Mười phút sau nó chạy xuống dưới nhà, đứng ngay kệ giày suy nghĩ một lát rồi chọn đôi ba ta trắng mang vào. Ba nó đang đứng trong bếp chuẩn bị bữa tối, thấy nó sửa soạn ăn mặc đẹp chuẩn bị đi đâu đó, ông hỏi:
- Ủa giờ này mà con đi đâu đó, không ăn tối sao?
Nó lom khom mang xong đôi giày đứng thẳng người dậy đáp:
- Ồ, con xin lỗi con quên nói với ba là hôm nay con có hẹn với bạn, bọn con sẽ đi ăn với nhau nên ba cứ ăn trước đi nhé!
Ông nghe vậy chẳng những không khó chịu mà còn thấy vui mừng đồng ý cho con gái đi chơi. Đã lâu rồi ông không thấy vẻ mặt vui vẻ đó của nó, ông cứ đang rầu chuyện nó không có bạn, suốt ngày cứ ở lì trong nhà không đi đâu, ông sợ lâu ngày nó sẽ bị trầm cảm mất. Nhưng giờ thấy nó đi ra ngoài chơi với bạn như vậy, ông thấy rất vui. Ông cười rồi bảo nó:
- Đi chơi vui nhé con gái! Đi nhớ đừng về trễ quá đấy, khuya này ba đi làm không có ở nhà con nhớ đem theo chìa khóa nhà nhé!
Nó cười "hì" gật đầu đáp "dạ", nó lễ phép nói "thưa ba con đi" rồi mới rời khỏi. Hắn đang ngồi trên chiếc xe máy màu xanh lục của mình, nhìn vào kính xe lấy hai tay vuốt vuốt lại tóc rồi chỉnh lại chiếc áo khoác jean đang lệch. Song hắn giơ một bên tay lên nhìn đồng hồ xem đã đến giờ chưa, đúng lúc thấy nó chạy từ trong nhà ra hắn liền cười tươi bảo nó cũng đúng giờ ghê nhỉ, không sớm không trễ phút nào. Nó cười rồi nói xin lỗi, đáng lẽ ra nó ra đây sớm tận năm phút, nhưng vì nói chuyện với ba nên giờ này mới ra.
Hắn bảo không sao, dù sao thì nó không ra trễ mà, do hắn tới sớm mà thôi. Nó nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi cười cười, đây là lần đầu tiên nó thấy hắn ăn mặc như vậy để đi chơi với nó, tóc thì vuốt keo, áo thì là áo khoác jean. Nhìn xuống đến cái quần thì nó "ha" lên một tiếng bảo sao giống nó thế, quần jean rách y chang nó, chưa kể cái đôi giày cũng màu trắng cũng y như nó. Nó khoanh tay nhìn hắn chằm chằm bảo hắn bộ có kính hiển vi sao, sao lại ăn mặc giống nó như vậy.
Hắn nghe vậy liền phì cười, với tay nhéo lấy má nó bảo ai thèm theo dõi nó chứ, rõ ràng đây là một sự trùng hợp có sắp đặt. Nó hơi nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, ý hắn là sao chứ, đã là sự trùng hợp sao lại có sắp đặt. Hắn lắc lắc đầu cười bảo nó rõ ngốc rồi bảo nó nhanh lên xe, nếu còn đứng đây nói nữa thì sẽ tới khuya mất.
Nó nghe lời hắn liền đi đến sau xe nhưng nó lại không lên, hắn đợi một lúc chưa thấy nó leo lên thì quay đầu lại hỏi sao nó không lên xe, nó nhăn mặt nói xe hắn cao như vậy sao mà nó leo cho được. Hắn chợt nhớ ra là nó chỉ có có một mét rưỡi, nhìn vẻ mặt bí xị của nó hắn không thể kiềm chế mà cười phá lên. Thấy hắn cười như đang có ý chọc quê nó liền phồng má đánh một cái lên bả vai hắn. Hắn bị nó đánh cho đau tê rần cả vai mà vẫn không thể nhịn cười, nó thấy hắn vẫn còn cười liền bĩu môi nói hắn còn cười thì miễn đi, nó quay lại vào nhà, không đi nữa song bỏ đi thật.
Hắn lập tức hết cười nổi, xuống xe chạy theo kéo nó lại, hắn dỗ nó đừng có giận, hắn bế nó lên xe là được chứ gì. Nó thấy hắn có thành ý như vậy liền tủm tỉm cười rồi cùng hắn quay trở lại xe. Nó còn đang phân vân có nên để hắn giúp mình lên xe không thì hắn từ đằng sau đặt hai tay lên hông nó rồi nhấc bổng nó lên trên xe. Nó còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, thoáng cái nhìn lại thì đã thấy mình ngồi trên xe, chợt hai bên hông cảm thấy hơi đau đau vì lúc nãy hắn nhấc nó lên, nhớ đến cảnh đấy cả mặt nó đỏ cả lên. Nó ngồi trên xe không nói gì còn hắn thì nhìn nó bảo sao nó nhẹ cân thế, nhấc nó lên xe mà hắn chả cần dùng sức. Nó nghe vậy liền quay sang mắng:
- Còn không phải tại mày sao?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận