Nó cố gắng chăm chỉ học bài để không nghĩ đến hắn nữa, nhưng nó không làm được, mắt cứ đưa sang nhìn hắn, rồi mặt lại đỏ lên. Đúng lúc nhỏ mới vừa nói chuyện với đứa bạn lớp kế bên về lớp. Nhỏ đi ngang qua thấy mặt nó hơi đỏ nên khựng lại nhìn nó, muốn hỏi nó tại sao mặt lại đỏ như vậy. Nó cảm thấy khó chịu khi nhỏ nhìn mình như vậy liền liếc lại nhỏ, thấy vậy nhỏ cũng không dám hỏi gì, đành im lặng về chỗ của mình. Chả ai trong lớp hiểu tại sao nó với nhỏ lại thành ra như vậy, lúc trước nó với nhỏ rất thân nhau, làm gì đi đâu cũng có nhau nhưng bây giờ lại như kẻ thù không đội trời chung. Khi hai đứa bắt đầu trở mặt với nhau, cả lớp cũng ngạc nhiên lắm, tụi nó cũng có hỏi, nhưng nhận lại chỉ là câu: "Không có gì, không thích nữa thì nghỉ chơi thôi."
Hắn ngồi kế nó cũng biết là nó ghét nhỏ mà không dám hỏi tại sao, nhưng chuyện đó hắn cũng không quan tâm cho lắm, điều hắn quan tâm lúc này là tại sao nó cứ nhìn qua hắn. Hắn thấy cử chỉ của nó dễ thương làm sao, chợt hai vành tai của hắn ửng đỏ lên, khiến cho nó để ý thấy. Nó quay sang hỏi hắn vì sao vành tai lại đỏ thì hắn cứ lấp bấp trả lời "Không có gì". Chợt hắn nghe hai đứa bàn dưới nói chuyện, nhỏ hỏi đứa bạn cùng bàn đã làm bài tập hay chưa. Nghe đến hai chữ 'bài tập' hắn chợt nhớ ra rằng mình vẫn chưa có làm, lúng túng quay sang hỏi nó:
- Trời ơi, quên làm bài tập rồi, giờ sao?
Nó dửng dưng không phản ứng gì nhìn hắn nói: - Ừ, kệ mày.
Hắn hỏi tiếp: - Mày làm bài chưa?
Nó trả lời: - Rồi.
Hắn mừng rỡ, nói: - Ê vậy cho tao mượn đi. Lẹ lẹ, thầy sắp vô rồi!
Nó thấy thái độ của hắn thật là hết nói nổi, suốt ngày lo chơi game, bài tập không thèm làm, giờ còn quay qua hỏi mượn bài tập của nó nữa chứ. Nó nhìn hắn khoanh tay, lắc đầu và chậc lưỡi nói:
- Không phải hôm qua có người nói không làm sao, lại còn không sợ bị ghi tên vô sổ đầu bài? Hôm nay sao lại lo lắng như vậy ha?
Hắn nhăn mặt khó hiểu hỏi nó:
- Sao vậy, không cho mượn hả?
2033Song hắn đặt hai tay lên hai tay nó lắc lắc, trưng bộ mặt đáng thương năn nỉ nó: - Tuyết xinh đẹp ơi, cho mình mượn tập xíu nha! Mình mượn xíu rồi trả liền mà!
Nó thật không chịu nổi cái hành động này của hắn, lúc nào cũng đụng đụng chạm chạm. Thật không muốn cho hắn mượn tập xíu nào vì trước giờ nó không thích chuyện không làm bài mà vô lớp mượn tập chép như thế này, nhưng biết làm sao được, ai biểu nó thích hắn làm chi. Nó giả vờ nhăn mặt tỏ vẻ không đồng ý đẩy hai tay hắn ra nói:
- Kêu một tiếng chị đi rồi tao cho mượn.
Hắn nghe vậy liền tròn mắt "Hả" một tiếng nhìn nó. Nó lặp lại lời mình vừa nói nhưng hắn lại đáp "Không", nó nhún vai cười một cái bảo: - Thế thôi, đi mượn tập của đứa khác đi ha!
Từ lúc chơi với nó đến giờ, hắn chưa bao giờ mượn tập đứa khác vì chữ viết của nó đẹp, trình bày bài làm rất gọn gàng dễ hiểu, hơn nữa hắn chỉ thích mượn tập của nó thôi. Nhiều lúc hắn cố tình mượn tập nó nhưng lại giả vờ quên không trả, đem tập nó về, nhẹ nhàng lật từng trang ra mà đọc, vừa đọc vừa cười. Có lần sơ ý không khóa cửa phòng, bị mẹ hắn bắt gặp hắn vừa đọc vừa cười như thế bà liền hỏi han, lo lắng không biết con trai mình có bị làm sao hay không, không lẽ học nhiều quá đến điên luôn rồi.
Bình thường hắn mượn tập nó, nó sẽ cho mượn ngay nhưng hôm nay lại không cho, gãi đầu khó hiểu, hắn hỏi:
- Sao kì vậy, bình thường tao mượn là mày sẽ cho mà, sao hôm nay lại khó tính vậy?
- Mấy lần đó là bài học trong lớp, còn lần này là bài tập về nhà, nó khác nhau mà.
Hắn hiểu ra nhưng vẫn muốn mượn tập nó, liền giở chiêu cũ năn nỉ nó, nhưng nó nhất quyết không cho mượn, bảo hắn kêu nó một tiếng "chị" thì nó mới cho. Năn nỉ muốn gãy lưỡi mà nó vẫn không cho, hết cách hắn đành phải làm theo yêu cầu của nó vậy. Hắn hơi cuối mặt, kêu "chị", nhưng vì nói quá nhỏ nên nó không nghe rõ liền bảo hắn kêu thêm lại lần nữa. Hắn ngượng đến đỏ mặt, chả hiểu sao nó lại bảo hắn làm vậy, thật biết làm cho người ta ngượng mà. Không muốn kêu nó là chị nhưng vì để có bài mà chép nên đành phải hạ mình nói:
- Chị, cho em mượn tập đi!
Nó nghe câu nói đó cùng bộ mặt hơi cuối xuống của hắn liền phì cười, đưa tay xoa đầu hắn bảo: - Ừm, vậy mới được chớ! Ngoan.
Hành động bất chợt của nó lại khiến mặt nó hắn đỏ càng thêm đỏ, lúc này cả mặt và vành tai hắn đều đỏ lên hết, nhưng hắn cố không biểu lộ ra bên ngoài, không thì mấy đứa trong lớp thấy lại trêu hắn. Nó vừa lấy tập ra định đưa cho hắn thì thầy giáo bước vào lớp, nó thấy vậy liền nhanh chóng rút tay lại và nhét tập vào lại trong cặp.
Hắn đã tốn biết bao công sức để mượn được cuốn tập của nó vậy mà tay chưa chạm được cuốn tập đã bị nó thu về. Bực bội, hắn nhăn mặt nói với nó:
- Ê gì vậy? Tao chưa có chép mà? Thậm chí còn chưa có cầm luôn á?
Nó không quan tâm hắn đang thất vọng như thế nào, nói: - Kệ mày! Thầy vô rồi, lo đứng dậy chào thầy kìa!
Hắn đứng dậy, miệng thầm chửi tục một câu, trách mắng tại thầy mà hắn không mượn được tập của nó. Thầy đứng trên bục giảng và nghe được câu hắn mới vừa nói, liền lên tiếng:
- Em kia, mới nói gì đó?
Hắn giật mình trả lời thầy: - Dạ đâu có đâu thầy?
Thầy giáo nhíu mày nhìn hắn, rồi trầm giọng bảo: - Tui có làm gì em không mà sao tui mới bước vô, em chửi tui rồi?
Trán hắn nổ vài giọt mồ hôi, liền trả lời thầy: - Dạ em đâu có nói gì đâu thầy, chắc thầy nghe lộn á!
Thầy nhìn chằm chằm hắn một hồi rồi "hừm" một cái bảo cả lớp ngồi xuống, và người đầu tiên hôm nay lên trả bài là Võ Tài. Hắn nghe thầy gọi tên mình liền hoảng hốt la lên: - Hả?
Thầy giáo nhìn xuống bàn hai cười rồi nói: - Em hả cái gì, làm gì mà lo sợ dữ vậy? Hay là chưa học bài?
Hắn lại nổ mồ hôi hột, nói: - Dạ, em học rồi mà thầy!
Nghe vậy thầy liền bảo: - Vậy thì cầm tập lên đây cho tui trả bài.
Lúc này nó đang vô cùng lo cho hắn, cũng tại nó mà hắn không chép được bài, nếu hắn không học bài mà có làm bài tập thì đỡ phải nhận con không. Thầy giáo ngồi trên ghế điềm đạm đọc câu hỏi, còn hắn thì đưa mắt xuống bàn hai nhìn nó, ý muốn nó nhắc bài giúp hắn. Nó tốt bụng có ý giúp hắn, đặt tay phải lên bên cạnh môi, cố nói cho hắn nghe bằng khẩu hình miệng của mình, nhưng mà đứng ở vị trị của hắn không thể hiểu nó đang nói gì. Hắn cứ đứng trên bục nhăn mặt lấy tay lắc lắc nói không hiểu. Nó không biết phải làm sao cho hắn hiểu, cứ quơ hai tay loạn xạ ra dấu. Thầy giáo thấy có một câu đơn giản như thế sao hắn lại trả lời lâu như vậy, liền ngước lên nhìn hắn, chợt thầy thấy hắn đang nhíu mày nhìn xuống phía dưới. Nhìn theo hắn, thầy thấy nó đang quơ tay ra dấu chỉ bài cho hắn. Cùng lúc nó thấy thầy nhìn mình liền vội rụt tay lại, ngồi im không nói gì, nhưng đã muộn rồi, thầy đã nhìn thấy hết. Thầy giáo gọi nó lên bục trả bài vì cái tội nhắc bài bạn. Lúc này cả lớp cười ha hả khi thấy nó cũng bị gọi lên trả bài.
Nó bị gọi lên nhưng nó không sợ vì nó có học bài rồi. Trả bài xong, thầy kiểm tập và cho nó về chỗ, còn hắn thì vẫn ở trên bục bị thầy hỏi có làm bài tập về nhà chưa. Hắn trả lời rằng hôm nay hắn quên đem tập mất rồi. Thầy giáo liền cười rồi nói:
- Vậy coi như là chưa có làm rồi còn gì?
Thầy giáo lấy sổ đầu bài ra ghi tên hắn vô, rồi nói: - Về chỗ, chép phạt hai mươi lần bài này cho tui, bữa sau tui kiểm mà em không chép đủ là tui phạt em chép gấp đôi.
Hắn "Dạ" một tiếng nghe hết sức não nề, bước xuống trở về chỗ. Vừa về chỗ nó đã quay sang nói xin lỗi hắn, vì nó khăng khăng không cho hắn mượn tập nên mới bị ghi vô sổ đầu bài. Hắn quay sang nhìn nó cười một cái rồi coi như không có chuyện gì mà nói:
- Không sao đâu, không phải lỗi của mày, do tao không chịu làm bài thôi, học bài tiếp đi!
Nó thấy hắn cười nói không sao, nhưng nó biết hắn đang không được vui. Nó vừa buồn thay cho hắn vừa thắc mắc vì sao hắn lại buồn, chẳng phải bình thường hắn nói với nó là hắn không thích làm bài tập toán sao, lại còn nói không sợ bị ghi tên vào sổ đầu bài nữa mà.
Ra về, thấy mặt nó buồn buồn, nàng hỏi nó có sao không nhưng nó nói không sao và đi về trước. Đằng xa, hắn nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của nó với vẻ mặt buồn buồn, muốn đuổi theo nhưng rồi lại thôi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận