Sáng ngày thứ hai, nó cứ vừa đi vừa suy nghĩ: "Tại sao tên điên đó lại nổi nóng với mình? Mà sao hắn lại đứng gần ngay nhà vệ sinh nữ vậy? Không lẽ tên này có sở thích biến thái tới vậy hả ta? Haizz, sao lại đỡ mình làm gì, hắn ghét mình lắm mà?" Đang suy nghĩ thì bị thầy giám thị chặn đường gọi:
- Nè em kia!
- Dạ? - mặt nó ngơ ra.
Thầy nhướng mắt nhìn tà áo dài đang được nó vén lên lưng quần. Nhưng nó vẫn chưa hiểu ý thầy, cứ tưởng mắt thầy bị gì đó liền hỏi:
- Sao thầy? Thầy nhướng mắt chi vậy? Mắt thầy có vấn đề hả?
- Hơ! Em dám nói thầy vậy đó hả? - thầy cúi xuống, tay trái chỉnh chỉnh cặp mắt kính trên mặt, nhìn phù hiệu nó rồi nói:
- Hàn Tuyết 12A đúng không?
- Dạ?
Thầy cầm cây thước dày và dài trên tay chỉ vào tà áo dài của nó:
- Áo dài chưa kéo xuống, trừ 2 điểm tác phong.
- Hả? Thôi mà thầy, em xin lỗi, em bỏ xuống liền mà, thầy đừng có trừ điểm tội nghiệp em mà thầy.
Nó ngay lập tức liền trưng bộ mặt đáng thương cho thầy giám thị xem. Thầy thấy vậy cũng không nỡ liền nói:
- Thôi được rồi, lần đầu nên thầy tha cho đó, lần sau mà tái phạm là thầy trừ thẳng 3 điểm nhe.
- À dạ dạ, em cám ơn thầy, thưa thầy em lên lớp.
Nó cuối đầu chào thầy rồi chạy vụt đi, sợ rằng nó mà còn đứng đó thêm một phút nào nữa thì sẽ bị thầy trừ hết điểm.
Vô đến lớp rồi nó đặt hộp cơm lên bàn, vén tà áo dài lên, và bắt đầu ngồi xuống bàn ăn. Vì trong lớp chưa có ai nên nó ăn rất tự nhiên. Đang ăn ngốn nghiến thì hắn bước vô lớp, làm nó sặc hết cả cơm trong miệng, văn đầy trên bàn. Hắn trơ mắt nhìn nó, chật lưỡi, lắc đầu nói:
- Chật chật.. Con gái con lứa, ăn uống thấy mà ghê.
Hắn thả cặp lên bàn nhất rồi hỏi nó:
- Có khăn giấy khô không?
- Có, mà chi?
- Có ngốc không vậy, lau bàn đó. Cơm văn đầy bàn sao mà ngồi ăn?
- Gì chứ, tại ông mà tui mới sặc chứ bộ. - nó bĩu môi liếc hắn.
- Ờ thì, cho tui xin lỗi, đưa khăn giấy đây, để tui lau bàn.
Nó lấy trong cặp ra túi khăn giấy nhỏ, rồi rút một tờ ra đưa cho hắn "Nè". Hắn một tay cầm lấy tờ khăn giấy, một tay giở hộp cơm lên lấy bọc ni-long ra. Hai tay nhanh nhẹn quét hết cơm vào trong bọc, cột lại và ngồi xuống ghế bàn nhất nói:
- Hôm nay cũng ăn món này à?
- Hở? Không lẻ ông cũng vậy?
- Ừm.
- Ha, trùng hợp ghê.
- Ừa, thôi ăn.
Hắn ngồi đối diện nó nên khoảng cách khá gần, lúc ăn hết lần này tới lần khác đầu của cả hai chạm vào nhau khiến nó đỏ hết cả mặt. Cảm thấy nóng bức nên nó ngưng ăn, lấy tay quạt quạt vào mặt liên tục. Hắn thấy vậy liền hỏi:
- Sao vậy, nóng hả?
- Ừ.
- Sao tui thấy bình thường mà ta? Có thấy nóng gì đâu?
- Ông khác, tui khác. Mà sao không về chỗ mình ăn đi, tự nhiên bữa nay ngồi đây vậy?
- Tui thích ngồi đây được hông? Với lại có ai đâu, ngồi ăn chung vui hơn, hì hì. - hắn nhe răng cười.
- Ủa bộ ngồi kế bên không phải cũng là ăn chung sao?
- Thì.. nhưng mà..
- Nhưng sao?
- Nói chung tui thích vậy đó, bà hỏi nhiều quá, nóng thì đi rửa mặt cho mát đi.
- Ờ, vậy đi đây.
- Ừ.
Nó từ nhà vệ sinh trở ra thì đã có vài đứa vào lớp. Về chỗ thì thấy hắn đã ăn xong, quay lại chỗ của mình. Nó thắc mắc sao hắn lại ăn nhanh như vậy, rồi lại tự cho rằng là chắc mình đi rửa mặt hơi lâu nên cũng không hỏi. Hắn lấy đề cương văn ra học, học một lúc thì quay sang hỏi nó:
- Ê học văn chưa?
- Rồi. - nó vừa nhai nhóp nhép vừa trả lời
- Sao học hay vậy? Vậy lát chỉ bài tui đi, tui khỏi học. - hắn cười khì với nó.
- Ở đâu ra vậy? Tự học đi. - nó nhăn mặt liếc hắn
- Không chỉ thì thôi làm gì liếc ghê vậy? - hắn bĩu môi nhìn nó.
* * *
Hắn học một hồi rồi bắt đầu giơ hai cánh tay lên cao, ngáp một hơi dài rồi nghiêng người tựa đầu lên vai phải nó "Ôi mệt quá!" Hành động bất chợt này khiến tim nó đập loạn xạ, đỏ mặt nó đẩy đầu hắn ra quát:
- Làm trò gì vậy? Sao dựa tui?
- Mệt dựa xíu cũng hông cho nữa, đồ keo kiệt.
* * *
- Mặt nó đỏ bừng.
Hai người lại trở lại bình thường, ngồi học không ai đụng ai. Lúc này cả lớp ai nấy đều bàn tán chuyện nó với hắn, mà nó với hắn chả hay biết gì.
Hai tuần sau, nó với hắn dường như đã trở thành bạn thân, ai trong lớp cũng có thể nhận ra nhưng tình cảm của nó với nhỏ lại đi ngược lại, hai đứa càng ngày càng xa cách, chắc có lẽ là do người thứ ba Ngọc Bích (nàng). Cũng là bạn thân của hai đứa nó, nhưng cái tình bạn ba người này, nếu không biết cách giữ gìn sẽ rất dễ bị đổ vỡ.
Hắn đang viết bài thì tự dưng cây viết hết mực, quay sang nhìn nó, không nói gì lại nhếch miệng cười gian: "Mượn cây viết cái coi!" Chưa được sự đồng ý của nó thì hắn đã lục túi viết của nó lấy viết. Nó tức tối trừng mắt nhìn hắn:
- Ê mạy? Tao chưa đồng ý mà tự tiện lấy vậy á hả?
- Trời ơi, bạn bè nhau cả mà, cho mượn cây viết xài xíu đi, viết tao hết mực rồi.
- Ừ, hay quá, bạn bè. Bạn bè là mượn đồ không cần nói hả?
- Nảy tao có nói mà, chắc mày không nghe á!
Nó tức điên mà chả làm được gì hắn nên chỉ đành mắng cho hả giận:
- Lúc nào cũng mượn xíu hà, mà ngày nào cũng mượn. Làm tao lâu lâu phải mua thêm viết vì mày xài hết mực bà nó rồi!
- Hehe sorry.
- Sorry gì? Viết tao đâu phải viết chùa đâu mày?
Hắn bỏ lơ lời nó nói khiến nó điên tiếc lên giựt ngay tập của hắn: "Tao khỏi cho viết luôn con"
- Ê đưa đây coi!
- Hông!
- Đưa hông?
- Hông.
- Hông đưa tao nhéo à nha! - mặt hắn rõ gian.
- Hôi hôi đừng có nhéo mà, mày kì quá, lần nào cũng nhéo, bầm hết trơn rồi còn nhéo nữa. Sao ác vậy? - nó nhăn mặt nhõng nhẽo.
- Đưa đây! Tao đếm một tới ba mà không đưa tao nhéo thiệt à. - hắn giơ tay lên dọa.
- Hôi mà!
- Tao tắm rồi nha! Chê hôi gì? Hửi nách tao nè, coi coi có hôi hông, mà chê hôi vậy?
- Thứ vô duyên!
- Trả lẹ đi! Giáo viên nhìn kìa!
Nghe tới giáo viên là nó buông ra trả liền nhưng nào có ngờ là hắn lừa nó, nó lại mắng:
- Thằng điên này, sao dám trêu tao?
Nó cứ đánh hắn liên tục khiến hắn đau cả người, quay qua nắm lấy cổ tay nó cho nó khỏi đánh nữa. Chợt mặt nó đỏ lên rụt tay về "Thôi học bài tiếp"
Ngày nào cũng có chuyện cho hai đứa nó làm rần rần lên, khiến mọi người ai cũng chú ý mà nó với hắn nào có biết, cứ tự nhiên như trong lớp chỉ có mỗi nó với hắn vậy.
Giờ ra chơi, nó đang ngồi trong phòng toilet thì vô tình nghe được hai đứa Hà Châu với Lam Lam trong lớp mình nói chuyện:
- Ê mày, tao thấy hình như thằng Tài với con Tuyết lớp mình đang quen nhau á!
- Ờ tao cũng thấy vậy á, nhìn hai đứa nó thân nhau như bồ bịch vậy.
Nó cười "xùy" một tiếng rồi nghĩ "Ôi trời, nghĩ sao nói mình với tên điên kia quen nhau vậy trời"
Đợi hai đứa kia về lớp, nó mới bước ra và về lớp. Thấy hắn đang ngồi làm bài, nó ngạc nhiên nói:
- Quao, hôm nay Võ Tài nhà ta siêng dữ ta?
- Có gì lạ hả? - hắn ngước mặt lên nhìn nó.
- Lạ quá đi chớ! Tài nhà ta hôm nay siêng đột xuất, chắc lát trời mưa quá hà. - nó bụm miệng cười.
- Nè! - hắn tự nhiên quát lớn lên.
- Ôi trời! Tự nhiên quát lớn lên làm gì làm người ta hết hồn hà?
- Nghe chưa Tài, làm cho người ta hết hồn đó, nói chuyện nhỏ nhẹ thôi! - nhỏ ngồi bàn sau lên tiếng.
Nó nghe vậy liền cảm thấy khó chịu, vẫn đứng đó, nhưng không thèm nhìn nhỏ mà nói:
- Chuyện của tụi tui mắc gì bạn quan tâm dữ vậy? Bớt xen vô dùm cái.
Hắn nhéo tay nó quát: - Nè! Tao chưa xử mày đó, ai cho mày ký tên đầy vô tập tao vậy hả?
- Ui da đau! Tao đâu phải tên Nè đâu mà mày cứ Nè này Nè nọ quài vậy?
- Tao thích á, được hông?
- Thích thích cái con khỉ. - nó nhăn mặt ngồi xuống.
- Gì vậy? Giận rồi hả? - hắn lay vai nó.
- Tránh ra! - nó hất tay hắn ra.
Chợt có giọng nói từ dãy bàn bên kia: - Trời ơi, người ta giận rồi kìa!
Hà Châu: - Dỗ người ta đi trời, người ta giận rồi! - con nhỏ xéo sắc nhất lớp lên tiếng.
Lớp trưởng: - Ừ, dỗ đi chứ?
Nó đỏ mặt vì vừa mắc cỡ vừa bực bội cái đám con gái khó ưa kia, không biết nói gì hơn nên nó không nói gì mà quay qua nhìn hắn nói: - Làm bài nào vậy?
- À.. ờ.. - hắn ngơ ra, không biết tình huống này là như thế nào nữa.
- À ờ cái gì? Đưa tập cho tao chép coi!
- Ừm.
Thế là một ngày trôi qua ở trường thật mệt mỏi, nó cứ bận tâm đến những lời nói của bọn con gái trong lớp nên càng mệt mỏi hơn. Đang lê bước ra khỏi cổng trường thì có một bàn tay cầm hộp sữa in vào mặt nó. "Là Võ Tài? Sao hắn lại ở đây? Không phải hắn thường đi về cổng trước sao? Sao hôm nay lại về cổng sau vậy cà? Thôi không nghĩ nhiều nữa, phiền quá!" Nó lắc lắc lắc đầu để không phải suy nghĩ nữa, không hiểu nỗi cứ mỗi lần gặp hắn là trong đầu nó lại hiện ra những câu hỏi vớ vẫn. Hắn thấy nó cứ đứng đờ ra không nói năng gì liền hỏi:
- Nè! Suy nghĩ gì vậy?
- À, hông có gì đâu!
Hắn chìa tay ra đưa hộp sữa cho nó: - Sữa nè uống đi!
* * *
- Nó vẫn chưa hiểu, đưa hai mắt nhìn hắn.
Hắn quay mặt chỗ khác, lấy tay gãi đầu rồi nói:
- Uống đi, không có độc đâu mà lo!
Nó vẫn chưa hiểu hắn nói cái gì, liền "Hở" một tiếng, tròn mắt nhìn hắn. Hắn thấy điệu bộ của nó như vậy liền nói:
- Haizz! Ngốc à, đừng có suy nghĩ nhiều quá, cầm hộp sữa này uống rồi về nhà đi! - hắn vừa nói vừa lấy tay xoa đầu nó.
- Ơ? - nó đỏ mặt không biết nói gì.
- Ơ ơ cái gì? Lo uống sữa rồi về đi! Đừng có nghĩ về mấy con nhỏ đó nữa, chuyện đó không đáng để mày bận tâm đâu! Nè! - hắn nhét hộp sữa vào tay nó.
* * *
Bỗng từ xa có giọng của bạn thân hắn vang lên: - Võ Tài à! Tụi mình về thôi!
- Ờ, tao biết rồi, chờ chút!
Hắn quay qua nói với nó: - Nè, ngoài tao ra thì đừng có cho ai thấy cái mặt ngố này của mày nha. Thôi tao về đây, bye, mai gặp.
Hắn nhìn nó nở một nụ cười tươi rồi quay lưng chạy theo thằng bạn. Nó bây giờ không hiểu sao lại thấy nụ cười của hắn đẹp như vậy, nhìn bóng lưng hắn đi xa rồi nó mới về nhà. Về đến nhà nó lăn ra giường mà suy nghĩ, nhưng không phải về đám con gái trong lớp, mà là nghĩ về hắn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận