Một buổi chiều tà, nó bước đi trên đường mòn dọc theo dòng kênh, nó đi cứ như không đi, bước chân ngập ngừng, dáng vẻ mang đầy tâm sự. Chợt nó dừng chân lại, ngước nhìn thấy hoàng hôn rất đẹp, một màu đỏ đỏ hồng hồng. Nó ngồi xuống và ngắm hoàng hôn dần buông xuống, nhắm mắt lại cảm nhận hoàng hôn bằng cả tâm hồn. Nó cảm thấy ánh nắng của hoàng hôn không quá chói chang như mặt trời ban trưa, rất ấm áp, còn có thể ngắm nữa nhưng đáng tiếc lại không thể chạm đến. Cũng như hắn vậy, rất ấm áp.. nhưng có phải thật sự nó không thể với tới hắn hay không? Trong đầu nó giờ chỉ nghĩ đến mỗi điều này, nó thật sự không mong hắn như ánh hoàng hôn kia, là một phong cảnh tuyệt đẹp mà ai cũng thích ngắm nhưng lại không với tới được.
Cũng đã một thời gian nó bên hắn rồi nhưng thật sự nó không biết hắn nghĩ gì về nó, có xem nó là một người con gái hay không hay chỉ là một người bạn. Càng ở bên hắn, nó lại càng cảm nhận được tình cảm này đã quá sâu đậm không thể dứt được, nó rất muốn nói ra hết tâm tư này cho hắn nghe, nhưng nó lại sợ. Sợ rằng khi nói ra, hắn chẳng những không thích nó mà ngược lại còn xa lánh nó thì biết phải làm thế nào. Đừng nói là xa lánh, ngay cả tình bạn có còn giữ được hay không nó cũng không dám nghĩ đến. Nhưng cứ để trong lòng không nói ra thì nó lại cảm thấy rất bức rức, rất khó chịu. Giá như hắn hiểu được tâm tư của nó lúc này thì hay biết mấy, để nó không phải suy nghĩ nhiều như thế này.
Nghĩ đã lâu, lúc này hoàng hôn cũng đã tắt, màn đêm buông xuống, vậy mà nó vẫn chưa quyết định là sẽ nói cho hắn nghe hay không? Bất giác thẫn nó ngồi ôm hai đầu gối, úp mặt xuống, chẳng biết phải làm sao cho vẹn cả đôi đường.
Hắn không biết từ đâu xuất hiện ở phía sau quàng áo khoác của hắn cho nó: - Gió lạnh vậy, không nên ngồi đây lâu đâu!
Nó khẽ giật mình ngước mặt lên, thấy hắn liền hỏi sao hắn lại xuất hiện ở đây, không phải là hắn theo dõi nó đó chứ. Hắn phì cười ngồi xuống kế bên nó, cứ tưởng nó bệnh rồi vậy mà vẫn còn ngồi ở đó khoác lác. Nó bĩu môi nhìn hắn hỏi sao lúc nào hắn cũng nghĩ rằng nó bệnh, nó đâu phải cọng bún thiêu mà gió thổi có một chút đã bệnh rồi.
Hắn cười cười đáp chỉ đoán vậy thôi rồi lại quay sang lo lắng hỏi nó sao lại ngồi ở đây một mình vào buổi tối, thật không sợ kẻ xấu ăn hiếp hay sao. Nó lại lườm hắn một cái bảo làm gì có ai dám ăn hiếp nó ngoại trừ hắn. Hắn tròn mắt vờ như không biết hỏi hắn ăn hiếp nó lúc nào chứ, nó phồng má kênh mặt nói hồi trước lúc hắn mới chuyển chỗ ngồi kế nó đã bắt đầu ăn hiếp nó rồi. Hắn phì cười rồi xoay người nhìn dòng kênh đang phản chiếu những ánh đèn lấp lánh, suy nghĩ một lát rồi đáp:
- Đúng là lúc trước tao ghét mày thật, nhưng mà bây giờ thì.. bây giờ thì hết rồi.
Đoạn hắn ngập ngừng tim nó như muốn nhảy ra ngoài, nó cứ nhìn hắn không rời mắt, cứ mong hắn cũng có ý gì đó với nó, cho đến khi hắn nói hết câu thì cũng coi như hắn đã trả lời đúng ý nó. Nó thầm vui trong lòng mà mỉm cười cùng con ngươi dao động, nó hít một hơi sâu lấy dũng khí quay sang hỏi hắn có phải lúc trước ghét nhưng bây giờ hết rồi, có phải là thích hay không?
Thấy hắn tỏ vẻ đầy ngạc nhiên nhìn nó, nó đột nhiên lại sợ hắn sẽ nói gì đó không hay nên cúi đầu xuống không dám nhìn hắn. Chợt nó nghe được âm thanh từ trong cổ họng hắn một tiếng "ừm", con ngươi ngày càng dao động nhanh hơn, con tim không ngừng loạn nhịp, ánh mắt phút chốc ngước lên chạm đến hắn. Niềm vui sướng không gì tả nỗi lúc này của nó chợt vụt tắt chỉ vì một câu nói:
- Tao thích mày, thích như một người bạn vậy!
Hắn quay sang nhìn nó, thấy nó không nói gì liền vội đứng dậy, bỏ hai tay vào túi nói với nó nên về thôi, cũng đã muộn lắm rồi. Nó vẫn ngồi đó, như có một luồng hơi nóng chạy xộc từ mũi lên hai mắt, cảm thấy cay cay, phút chốc hai mắt đã ngấn lệ. Đây là cảm giác gì đây, hụt hẫng chăng, hay là tan nát con tim, sao lại có thể như vậy chứ, hắn thích nó như một người bạn sao, hắn có đang đùa với nó không vậy. Mọi cảm xúc hụt hẫng, bất an, đau lòng đều như vỡ òa, nó ngồi thừ ra đất mặc cho hắn có kêu cỡ nào cũng không chịu đứng dậy. Rất muốn khóc nhưng mà nó là ai chứ, Hàn Tuyết nó trước giờ chưa từng khóc trước mặt ai, bất kể là người thân hay là bạn bè, nếu bây giờ nó khóc trước mặt hắn có phải là quá mất mặt rồi hay không. Cố kiềm nén lại cảm xúc, nhanh tay lau đi những giọt nước mắt, không để cho chúng lăn dài trên má được.
Hắn tiến gần đỡ nó dậy, có ý muốn đưa nó về nhà nhưng lại bị nó hất tay ra nói nó không cần hắn đưa về, nó có chân, tự mình đi về là được. Nhưng hắn không đồng ý, con gái giữa đêm khuya đi về một mình rất nguy hiểm, vả lại nó là bạn của hắn, sao hắn có thể để nó đi về một mình được cơ chứ. Hắn một mực đòi đưa nó về, nó nghĩ hắn không thích nó thì đối xử tốt với nó làm gì chứ, thì ra trước giờ hắn chỉ xem nó là bạn tốt, ngoài ra chẳng có ý gì với nó. Nhất thời bực tức mà quát:
- Mày có thôi ngay cái việc đối tốt với tao hay không?
Hắn nhăn mặt khó hiểu hỏi sao nó lại nói như vậy, có phải gió lạnh quá rồi nên nó bị trúng gió ăn nói bậy bạ hay không. Nó tức giận nói hắn không cần phải lo, bây giờ nó chỉ muốn được một mình. Hắn dứt khoát không chịu mà đòi đưa nó về, nó hết cách đành đồng ý nhưng với điều kiện là hắn phải đi sau lưng nó, cách nó ba mét. Hắn vì lo cho sự an toàn của nó nên đồng ý ngay.
Con đường từ bờ kênh đến nhà nó cũng không xa, nhưng sao hôm nay nó thấy xa thế này, đi mãi mà chưa đến nhà. Cố không khóc, nhưng sao nước mắt cứ tuôn ra, nó thật sự không muốn người khác thấy mình yếu đuối như vậy. Từ nhỏ, mẹ nó đã bỏ cha con nó mà đi, để lại cho cha con nó một khoản nợ lớn, nó phải học cách kiên cường từ đó, và cố gắng đi làm thêm để trả nợ giúp cha. Thật may, cha con nó đã trả hết nợ từ hai năm trước. Nó càng ngày càng trở nên trầm đi, không còn hòa đồng vui vẻ như trước nhưng chính hắn là người đã khiến nó vực dậy, khiến nó lại vui vẻ như xưa. Vậy mà vài phút trước hắn lại nói thích nó như một người bạn, câu nói vô tâm ấy đã khiến tim nó đau nhói như vỡ ra từng mảnh.
Cứ thế nước mắt cứ tuôn dài mãi, nó cứ dụi dụi mắt, khiến đôi mắt đỏ hoe vì sưng lên. Bỗng hắn gọi lại:
- Ê, đến nhà mày rồi, đi đâu nữa vậy?
Nó lùi lại đi vào nhà, cúi mặt xuống để cho mái tóc đen dài của nó che khuất đi gương mặt lem luốc ấy, không để cho hắn thấy. Nó đóng sầm cửa và đi thẳng một mạch lên lầu để lại hắn đứng bâng quơ trước cửa. Dường như hắn không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với nó, hắn lưu luyến nhìn cánh cửa, rồi ra xa nhìn lên cửa sổ trên phòng nó. Đợi một lúc lâu không thấy nó tắt đèn liền nhắn tin dặn nó nên đi ngủ sớm, nếu không hắn sẽ lo lắng. Không thấy nó hồi âm, hắn đành bất lực lê bước trở về nhà.
Còn riêng nó thì cứ ngồi ngay ngạnh giường mà khóc, khóc nức nở như một đứa trẻ bị mẹ đánh đòn vậy. Khóc một hồi thì nó nghĩ tại sao mình phải khóc chứ, mình yếu đuối như vậy thì làm được gì, không được, không được khóc, phải mạnh mẽ lên. Hắn chưa thích mình thì mình phải cố gắng làm sao để hắn thích mình chứ. Nó đứng dậy ngước mặt lên, nắm tay cuộn lại thành đấm, gương mặt kiên quyết nói nhất định ngày mai nó sẽ thay đổi, sẽ tìm cách khiến hắn phải thích nó nhưng rồi lại ngã lăn ra giường mà ngủ vì quá mệt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận