Sau giờ ra chơi, nó đang đi với nhỏ từ dưới căn tin lên lớp để xếp hàng. Hắn thấy nó thì tính lại hỏi nó tại sao lại không coi mình ra gì như vậy. Định thế vậy mà khi nó thấy hắn thì lướt qua luôn, không thèm nhìn một cái, làm cho hắn lại ăn thêm cục tức.
Khi vào lớp, hắn tức tối quay qua quát "nè" một tiếng vào mặt nó làm nó giật cả mình, nhăn nhó quay lại nói:
- Gì vậy, làm gì nạt tui dữ vậy? Tui có làm gì bạn đâu?
Hắn nhìn vẻ mặt ung dung như không có chuyện gì của nó càng khiến lửa giận trong người hắn cháy dữ dội hơn, hắn nói sao ban nãy nó dám làm lơ hắn, bộ không sợ hắn sao. Nó cười "hắc" lên rồi nhướng mày nhìn hắn hỏi hắn có bị khùng không, hắn là cái gì mà nó lại sợ chứ. Đây là lần đầu tiên người khác dám nói hắn khùng, còn là một đứa con gái nữa chứ, nó đã đụng chạm đến lòng tự tôn của hắn rồi thì hắn sẽ không bỏ qua. Song hắn tiến tới nhéo một cái thật mạnh vào cánh tay của nó vì nó dám nghênh mặt hỏi hắn muốn gì.
Nó la lên: - A! Đau quá. Con trai gì mà sao dám đánh con gái vậy, không biết xấu hổ hả?
Hắn cười mãn nguyện đáp "không" rồi trở về hàng chợt nhỏ lên tiếng nói:
- Thôi được rồi bạn ơi, mới chuyển lên trên đây mà sao kì vậy. Đó giờ tui chỉ nghe "Ma cũ ăn hiếp ma mới" chứ làm gì có "Ma mới ăn hiếp ma cũ'"
Hắn nghe vậy liền bực tức vô cùng nhưng lại chẳng thể đáp trả lại đành cắn môi trợn mắt nhìn nhỏ. Nhỏ cũng chẳng sợ cái ánh mắt ấy của hắn, lườm hắn một cái rồi bảo hắn nhìn cái gì, nhỏ nói không đúng hay sao mà nhìn, nhỏ nói hắn đừng có ở đó ý mình đẹp trai, tài giỏi mà đi ăn hiếp một đứa con gái vừa ngoan hiền vừa xinh đẹp như nó, nếu không thì nhỏ sẽ không tha cho hắn.
Ngoài hành lang đang nháo nhào lên chỉ vì hắn nhéo nó, lúc này cả lớp cũng ai so hàng mà đứng cho ngăn ngắn, đứa nào đứa nấy đều nhiều chuyện với nhau, nam nữ đứng loạn xa, không ra thể thống gì. Hắn ghét cái thái độ của nó nhưng lại càng ghét thái độ hóng hách của nhỏ hơn, con gái gì đâu mà to tướng, nhìn như con trai vậy. Hắn khó chịu nghênh mặt nhìn nhỏ nói:
- Bạn nói không để yên là ý gì? Tui cứ vậy đó, bạn làm gì tui?
Thấy tình hình không được ổn cho lắm, nhỏ với hắn cứ đấu đá với nhau như vậy lỡ sau này lại gây ra xung đột thì khổ, nó chen ngang giữa hai người nói cãi nhau vậy đủ rồi, bảo nhỏ không cần phải tốn nước bọt với hạng người vô liêm sỉ như hắn. Hắn nghe được ba chữ "vô liêm sỉ" trong mắt liền nổi tơ máu, hắn trợn tròn mắt quát:
- Cái con nhỏ chết tiệt này.
Nó nhăn mặt trừng mắt nhìn hắn nói hắn mới nói con nhỏ nào hả, mới chuyển lên đây thôi mà làm phách như vậy, tưởng mình là đại ca chắc. Hai bên cứ cãi nhau chí chóe cùng với độ ồn của cái lớp, thật sự làm cho nhỏ nhức cả đầu. Lấy tay xoa xoa thái dương thì nghe tiếng lớp trưởng dong dỏng nói:
- Cô tới rồi kìa, tụi bây vô hàng hết coi!
Nhờ vậy mà hai đứa mới không cãi nhau nữa, nếu cãi tiếp nữa chắc có đánh nhau rồi, đến cả nhỏ Tiểu Nguyệt còn không biết can ngăn như thế nào. Tuy không cãi nhau nữa nhưng nó với hắn đã bắt đầu càng ngày càng ghét đối phương, ngồi chung một bàn mà chẳng ai thèm nhìn ai.
Trong giờ học, nó chẳng thèm đụng chạm tới hắn, chỉ một mực chăm chú nghe giảng nhưng hắn thấy nó làm lơ hắn như vậy lại cảm thấy rất không hài lòng, hắn không để cho nó yên cứ liên tục để khuỷu tay lên tập của nó. Nó đang chép từ mặt trái cuốn tập chuyển sang mặt bên kia, vậy mà hắn lại lấy khuỷu tay đè lên, bực bội nó đánh một cái vào tay hắn, bảo lấy cái tay ra khỏi cuốn tập của nó. Hắn vì đau mà rụt tay về, nhưng một giây sau vẫn lì lợm đặt khuỷu tay lên tập của nó. Cứ thế mà nó bực bội quay sang tranh cãi với hắn, giáo viên ngồi ở phía trên nhìn thấy vậy liền lên tiếng cảnh cáo:
- Nè! Hai em kia, không lo chép bài vào tập mà làm trò gì vậy?
Nó nào có muốn gây chuyện với hắn, tốn hơi tốn sức với hắn chả có ích lợi gì, đúng lúc cô lại hỏi thế thì nó đành đứng dậy tố cáo hắn để nó được yên:
- Dạ bạn này cứ lấy tay đè lên tập em, làm em không viết bài được cô.
Hắn nghe vậy liền đứng dậy theo nhanh nhảu nói: - Đâu có đâu cô! Em lỡ đè lên thôi à mà bạn đó làm thấy ghê.
Cô giáo hơi chau mày bảo hai đứa im lặng nghe giảng và chép bài đi, nếu tái phạm thì cô sẽ phạt. Hai đứa vừa ngồi xuống là liếc nhau như thể muốn ăn tươi nuốt sống nhau vậy. Tuy mặt mày nó nhăn nhó khó coi nhưng trong thâm tâm thì lại cười thầm vì trước giờ chưa có ai từng chọc giận nó, chưa có ai gân cổ lên cãi với nó như vậy, nên cái loại cảm giác này đối với nó vô cùng đặc biệt, vô cùng thú vị.
Giờ ra về, nó nhanh chóng thu dọn tập vở nhưng không ngờ hắn còn nhanh hơn nó, thoáng cái đã không thấy hắn đâu. Nó chạy nhanh ra khỏi lớp, xoay trái xoay phải nhìn theo hai hướng xem thử hắn đi hướng nào. Cũng may, hắn mới đi không xa, nó thoáng cười rồi rẻ trái chạy theo gọi hắn lại. Hắn nghe được giọng nói quen quen này liền cảm thấy có chút gì đó tức giận trong lòng, quay lại thì hắn hết sức ngạc nhiên khi thấy nó, thấy nó chạy vèo theo hắn mà làm cho đất rung chuyển cả lên, hắn nhíu mày cố tình chăm chọc nó nói:
- Thì ra là bạn sao, tui còn tưởng tên đầu gấu nào đuổi theo tui chứ?
Nó nhăn mặt hỏi hắn nói vậy là có ý gì, hắn nhếch miệng cười rồi đáp không có gì, hỏi nó gọi hắn lại là để làm gì, muốn cãi nhau nữa sao. Nó lấy tay lắc lắc nói không nhưng hắn không tin từ từ ghé mặt mình vào gần mặt nó, nhìn nó với ánh mắt đầy nghi hoặc bảo:
- Bộ bạn.. bạn..
Tuy không nói ra nhưng hắn cố tình thể hiện cho nó nghĩ rằng hắn đang nghĩ nó thích hắn sao, nó hơi ngượng lấy hai tay đẩy hắn ra nói hắn là thứ không biết xấu hổ. Thấy vẻ mặt ngượng ngùng của nó trông thật tức cười, hắn liền cười phá lên nói giỡn tí thôi mà nó làm ghê quá. Nó bị hắn đùa giỡn như vậy liền trưng ra bộ mặt lạnh như băng, bảo hắn là cái tên đáng ghét rồi bỏ đi. Hắn cứ tưởng phản ứng của nó sẽ dữ dội hơn nhiều chứ, nào ngờ lại mặt lạnh bỏ đi như vậy, gãi đầu khó hiểu tự hỏi hắn giỡn hơi quá rồi sao.
Vài ngày sau vào sáng ngày chủ nhật, hắn đang chạy bộ thì thấy nó chạy đối diện, ngược chiều với mình. Nó cột tóc cao, để lộ cái cổ trắng ngần của mình, trên đó còn lấm tấm vài giọt mồ hôi. Khuôn mặt hơi tròn, chân mày không quá cong, đôi mắt to và sáng, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hồng nhỏ nhỏ xinh xinh. Tuy không phải là hoa khôi của trường, nhưng nhìn tổng thể trên khuôn mặt đều rất hài hòa, có phần xinh xắn. Hôm nay nó lại mặc bộ đồ thể thao ngắn, đôi chân thon thon, ngăn ngắn chạy bộ trông rất dễ thương. Ngây người nhìn theo nó, đến khi bóng dáng nó xa dần hắn mới hoàn hồn và vòng qua chạy theo sau nó. Hắn cố tình không cho nó phát hiện ra là hắn đang theo chân nó nên cố chạy không nghe tiếng chân. Nó lúc này đã thấm mệt, liền chạy đến chỗ ghế đá nghỉ mệt. Trên ghế nó có để sẵn hai chai nước suối, cầm lên một chai và uống ừng ực. Đang uống nước thì không biết hắn từ đâu xuất hiện sau lưng nó "hù" một tiếng làm cho nó sặc hết nước trong miệng ra, hắn thấy vậy liền ôm bụng nhìn nó cười ha hả.
Nó giận dữ đứng dậy quát hắn đang làm trò quái quỷ gì ở đây, hắn nhún vai đáp hắn chả làm gì cả. Nó giận đến nỗi bóp méo cả chai nước đang cầm trong tay, nó nói hắn làm cho nó sặc nước lên đến mũi mà còn nói là không làm gì sao. Hắn thấy áo nó ướt vì trận sặc nước lúc nãy, khuôn mặt đầy giận dữ cùng với hành động bóp chai nước vừa rồi khiến hắn cảm thấy thật có lỗi với nó quá nhưng ngoài mặt thì nói ngược lại:
- Ừ, tui cố tình làm bà sặc nước đó, rồi sao?
Nó trợn tròn mắt nói hắn còn không mau xin lỗi nó, nhưng lại nhận được câu trả lời từ hắn là "không thích". Lúc này nó giận lắm, mới mấy ngày trước nó có ý tốt muốn làm hòa với hắn vậy mà hắn lại đùa giỡn với nó, hôm nay còn làm cho nó sặc nước, còn không biết xin lỗi nữa chứ. Giờ phút này nó thề sẽ không bao giờ muốn làm hòa với hắn nữa, nguyện sẽ gặp hắn ở đâu sẽ đánh tới đó. Đang tức giận vô cùng nhưng nó lại cố hít thở thật sâu để kiềm nén cơn giận lại, nó không muốn hình tượng của nó lại bị hắn hủy hoại như vậy, mỉm cười nói:
- Mà thôi bỏ đi, tui cũng không cần ông xin lỗi đâu. Hạng người trơ trẻn vô liêm sỉ, xấu xa như ông thì biết xin lỗi ai, hứ.
* * *
Hắn giơ tay lên định gọi nó lại nhưng nó đã đi mất rồi, đành khó chịu đứng đó một mình ăn năn hối cãi.
Tối hôm đó, nó đang đi dự buổi tiệc sinh nhật của một người bạn hồi cấp hai. Nó cũng chẳng hiểu sao người bạn này lại mời nó, tụi nó có thân thiết gì với nhau đâu? Không lẽ đãi nhiều bàn quá mà thiếu người tham dự chăng? Nghĩ vậy nên nó mới đi dự. Ngồi trong bàn tiệc, nó cảm thấy chẳng có gì thú vị, rất nhạt nhẽo, nó nghĩ: "Biết vậy không đi cho rồi, ở nhà tám với Tiểu Nguyệt còn vui hơn."
Một lúc sau nó đứng dậy đi vệ sinh, đang đi thì có một phục vụ bàn đi nhanh qua, vô tình đụng trúng nó, làm nó ngã ngửa ra sau. Tưởng đã toi đời, nào ngờ có một bóng người chạy lại đỡ nó. Bàn tay ấm áp ấy chạm vào lưng nó, nó có thể cảm nhận được rất rõ vì nó mặc váy hở lưng. Ngước mặt nhìn lên lại thấy người mà nó không muốn gặp, chính là hắn. Hắn vẫn giữ nó trong tư thế ấy, mắt hắn cứ nhìn chằm chằm vào mắt nó. Tim nó bất giác đập loạn xạ nhìn hắn nhưng vì sợ người ta chú ý nên nhanh chóng đẩy hắn ra:
- Nè tên điên kia, làm gì ở đây vậy hả? Không phải là bám theo tui đó chứ?
Hắn hai tay bỏ vào túi quần, cười "hăc" mọt tiếng rồi nói:
- Gì? Bám theo hả? Có lộn hông vậy bạn gì đó ơi, tui tới chỉ để dự tiệc sinh nhật của em họ tui thôi.
Nó nhăn mặt nghi hoặc lặp lại: - Em họ?
Hắn nhướng mày nhìn nó nói không tin thì đi theo hắn, song hắn bắt lấy cổ tay nó lôi đi nhưng nó lại giật tay về, chỉ ngón trỏ vào mặt hắn nói nó không cần biết hắn tới đây làm gì nhưng lần sau có thấy nó thì tránh xa nó ra mười mét. Thấy bản mặt hắn là nó ăn uống không vô nỗi, nhìn là muốn nôn rồi; nói rồi nó bực tức đi vào nhà vệ sinh. Hắn còn chưa có nói rõ ràng với nó chuyện em họ hắn mà nó bỏ đi mất, dù sao cũng không có chuyện gì để làm nên hắn đứng dựa lưng vào tường trước nhà vệ sinh nữ chờ nó. Các quý cô, quý bà đi ra vào đều lườm lấy hắn, thầm nghĩ không biết tên này có vấn đề gì hay không, sao lại đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ như thế.
Nó từ nhà vệ sinh từ từ đi ra nói:
- Oa, thoải mái quá, xém thì toi rồi. Cũng tại tên điên kia nên mình nhịn muốn bể cả bụng.
Vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy có ai đó nắm chặt cổ tay nó kéo lại. Nó quay đầu lại nhìn rồi mặt lạnh nói sao đi đâu cũng gặp hắn vậy, đã nói thấy nó thì tránh xa nó mười mét cơ mà. Nó hơi nghiêng đầu nhìn nó nghi hoặc nói: - Không lẽ..
Hắn cũng hơi nghiêng đầu nhìn nói hỏi: - Không lẽ gì?
Nó đưa mắt nhìn xuống nơi cổ tay nó đang bị hắn nắm chặt, ý nói hắn còn không mau buông ra. Hắn không biết là mình đã nắm chặt tay nó từ nãy đến giờ, xấu hổ mà buông ra. Hắn nhìn nó lấy tay xoa xoa cổ tay đang đỏ lên liền hỏi nó có đau lắm không rồi xin lỗi nó, hắn thật tình là không cố ý.
Nó nghe hai chữ "xin lỗi", còn có "không cố ý" từ hắn thì nó quá đổi ngạc nhiên mà khoanh tay, mở to mắt nhìn hắn:
- Tui có nghe nhằm không vậy, hồi sáng còn mạnh miệng chửi tui rồi còn không chịu xin lỗi mà, sao giờ lại xin lỗi vậy ta?
Hắn ấp úng nói tại thấy tay nó đỏ lên nên mới như vậy. Vì hắn ấp úng nói không rõ nên nó mới hỏi lại:
- Nên như thế nào?
Hắn nhăn mặt nói: - Mà thôi! Nhiều chuyện quá, sau này khi thấy bà tui sẽ tránh xa mười mét được chưa?
Nó chớp chớp mắt nhìn hắn, không hiểu hắn đang bị gì, nó có làm gì hắn đâu mà tự dưng hắn lại nổi nóng với nó chứ. Thiệt tình người gì đâu á, đúng là không ưa nổi mà, nói rồi nó bỏ đi về, không ở lại dự tiệc nữa.
Về đến nhà, sau khi tắm rửa, ăn uống xong, nó nhảy ngay lên chiếc giường êm ái màu hồng phấn yêu thích của mình:
- Ngày mai là bắt đầu học kỳ một của lớp 12 rồi, chán thiệt chứ. Không biết chủ nhiệm mới là ai nữa?
Nằm một lát nó lại nhớ đến chuyện gặp hắn ở buổi tiệc, chau mày thắc mắc:
- Mà mình thật không hiểu nổi a, hắn làm gì ở đó vậy chứ? Hắn là anh họ của nhỏ bạn mình sao? Tuy là mình từng học chung lớp với hai người họ, nhưng sao mình không biết gì về quan hệ của hai người đó vậy ta? Mà không biết cũng phải, có thân thiết gì đâu mà biết, thôi thôi mình nên đi ngủ sớm thì hơn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận