Giờ ra chơi tại trường chuyên The First…
Đại Phong nắm tay Ngọc Diệp ra hành lang.
"Sao mấy hôm nay anh không gặp được em vậy?
"Sao em dám làm phiền thiếu gia Đại Phong của các cô gái khác, bộ anh không biết cô bạn gái cũ của anh đến làm phiền em hết lần này đến lần khác sao?"
Đại Phong thả lỏng tay Ngọc Diệp ra nhưng vẫn nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô không rời, anh dường như hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Là Diễm My, cô ta làm gì em?"
"Anh biết rõ khi em đồng ý hẹn hò với anh thì em sẽ bị như thế mà, anh không những không bảo vệ em mà còn để người khác bắt nạt em..."
Mắt Ngọc Diệp buồn lại, mặt xụ xuống như nén nhiều ấm ức...Đại Phong thấy vậy nên không kiềm được tức giận, anh không bao giờ muốn chuyện này xảy ra, anh yêu Ngọc Diệp, yêu rất nhiều, vì sự xuất hiện của Ngọc Diệp mà làm các fan nữ của Đại Phong phải ghen tức bao nhiêu.
Nắm chặt bàn tay ấy, anh nhìn thẳng vào mắt người anh yêu: "Chuyện này anh sẽ lo, xin lỗi em, anh biết mình phải xử lí chuyện này thế nào, em yên tâm đi..."
"Anh phải chứng minh bằng hành động, lời nói xin lỗi đó không mang đến cho em sự bình yên đâu, như thế em mới biết anh yêu em đến đâu..."
Đại Phong gật đầu mỉm cười làm dịu lòng Ngọc Diệp, thật ra Ngọc Diệp chẳng hiền từ gì cả, ai cho cô cái gì cô trả lại cái đó, rất sòng phẳng, nên tin chắc chẳng ai đụn đến được Ngọc Diệp, chỉ là tính nũng nịu của Ngọc Diệp không thể bỏ, nhất là khi trước Đại Phong, người lo cho cô từ A đến Z.
"Yêu em đến đâu thì em phải là người biết rõ nhất mới đúng, phải không Ngọc Diệp?
"Để coi anh chứng minh bằng cách nào?
Còn Tiểu Quỳnh, thở dài than vãn cho số phận hẩm hiu, vào lớp ngồi lì một chỗ bực tức không thể nào toát ra được. Quốc Bảo thấy vậy nên đến gần hỏi thăm, không dám nói nhiều vì Quốc Bảo hiểu tính tình Tiểu Quỳnh mà, quá ư là ngang bướm.
"Bạn sao vậy? Ở nhà xảy ra chuyện gì hả?"
"Bạn nghĩ mình giống như người già không? Khoảng hai mươi tuổi?" Cô chỉ thẳng vào mặt mình, nó đã đỏ bừng vì cơn giận.
"Gì mà hai mươi, bạn mới mười bảy thôi mà..."
Muốn tìm người tâm sự cũng phải tùy, Quốc Bảo quá khờ, không phải có ý nói anh chàng này ngu ngốc mà là anh quá thật thà, nói với Quốc Bảo chẳng thà tìm khúc gỗ tâm sự thì tốt hơn.
"Thôi không có gì..."
Hôm nay Thiên Nghi về một mình, vừa dắt xe ra khỏi trường đã gặp Đăng Khôi – Người cùng Thiên Nghi lớn lên từ nhỏ, cũng gọi là thanh mai trúc mã như người ta thường nói nhưng với Thiên Nghi thì khác, Đăng Khôi là anh trai. Đăng Khôi lái xe máy đời mới theo Thiên Nghi, anh không đi môtô như trước nữa, vì một người rất ghét.
Hai người im lặng khá lâu rồi bắt đầu lên tiếng.
"Khôi chờ ai sao?"
"Đi theo Nghi thì chờ Nghi chứ chờ ai?"
Thiên Nghi bắt đầu ấp úng, cảm giác hoang mang: "Chờ...chờ Nghi sao?"
Con đường về nhà Thiên Nghi khá xa, Thiên Nghi đạp xe thường ngày thì mệt lả mồ hôi nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại chẳng có cảm giác gì cả, chỉ thấy hai tay mình lạnh cóng thôi, sợ hãi không có lí do...
"Dạo này Nghi khỏe không?"
"À khỏe, tất nhiên là khỏe rồi, Nghi thì lúc nào mà chẳng khỏe..."
Thiên Nghi cười lên để phá tan không khí âm u của không gian xung quanh hai người, nụ cười gượng gạo chẳng đâu vào đâu...
"Việc học thế nào? Còn ý định tìm ngựa trắng không?"
Thiên Nghi như bùng nổ, suy nghĩ đưa tới nơron thần kinh phân tích ra hàng vạn lí do, sao Khôi lại hỏi thế, mình biết trả lời sao mới được đây...Sau vài phút phân tích Thiên Nghi vẫn chưa tìm ra câu trả lời.
"Nghi sao vậy?"
"Học vẫn bình thường, rất tốt, mấy người kia cũng tốt luôn, còn Khôi thế nào, định không về nhà hả?"
Đăng Khôi cười, cười trong ánh mắt chứa đầy tâm sự, chắc hẳn Đăng Khôi biết Thiên Nghi đang né tránh câu hỏi của mình, nhưng Đăng Khôi không tiếp tục câu hỏi đó mà chuyển sang đề tài Thiên Nghi vừa nêu.
"Cậu của Khôi không thắng Khôi được đâu, Nghi tin Khôi đi, Khôi sẽ thắng trong cuộc đánh cược này, chiều nay Khôi sẽ cùng đám bạn đi Los Angeles, gặp Nghi để nói lời tạm biệt..."
"Cái gì? Đi xa vậy sao?"
"Ừ, có vấn đề gì hả?"
Thiên Nghi thật sự đang bất ngờ, tự nhiên lại đi đột ngột mà người Đăng Khôi nói lời tạm biệt lại là Thiên Nghi nên Thiên Nghi cảm thấy mình khó chịu.
"Không có, mà sao Khôi lại đi đến tận đó, trốn cậu Khôi đúng không?"
Đăng Khôi lại cười, nụ cười có phần tự nhiên hơn khi nãy, nhìn Thiên Nghi đang chăm chú nhìn đường đi, điều đó làm Đăng Khôi cảm thấy vui, niềm vui và hạnh phúc rất đơn giản chỉ thế thôi.
"Đúng là trốn, nhưng không phải trốn Cậu mà là trốn Nghi..."
Thiên Nghi lại lần nữa bị dọa, không biết trả lời thế nào, Đăng Khôi biết mình vừa làm cho Thiên Nghi hoảng hốt nên cười thành tiếng để Thiên Nghi coi như câu nói lúc nãy là đùa đi.
"Nói đùa thôi, đúng là Khôi đang trốn cậu, nhưng Nghi nhớ, đừng bao giờ quên Khôi, biết không?"
Nhiều dấu thăng, dấu chấm hỏi đang xoay loạn xạ trên não của Thiên Nghi, câu nói cuối cùng của cuộc nói chuyện đó làm Thiên Nghi giật cả mình, nghe rùn rợn làm sao.
Ai cũng biết Đăng Khôi thích Thiên Nghi, nhưng Thiên Nghi vẫn mải mê tìm ngựa trắng, mơ cho riêng mình một bạch mã hoàn hảo nhất, đôi lúc vì như thế làm cuộc sống của Thiên Nghi thật sự rất mệt mỏi nhàm chán. Chuyện Đăng Khôi thích Thiên Nghi, Thiên Nghi chẳng thèm để tâm đến, Thiên Nghi chỉ biết một điều, Lam Linh yêu Đăng Khôi, thứ tình cảm đó không còn là thích mà là yêu, Thiên Nghi biết thế nên cũng không bao giờ muốn bản thân mình là nguyên nhân làm ai đau lòng. Và cũng chính vì Đăng Khôi mà tình cảm bạn bè của Thiên Nghi và Lam Linh có chút vấn đề, tình bạn của họ không bền vững như mọi người nghĩ, ai cũng ích kỉ và Lam Linh cũng thế.
Vừa về tới nhà, Thiên Nghi đã gọi điện thoại cho Lam Linh báo về việc Đăng Khôi sắp đi.
"Nghi nói Đăng Khôi sắp đi nước ngoài sao?"
"Ừ, hay là Linh điện thoại hỏi thăm, gửi lời nhắn gì đó đi, bây giờ Nghi xuống ăn cơm, chiều nay còn đi học nữa."
Lát sau, Lam Linh cầm điện thoại đi qua đi lại trong nhà, hết nằm lăn ra giường rồi lại bật dậy ra hành lang đứng, quyết định cuối cùng là gọi điện, hỏi thăm một câu có chết đâu.
"Alô?"Đăng Khôi bắt máy nhưng không ai lên tiếng ở đầu dây bên kia cả: "Alô, ai thế?"
"Tôi tôi..."
"Linh hả? Gọi cho tôi có chuyện gì không?"
Nghe giọng nói Đăng Khôi làm Lam Linh cảm thấy mình đau khổ, lâu lắm rồi, không gặp, không nghe tiếng nói từ người đó, nước mắt Lam Linh lăn dài trên má, không thể nén lại như sắp vụn vở cả con tim yếu mềm.
"Chỉ là...tôi định..."
"Hả? Có chuyện gì Linh cứ nói đi!"
"Không có gì."
Lam Linh tắt máy đột ngột, ba từ 'không có gì' cũng phát ra một cách đột ngột theo, Lam Linh rất muốn nói chứ, nhớ Đăng Khôi, nhớ rất nhiều hoặc mong Đăng Khôi đi bình an, giữ gìn sức khỏe, nhưng ngược lại ngay lúc ấy, nước mắt quá nghẹn ngào làm Lam Linh không thốt nổi từ nào, tim đau nhói khiến Lam Linh tự nhủ lòng mình nên im lặng, và như thế Lam Linh lại lần nữa đánh mất Đăng Khôi.
Sáng thứ bảy, hôm nay không có kiểm tra môn nào cả, không cần trả bài,...tưởng như đây là ngày bình yên, nhưng Thiên Nghi vừa thức dậy đã phát hiện ngày nguyền rủa của mình là hôm nay, Thiên Nghi không thích những ngày như thế, vô cùng khó chịu. Vào nhà vệ sinh làm hết những việc cần thiết, bước ra khỏi đó, Thiên Nghi khoác vào người bộ đồng phục nữ thật xinh xắn, ngây thơ và đầy nữ tính. Thiên Nghi nhìn vào gương, soi mói gương mặt mình, sao mà lại âm u như thế, không lẻ nào hôm nay lại xảy ra chuyện gì nữa, cô tự hù dọa bản thân mình thường xuyên như thế đó.
Ngược lại với Thiên Nghi, bầu trời hôm nay trong lành làm sao, từng cánh hoa bồ công anh nhẹ nhàng lướt qua trước mặt Thiên Nghi rất nhiều, thoảng qua cả mái tóc dài, nắng ấm áp làm lòng cô rung động, tim loạn nhịp...đánh sai quỹ đạo.
Lớp 11B1A. Phải khó khăn lắm Tiểu Quỳnh mới gồng mình thi hết sức để đủ điểm theo ý bố mình để vào lớp đầu khối B ban A. Mà nói ra, hôm thi phân lớp đó cũng nhờ vận may, giáo viên rất dễ, ngồi kế bạn giỏi, được vào lớp này Tiểu Quỳnh cũng cảm thấy là kì tích, sao bỗng nhiên cô thấy mình thích môn Hóa với Lí làm sao. Nhờ điểm đạt tuyệt đối với bài trắc nghiệm mà Tiểu Quỳnh mới phá kỉ lục hơn mười một năm đến trường, học ở đầu khối.
"Sao hôm nay lên tận đây?"
Thiên Nghi đưa mắt nhìn ngang vào lớp Tiểu Quỳnh .
"Không phải Nghi muốn lên đây đâu, chỉ tình cờ ngang qua thôi, mà Quỳnh nè, bạn Nhật Hoàng đó, có người yêu chưa vậy?"
"Hắn ta hả? Dễ gì có ai yêu, tên khó ưa, nên chắc chưa."
Tiểu Quỳnh nói bằng giọng chua chát, ghét Nhật Hoàng như thế thì Hải Băng và Thiên Nghi phải làm sao, bỗng phát hiện ẩn ý trong câu hỏi của Thiên Nghi, Tiểu Quỳnh giật mình: "Nghi thích hắn ta hả?"
"Không có, làm gì có, thôi Nghi về lớp bye bye..."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận