Về đến nhà là nó lăn ra giường ôm gối suy nghĩ đến hắn. Lúc này đây, trong đầu nó toàn hình bóng của hắn, nụ cười, ánh mắt, dáng vẻ đó đều sáng lấp lánh, mờ mờ ảo ảo. Dường như ánh mắt và nụ cười đó đều là dành cho nó. Tưởng tượng đến đó thì nó la lên:
- Ôi chết mất thôi! Mình thật sự đã thích Võ Tài rồi, làm sao đây? Có nên thổ lộ không nhỉ? Không được, ngoại trừ mấy đứa con gái trong lớp ra thì nó là một lãng tử nhiều gái bu như vậy, chắc nó không để ý tới mình đâu? Hàn Tuyết, mày phải tỉnh táo lại, tập trung học đi, yêu đương cái gì, người ta có thích mày đâu? Aaaaaaaaa, không chịu đâu!
Đang suy nghĩ linh tinh thì điện thoại có tiếng thông báo tin nhắn "ting". Nó thắc mắc không biết là ai nhắn, mở điện thoại lên thì thấy đốm tròm ảnh đại diện trên messenger của hắn đang hiện trên màn hình điện thoại của nó. Nó hét lên một tiếng "Á" rồi tự chủ lấy hai tay bịt miệng mình lại. Chưa xem tin nhắn ngay, nó đứng trên giường nhún nha nhún nhảy, vui đến nỗi muốn phát điên lên. Nhảy một hồi nó mới lấy lại bình tĩnh mà mở tin nhắn của hắn đọc, trong tin nhắn hắn ghi rằng: - Nhớ là đừng có nghĩ ngợi nhiều đó!
Nó đọc xong cảm thấy thắc mắc, sao hôm nay hắn lại quan tâm việc nó có nghĩ nhiều hay không chứ? Phải chăng hắn cũng thích nó? Nghĩ đến đây nó liền gạt bỏ suy nghĩ đó, vì nó biết nó không xứng với hắn, bởi nó nghe nói gia thế của hắn rất hiển hách, vả lại một công tử như hắn sao có thể thích một người bình thường như nó chứ? Nó trở lại hiện thực, nhấn vài cái trên bàn phím để trả lời: - Biết rồi, khỏi lo.
Mới vừa nhắn xong, một giây sau hắn lại nhắn: - Tối rồi, nhớ ăn uống đầy đủ đó!
Nó lại thắc mắc, nhắn lại hỏi hắn cớ sao hôm nay hắn lại lo cho nó như thế. Hắn trả lời nói "Không có gì", rồi khuyên nó mau ăn gì đi. Hắn đã nói không có gì thì nó cũng tin là không có gì, không hỏi chuyện đó nữa. Nó vui vẻ chuyển sang đề tài khác, hỏi hắn thử hắn đã làm bài tập toán hay chưa. Nhưng hắn không hiểu ý nó muốn bắt chuyện với hắn liền hỏi ngược lại nó: - Haha, mày nghĩ sao mà hỏi tao câu đó vậy?
Nó nghĩ thầm: "Cái thằng này, có ý bắt chuyện với nó mà nó hỏi ngược lại mình vậy đó, thấy ghét!" Xong nó nhắn thêm lần nữa hỏi hắn đã làm hay chưa, một lúc sau hắn mới trả lời:
- Hắn: Chưa má ơi, tao đang cày game mà làm gì? Với lại tao không thích môn toán, nên không làm cho khỏe.
Nghe xong nó ngạc nhiên vội trả lời: - A đù! Bộ mày không sợ bị ghi tên vô Sổ Đầu Bài à?
Hắn nhắn lại câu cuối cùng vô cùng nhạt: - Giời ơi, có gì đâu sợ? Bình thường, thôi nha, tao chơi game tiếp đây, bye!
Mặt nó lúc này không còn cảm xúc gì, dường như các cơ trên mặt hoàn toàn bị hắn làm cho đông cứng. Nó trách hắn tại sao đầu tin nhắn lại ngọt ngào như thếkia, rồi đến cuối tin nhắn lại lạnh lùng quá đáng như vậy? Tụi con trai này thật sự khó hiểu mà!
Song nó đi xuống bếp dọn cơm ăn, dù sao cũng đói rồi, không hơi sức đâu mà nghĩ tới tên đáng ghét kia. Ăn xong nó trở về phòng làm bài tập, nhưng không hiểu sao lại không tập trung được. Nó cứ nghĩ đến thái độ của hắn dành cho nó trong tin nhắn lúc nảy. Càng nghĩ càng không hiểu rốt cuộc là hắn có thích nó hay không? Lúc này đây nó thật sự rất muốn nhắn tin hỏi hắn, nhưng làm vậy thì quá lỗ mãng, đời nào con gái lại đi hỏi thẳng người con trai mình thích như thế. Nghĩ rồi nó quyết định không hỏi hắn mà đi nhắn tin hỏi con bạn thân của nó, Ngọc Bích: - Ê mày, không biết nó có thích tao hông nữa?
Nhắn xong nó khóa màn hình học tiếp, vì nó thấy nàng chưa online nên đoán rằng một lúc lâu sau nàng mới trả lời. Nào ngờ một phút sau có tin nhắn, nó mở màn hình lên thì lại thấy đốm tròn ảnh đại diện của hắn hiện trên góc phải của màn hình điện thoại. Nó thắc mắc tự hỏi sao hắn lại nhắn cho mình, không phải hắn đang chơi game sao? Mở tin nhắn ra thì nó hấy hắn nhắn chỉ có hai chữ "Gì vậy". Nó lại tiếp tục thắc mắc rằng tại sao hắn lại nhắn hỏi mình như vậy, nảy giờ nó có nhắn gì cho hắn đau chứ? Chợt con ngươi của nó thoáng nhìn lên dòng chữ phía trên, ghi rằng "Ê mày, không biết nó có thích tao hông nữa?". Nó hoảng hốt, tim nhảy dựng cả lên, nó tán loạn không biết phải làm sao: - Trời ơi chết rồi, lỡ nhắn lộn qua cho nó rồi. Giờ xóa cũng như không, nó đọc bà nó rồi huhu.
Một lúc sau nó cố trấn tĩnh bản thân rằng không được mất bình tĩnh, phải tỏ ra là chưa có chuyện gì xảy ra, phải tỏ vẻ là mình không biết gì hết a. Nói rồi nó trả lời tin nhắn hắn: - À không có gì, tao nhắn lộn á mà, sorry!
Nhắn xong câu đó nó cầm điện thoại, mắt chăm chú nhìn vào màn hình, miệng thì liên tục lẩm bẩm: - Không biết nó sẽ nói gì nữa, đang soạn tin mà sao lâu quá vậy? Nói gì nhiều vậy? Ủa hết soạn tin rồi? Í, đang soạn lại kìa!
* * *
Hắn bên này đang chơi game thì nhận được tin của nó, mở ra đọc thì hai mắt muốn rớt ra khỏi hốc mắt. Chợt tim hắn đập thình thịch, trong đầu liền có ý nghĩ không lẽ nó thích hắn. Xong hắn định nhắn câu "Có thích đó!" nhưng lại thấy nhắn như vậy quá lộ liễu, lại xóa đi ba chữ đó. Suy nghĩ một hồi mới nhắn: - Mà mày đang thích ai hả? Thằng nào vô phúc bị mày nhắm tới vậy?
Câu nhắn đầy ý chăm chọc, cuối câu lại thêm icon mặt cười nữa chứ, nó bực bội mà không kiềm chế được chửi hắn: - Thằng vô phúc đó là mày đó, thằng ngu!
Nó kiềm chế lại trả lời hắn "Liên quan gì mày", kèm sau câu đó là cái icon mặt khó chịu.
Hắn đọc được liền đổ mồ hôi, sợ nó sẽ giận nên liền nhắn: - Haha, giỡn thôi! Giờ này chưa ngủ nữa à?
Nó trả lời chỉ một chữ "Chưa" nhưng lại nhận được cả đống chữ từ hắn: - Vậy chắc đang nhớ tới anh nào rồi?
Nó cảm thấy có hơi khó chịu vì cái giọng chăm chọc đó của hắn, liền nhắn: - Ừ, nhưng không phải nhớ mày đâu, xía.
Đợi một lúc lâu nhưng vẫn chưa thấy hắn trả lời, nó chau mày nói: - Sao đã xem mà không trả lời vậy? Ghét mấy đứa vậy lắm á nha. Bực bội!
Nói rồi nó tắt màn hình học bài tiếp, lâu lâu lại nhìn vào màn hình xem thử hắn có trả lời hay không. Học xong cũng đã mười một giờ đêm, vậy mà hắn vẫn chưa trả lời tin nhắn của nó. Nó lại nghĩ: "Không lẽ mình nói câu đó khiến nó giận sao? Không đúng a, sao lại giận chứ, nó đâu có ý gì với mình?" Cơn buồn ngủ chợt ập tới, nó vươn vai ngáp một cái rồi lăn ra ngủ luôn cho tới sáng.
* * *
Sáng sớm mở mắt ra, việc đầu tiên nó làm là với tay cầm điện thoại lên xem xem hắn có nhắn gì không, nào ngờ vẫn không có thông báo tin nhắn nào. Đã đợi từ hôm qua tới nay rồi, vậy mà hắn lại không nhắn một tiếng cho nó, nhắn một chữ "ừ" cũng được mà, sao lại không nhắn? Đã 5 giờ 30 sáng, nó không thèm quan tâm hắn có trả lời hay không nữa, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, chuẩn bị đi học.
Hôm nay nó đi học sớm hơn mọi khi, biết không có ai trong lớp nên nó vừa đi vừa há bài "MÌnh yêu nhau đi" của ca sĩ Bích Phương. Cầm hộp cơm trên tay, đi vào bàn và bắt đầu mở ra ăn, nhưng nó nào biết có người từ lâu đã đứng ngay cửa sau cảu lớp nhìn nó. Đang ăn thì nó cảm giác hình như có người đang nhìn nó nên quay người lại. Một tiếng "phụt" vang lên, cơm văn đầy trên bàn và dưới đất, hắn thấy liền chạy lại lấy chai nước trong cặp mình ra, mở nắp chai đưa cho nó, xong một tay vuốt vuốt lưng nó, tỏ vẻ lo lắng hỏi: - Có sao không? Còn cảm thấy khó chịu không?
Nó uống xong liền quay qua đưa ánh mắt gươm đao liếc hắn, quát:
- Cái gì mà có sao không? Sao lần nào tao ăn cũng là mày làm tao sặc vậy hả? Lần sau thấy tao ăn thì làm ơn đi chỗ khác đi nha, đừng có mà để tao trông thấy!
Nói rồi nó ho vài tiếng, hắn lại đưa chai nước cho nó, vuốt vuốt lưng nó nói:
- Uống nước vô, đừng có giận nữa, sặc nữa bây giờ. Lúc nảy thấy mày ăn tao có dám lại gần mày đâu, chỉ đứng từ xa nhìn thôi, ai mà biết trực giác của mày lại nhạy như vậy chứ?
Nó bực tức lại quát hắn "Hay quá còn nói!", nhưng một giây sau nó ngước lên nhìn hắn nói: - Mà khoan, tao ăn thì có gì hay ho đâu mà mày đứng đằng sau nhìn, chẳng phải góc độ đó chỉ thấy lưng với tóc của tao thôi sao?
Nghe nó hỏi vậy hắn liền lấy tay che miệng ho vài cái, rồi nói: - Tao ra ngoài một chút!
Nó chau mày khó hiểu: - Không lẽ còn giận mình chuyện hôm qua?
Một lúc sau, nó cố ăn cho hết cơm trong hộp nhưng nghĩ đến hắn thì ăn không nổi. Dọn sạch cơm rãi rác trên bàn xong nó xách hộp cơm đi ra cửa sau, đúng lúc lại chạm mặt hắn. Vì bất ngờ, nên đầu nó đụng vào ngực hắn, đỏ mặt lùi lại vài bước rồi nói: - A, xin lỗi!
Hắn cũng hơi ngại liền lấy tay gãi đầu, nói: - Không có gì, tao là người xin lỗi mới đúng! Í, mày cầm hộp cơm đem đi đâu vậy?
Nó làm mặt lạnh nói "Đem vứt", hắn nghe vậy liền cản nó lại nói:
- Sao lại vứt? Mày khùng hả, cơm còn quá trời!
Nó thắc mắc ngước mắt nhìn hắn hỏi: - Sao mày biết cơm trong hộp còn?
Trán hắn nổ mồ hôi, đưa mắt nhìn chỗ khác rồi nói: - Ừ thì lúc nảy tao lỡ làm mày sặc, thấy cơm trong hộp vẫn còn nhiều, trong thời gian ngắn như vậy, sao mày có thể ăn hết nhanh như vậy được a?
Nó "ừm" một tiếng rồi né hắn ra mà đi, nhưng lại bị hắn chặn lại nói: - Đưa đây tao ăn cho, cơm còn nhiều vậy, vứt đi thì phí lắm.
Nó lúc này chau mặt, khó hiểu hỏi hắn "Gì đây?", hắn lại không hiểu ý nói đáp "Sao?". Nó lại chất vấn hắn:
- Công tử như mày mà cũng sợ phí đồ ăn à?
Hắn lại chảy mồ hôi ấp a ấp úng nói: - Ai sợ chứ? Chỉ sợ, chỉ sợ mày vứt đi thì mày gánh tội thôi!
Hắn lại nghênh mặt nói tiếp: - Tao sợ bạn tốt của tao khi chết phải ăn hết đống cơm thừa này rồi mới được đi đầu thai a, nên thôi tao ăn giúp vậy!
Ánh mắt nghi ngờ của nó dành cho hắn cuối cùng cũng thu lại, nó nói:
- Ừ, vậy thì ăn giùm đi, cám ơn!
Nói rồi nó đưa hộp cơm cho hắn rồi trở lại chỗ ngồi. Hắn thấy vậy cũng tò tò đi theo, cuối thấp người nói nhỏ với nó: - Lát tao mua sữa cho, tại tao mà mày không ăn sáng! Xin lỗi nhiều nha!
Hắn chợt thì thầm bên tai nó như thế khiến nó nổi hết cả da gà, kèm cả phản ứng đặc biệt là đỏ mặt, rùng mình một cái nó nói: - Trời ơi, đừng có nói thì thầm bên tai tao như vậy chứ, nhột muốn chết!
Hắn cười "ha ha" rồi đặt tay lên đầu nó, xoa xoa vài cái rồi nói: - Xin lỗi rồi mà, đừng có xù gai lên nữa, nhím nhỏ.
Nghe vậy mặt nó lại ửng đỏ, nó cố giữ bình tĩnh chuyển đề tài để thoát khỏi không khí ngột ngạt này, nhưng lại bị cà lâm ngay lúc này:
- Mà, mà, mà sao.. lúc, lúc nảy..
Hắn cứ dán mắt nhìn nó khiến nó không tập trung nói được, lúc này không biết chữ trong đầu bay đi đâu hết rồi, không còn nhớ là mình định nói gì nữa. Mặt nó lúc này đỏ như quả cà chua vậy, hắn bụm miệng cười lén, rồi nói:
- Sao thế? Sao lại cà lâm vậy a? Mặt lại đỏ như thế nữa? Sốt à?
Nói rồi hắn giơ tay đặt lên trán nó kiểm tra, nhưng lại không thấy nó làm sao cả, ngu ngơ sờ lên trán mình so sánh rồi nói:
- Hưm, mày có làm sao đâu, vẫn bình thường mà?
Nó ngước mặt lên quát: - Thôi mày đừng có mà làm trò nữa! Hỏi nè, slúc nãy mày đứng ngay cửa sau vậy, làm tao giật cả mình!
Lần này lại là đến hắn cà lâm: - À.. Nảy tao vô lớp, thấy, thấy mày đang hát.. nên, nên tao, tao không dám vô lớp.. cứ để cho mày tự nhiên hát á mà.
Hắn nói xong liền về chỗ ngồi, chỉ sợ nó sẽ bắt bẻ hắn rằng lúc nảy nói nó cà lâm, bây giờ lại tới hắn cà lâm. Nhưng may thay, nó không bắt ẻ hắn mà ngồi im không nói gì. Nó chính là đang nghĩ: "Chết rồi, nó nghe mình hát từ đầu đến cuối luôn sao? Lúc đó mình có hát tệ quá không? Mới sáng sớm nên giọng không được trong lắm a?"
Hắn nhìn nó khó hiểu rồi khều nó hỏi:
- Nè, sao không nói gì vậy?
Nó bị hắn làm cho giật mình quay sang nói: - Hả, à, không có gì. Mày khỏi mua sữa cho tao, tao tự mua được rồi!
Hắn "Hửm" một tiếng rồi nghĩ: "Ủa, không bắt bẻ mình thiệt sao, nhớ nó hay cà khịa mình lắm mà, sao hôm nay lại không nói gì?" Bỏ cái suy nghĩ đó rồi hắn nói:
- Sao vậy, để tao mua cho, coi như tao đền hộp cơm của mày. Hay một hộp không đủ hả? Vậy hai hộp ha?
Thấy nó lắc đầu, hắn thắc mắc hỏi:
- Vậy chứ sao?
Thấy nó tỏ vẻ bực bội nói không cần, nên hắn cũng không dám nói gì thêm.
Lát sau cả đám con gái vào lớp thấy nó với hắn ngồi học bài, Hà Châu nói to:
- Trời trời, tụi bây coi kìa, hẹn nhau vô lớp học bài kìa!
- Ờ, chắc đang hẹn hò rồi!
- Ừ, chắc vậy rồi.
Tụi nó quay đi rồi vào nhà vệ sinh, nó điên lên đứng dậy, tính cho đám con gái kia một bài học thì hắn lại nắm chặt cổ tay nó, lắc đầu nói hai chữ "Không đáng". Hắn nhỏ giọng khuyên nó: - Ngoan, ngồi xuống học bài đi!
Lúc này nó mới nghe lời hắn mà ngồi xuống, hắn bất chợt lại đặt tay lên đầu nó xoa xoa rồi cười nói: - Thế mới ngoan chứ, nhím nhỏ.
Nó tròn mắt nhìn hắn, hắn cũng nhìn nó. Cả hai nhìn nhau, im lặng trong vài giây, nhưng rồi hắn sực nhớ rằng tay mình vẫn để trên đầu nó nên rụt tay về, nói "Học thôi!". Nó đỏ cả mặt, gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận