Bạch Kế Châu là con trai của Bạch Nham Sơn và vợ trước, lớn hơn Bạch San San 2 tuổi. So với cái danh hiệu “Thiên kim nhà giàu” mà Bạch San San thích nghi mãi chưa xong thì anh là Bạch thiếu gia đường đường chính chính . Từ nhỏ lớn lên trong lụa là, quen biết sơ sơ cũng vài vòng người nổi tiếng của thành phố B, tốt nghiệp tại Thường Thanh Đằng danh giá, thông minh tài giỏi, tướng mạo kiệt xuất.
Khoảng thời gian dài trước đây khi Bạch San San vừa tới Bạch gia, thái độ của Bạch Kế Châu đối với cô vô cùng thù địch. Anh chán ghét cái người bị bố anh bắt phải gọi là “em gái”.
Không, nói chính xác phải là anh chán ghét việc Bạch Nham Sơn cưới người phụ nữ kia, mà đi theo bà ta bước vào đời sống sinh hoạt của anh không ai khác chính là Bạch San San, đương nhiên cũng trở thành đối tượng anh ghét.
Một người mẹ kế tâm tư xảo quyệt, có thêm một cô “em gái” thoạt nhìn thì ngoan ngoãn dễ bảo nhưng khẳng định trên thực tế lại là con bé độc địa . Đây là suy nghĩ của Bạch Kế Châu khi vừa gặp mẹ con Dư Lị .
Dư Lị thành công bước vào cửa Bạch gia, vội vàng làm đủ mọi cách để thuận lợi hoà nhập với giới thượng lưu, lại là đi học mấy vòng luẩn quẩn, cách bưng bít giả tạo. Bà ấy với Bạch Kế Châu không tiếp xúc nhiều. Bởi vậy ngoại trừ việc cự tuyệt gọi mẹ, anh chẳng có tâm tư đối nghịch gì với bà .
Dần dần, anh đem hết tất cả bất mãn trút lên người cô “em gái” San San.
Cái gì mà trời mưa cố ý làm hỏng ô của Bạch San San, đổ hẳn hai muỗng muối ăn vào chén tổ yến của cô , thường xuyên giấu bài tập của người ta vào mấy chỗ linh tinh , đều là Bạch Kế Châu một tay lên mưu thực hiện . Anh một chút cũng không cảm thấy hành vi của mình lúc ấy vô cùng ấu trĩ , càng không cảm thấy mấy hành động đó đã triệt để cắt đứt sự liên quan tới trí thông minh .
Ngược lại , anh chỉ cảm thấy quấy nhiễu cuộc sống nhỏ của Bạch San San là điều thích thú , Bạch Kế Châu trong lòng rất thoải mái, còn cảm thấy mình quả thực là thiên tài.
Tình trạng ấy vẫn cứ kéo dài cho đến khi Bạch San San đã sống trong Bạch gia được nửa năm.
Ngày đó là thứ bảy. Học sinh lớp 11 Bạch Kế Châu còn đang trong chăn ngủ nướng. Bởi vì trường học của Bạch San San phải đảm bảo việc thi lên lớp 10 nên yêu cầu toàn thể học sinh chuẩn bị thi cấp ba đến trường học bù vào thứ 7, Bạch San San dậy thật sớm, đeo cặp sách chỉn chu xuống tầng ăn sáng.
Ăn xong mới kiểm tra cặp thì không thấy sách bài tập hoá học.
Bạch San San: “……”
Im lặng hai giây, không biết ý gì mà cô ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa phòng ngủ trên tầng, trầm lặng cất bước .
Ngày đó Bạch Kế Châu là bị một trận khủng bố âm thanh gọi dậy, keng keng —— keng, đưa qua đưa lại, gõ còn có tiết tấu âm nhạc .
Nhắm mắt định hình , Bạch Kế Châu nặng nề ngồi dậy, cái đầu tổ quạ lớn tiếng phẫn nộ : “Gõ cái gì mà gõ!”
Cô gái trắng trẻo , dáng người mảnh khảnh mặc đồng phục học sinh, buộc tóc đuôi ngựa đang đứng ở mép giường nghiêm túc trả lời : “Em mượn đạo cụ thi nhảy ở quảng trường của thím Chu đấy.”
“……” da mặt Bạch Kế Châu lập tức nổi da gà .
Giây lát , anh khẽ mím môi , đem tâm tư muốn bóp cổ cô em này đè xuống, hậm hực lên tiếng : “Sách ôn tập của em ở trong vườn hoa, đi theo con đường nhỏ rẽ trái sẽ thấy chậu hoa thứ 3, quyển sách bị chậu hoa đè lên. Nhấc lên không nặng.”
Bạch San San: “……”
Tôi lạy tám đời tổ tông nhà anh.
Bạch San San tuỳ ý vứt cái chiêng xuống, cầm lấy cái gậy gõ: “Bạch Kế Châu, chúng ta nói chuyện đi.”
Biểu tình của Bạch Kế Châu lúc đó có thể hình dung tới mức “Ngạc nhiên” . Từ khi tiến vào Bạch gia tới nay, em gái nhỏ này một mực biểu hiện sự dịu dàng, rất hiểu chuyện, miệng còn ngọt, đôi lúc cười tủm tỉm, có khi còn thấy sự xa lạ trong ánh mắt. Gọi anh cũng một tiếng “Anh trai” , chưa bao giờ dám gọi thẳng tên.
Bạch Kế Châu vô cảm nhìn Bạch San San. Lúc ấy, nội tâm anh gào thét: Được lắm, cái con bé nội tâm phức tạp này, cuối cùng không chịu nổi muốn lộ mặt thật rồi ! Đến đây đi! Làm lớn chuyện vào! Để cho ông đây diện kiến tâm cơ!
Em gái “tâm cơ” lạnh nhạt nhìn anh , sau đó hờ hững: “Em biết anh chán ghét em, đối với anh mà nói em và mẹ chính là những kẻ quấy rầy cuộc sống sinh hoạt của người khác, cho nên việc anh phòng bị , cảnh giác thậm chí sống không thoải mái , em có thể hiểu được. Nhưng cái em muốn nói chính là, bị áp lực trong gia đình không chỉ có mình anh , em cùng mẹ có lẽ sẽ là những kẻ bị coi là cướp đoạt , nhưng với em, anh và bố cũng như thế nên em vô cùng chán ghét anh .”
Bạch Kế Châu: “……”
“Vốn dĩ em vẫn luôn nhịn một chút để gió yên biển lặng, không bị người lớn mắng nên mới giả vờ làm anh em tốt với anh thôi.” Cô gái nhỏ xoa xoa ấn đường, dùng khuôn mặt 14 tuổi với giọng điệu 40 tuổi nói tiếp: “Bạch Kế Châu anh quá ngây thơ đấy.”
Bạch Kế Châu lớn hơn cô hai tuổi: “……”
“Chuyện này và chuyện của mấy hôm trước đều tính nhé.” Giây tiếp theo, em gái đem cái gậy gõ chiêng vỗ nhẹ vào bàn tay ước lượng, sau đó chỉ về hướng anh, nhướng mày: “Nếu anh không biết tốt xấu lại trêu ngươi em, em liền đánh đến khi anh khóc gọi bố đấy, không tin cứ thử xem.”
Mãi đến mười mấy năm sau, Bạch Kế Châu nhớ lại chuyện này đều cảm thấy buồn bực —— năm đó tuy rằng tuổi anh không lớn, nhưng nói như thế nào cũng là thiếu niên mười sáu tuổi, sao lại chịu thiệt dưới tay một con bé mười bốn tuổi chứ?
Mất mặt.
Nhưng kỳ quái chính là sau sự việc đó, Bạch Kế Châu bỗng nhiên cảm thấy không chán ghét cô em gái này đến vậy, sau này cùng nhau lớn lên, anh đã quen phải có sự tồn tại của Bạch San San .
Cô bé này thoạt nhìn thì nhỏ nhắn đáng yêu như con thỏ nhưng xương cốt còn chắc hơn cả Iron Man.
Phòng khách có vài giây an tĩnh.
Bạch San San bưng ly nước đứng im một chỗ, không nói gì. Khuôn mặt cô ẩn trong ánh sáng tối tăm , Bạch Kế Châu thấy không rõ cảm xúc của cô .
Bạch Kế Châu nhíu mày, “Bạn học thiên tài ngồi cạnh em là người cầm quyền trẻ tuổi nhất của Thương gia , CEO tàn khốc vô tình, dậm chân một cái, toàn bộ thành phố B đều biến động. Nhân vật lớn như thế mà không lưu lại dấu bút vào thời kì thiếu nữ rực rỡ sao ? Em không nhớ hay là do trí nhớ không tốt của dấu hiệu tuổi già.”
Bạch San San: “Nói nhảm nhiều cũng là dấu hiệu đấy.”
Bạch Kế Châu: “……”
Bạch Kế Châu cảm thấy mình còn nhiều lời với Bạch San San sẽ bị con bé chết tiệt kia làm cho tức hộc máu . Vì thế anh hít sâu nói tiếp: “Từ khi anh tiếp nhận công ty, tuy Bạch gia chúng ta không cùng một đẳng cấp với Thương thị , qua lại không nhiều lắm nhưng cách làm ăn không phải anh không biết . Thương thị đã nhắm trúng thì không gì không thể, sau này hẳn là sẽ cho người tìm em, động não chút đi .” Dứt lời liền quay về phòng.
Phòng của Bạch San San ngay bên cạnh phòng Bạch Kế Châu, cô đi về phía trước vài bước rồi cũng đóng cửa lại .
Một lát, cô cầm điện thoại lách cách gõ chữ nhấn gửi đi.
Bạch San San là siêu nhân nhỏ: Cảm ơn anh trai nha.
Vài giây sau Bạch Kế Châu trả lời lại: Ha ha.
Bạch San San là siêu nhân nhỏ: 【 mỉm cười 】
Bạch Kế Châu: Thương thị không dễ động vào đâu, kể cả em có là người Bạch gia đi nữa thì việc lấy cứng đối cứng với Thương thị cũng không phải chuyện tốt. Anh đề nghị em nên tìm bạn học kia , cùng trường nên chắc cũng sẽ nể nang.
Nhìn mấy chữ trên màn hình , Bạch San San suy nghĩ : Chẳng lẽ anh không biết chân lý cuộc sống sao?
Bạch Kế Châu: Cái gì?
Bạch San San là siêu nhân nhỏ : Yêu quý mạng sống , rời xa Thương Trì.
—
Ngày hôm sau đi làm, Bạch San San mới bước đến cửa trung tâm cố vấn tâm lý KC đã bị Đồ Lam gọi vào phòng, ngay tức khắc nghe được tin dữ từ trên trời rơi xuống.
“Tớ đã bàn bạc với trợ lý Giang rồi nhưng ông chủ anh ta từ chối thay đổi người.” Đồ Lam một thân đồng phục công sở ngồi ở bàn làm việc phía sau, tóc đen môi đỏ, xinh đẹp giỏi giang. Cô nhíu mày nhìn Bạch San San, khó xử nói tiếp: “Cậu cũng biết sức ảnh hưởng của tập đoàn Thương thị lớn đến đâu, nếu chúng ta cứ khăng khăng đổi cố vấn tâm lý, đắc tội với ông chủ lớn kia, e là sẽ bất lợi tới tương lai phát triển của KC.”
“Từ chối đổi người?” Bạch San San khó chịu, “Tại sao chứ?”
Đồ Lam trả lời bình tĩnh: “Trợ lý Giang nói ngắn gọn thì là ông chủ anh ta thấy trình độ của cậu chuyên nghiệp, y thuật cao siêu.”
Bạch San San:?
Tổng thời gian hỏi bệnh tư vấn cho Thương Trì còn chưa quá 20 phút, hơn nữa toàn bộ quá trình cũng không đề cập đến bất cứ vấn đề tâm lý học chuyên nghiệp, xin hỏi vị đại gia kia thấy được cái trình độ và y thuật cao siêu này của cô ở đâu vậy?
Đầu cô bị cửa kẹp nên nhớ nhầm chăng?
Bạch San San tự ngẫm nghĩ xem bản thân có phải đã bị mất trí nhớ tạm thời hay không, Đồ Lam đã mở miệng nói tiếp: “Tuy chuyện này có chút dở hơi nhưng vì danh dự và danh tiếng công ty, đơn này cậu tiếp tục phụ trách đi.”
“……” Ý đầu trong câu của cậu là gì thế? Đây là chuyện đùa sao?
Cuối cùng Bạch San San để lại một câu “Để tớ suy nghĩ” kết thúc đối thoại, sau đó quay về chỗ ngồi ngẩn người, tiếp theo lôi điện thoại ra nhắn WeChat cho 1 người tên “Cố Thiên Dữ”:
Nói ra có lẽ mày sẽ không tin nhưng mà tao đã gặp Thương Trì.
Cố Thiên Dữ là “hồ bằng cẩu hữu”(1) thời cấp 3 của Bạch San San, tính cách ngay thẳng, tình nghĩa rõ ràng, học chuyên ngành phát thanh chuyên nghiệp, hiện tại đang làm việc công ty truyền thông điện ảnh, tình cờ hay xuất hiện trên sóng trực tiếp, tính ra cũng được coi là người giới giải trí.
Chỉ mất mười giây đã có hồi âm.
(1) Hồ bằng cẩu hữu: Bạn cùng học xấu với nhau
Cố Thiên Dữ: What??? Cốt truyện gì thế?
Bạch San San là siêu nhân nhỏ: Anh ấy đang là bệnh nhân của tao : )
Cố Thiên Dữ: Mẹ nó chứ, nhân sinh bất tương phùng mà mày và tên giáo thảo(2) lạnh lùng kia cứ thế gặp nhau?! Chẳng lẽ có duyên phận?
Có mà loại duyên phận cứt chó.
(2)Giáo thảo: Hotboy của trường
Bạch San San thở dài gõ chữ: Hình như anh ấy không nhớ tao cho lắm, ừm, chuyện này không quan trọng. Quan trọng là mày nói xem bây giờ phải làm sao đây?
Cố Thiên Dữ: Làm gì là làm gì? Bây giờ anh ta là bệnh nhân, mày nên khám bệnh rồi lấy tiền chứ còn gì nữa. Không phải chỉ là chuyện thời cấp 3 sao, đã qua bao nhiêu năm mà còn định tiếc à?
Bạch San San là siêu nhân nhỏ: @#¥%……
Cố Thiên Dữ: Chỉ người trong lòng có quỷ mới bất an lo lắng, mày có à?
Bạch San San: Có cái đầu mày : ).
Cố Thiên Dữ: Cũng không phải là hết cách. Người ta không nhớ rõ mày thì mày bơ lại người ta, đơn giản mà.
“……”
Bạch San San cầm điện thoại đơ người tự hỏi rồi mãi mới hiểu ra. Tuy bình thường Cố Thiên Dữ nói chuyện không đàng hoàng nhưng câu này lại rất có đạo lý —— cuộc đời giống như một vở kịch toàn phải dựa vào kỹ thuật diễn xuất, giờ còn ai không phải diễn viên chứ.
Suy nghĩ xong chuyện Bạch San thoải mái hẳn, bình tĩnh gửi Wechat cho Đồ Lam: Nhắn tớ địa điểm và thời gian khám bệnh đi.
Một lát sau Đồ Lam phản hồi: Đúng 8 giờ tối mai có mặt ở biệt thự Thương gia.
?
Đã làm việc rồi sao?
——
7 giờ tối hôm sau, sắc trời tối hẳn, Bạch San San xách theo túi da nhỏ xuất phát đến khu Vân Tân của thành phố B.
Khu Vân Tân còn được đồn thổi là “Khu vực kim cương”, giá cao ngất ngưởng lại nằm giữa trung tâm thành phố, phong cách kiến trúc rõ ràng khác với các khu vực nội địa xung quanh . Bạch San San xuống xe quan sát một vòng, cả đường gần như là siêu xe sang trọng, cô hứng thú ngắm nghía, đến khi tới gần trang viên Thương gia mới biết những siêu xe kia chưa tính là gì.
Đập vào mắt là một tảng đá lớn màu xanh, bên cạnh có mấy pho tượng Âu Mỹ cổ trang trí cùng hoa cỏ. Khu vườn chiếm diện tích cực lớn, gần như hoà nhập với thành phố một cách tự nhiên.
Tuy không phải lần đầu tiên nhìn thấy biệt thự cao cấp nhưng mỗi lần đều sẽ có bất ngờ khác nhau.
Bạch San San đánh giá căn biệt thự xa hoa này, cảm thấy Bạch gia có cột tường chạm trổ cũng chỉ là “tép riu”.
Thẳng thắn mà nói, cô rất tò mò không biết tại sao Thương gia lại có trong tay mảnh đất lớn giá trị nằm giữa trung tâm thành phố B như vậy, chưa kể còn xây được một căn biệt thự đồ sộ.
Đang ngẫm nghĩ bỗng nhiên thấy hơi nhạt miệng, Bạch San San liền bóc một gói kẹo que ra ăn. Một tay cầm kẹo, một tay chuẩn bị ấn chuông cửa.
Đúng lúc này, âm thanh động cơ ô tô từ phía sau truyền đến.
Bạch San San quay đầu thấy được chiếc ô tô đen vững vàng đi trên đường rồi dừng lại bên cạnh cô.
Cửa sổ bên ghế phụ hạ xuống lộ ra một gương mặt tuấn tú, anh ta niềm nở: “Bạch tiểu thư ?”
Bạch San San hơi lơ mơ nên cố nhìn kỹ gương mặt này hai giây, nhận ra đối phương liền bỏ kẹo ra lịch sự cười: “Chào trợ lý Giang.”
“Cô đến trị liệu cho tiên sinh hả, trùng hợp quá.” Trợ lý Giang đề nghị, “Vậy lên xe đi, cùng nhau đi vào.”
Bạch San San lúc ấy nghĩ thầm: Hihi, vừa hay khoảng sân nhà dài như vậy, cô lại lười đi, gặp phải chiếc xe này đương nhiên nhanh chóng vui vẻ đồng ý. Tủm tỉm ngậm kẹo que chạy đi mở cửa phía sau.
Ai ngờ cửa vừa mở lập tức Bạch San San hóa đá.
Ghế sau còn có một người đang ngồi. Đối phương mặc cả thân tây trang đen cao ngạo, góc nghiêng như vẽ, tầm mắt lạnh nhạt dừng ở quyển《Thời báo New York 》trên tay.
Bạch San San: “……”
Cô không thở nổi mất.
Anh Giang có đang nghiêm túc không thế? Ông chủ anh cũng ở trên xe sao lại không nói một tiếng trước với tôi chứ? Muốn gây thù đúng không?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận