Giờ ra chơi, nó với nàng xuống căn tin mua đồ, nó đứng ngay trước sạp bán đồ cứ nhìn tới nhìn lui, không quyết định là mua món nào. Nàng đứng kế bên thấy vậy liền nhăn nhó bảo nó chọn nhanh lên còn ra ghế đá ngồi, đứng từ nãy giờ cũng được mười phút rồi, mỏi chân gần chết. Nó bị nàng hối thúc, hơi chau mày nói với nàng cứ ra chỗ ghế đá hay ngồi đợi nó, nó chọn xong sẽ ra ngay. Nàng cầm bịch bánh tráng trộn trên tay, vừa ăn vừa đáp:
- Ờ, vậy tao ra đó trước.
Nó quay lại chuyện chính là chọn thức uống cho hắn nhưng không biết hắn thích uống gì, chợt nhớ lại những lần hắn mua sữa cho nó thì nó nghĩ chắc hắn cũng thích uống sữa nên với tay lấy hộp sữa vị dâu rồi trả tiền. Song nó chạy ngay lên trên lớp, đi từ xa đã thấy hắn đang đứng ở hành lang trước lớp nói chuyện với đám bạn. Nó nhăn mặt nhìn hộp sữa lạnh trên tay mình thầm nghĩ nó có nên đưa cho hắn không, hắn đang nói chuyện với bạn hắn, nếu nó đưa thì có mất mặt hắn hay không, hay là đợi ra về đưa nhỉ. Nghĩ rồi nó lắc lắc đầu nói không được, để ra về đưa thì sữa hết lạnh rồi, uống sẽ không được ngon. Nói rồi nó lấy hết can đảm đi đến chỗ hắn, định là sẽ đưa trực diện hắn nhưng càng đi đến gần hắn thì tim nó đập càng nhanh nên nó nhanh tay nhét hộp sữa vào túi quần hắn rồi chạy đi mất.
Hành động bất ngờ của nó với độ lạnh của hộp sữa làm hắn giật cả mình, quay phắt nhìn cái bóng mới lướt ngang mình rồi lấy thứ lành lạnh trong túi ra nhìn, thì ra là một hộp sữa, còn là vị dâu nữa chứ. Hắn chau mày ngoảnh lại nhìn nhưng không thấy ai nữa, hắn chỉ biết người nhét hộp sữa này vào túi hắn là con gái chứ không biết chính xác là ai vì người đó chạy nhanh quá. Quay sang đám bạn hỏi rốt cuộc thì con nhỏ mới đưa cho hắn hộp sữa là ai vậy, có đứa trong đám bạn bảo hình như là Hàn Tuyết lớp mình thì phải. Hắn nghe vậy liền há hốc mồm, ngạc nhiên nói sao có thể chứ, tự dưng nó đưa hộp sữa cho hắn làm gì, hắn đâu có thích uống. Hắn nói với đám bạn rằng hắn không thích uống sữa nên phải đi tìm nó trả lại rồi chạy vụt đi.
Trong đám bạn của hắn có đứa phì cười bảo hắn làm gì mà hấp tấp thế, trông như đang viện cớ để đi gặp nó vậy. Rồi hai ba đứa kế bên xúm lại bảo cũng thấy vậy, có nên hợp tác với nhau giúp hắn thành đôi với nó hay không.
Cả đám quay sang hỏi ý đứa còn lại thấy thế nào, có nên hợp tác giúp cho hắn không. Vương Nghiêm từ nãy đến giờ đứng đó cách không xa chẳng nói gì, chỉ hướng mắt ra ngoài nhìn trời mây. Bỗng nghe đám kia hỏi anh liền quay lại đáp tùy bọn bây thôi, muốn hợp tác thì cứ việc nhưng tốt nhất là đừng nên xen vào chuyện của hắn; nói rồi anh bỏ hai tay vào túi quần rồi bỏ đi chỗ khác.
Đám bạn bị lời nói cùng vẻ mặt lạnh như băng ấy của anh làm cho rùng mình. Vương Nghiêm trước giờ đều như thế, tuy đối xử với mọi người rất tốt nhưng lại lạnh lùng ít nói, đó cũng là lý do cả bọn chả ai dám đứng gần anh vì sợ rằng sự lạnh lùng ấy của anh sẽ làm cho họ đóng băng mất.
Vương Nghiêm là bạn khá thân với Võ Tài, cũng là bạn học cùng lớp với hắn và nó. Anh có sở thích gần giống với hắn nhưng điểm khác là anh rất thích hát và đánh trống, ngoài ra còn rất thích đọc sách, cứ rảnh rỗi là anh lại vào thư viện trường, lựa cho mình một chỗ yên tĩnh mà đọc sách. Điểm khác biệt nhất là hắn sôi nổi, hòa đồng thì anh lạnh lùng, trầm lắng, giống như mặt hồ tĩnh lặng vậy, không chút gợn sóng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận