh ngước mắt.
Gương mặt Bạch San San rất nhỏ, chỉ một bàn tay đã bao trọn hết ngũ quan xinh đẹp trên khuôn mặt dịu dàng , không có chút sát thương và tính công kích, nhìn thế nào cũng thấy ngoan ngoãn. Lúc này trên mặt cô toàn ý cười, đôi mắt đen nhánh cong thành hình trăng non, trong miệng còn ngậm một cây kẹo que.
Giống như một con mèo nhỏ có bộ móng vuốt hồng nhạt.
Nửa giây ngắn ngủi, đáy mắt Thương Trì hiện lên một tia hứng thú nhàn nhạt, anh nhếch môi, điệu bộ thong thả ung dung, “Chào cô, Bạch tiểu thư.”
Bạch San San bỗng ngẩn ra. Dường như nhớ tới điều gì, ánh mắt có chút mông lung.
Chào cô, Bạch tiểu thư.
Chào cậu, bạn học Bạch.
……
Trong đầu Bạch San San mơ hồ vang lên hai câu nói đều có chất giọng lành lạnh, mặc dù đã qua mười năm nhưng vẫn không thay đổi.
Xuất thần vài giây, cô nhanh chóng phục hồi tinh thần, hít một hơi, cong lưng niệm vài câu kinh Phật rồi chui vào ghế sau của chiếc Bentley đen
Đặt mông vào vị trí bên cạnh Thương Trì.
Sau đó im lặng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vừa ăn kẹo que, vừa lấy điện thoại bình tĩnh lướt Weibo.
Ngẫm lại ngoại trừ thời thiếu nữ phản nghịch của mình ra, Bạch San San vẫn luôn cho rằng bản thân chính là kiểu người “Bình tâm như nước lặng” sau khi đi theo con đường làm một thanh niên Phật hệ. Ở quan niệm của cô, cuộc đời giống như một cuộc gọi điện thoại, nếu không phải người ta tắt máy trước thì sẽ là cô tắt, mọi việc đều không nên quá để tâm, không thì rất dễ tổn thọ.
Cô luôn tự nhủ: Bất kể gặp hoàn cảnh nào, đều phải bình tĩnh, ung dung.
Nhưng giờ này khắc này, ngồi trên siêu xe mang đầy hơi thở tư bản, Bạch San San cảm thấy tâm thái mình dường như sắp đóng băng.
…… Này có khác gì mười vạn quân áp bách không chứ, đúng là không chịu nổi.
Chẳng lẽ do cô ngồi gần quá?
Cũng có thể.
Suy nghĩ xong, Bạch San San liếc về phía bên cạnh 1 cái, đổi tay cầm kẹo, hắng giọng, vuốt tóc, lặng yên không tiếng động dịch mông cách xa Thương Trì dịch, lại dịch.
Đột nhiên,
“Ngồi cạnh tôi nên Bạch tiểu thư không được tự nhiên thì phải?” Bên cạnh vang lên tiếng nói trầm thấp.
“……” Bạch San San cứng đờ, ngại ngùng, sau đó cười khan: “Không có, tôi đang vô cùng thoải mái. Thương tiên sinh ôn hòa, tốt bụng lại còn là một người dễ gần, sao tôi lại không tự nhiên được chứ.”
Tài xế: “……”
Trợ lý Giang ngồi ghế phụ: “……”
Sau nửa giây quỷ dị, tài xế Trần và trợ lý Giang liếc nhau một cái, biểu tình phức tạp “Cô gái này có lẽ bị khí thế của Thương tổng dọa cho ngu rồi, đang nói hươu nói vượn gì thế?” “Tôi không biết, tôi không dám hỏi” rồi lại ngồi nghiêm chỉnh, yên tĩnh như gà.
Thương Trì không biểu cảm khép lại quyển《 Thời báo New York 》trong tay, “Vậy sao?.”
Bạch San San gật đầu như gà con mổ thóc, “Đương nhiên rồi!”
Thương Trì nghiêng đầu, tầm mắt dừng trên gương mặt nhỏ xinh, nhàn nhạt nói, “Ngồi gần lại đây.”
?
Bạch San San tưởng mình nghe nhầm: “……Gì cơ?”
Thương Trì vốn luôn trưng ra biểu cảm lạnh nhạt. Anh hơi nhướng mày, nói tiếp: “Bạch tiểu thư cách tôi quá xa.”
Bạch San San mỉm cười, nhìn BOSS lớn nghiêm túc hỏi lại: “Chúng ta thật sự cách xa à?”
Có lẽ ý trời và vận mệnh sắp đặt, cô vừa dứt lời thì chiếc xe màu đen đã chạy đến cửa lớn biệt thự. Trợ lý Giang ngồi ghế phụ và tài xế A Trần cùng đồng thời quay đầu nhìn về phía sau.
Tiếp đó liền thấy một màn:
Ông chủ bọn họ mặc tây trang phẳng phiu vắt chân ngồi bên phải, chỗ bên cạnh, không đúng, phải là bên cạnh của bên cạnh là cố vấn tâm lý. Cô gái như dán cả người lên cửa xe, cánh tay dáng người nhỏ nhắn, nhìn vô cùng đáng yêu. Có lẽ cô đang cách ông chủ bọn họ cả một dải Ngân Hà.
Nhìn cảnh tượng này, A Trần đáp lại nghiêm túc: “Thật sự xa.”
“Đúng vậy.” Trợ lý Giang cũng gật đầu, nhìn về phía Bạch San San cười hoà ái: “Hoá ra Bạch tiểu thư đang cảm thấy mất tự nhiên.”
Bạch San San giật giật khóe miệng: “……”
Hai tên ngốc này đang cho rằng Bạch San San cô không dám phóng dao à? Định chủ tớ đồng lòng quyết chiến với tôi sao ? Không hạ được tôi thì cũng chưa chịu cam lòng đúng không?
Cũng may hai người kia không hẳn có ý tứ phá đám. Sau vài giây, trợ lý Giang xuống xe vòng đến bên Thương Trì, cong lưng mở cửa.
Thương Trì xuống xe.
Cảm giác áp bách biến mất, Bạch San San vô thức hít sâu, dường như không khí xung quanh đã mát mẻ vài phần.
Cô điều chỉnh lại tâm trạng, vẻ mặt rồi mới mở cửa, ai ngờ mới vừa đặt chân xuống đã gặp bi kịch —— bên này ngay lối xuống có một hòn đá nhỏ, Bạch San San hôm nay đi một đôi giày cao gót khoảng 5cm, tuy không cao nhưng lúc không chú ý, đế giày vướng vào hòn đá.
Bạch San San kêu lên một tiếng, cả người mất trọng tâm chuẩn bị ngã xuống.
Nhìn xem, cô vừa nói gì? Quả nhiên năm nay vận số không may mắn. Bạn cho rằng tên ngồi cùng bàn hồi cao trung trở thành bệnh nhân của mình, hơn nữa còn có khả năng sẽ mua lại nhà của mình đã là cốt truyện cẩu huyết nhất với Bạch San San sao? Không.
Bây giờ cẩu huyết nhất phải là cô “ngã chó gặm bùn” trước mặt anh : ).
Bạch San San bi phẫn nhắm mắt, trong lòng chuẩn bị tinh thần ôm đất mẹ.
Nhưng cảnh ngã xuống như trong cốt truyện không được trình diễn.
Trước 1 giây Bạch San San ngã xuống, cánh tay cô được một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy. Bàn tay kia có khớp xương rõ ràng lại thon dài sạch sẽ, vô cùng có lực, trong nháy mắt như đã kéo cô lại khỏi chiến trường.
Cô chệnh choạng, trước lực đỡ kia vẫn bị lảo đảo nửa bước, bây giờ mới cố đứng vững được.
Vừa mờ mịt vừa kinh ngạc ngẩng đầu.
Mặt Thương Trì cách khuôn mặt cô rất gần, mắt anh hơi cụp xuống nhìn cô từ trên cao.
“……” Bạch San San cảm thấy trong tình huống này cô vẫn có thể hồn nhiên chú ý tới hàng lông mi và gương mặt đẹp đẽ của anh.
“Cảm ơn.” Cô vô vị nói.
Thương Trì nhìn chằm chằm Bạch San San. Cô rất nghe lời, hôm nay quả nhiên không mặc đồ màu đen nữa, mà mặc một chiếc váy liền màu ngó sen, lộ ra cần cổ trắng mịn thon dài, cánh tay tinh tế và đôi chân thẳng tắp. Cả người dịu dàng trước ánh đèn, trắng nõn tới mức gần như trong suốt.
Cùng lúc đó một mùi hương trái cây dìu dịu xen lẫn mùi ngọt của sữa bay tới, tầm mắt Thương Trì khẽ hạ xuống đôi môi cô .
Hai cánh môi đầy đặn xinh xắn màu hồng nhạt, có lẽ ăn kẹo ngọt xong mới có một ít lấp lánh trơn bóng. Ánh mắt anh càng thêm thâm trầm, ngón trỏ vô thức gõ gõ
Bạch San San thử rút tay lại.
Thương Trì nhận thấy được năm ngón tay mềm mại kia có lực, nhanh chóng buông tay, thu lại tầm mắt. Cô đứng cách xa một chút, anh cũng không để ý tới nữa, xoay người bước về phía biệt thự.
Bạch San San xoa xoa cánh tay bị nắm đến mức hồng hồng, cúi đầu theo sau. Lúc bước đến cửa thì thấy một cậu thanh niên dáng người thẳng tắp đang đi về phía bọn họ, bước chân có chút vội vàng.
Thanh niên tóc vàng mắt xanh mũi cao, điển hình là dáng vẻ của người Châu Âu , Bạch San San nhướng mày, một bên thầm than “Quả nhiên người đẹp chỉ chơi cùng người đẹp ” một bên ôm biểu tình “Tấm lòng yêu cái đẹp” thưởng thức diện mạo của anh trai ngoại quốc này.
Chỉ thấy anh trai ngoại quốc nhanh nhẹn đến cạnh Thương Trì, cau mày nói vài câu tiếng Anh gì đó, giọng điệu gấp gáp lịch sự.
Anh ngoại quốc nói rất nhanh, Bạch San San nghe được mấy từ “Bộ phận Bắc Âu” “Đánh cắp” mới hiểu ra là chuyện công ty, bản thân không nên nghe, vì thế ngoan ngoãn cụp tai xuống.
Nhìn đông nhìn tây, chán muốn chết nên đành đi tham quan căn biệt thự cao cấp.
Phong cách trang trí biệt thự nhà họ Thương rất sạch sẽ, đơn điệu, mỗi nơi đều toả ra sự thanh lãnh cao quý không khác gì với chủ nhân của nó.
Cách đó không xa, Thương Trì đứng trên cầu thang vô cảm nghe tình hình, đúng lúc cô hầu gái đưa cho anh một chiếc khăn tay, bị Thương Trì dứt khoát từ chối.
Trợ lý Giang thu cảnh tượng này vào mắt, BOSS vốn có thói sạch sẽ nên mới từ chối khăn của cô hầu gái, lại nhìn sang cánh tay vừa rồi của BOSS tiếp xúc thân mật với Bạch San San, trong mắt một tia kinh ngạc chợt lướt qua.
Lát sau, Borg đã báo cáo xong chuyện của bộ phận Bắc Âu, hỏi tiếp “Tiên sinh, anh định xử lý chuyện này thế nào?”
Thương Trì bình tĩnh hai giây rồi đáp: “Thông báo với tất cả các bộ phận, năm phút nữa mở họp qua video.”
“Vâng.” Borg gật đầu rời đi vội vàng.
Trên mặt trợ lý Giang toát ra một tia ngượng nghịu, nhìn Bạch San San nói, “Bạch tiểu thư, tiên sinh đang có một ít việc gấp cần phải xử lý, xin lỗi, có lẽ cô phải ngồi chờ một lát.”
“……” Được thôi.
Bạch San San cười hiền, “Không sao đâu, các anh cứ làm việc đi.”
“Cảm ơn cô.” Trợ lý Giang vừa dứt lời liền thấy ông chủ của anh đã lên tầng, anh lập tức bước đuổi kịp. Ai ngờ đi được hai bước, Thương Trì bỗng nhớ tới chuyện gì, dừng lại quay đầu.
Trong phòng khách tầng 1, cố vấn tâm lý nhỏ của anh ngoan ngoãn trên sô pha màu đen, hầu gái Jinna đưa cô một tách trà hoa quả, cô nhìn xong bèn mỉm cười với Jinna, tiếng nói ngọt ngào: “Trà chanh bưởi thơm quá, cảm ơn cô nhé.”
Thương Trì vô cảm nhìn khóe môi đang cười kia.
Trợ lý Giang cảm thấy khó hiểu bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy tiên sinh?”
Một lát sau, Thương Trì thu lại ánh mắt, nhìn về phía thư phòng, giọng điệu lãnh đạm, “Cô ấy thích đồ ngọt, chanh là loại quả cô ấy ghét nhất. Bảo phòng bếp chuẩn bị sữa bò nóng và bánh mousse dâu tây.”
“……” Trợ lý Giang gật đầu, cung kính đáp: “Vâng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận