Sáng ngày hôm sau, khi sương ngoài cửa sổ vừa tan còn đọng lại trên những phiến lá, những chú chim đang cùng sưởi ấm nhau hót líu lo, thì tiếng báo thức trong phòng ầm ĩ reo "reng.. reng.. reng", nó với tay tắt báo thức, trên màn hình điện thoại sáng lên một cô bé trông rất xinh. Nhưng nó hiện tại thì ngược lại, không hề giống trong hình, đầu bù tóc rối, hai mắt sưng húp cùng với quầng thâm, nó ngồi dậy lấy tay vừa dụi dụi mắt vừa ngáp. Nó lúc này mới từ từ mở hai mắt và xuống giường đi vào nhà vệ sinh, với tay lấy kem đánh răng để đánh nhưng nó giật cả mình khi thấy chính nó trong gương. Ôi trời, nó đây sao, chỉ có khóc cả đêm mà mắt nó đã thành ra như vậy.
Nhanh chóng đánh răng xong nó thay đồng phục rồi ngồi nhanh vào bàn trang điểm để tân trang lại diện mạo. Nó ngồi chải lại mái tóc rối bù kia, kẹp thêm cây kẹp hình trái tim, dặm thêm một tí phấn che đi quầng thăm, tô thêm xíu son màu hồng nhạt, nó đeo thêm một cặp kính ngố trông rất đáng yêu. Nhìn vào gương, tay nó nắm thành đấm cùng với ánh mắt cương quyết, nói:
- Hàn Tuyết, mày phải cố lên, nhất định phải làm cho hắn thích mày.
Sau khi khóc cạn nước mắt, nó bây giờ không còn để tâm chuyện hôm qua nữa. Hôm nay trông nó rất xinh, nó rất muốn hắn thấy bộ dạng bây giờ của nó nên nhanh chóng ra khỏi nhà đi học.
Trên đường đi, nó vừa đi vừa ngân nga để cổ vũ tinh thần cho bản thân, bỗng có ai chạy vụt ngang qua vô tình đụng trúng nó, làm nó choáng váng xém tí nữa là té nhào.
Nó bực bội mắng: - Nè! Đi đứng kiểu gì kì vậy hả? Làm người ta xém té rồi đó, còn không biết xin lỗi.
Hắn quay qua xin lỗi nó, nói hắn đang vội nên không cẩn thận đụng trúng nó rồi vội chạy đi. Nó thấy hôm nay hắn cư xử rất xa lạ với nó, không lẽ vì chuyện hôm qua? Không thể nào, người mà nên làm vậy là nó mới phải chứ, nhăn mặt khó hiểu nó gọi hắn lại nhưng hắn lại ngơ ra hỏi nó gọi hắn sao. Nó nhìn bộ dạng của hắn liền lườm một cái, tức tối khoanh tay nói:
- Ê sáng sớm tao không giỡn với mày nha mạy, mày đang trêu tao đó hả?
- Gì vậy? Bạn mới gặp tui lần đầu mà sao nói chuyện kì vậy?
Nó chống nạnh sát nách kênh mặt nhìn hắn, quát sao hắn lại không nhận ra nó chứ. Hắn nheo mắt nhìn nó, ngẫm nghĩ một hồi, từ từ ngữ cho đến phong thái đều rất giống nó, nhưng sao vẻ mặt với kiểu tóc thì lại khác. Hắn lại nghĩ hay là nó có chị em sinh đôi nhưng lại giấu không cho hắn biết. Hắn chỉ chỉ tay vào nó hỏi có phải nó là chị em sinh đôi gì của Hàn Tuyết hay không. Nó hít một hơi sâu rồi nhón chân lên cốc vào đầu hắn một cái rõ đau:
- Bạn cái đầu mày, tao Hàn Tuyết 12A đây nè.
Hắn há hốc mồm "hả" một tiếng rồi nói nó thật sự là Hàn Tuyết 12A sao, sao trông lạ quá. Nó liếc hắn rồi hỏi bộ trông lạ đến nhận không ra thật sao, nhưng lạ theo chiều hướng nào, xinh hay xấu. Hắn ậm ừ không biết trả lời sao cho phải, xấu cũng không xấu nhưng nói xinh thì có hơi quá, hắn thấy nó như trước kia vẫn tốt hơn.
Hắn nhìn nhìn nó rồi cố tình đánh trống lãng: - Sao hôm nay lạ vậy, bình thường mày đâu có xả tóc đâu, còn kẹp cây kẹp hình trái tim nữa chứ.
Nhìn kỹ chút nữa hắn phát hiện ra nó còn tô son nữa, liền cười phá lên khiến nó ngượng đỏ cả mặt. Nó quát hắn đúng thật là thứ con trai vô duyên rồi giận dỗi bỏ đi trước. Hắn sực nhớ ra là lúc nãy hắn đang vội vì sắp đến giờ học rồi mà vẫn chưa đến trường, nhìn lại đồng hồ đeo trên tay mình, hắn trợn to mắt vì đã trễ quá rồi. Song hắn nhanh chóng chạy đến bên nó, rồi nắm tay nó lôi đi.
Nó bị hắn nắm chặt tay lôi đi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nó ghì tay hắn lại hỏi có chuyện gì mà hắn vội vã, hấp tấp như vậy thì hắn dừng lại bảo đã trễ giờ thật rồi, còn không mau chạy. Nó nhăn mặt, chậc lưỡi hỏi mấy giờ mà trễ chứ, lúc sáng nó dậy sớm lắm cơ mà. Hắn đã vội còn gặp nó không chịu hợp tác, thở dài một cái rồi giơ tay đeo đồng hồ lên trước mặt nó. Nó nhìn thấy liền trợn tròn mắt bảo đã trễ như thế này rồi hay sao, không lẽ hôm qua nó cài báo thức sai giờ rồi, quay sang trách hắn sao nãy giờ không chịu nói sớm rồi nắm lấy tay hắn kéo đi.
Hắn thấy nó chân ngắn thế kia mà cứ kéo hắn chạy như vậy thì làm sao đến trường kịp. Tuy được nó nắm tay kéo đi như thế này rất thích nhưng mà hắn lại không muốn cả hai bị phạt chỉ vì cái chuyện đi trễ này. Nghĩ rồi hắn gỡ tay nó ra, chạy lên phía trước nắm lấy tay nó chạy vụt đi. Hắn chạy nhanh đến nỗi nó chạy theo không kịp mà thể hồng hộc, hai chân nó mỏi đến nỗi muốn đứt luôn rồi. Nó buông tay hắn ra dừng lại, hai đầu gối khụy xuống, hai tay chống lên thở hồng hộc, mồ hôi trên mặt chảy nhễ nhãi xuống tới cổ. Hắn thấy nó buông tay ra liền quay lại xem nó thế nào, thấy nó đang rất mệt liền chạy lại hỏi han, hắn nói cố lên, chỉ còn một chút nữa thôi là tới trường rồi, nếu không được nữa thì để hắn cõng vậy. Nó ngước mặt lên nhìn hắn vẻ cảm kích, nhưng rồi nó đáp không cần hắn phải cõng, nó vẫn tiếp tục được.
Hắn bảo nó đã mệt rồi không nên chạy nữa, dù sao thì trễ cũng đã trễ rồi, trễ thêm tí nữa cũng không sao. Hai người rốt cuộc cũng đã đứng trước cổng trường, nó nhăn mặt lau đi mấy vệt mồ hôi trên trán rồi quay sang hỏi hắn cổng đã đóng rồi sao vào được đây. Hắn hai tay chống nạnh, thở hỗn hển nhìn cổng trường, hắn nói:
- Bây giờ chỉ có trèo qua thôi, không sao cổng trường cũng thấp mà!
Nó nghe hắn nói liền "hả" một tiếng, cổng trường có lẽ thấp với đứa có chiều cao như hắn, nhưng với đứa chỉ có ba mét bẻ đôi như nó thì cổng trường quá cao rồi. Hắn thở dài bảo nó leo được mà, hắn sẽ đỡ nó nên không cần sợ. Nó ậm ừ không nói, lúc nó quyết định đồng ý thì đã thấy hắn trèo qua bên kia cổng từ lúc nào không hay, nó mếu nói sao hắn không chờ nó trèo chung, sao lại trèo qua trước như vậy, rồi làm sao nó trèo lên đây. Hắn bảo nó cứ cố gắng trèo lên được phía trên đi rồi hắn đứng bên này đỡ nó xuống. Nó xụ mặt đành nghe theo lời hắn, trèo lên hơn phân nửa cổng thì nó mếu sắp khóc bảo nó sợ lắm, không leo được nữa. Hắn liền khuyên bảo, dỗ ngọt nó, nói nó cố lên, sắp trèo lên trên rồi, còn một chút nữa thôi hắn sẽ bắt được nó.
Nó nghe vậy liền cố gắng trèo lên trên, cuối cùng cũng trèo lên được, nó cười tươi rồi bảo hắn phải đỡ nó nếu để cho nó té thì hắn coi chừng cái mạng. Hắn cũng không muốn nó té liền cẩn thận đứng kế bên đỡ nhưng không may cho hắn với nó là lúc này chú bảo vệ từ xa đi tới bảo hai đứa đứng lại. Nó thấy vậy liền lúng túng mếu máo không biết phải làm sao, hắn giang hai tay ra đỡ lấy nó, bảo nó cứ nhảy đi, hắn sẽ đỡ. Trong lúc gấp rút nó không biết phải làm thế nào đành phải nhảy ngay vào người hắn, cũng may hắn thân hình khỏe mạnh đỡ nó rất dễ dàng. Song hai đứa chạy nhanh thoát khỏi chú bảo vệ, chạy thẳng lên lớp học.
Hai đứa chạy đến trước cửa lớp nhưng không dám bước vào, cô giáo đang ngồi giảng bài thì ngó ra thấy hai đứa nó đang lén la lén lúc nhìn vào lớp. Được cô cho vào lớp, hắn với nó liền khoanh tay cúi đầu xin lỗi cô vì đã đi học trễ như vậy.
Lúc này cả lớp rộ lên, song có đứa la lên rằng: - Hai đứa nó lo đi hẹn hò với nhau nên đi học trễ đó cô!
Nó nghe vậy liền cắn môi thầm mắng: "Con bà nó, đứa lẻo mép nào vậy, tao đâu mê trai đến nỗi quên cả giờ đi học. Chỉ là hôm qua không nhìn rõ cài sai giờ thôi mà."
Cô giáo bảo các bạn trong lớp im lặng rồi quay sang gặng hỏi hắn với nó: - Các bạn nói vậy có đúng không?
Hắn với nó cùng đồng thanh đáp: - Dạ không có thưa cô.
Cô giáo nhìn hai đứa nó với ánh mắt nghi hoặc nhưng rồi cũng tha cho hai đứa về chỗ, cô dặn hai đứa cố gắng mà học, gần sắp thi tốt nghiệp rồi, không nên nghĩ đến những chuyện không đâu. Hắn với nó mừng rỡ, rối rít cám ơn cô, hứa sẽ cố gắng học sẽ không phải để thầy cô lo lắng rồi trở về chỗ. Nhưng định về chỗ thì cả lớp lại nháo nhào lên, lớp trưởng đứng dậy hỏi cô:
- Ủa sao vậy cô, hai đứa nó đi trễ mà, sao cô không phạt tụi nó?
Cô giáo đáp lớp trưởng bằng một câu hỏi: - Hai bạn này không phải thành viên lớp em sao?
Lớp trưởng đáp phải nhưng mà sao cô lại hỏi như vậy chứ? Cô lắc đầu cười rồi nói:
- Em muốn lớp em rớt top thi đua hay sao mà hỏi cô như vậy? Nếu em muốn như vậy thì bây giờ cô cho hai em này vào sổ đầu bài nha?
Lớp trưởng như hiểu ra vấn đề liền ấp úng nói: - Dạ.. Dạ không có.
Cô cười rồi hỏi lớp trưởng có ý kiến gì nữa không thì lớp trưởng đáp không có rồi im lặng ngồi xuống, cả lớp cũng theo đó mà im lặng. Nó với hắn quay sang nhìn cô với ánh mắt cảm kích rồi cám ơn cô vì đã không ghi vào sổ đầu bài. Đúng là chỉ có cô Mỹ Hạnh là hiền hậu, tốt bụng nhất thôi, với lại môn giáo dục công dân này cũng hợp với cô nữa, cô lúc nào cũng yêu thương học trò của mình như vậy.
Nó cảm thấy thật là hả dạ, cho chừa con nhỏ lớp trưởng đáng ghét, dám bảo cô cho hắn với nó vào sổ đầu bài hả, mơ đi. Dù sao thì trong cái rủi nó có cái may, còn được hắn nắm tay, rồi còn được hắn đỡ từ trên cao xuống nữa, nói đến đây tim nó cứ đập "thình thịch". Ngượng ngùng nó lấy hai tay đặt lên hai bên má đang nóng rực rồi lén nhìn sang hắn, muốn xem thử hắn có động thái nào hay không, nhưng chẳng thấy được điều gì khác thường còn bị hắn nhìn ra bảo mặt hắn có dính gì sao mà nó cứ nhìn thế. Nó không ngờ lại bị hắn phát hiện ra mình đang nhìn lén, ngượng đỏ cả mặt quay mặt đi nhưng ai nào có hay rằng hai vành tai của hắn cũng đang bắt đầu đỏ hết cả lên.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận