Chỉ mất 1 lúc, ly sữa bò nóng hổi cùng với bánh mousse dâu tây thơm ngon được đem tới trước mặt Bạch San San.
Bạch San San sửng sốt, không ngờ chị hầu gái của Thương gia lại hiểu được khẩu vị của mình, nhận lấy đồ ăn rồi cười tủm tỉm: “Cảm ơn chị nhé. Thật ra không cần phiền toái như vậy đâu, tôi uống tách trà hoa quả này cũng được rồi.”
Cô vốn có gương mặt lương thiện, ngũ quan tinh xảo, dáng vẻ dịu dàng, khóe môi đang cười khiến cho khuôn mặt trông giống một vầng trăng nhỏ, rất dễ tạo thiện cảm với người khác. Jinna tuổi không lớn, hai năm trước mới huấn luyện chuyên nghiệp xong để vào làm cho Thương gia, ngày thường đều sống trong không gian áp bách, luôn phải nghiêm túc, thận trọng từ lời nói đến việc làm, chợt thấy Bạch San San thân thiết như vậy, tức khắc nảy sinh hảo cảm.
Jinna cũng cười theo cô: “Tiểu thư không cần ngại đâu ạ, cô là khách quý của tiên sinh, có thể phục vụ cô đã là vinh hạnh của tôi rồi.”
Chị hầu gái nói quốc ngữ nhưng phát âm cũng không được chuẩn, nghe vài phần giống với âm điệu người Đông Nam Á . Bạch San San nghĩ thầm, sau quan sát kỹ lại mới thấy chị gái này có làn da ngăm khoẻ khoắn, cô hiếu kỳ hỏi: “Chị gái nhỏ, chị không phải người Trung Quốc sao?”
Cô hầu gái đáp: “Tôi tên Jinna là người Philippines, mới tới Trung Quốc được hai năm thôi.”
“A là vậy sao”
Jinna thấy Bạch San San lấy dao nĩa cắt một miếng bánh mousse bỏ vào trong miệng nhai, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm mình, bỗng nhiên tò mò hỏi: “Ông chủ của chị khó hầu hạ như vậy chắc chị vất vả lắm nhỉ?”
Nghe xong Jinna cụp mắt tự hỏi vài giây mới trả lời: “Thật ra là vẫn ổn. Mấy năm trước tiên sinh rất bận, một năm thì đã có hai phần ba thời gian ở Mỹ và Châu Âu, lúc sống ở Trung Quốc rất ít. Nhưng mà khi ở nhà tiên sinh cũng khá tốt, ngoại trừ có thói quen thích sạch sẽ, không cho ai động vào đồ cá nhân của anh ấy, không cho ai chạm vào người, ngoài quản gia thì không ai được vào phòng ngủ của tiên sinh, sắp xếp phòng cũng không được, ngủ phải tuyệt đối an tĩnh, âm thanh ánh sáng không có, rất ghét đồ ngọt, thích màu đen trắng, thích không gian tối đen……”
Chị hầu gái đếm ngón tay liệt kê blah blah một cách nghiêm túc, Bạch San San nghe xong thì hoa mắt chóng mặt, nội tâm kêu gào: Nhìn xem mày ngu thế nào đi! Thích làm người nhàn rỗi đi hỏi chuyện ba lăng nhăng làm gì không biết?!
Dù thế nào đi nữa, tự mình khơi gợi chủ đề thì phải tự mình nghe hết. Bạch San San im re, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vừa ăn mousse dâu tây vừa nghe Jinna “niệm kinh” về đam mê sở thích của ông chủ cô ấy.
Ước chừng 2 phút sau, Jinna mới hài lòng chấm câu cho câu chuyện, cười hì hì : “Trừ bỏ mấy điều vừa rồi thì tiên sinh cũng không bắt bẻ gì khác, cũng không khó hầu hạ.”
Bạch San San: ?
Người bạn quốc tế này đang nghiêm túc sao? Vậy còn dám nói là không khó hầu hạ chắc chị đang bị mê sảng rồi?
Bạch San San cười khan 2 tiếng, “Đúng đúng, Thương tiên sinh là người khá tốt, không phải là kẻ bắt bẻ, khó hầu hạ”
Lúc sau Bạch San San ngồi hàn huyên với Jinna thêm vài câu, khi cô đã ăn hết bánh mousse, sữa bò còn một ngụm, tiếng bước chân từ hoa viên truyền tới ngày một gần.
Bạch San San quay đầu nhìn, thấy được một người làm trung niên mặc quần áo mộc mạc đi vào. Người làm chắc đã khoảng 50 tuổi, dung mạo khác với người Châu Á, phần tóc sau gáy đã hơi ngả sang màu trà, ngũ quan thâm thúy, khí chất trầm ổn ôn hòa nhưng cặp mắt kia lại vô cùng sắc bén, mạnh mẽ.
Bạch San San hơi ngẩn ra. Gương mặt này cũng không tính là xa lạ, vài giây ngắn ngủn một cái tên đã hiện lên trong đầu cô.
“Cách La Lệ.” Bóng dáng của người làm kia vừa xuất hiện, nét cười xán lạn trên gương mặt Jinna liền phai nhạt đi, sau đó quay đầu về phía Bạch San San nhỏ giọng nói thầm: “Đây là Cách La Lệ – quản gia ở đây, bà ấy đã chăm sóc cho tiên sinh từ nhỏ.”
Vừa dứt lời, Cách La Lệ đã muốn đi tới trước mặt các cô.
Sắc mặt Bạch San San đã khôi phục như thường. Cô giữ vẻ mặt đúng mực lộ ra nụ cười thân thiện nhưng vẫn có chút xa cách, không nói lời nào
Phía đối diện, Cách La Lệ thấy Bạch San San thì cũng hơi sửng sốt, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng cảm xúc kinh ngạc này rất nhanh đã biến mất. Giây tiếp theo, bà lạnh lùng nhìn Jinna đứng bên cạnh: “Cây xanh trong vườn cần chăm sóc, mọi người thì bận rộn còn cô thì nhàn rỗi ngồi đây nói chuyện với khách sao?”
“Thực xin lỗi Cách La Lệ.” Jinna nói.
Nghe hai người đối thoại, trong lòng Bạch San San có điểm bồn chồn, sợ mình lôi kéo Jinna nói chuyện phiếm thì sẽ khiến chị gái nhỏ này bị mắng.
Cũng may dì quản gia cũng không còn ý quở trách tới chị hầu gái. Bà xua tay “Đi hỗ trợ đi”.
Sợ bóng sợ gió một hồi, Jinna và Bạch San San đều lén lút thở ra một hơi. Jinna cười với Bạch San San, miệng nói khẩu hình “Tạm biệt nhé” rồi nhanh nhẹn rời đi.
Phòng khách rộng rãi trong chốc lát chỉ còn chỉ còn Bạch San San và Cách La Lệ.
Cách La Lệ hơi cụp mắt, bình tĩnh: “Tiểu thư, tiên sinh đã họp hội nghị qua video xong rồi, cô có thể lên tầng.” Nói xong làm động tác đưa tay, “Mời theo tôi.”
Bạch San San mỉm cười, “Làm phiền quản gia quá.”
Bạch San San theo Cách La Lệ lên tầng.
Đi sau quản gia, Bạch San San nhìn chằm chằm cái gáy của đối phương, bỗng cảm thấy mấy câu chuyện phát sinh trong mấy ngày nay đúng là vừa thần kỳ vừa tràn ngập kịch tính ——cô ngồi cùng bàn với vị đại gia họ Thương kia thời cấp 3 suốt một năm cho nên cũng có vài lần ít ỏi tiếp xúc với dì quản gia này.
Hiện giờ cảnh tượng đã thay đổi, vị đại gia kia trưởng thành, chân chính trở thành bá đạo tổng tài siêu cấp lão đại, dì quản gia đã già đi, trùng hợp chính là, vị đại gia và quản gia của anh đều không nhớ bạn nhỏ ngồi cùng bàn là cô đây.
Quả nhiên người một nhà đều rất gắn bó, bệnh mất trí cũng lây nhau. Suy nghĩ trong đầu Bạch San San bay loạn.
“Tiên sinh đang chờ cô ở trong.” Đột nhiên, giọng nói nghiêm túc của Cách La Lệ kéo cô hồi thần.
Bạch San San hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trước mặt là một cánh cửa đóng chặt. Khá giống bối cảnh ở hội sở hôm trước, người bên trong dường như cũng bức cô tới ngộp thở, không gian tối đen như mực, một tia sáng cũng không lọt nổi.
Cách La Lệ nói: “Đây là phòng ngủ của tiên sinh, nếu cậu ấy không cho phép thì tôi không được vào, tôi chỉ có thể đưa cô tới đây. Tiểu thư vào đi.” Nói xong, cầm tay nắm mở cửa cho Bạch San San.
Không cho phép nên không thể vào?
Là phòng ngủ sao? Phòng ngủ là không gian riêng tư nên việc không cho phép đi vào cũng là chuyện bình thường, dù gì Thương Trì là người có tâm lý âm u biến thái cộng thêm cả thói ở sạch nghiêm trọng. Bạch San San thông minh hiểu được.
…… Hửm?
Phòng ngủ???
Tại sao lại bảo tôi vào phòng ngủ xem bệnh chứ?!
——
Người bình thường cho nên cũng không theo nổi tư duy của người tâm thần, vì thế Bạch San San cũng lười suy nghĩ cái vấn đề phức tạp “Tại sao Thương Trì đồng ý cho cô vào phòng anh khám bệnh, còn những người khác thì không.”
Cô đẩy cửa .
Trong phòng chỉ bật một cái đèn bàn, rèm cửa bị kéo kín mít, Bạch San San vừa vào thì phải đứng im một lúc để đôi mắt thích ứng với không gian tối tăm rồi mới đi sâu vào trong.
Phòng ngủ có diện tích rất lớn, chia ra 2 phần: Một bên có sô pha, ngăn tủ linh tinh đựng đồ dùng nhỏ, cùng chiếc giường lớn, là khu vực nghỉ ngơi ; bên còn lại đặt bàn để máy tính, máy chiếu cùng các loại văn kiện giá sách, hẳn là khu vực làm việc.
Chỉ có 2 sắc đen trắng, nhìn qua lạnh như băng, không có chút ấm.
Ánh mắt đầu tiên của Bạch San San không thấy chủ nhân của căn phòng này, cô ngờ vực nhíu mày, nhìn đông nhìn tây mới thấy anh ngồi sau chiếc bàn làm việc màu đen.
Vóc dáng Thương Trì cao lớn đĩnh bạt ngồi trên ghế, đầu hơi ngửa ra sau dựa vào lưng ghế, mắt nhắm, đôi chân dài tuỳ ý vắt chéo.
Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh tới nỗi một âm thanh khác thường cũng không hề nghe thấy, chỉ có tiếng hít thở đều đều của anh.
Hả đang…… ngủ?
Cô bối rối di chuyển về phía Thương Trì, cách anh mấy bước thì dừng lại.
Đèn bàn được đặt cạnh đầu giường, nguồn sáng vừa xa xôi lại mỏng manh, người đàn ông ẩn trong bóng tối ngũ quan lạnh nhạt thâm trầm, có cảm giác giống pho tượng đại sư cầm chuỗi hạt cườm thanh lãnh.
Bạch San San không khỏi cảm thán gương mặt này lần nữa —— cho dù ngồi trên ghế ngủ gật cũng toát ra khí chất không ai sánh bằng.
Có điều đẹp trai cũng không mài ra tiền được, cô bắt đầu tính tiền phụ thu.
Bạch San San lên tiếng: “Thương……” hai chữ “tiên sinh” phía sau bỗng im bặt khi nhìn thấy tập tài liệu trên bàn——《 Dự án khai thác du lịch Nam Thành 》.
“Ông chủ lớn đứng sau Minh Lãng là Thương thị, nói cách khác, người muốn mua nhà cũ ở Nam Thành của em chính là Thương Trì.”
Bạch San San nhớ tới lời Bạch Kế Châu nói.
Cô nhíu mày, lặng lẽ nhìn Thương Trì đang thực sự nhắm mắt ngủ, chần chờ giây lát vẫn không nhịn nổi nội tâm xao động đang muốn động đến tập tài liệu kia.
Tầm mắt vô thức lại rơi trên gương mặt Thương Trì. Anh nhắm mắt, thiếu đi sự lạnh nhạt uy hiếp thường ngày khiến vẻ mặt ôn hoà đi nhiều. Lông mày rõ nét, hốc mắt sâu, lông mi giống như hai phiến quạt nhỏ vừa đen vừa dày, ở lông mi bên trái hình như có dính thứ gì màu trắng……
Hả? Dính một chút màu trắng?
Hình như là lông tơ, không nhìn kỹ thì sẽ không thấy rõ. Bạch San San chớp chớp mắt, quan sát đến thứ màu trắng nhạt trên lông mi Thương Trì, vô thức chăm chú. Bỗng nhiên ma xui quỷ khiến thế nào mà dám đưa tay lấy sợi lông tơ kia xuống.
Ngay khi cô vùa chạm tay đến, Thương Trì bỗng tỉnh dậy. Cô sửng sốt, vẫn giữ động tác đang sờ lên mặt anh, đôi mắt long lanh nhìn thẳng đôi mắt trầm thấp.
Không khí im ắng.
Một giây trôi qua, hai giây trôi qua ……
Đến giây thứ 3 Bạch San San cuối cùng mới kịp phản ứng, cười khan với Thương Trì một cái, chuẩn bị thu tay về. Nhưng Bạch San San không ngờ, đối phương bỗng nắm lấy cổ tay cô, năm ngón tay thon dài hơi dùng sức kéo cô về phía mình.
Động tác này khiến Bạch San San mất trọng tâm, đầu gối gập xuống thảm dưới chân Thương Trì, cô hoảng sợ, muốn thoát ra, cánh tay lại hoảng loạn chống trên đùi anh.
Cả người giống như đang tựa vào đầu gối anh như mèo con làm nũng.
Bạch San San: “???”
Một tay Thương Trì đặt trên chiếc cổ mảnh khảnh của cô, Bạch San San hoảng hốt, vừa thấy xa lạ lẫn thân quen. Cô cảm nhận được bàn tay đang dần từ cổ cô hướng lên trên, nắm lấy chiếc cằm nhỏ xinh.
Thương Trì cúi người gần sát cô, ánh mắt ngày thường bình tĩnh không gợn sóng mà lúc này lại thâm sâu lạ thường. Không biết là vừa tỉnh ngủ hay do nguyên nhân nào khác, giọng anh nghe trầm thấp, khàn khàn đến đáng sợ.
Anh nói: “Bạch San San, ai cho em lá gan dám tới trêu chọc tôi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận