Thiên Nghi cười rất tươi, vừa đi vừa mỉm cười, điều này làm Tiểu Quỳnh nghi ngờ nhưng không xác thực nên Tiểu Quỳnh không nói làm gì.
Lớp Tiểu Quỳnh ở lầu hai, trường LB mỗi lần ra chơi là đông nghẹt người, Thiên Nghi đành đi cầu thang sau của trường, do cầu thang đó là đường vòng nên ít ai đi, gần lớp Thiên Nghi hơn, và lí do đơn giản là vì trong lòng Thiên Nghi cảm thấy bình yên với không gian tĩnh lặng phía sau này.
"Chưa có người yêu..."
Niềm hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt của Thiên Nghi, cuối cùng ngựa trắng tình yêu của cô cũng xuất hiện rồi, không cần mỏi mòn chờ đợi những gì xa xôi, mà đây, tình yêu đang chờ Thiên Nghi ngay trước mắt.
Đang mải mê suy nghĩ, đang hạnh phúc đắm chìm, Thiên Nghi chăm chú nhìn xuống từng bậc cầu thang, đột ngột một hình ảnh đập vào mắt Thiên Nghi, một đôi giày đen huyền bí, Thiên Nghi vội nghĩ chắc nó thuộc hàng fashion, trông sang trọng thế cơ mà. Thiên Nghi dần dần ngước mặt lên, người con trai đó như một vị hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích, cũng khá giống với nam nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết Thiên Nghi mới đọc xong. Anh trắng, không phải trắng như diễn viên Hàn Quốc, mà với người Việt da vàng thì anh là chuẩn quá rồi, mái tóc đen không lẫn chút tạp chất, mái trước trán dài nhưng chẳng che nổi đôi mắt cuốn hút kia, ánh mắt của sự quyến rũ và huyền bí...Đây là ai? Câu hỏi nhanh chóng hiện lên trên trán Thiên Nghi, tại sao lại chặn đường mình, anh ta đẹp trai quá, y như hoàng tử vậy, sao mà đẹp trai quá thế?...Rất nhiều câu nghi vấn, hàng ngàn câu chấm hỏi xoay quanh đầu Thiên Nghi, Thiên Nghi vẫn chăm chăm nhìn anh chàng kia.
"Nhìn gì?"
Thiên Nghi thật sự bị cuốn rồi, vừa nói anh vừa nhẹ mỉm cười, Thiên Nghi tự biết anh cười rất rất đáng yêu, lộ hàm răng trắng như bông, đặc biệt anh có răng khểnh, điều này làm nụ cười của anh càng dễ dàng làm đắm bao người. Bỏ ngay cái bộ mặt mê trai ngay tức thì, sau đôi lát đấu tranh nội tâm, rốt cuộc Thiên Nghi nhận ra, mình có ngựa trắng rồi.
"Không có gì!"
Đẹp nhưng mình chẳng cần, Nghi thiên tài này có ngựa trắng rồi chứ bộ.
Ý tưởng đó đánh thức suy nghĩ tức thời khi nãy, Thiên Nghi chẳng quan tâm nữa, anh đẹp trai kệ anh, tôi lại về lớp.
Thế là Thiên Nghi quay mặt thẳng lại, không nhìn anh nữa và đi thôi. Chưa kịp bước khỏi người anh thì một bàn tay vội nắm lấy khuỷu tay Thiên Nghi, kéo cô ấy ngược về đứng trước anh.
"Chưa nói chuyện mà định đi đâu?"
Đúng là sức con trai rất mạnh, kéo Thiên Nghi như thế mà anh vẫn có thể giữ nguyên tư thế chẳng hề choáng tí nào. Còn Thiên Nghi kìa, mất thăng bằng ngay lập tức, ngã nhào nhém tí đập đầu xuống cầu thang, nhưng không phải vậy, bàn tay anh đã giữ được eo cô, ôm ngang đó và giữ cô ngay bên anh. Hai cơ thể trong phút chốc chạm vào nhau, Thiên Nghi mở to mắt nhìn anh, anh thì không phản ứng gì cả, không buồn không vui, ai như Thiên Nghi mặt mũi như quả cà chua chín. Thế cũng phải thôi, từ nhỏ có thằng con trai nào dám ôm Thiên Nghi như vậy đâu.
"Bỏ...bỏ ra coi!"
Thiên Nghi nhanh chóng xô anh ra, thoát khỏi sự ức chế lúc đó, hít sâu vào và lấy bình tĩnh. Mắt chẳng dám nhìn anh nữa, cúi xuống đất và hiện rõ sự lúng túng. Đến bây giờ anh mới cười, nhìn thấy Thiên Nghi vậy anh lại muốn cười và cười ngay trước con người đang lúng túng đến sắp điên lên kia.
"Ê! Bạn là tên biến thái hả? Bị vậy còn cười?"
Bị vậy không cười thì làm gì mới cười. Ẩn ý trong mắt anh đã nêu rõ điều đó. Nhưng vì nể mặt lần đầu tiên chính thức gặp mặt, anh ngừng cười, nhún vai nhìn Thiên Nghi bằng ánh mắt vô tội.
"Sorry, chỉ định đỡ, ai ngờ bạn nhào đến tôi như thế."
"Cái tên này...dám.."
Câu nói của Thiên Nghi bị đâm ngang trước hành động của anh, anh lấy trong túi ra một tấm thiệp màu đỏ rất xinh, đưa ra trước Thiên Nghi.
"Cầm lấy đi!"
"Gì đây?"
"Thư tình!"
"Hả?"
Hai từ thư tình khiến Thiên Nghi như bị té xuống dưới hồ nước toàn đá lạnh, như bị bay lên Bắc Cực sống với mấy con hải cẩu, chim cánh cụt,...Thiên Nghi choáng rồi, đây là lần đầu tiên có người đưa thư tình cho mà, sao không thế được, bao giờ Thiên Nghi cũng khát khao, ước ao, hy vọng rằng tình yêu của mình sẽ bắt đầu từ bức thư tình viết bằng tay của ngựa trắng, và mới hôm qua thôi, Thiên Nghi nghĩ sẽ có ngày Nhật Hoàng tặng thư tình cho mình. Bây giờ Thiên Nghi rất rối, rõ ràng trên thư có ghi ba từ rất rõ 'I LOVE YOU'.
"Cầm đi, tôi mỏi tay lắm rồi, nghĩ gì mà lâu kinh khủng?"
Anh lên tiếng, Thiên Nghi giật mình, hồi hộp, đưa mắt chiếu một góc cực chính xác xuống bức thư tình nằm vỏn vẹn trên tay anh.
"Thư tình?"
"Ừ, cầm đi!"
Thiên Nghi chưa định thần thì anh đã đặt nó vào tay cô, cô vẫn nhìn vào bức thư đó, thư tình của mình, thư tình đầu tiên trong mười bảy năm qua, đôi lát tự kỉ, Thiên Nghi chẳng nói lên lời.
"Này, nhờ bạn đưa tận tay Hồng Ngân."
"Hồng Ngân?" Cô trố mắt ra nhìn người vừa nói câu đó.
"Ừm, chứ bạn nghĩ tôi đưa cho bạn sao?"
Anh gật đầu và phán câu làm tổn thương lòng tự trọng của hoa sen kia, Hồng Ngân là hoa hồng, Thiên Nghi nghĩ bản thân chỉ là hoa sen lúc nào cũng đầy bùn đất, hôm nay Thiên Nghi càng hiểu rõ điều đó. Hóa ra từ thiên đường rơi xuống địa ngục chỉ cần một bước thôi.
Bình tĩnh, Thiên Nghi chẳng để ai biết mình đang bức xúc đến cỡ nào. Cô phải bình tĩnh, không để sụp đổ ngay lúc này được.
"Đương nhiên tôi chẳng nghĩ thế, từ đầu tôi đã biết cái này của ai rồi mà."
Anh tiếp tục cười mỉa mai, gật nhẹ đầu như hiểu ý Thiên Nghi: "Thế à? Vậy nhờ hết vào bạn..."
Anh bước đi lên cầu thang, Thiên Nghi nơi đây cầm bức thư mà muốn khóc cho ý nghĩ điên khùng của mình khi nãy. Nghe hết tiếng bước chân, Thiên Nghi mới can đảm quay lại, nhìn lên trên và thét lớn.
"Đồ cái tên khó ưa..."
Thiên Nghi đâu biết, anh chưa rời khỏi đó, vẫn đứng ở trên lầu nhìn theo cô mỉm cười nhiều ngụ ý.
Ra chơi, Thiên Nghi đem chuyện mất mặt đó kể cho Hải Băng nghe, Hải Băng không phản ứng gì ngoài việc cười liên tục, đến mặt mũi cũng đỏ cả lên mà vẫn không thể nhịn được cười.
"Nghi ham hố quá à, nghĩ sao mà suy diễn đó là thư tình của Nghi vậy?"
Mặt Thiên Nghi đỏ bừng lên, đúng là cô điên khùng thật mới nghĩ đó là thư tình của mình.
"Chỉ tại lúc đó đột ngột quá không kịp phân tích, Băng nghĩ Nghi muốn thế lắm hả? Đừng để Nghi gặp tên đó lần hai, nếu không ..."
Thiên Nghi im lặng không biết sẽ làm gì khi gặp lại anh chàng khi nãy, Hải Băng đã lên tiếng.
"Trốn không dám gặp chứ gì..."
"Mất mặt quá đi!"
Thiên Nghi gụt mặt xuống bàn để giấu đi khuôn mặt không còn bề dày, lòng tự trọng bị tổn thương, trong khi đó Hải Băng lại cười không ngớt.
Hôm nay nhà Lam Linh làm tổng vệ sinh, dọn dẹp lại và bỏ những thứ không cần thiết, từ trong hộp bàn, quyển nhật kí của hồi còn là học sinh lớp năm, đọc xong Lam Linh mới cảm thấy mình sến tệ hại, từ cuối trang của quyển nhật kí, một tấm ảnh của Lam Linh và Đăng Khôi rơi ra, đó là năm vừa hoàn thành bậc tiểu học, ngày tốt nghiệp cậu của Đăng Khôi đã chụp cho hai người. Nhìn Đăng Khôi lúc đó thật hồn nhiên, Lam Linh cũng thế, họ không lo không nghĩ chẳng cần bận tâm đến mọi việc sầu muộn.
Bỗng nghĩ tới đó, Lam Linh lại buồn bã thở dài, không lẻ bản thân mình không bao giờ có hạnh phúc, Lam Linh rất nhạy khóc, dễ khóc và dễ cười, giờ đây, Lam Linh lại khóc, nước mắt muốn rửa trôi mọi thứ, đôi lúc Lam Linh nghĩ mình nên quên Đăng Khôi đi, tình cảm đơn phương không kết quả ấy ôm ấp gần ấy năm mà vẫn thế thôi.
"Bao giờ tôi mới được cái quyền hạnh phúc khi không có Khôi đây hả?"
Chiều nay, Ngọc Diệp được nghỉ nên ghé qua nhà Thiên Nghi chơi.
"Ê Nghi, nghe kể chuyện hôm nay rồi, vui quá vậy?"
Lại nhắc chuyện đó, bộ tin xấu truyền đi với tốc độ cao thế sao?
"Mỉa mai bạn bè như thế sẽ có ngày bị quả báo đó..."
Ngọc Diệp ngồi xoa đầu con Boo đang nằm ngủ mê man chẳng biết trời đất, Thiên Nghi thì ngồi mà nhặt rau mỏi cả tay cho con nhỏ bạn tiểu thư ăn.
"Sao khi trước không qua The First học?"
"Không thích là không qua, ở đó phiền lắm, cả nhóm bốn đứa đã học bên LB, tự nhiên Diệp qua đó học."
"Nhờ vậy Diệp mới biết anh Phong."
"Bộ anh Phong chưa đủ tốt với Diệp hả?"
Ngọc Diệp ngạc nhiên nhìn Thiên Nghi: "Anh Đại Phong là chuẩn quá rồi, nhà giàu đẹp trai học giỏi, không chê vào đâu được, với lại Diệp muốn gì anh ấy cũng đồng ý…Mà sao Nghi hỏi thế?"
Thiên Nghi ngừng tay không nhặt rau nữa, nhìn Ngọc Diệp có ý nhắc nhở, vì là bạn nên Thiên Nghi mới làm thế chứ gặp người ngoài thì cô sẽ mặc kệ không nói đến làm gì rồi.
"Vì Nghi thấy dường như Diệp chưa thật sự đối xử tốt với anh ấy, trước giờ Diệp vẫn thế, hẹn hò với ai cũng chẳng thật lòng.
"Ai thật lòng thì sẽ khổ, bị một lần nên sợ lắm rồi…" Ngọc Diệp cũng buồn theo, ánh mắt xa xăm hướng về một góc tối vô định phía xa, không gian không thể không ngưng đọng.
"Nhưng Nghi nghĩ lần này, anh Đại Phong là thật lòng với Diệp đó, đừng đối xử tệ với anh ấy, Diệp sẽ hối hận…"
Ngọc Diệp ở đó tới gần bảy giờ tối thì lái xe về, cô Lan và bé Nun cũng vừa từ bên nội của Nun về. Dượng Nguyên của Thiên Nghi ít khi ở nhà, lần nào chuyến công tác cũng kéo dài, có khi một tháng ở nhà chỉ một ngày duy nhất, thế mà tình cảm vợ chồng của họ vẫn bền như keo. Dượng làm trong một công ty nước ngoài, còn cô Lan là quản lí trong nhà hàng White của cậu ruột Đăng Khôi.
Tối nay trèo lên giường, Thiên Nghi chẳng thể nào chợp mắt, phần bực tức vụ thư tình, phần khác nhớ Nhật Hoàng, nhưng lúc đó, tức nhiều hơn nhớ.
"Cái tên hồi sáng mình gặp ở đâu rồi thì phải, rốt cuộc gặp ở đâu?"
Những suy nghĩ ấy liên tiếp đánh nào não Thiên Nghi và từ từ màn mi đóng dần.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận