Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Người Thương Năm 17 Tuổi
  4. Chương 19: Bạn mới

Người Thương Năm 17 Tuổi

  • 502 lượt xem
  • 1483 chữ
  • 2020-12-24 15:35:55

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Cứ nghĩ hôm qua anh nghịch tóc nó vì tiện tay thôi, nào ngờ hôm nay trong lúc nó đang ngồi một mình ăn sáng trong lớp thì anh đi đến chỗ nó để cặp lên và cầm hộp cơm qua bàn kế bên ăn. Nó có chút hơi ngạc nhiên. Chả phải người nào đó để đồ chỗ mình thì sẽ ngồi kế hoặc ngồi đối diện mình để cùng trò chuyện hay sao.

Nó thấy lạ liền dõi mắt theo anh xem anh định đem hộp cơm đi đâu. Không ngờ anh lại không ngồi kế nó mà ngồi ở dãy bàn khác, mà còn ngồi phía sau, khuất tầm mắt của nó nữa, có kì lạ không chứ.

Không gian yên ắng như tờ, nhưng nó chả cảm thấy thoải mái như khi ngồi một mình ban nãy nữa. Anh khiến nó cảm thấy thật gượng gạo làm sao, tự dưng lại đi ngồi phía sau nó làm gì. Trước kia nó thật sự là thích yên tĩnh như vậy, nhưng từ lúc chơi thân với hắn đến giờ thì nó không thích điều này chút nào. Chẳng thà nó ngồi trong một không gian không có ai còn hơn là có ai mà lại như ngồi một mình. Thật khó chịu!

Ăn xong thì anh lại ngồi kế nó hỏi sao nó ăn gì mà lâu vậy. Giọng nói tuy trầm ấm nhẹ nhàng nhưng bất thình lình xuất hiện từ phía sau như vậy không thể khiến nó không giật mình.

Nó cười cười rồi đáp: - Ừm thì trước giờ tao ăn lâu vậy mà.

Anh xin lỗi nó vì đã làm cho nó giật mình, rồi ngồi cạnh nó, nằm trườn ra bàn rồi nói với nó khi nào thầy vô thì nhớ kêu anh dậy, anh nhắm mắt ngủ một chút. Nó gật đầu "ừm" rồi lại ngây người ra thắc mắc tại sao anh lại ngồi ở đây, cũng sắp đến giờ học rồi, không về chỗ của mình ngủ mà ngủ ở đây là sao. Lát nữa có đứa khác nhìn thấy thì bọn nó sẽ nghĩ sao về nó và anh chứ. Chẳng dám đánh thức anh dậy, mới đây thôi mà có vẻ anh đã ngủ rất say rồi, nó cũng đành thở dài rồi ăn nốt hộp cơm rồi đi rửa tay.

Rửa tay xong nó quay về lớp, đứng ngoài cửa nghe vài đứa vô lớp xù xì với nhau về chuyện anh chuyển sang ngồi kế nó khiến nó khó chịu vô cùng. Nhưng có khó chịu thì làm được gì đâu, chả muốn động tay động chân với bọn lắm mồm này, nó chỉ mong sao có thể ra trường càng nhanh càng tốt. Hết chơi xấu nó với nhỏ rồi bây giờ cứ đâm chọt nói xấu đủ điều. Người ta nói khoảng thời gian học cấp ba là khoảng thời gian vui vẻ nhất, đáng nhớ nhất nhưng nó chả thấy vui vẻ gì, nhớ cũng không dám nhớ.

- Không lâu nữa thôi là mày được giải thoát khỏi cái địa ngục 12A này rồi, cố lên Hàn Tuyết!

Câu nói an ủi bản thân hiện ra trong đầu nó, nó nhìn bọn người man rợ kia cười khẩy rồi về chỗ ngồi. Vẫn còn đang hậm hực thì anh quay mặt sang hướng nó, nó nhìn anh một hồi liền chớp chớp mắt vài cái. Nó lại gần anh thêm chút nữa, chăm chú nhìn cái gì đó trên mặt anh rồi thầm nghĩ:

- Quao! Con trai gì đâu mà sao lông mi dài vậy, chẳng bù cho mình là con gái mà lông mi ngắn cụt, lại càng không được cong như nó nữa.

Nó muốn lấy tay sờ vào cặp lông mi của anh ghê lắm, mà không dám, sợ tụi trong lớp thấy lại bàn tán nữa. Nó thở dài bỏ đi ý định đó, quay lại việc học, nó phải ôn lại mấy cái công thức toán thì may ra lát nó mới có thể tránh khỏi việc không làm được bài.

Còn anh thì nguyên buổi chỉ nằm đó ngủ nhưng thực sự anh chẳng hề ngủ. Anh nằm đó, ti hí mắt nhìn nó suốt, chỉ là nó không để ý tới thôi. Vừa nãy nó ghé mặt lại gần anh để ngắm cặp lông mi của anh khiến tim anh cứ đập liên hồi, người thì cứ nóng lên, cũng may mặt anh không đỏ lên, nếu không nó nhìn thấy thì toi.

Một hồi sau, thầy dạy Toán bước vào lớp, nó chưa kịp gọi anh dậy thì đã thấy anh đứng dậy cùng cả lớp chào thầy.

Nó quay qua hỏi anh tới giờ học rồi sao vẫn còn ngồi ở đây, anh đưa mắt nhìn nó đáp:

- Tao muốn ngồi đâu tao ngồi chứ.

Nó nhăn mặt nhìn anh với thái độ hơi khó chịu, giờ nó mới hiểu tại sao anh lại chơi được với hắn. Cái tính cục súc này của anh không khác hắn chút nào.

* * *

Ngồi học với nhau được một tí thì nó cảm thấy anh càng ngày càng ép sát nó. Đến khi hết chỗ để nhích thì nó quát:

- Ê ê, ngồi kiểu gì mà cứ ép tao vậy, mày ngồi xích qua bên kia coi.

Anh nhướng mày đáp rằng anh thích ngồi như thế thì sao, nó tròn mắt nhìn anh với ánh mắt khó chịu, nó nói:

- Gì đây? Chỗ mày đâu, sao không ngồi? Lên đây kiếm chuyện với tao hay gì?

Anh nói bị đám bạn phía cuối đuổi nên lên đây ngồi chung với nó cho vui, chứ ngồi một mình buồn. Nó quay xuống thì thấy ai cũng ngồi cùng nhau, nó nghĩ lại thì nó ngồi một mình cũng buồn thật nên im lặng coi như đồng ý cho anh ngồi đây.

Một lát sau nó đang cầm máy tính cầm tay để giải bài toán thì anh giật cái máy trên tay nó. Nó nhăn mặt quay qua quát anh, anh thản nhiên bảo mượn một chút nhưng nó thừa biết anh trước giờ không thích học toán và chẳng khi nào chịu ngồi làm bài cả nên việc anh giật lấy máy tính của nó chỉ để chọc tức nó mà thôi.

Nó cứ chau mày lại, phồng má tức tối nhìn anh đòi lại cái máy tính. Càng nhìn biểu cảm của nó anh càng cảm thấy thích thú và không có ý định trả máy tính cho nó. Nó cứ với tay giật lấy cái máy, còn anh thì cứ đưa ra rồi rút lại làm cho nó hoa cả mắt.

Mệt mỏi dừng lại một chút, nó nhìn anh cau có nhưng không nói gì. Anh thấy vậy liền thả tay xuống, nhích lại gần hỏi nó có làm sao không, đang tăng động thế kia tự dưng lại ngồi thừ ra làm cho anh tưởng nó bị làm sao. Nó nhân cơ hội anh mất cảnh giác, nhanh tay với lấy cái máy nhưng nào ngờ anh vẫn nắm chặt cái máy. Nó dùng hai tay hết sức mà giật, nhưng giật mãi mà không ra. Nó nhăn nhó nghĩ anh trông gầy thế mà sao mạnh thế nhỉ. Nó giật mãi không ra nên buông tay chịu thua, nó nói:

- Thôi mệt quá, không giành nữa, muốn làm gì làm đi.

Mặt nó lúc này hiện rõ hai chữ 'khó chịu', anh nhìn thấy vậy liền xìu xuống hỏi nó giận hay sao mà mặt mày bí xị. Nó liếc mắt nhìn anh đáp không có gì rồi quay mặt chỗ khác. Anh thấy vậy đột nhiên lại phì cười, hông hiểu sao thấy nó đáng yêu quá, không ngờ bình thường nó đã dễ thương rồi lúc giận còn dễ thương hơn.

Anh thấy nó hậm hực nên trả máy tính cho nó, nó giật lấy rồi nói "cảm ơn" nhưng vẫn giữ vẻ mặt hậm hực ban nãy. Anh thấy vậy cười hiền, đưa tay xoa đầu nó bảo:

- Thôi mà, ngoan. Trả máy tính cho rồi, đừng giận nữa. Con gái mà giận lâu quá mau già lắm á.

Nó nghiêng người tránh đi cái xoa đầu đó của anh rồi đáp: - Ừa không giận nữa. Ngồi học đàng hoàng đi, lát thầy vô lại bây giờ.

Cũng may cho nó là từ nãy đến giờ thầy dạy Toán ra ngoài nghe điện thoại, không thôi là nó vô sổ đầu bài vì cái tội làm ồn lớp học rồi.

Ngồi học được một lúc, nó buộc miệng hỏi anh có biết sao hôm nay hắn nghỉ học hay không. Anh trầm giọng đáp:

- Không biết. Nhưng mày còn quan tâm đến nó à?

Nó ngập ngừng không nói, rồi lại đáp:

- Không gì, chỉ là thắc mắc vậy thôi.

Anh nhìn thấy vẻ mặt buồn tên của nó liền cảm thấy như có lửa đốt trong lòng. Thật khó chịu khi thấy nó buồn, càng khó chịu hơn là người làm nó buồn lại là bạn của anh. Nhưng anh chẳng thể làm gì khác hơn là nhìn nó buồn như lúc này.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top