Thứ hai tuần sau, vẫn như thường lệ Thiên Nghi đến trường, ngồi vào bàn và xô cây kẹo mút qua bên bàn bên kia. Từ ngày đầu bước chân vào lớp mười một, cây kẹo ấy đã xuất hiện, ngay lúc đó Thiên Nghi đã không thể không khỏi hồi hộp, lo âu,... nhiều cảm xúc xen lẫn. Đôi khi ngồi nhìn cây kẹo tự kỉ, lỡ như cái này là do ai đó yêu thầm mình tặng thì sao? Và kết quả là cây kẹo đó không phải của Thiên Nghi mà tặng cho cô hot girl bên cạnh – Hồng Ngân. Hồng Ngân nổi tiếng xinh nhất toàn khối, Thiên Nghi với Hồng Ngân ngồi cùng bàn, đôi lúc Thiên Nghi tưởng tượng mình là hoa sen đang cắm cạnh cây hoa hồng thật rực rỡ, trong khi Thiên Nghi bình thường đơn giản bao nhiêu thì Hồng Ngân lại nổi bật và điệu đà bấy nhiêu.
"Nghi à, nhớ chỉ bài mình đó nhớ nhe...?"
"Không!"
"Sao lại không, chỉ bài mình đi mà, lần này thôi, không có lần hai đâu..." Người bên cạnh túm lấy tay Thiên Nghi rồi ra sức nài nỉ.
"Ừ, lần này là bao nhiêu rồi biết không mà dám nói không có lần hai hả?"
Hồng Ngân không phải là người xấu, cũng không gọi là chảnh chọe như biệt danh do các cô bạn lớp khác đặt, chỉ là do từ nhỏ được nuông chiều nên tính tình có chút tiểu thư. Đối với Thiên Nghi thì khác, Hồng Ngân vui vẻ và hòa đồng, không phải vì Thiên Nghi hay chỉ bài cho Hồng Ngân lúc kiểm tra mà vì Hồng Ngân thật sự xem trọng Thiên Nghi và cả lời nói của Thiên Nghi. Đáng lẻ hn đã học ở ban B, nhưng không biết vì gia đình hay lí do gì mà với sức ảnh hưởng quậy phá của cô nàng mà được xếp ngay vào lớp đầu tiên của khối D ban A.
"Mình nói với Nghi rồi mà, tại mấy đứa hôm qua rủ mình đi...đi..." Biết là lỡ miệng nên hn lấy tay tự giữ chặt lấy miệng mình.
"Đi đâu? Lại đánh nhau sao tiểu thư? Chị định khiến bố mẹ chị lo chết hả? "
Thiên Nghi thở dài rồi nhìn hn, cô ấy chỉ cười trừ cho qua như mọi khi.
"Không có đánh mà chỉ định cho tụi đó một bài học, nó dám nói xấu mình trước nhiều người, Nghi nghĩ coi sao mình nhịn được? "
"Ngân..." Bó tay rồi, đánh nhau với cho một bài học thì có điểm gì khác?
Còn cây kẹo mút kia, nó không được chủ nhân thật sự nhận, Thiên Nghi ngày nào cũng xử dùm cho Hồng Ngân, không lấy thì phí lắm, bỏ vào thùng rác thì tội nó, qua quá trình suy luận thì Thiên Nghi quyết định nhận lấy đồ chùa dù ai có nói cô mặt dày đi chăng nữa thì vẫn không sợ, vì sự thật mặt Thiên Nghi đã rất dày rồi.
Hôm nay Thiên Nghi về sớm, hí hửng chạy ra nhà giữ xe, bên cạnh chiếc Queen trắng của Thiên Nghi là chiếc xe đạp màu xanh dương thật ấn tượng, rất quen thuộc. Nụ cười trên khóe môi Thiên Nghi nở ra một cách vô cùng tự nhiên, chỉ cần nhìn chiếc xe, nhớ tới ánh mắt người đó thì Thiên Nghi đã có thể cười toe toét cả buổi.
"Cho bạn đó, ngựa xanh mục tiêu của tôi..."
Ngay lập tức trong rổ xe của Nhật Hoàng có ngay cây kẹo mút tí tẹo hương coca, rồi Thiên Nghi vội vàng dắt xe ra về. Tưởng chừng như Nhật Hoàng là ngựa trắng mình tìm, Thiên Nghi mãi mê đắm mình trong sự tìm kiếm vô định, bắt đầu rung động, dõi mắt và có tình cảm với anh ấy...Bùi Ngô Nhật Hoàng.
Đến tiết năm, Hải Băng đứng trước cổng trường đợi, Thiên Nghi về rồi, Hải Băng lại không biết đạp xe một mình nên đứng đợi Lâm An. Gần nữa tiếng rồi mà bóng dáng của Lâm An không thấy. Đành nhấc máy lên gọi cho chị mình.
"Chị à, chị đâu rồi, em đợi chị gần nữa tiếng rồi đó"
"Chị về nhà nãy giờ, em có gian Thiên Nghi về đi, hôm nay chị có việc nên không đợi em được."
"Không đợi được? Sao có thể như thế? Chị có biết em..."
Tút...tút...tút...chắc hẳn ai cũng ghét cái âm thanh vô tình ấy, chưa nói dứt lời mà chị gái đã tắt máy nhẫn tâm. Bề ngoài ai cũng thấy Hải Băng rất mềm yếu nhưng thật chất cô ấy đã cố gắng kìm nén tất cả cảm xúc của mình, bao nhiêu uất ức cũng đều không biểu hiện ra ngoài, vì Hải Băng muốn mình thật mạnh mẽ, mạnh mẽ để đối mặt với mọi thứ và mạnh mẽ để có thể đi trên con đường nghệ thuật mà mình khao khát từ lúc còn là một cô bé sáu tuổi. Nhưng trong tình hình lúc này thì khó có ai không tức giận, mình là người bị bỏ rơi mà người bỏ rơi mình lại là chính chị ruột mới là khó chịu.
"Thật ra mình có phải là em gái của chị ấy không vậy?"
"Hải Băng!"
Người bị Hải Băng dán vào lá bùa tình yêu, Nhật Hoàng dắt xe đến gần, một bạn gái giờ này không về mà đứng trước cổng trong khi trời thì nắng gay gắt, gương mặt thì chẳng có tí mùa xuân nào. Nên một chàng trai ga lăng như Nhật Hoàng phải đến hỏi thôi.
"Chào..."
Hải Băng nhìn Nhật Hoàng với đôi mắt ngây thơ ấy, giọng nói dịu dàng trầm ấm kia không ai khác mà là Nhật Hoàng, là chàng trai với tên Bùi Ngô Nhật Hoàng.
"Lau nước mắt hết đi..."
Nhật Hoàng lấy trong túi ra khăn giấy đưa ngay trước mặt Hải Băng. Hải Băng không còn sự tủi khổ khi chị bỏ mình lại, giờ đây sự quan tâm không lí do của Nhật Hoàng làm Hải Băng cảm thấy bình yên.
"Cảm ơn bạn, không cần đâu..."
"Tôi nói mà không nghe sao?"
Nhật Hoàng mỉm cười, lại nụ cười như hàng vạn bông hoa mặt trời ấy, làm Thiên Nghi rung động, làm Hải Băng hạnh phúc. Nhật Hoàng quả thật rất đa tình...Sự ga lăng biểu hiện ngay cái hành động bỏ qua lời nói của Hải Băng mà tự tay lau nước mắt nước mắt cho cô ấy. Vừa lau anh ấy còn tự mình nói rất tự nhiên: "Tôi không thích nhìn thấy cảnh con gái khóc trước tôi tí nào...nên bạn đừng khóc nữa, tôi đưa về nhà..."
Sự ưu phiền do cuộc sống đang tồn tại nơi Hải Băng đã không còn, Nhật Hoàng như ánh nắng mang đến cho tâm hồn Hải Băng nhiều ánh sáng diệu kì.
"Có phải lại bắt tôi mua kẹo trả ơn?"
Nhật Hoàng phì cười, Hải Băng thật ngốc, nhưng chính cái ngốc nghếch ấy mới làm anh cười, Hải Băng cũng cười.
"Chiều nay Băng đi học mà, định đứng đây thật sao? Không sợ nắng hả?"
"Bạn đúng là..."
Hải Băng cười rất tươi, không còn bất cứ niềm đau, muộn phiền, nụ cười của Hải Băng thật đẹp, họ đứng lặng nhìn nhau, cùng mỉm cười và cảm nhận thứ gì đó từ tạo hóa cho họ.
Hải Băng ngồi sau lưng Nhật Hoàng, không dám chạm tay vào lưng cậu ấy, chỉ biết thẹn thùng nói bốn từ.
"Cảm ơn Nhật Hoàng..."
"Sao biết tên tôi?
"Phù hiệu của bạn đó...với lại nhà bạn gần nhà tôi mà..."
Chuyện này cũng không giấu được Hải Băng, Hải Băng tinh tế về mọi việc, anh hàng xóm mới chuyển lại ở cách đối diện nhà mình một căn mà sao không biết được, việc này Nhật Hoàng định giấu nhưng bị cô phát hiện mất rồi.
"À, giới thiệu với Băng luôn, tên của tôi là Bùi Ngô Nhật Hoàng, chắc Băng chưa biết rõ gì về tôi đâu đúng không?"
"Bạn mới chuyển về sao?"
"Ừm, tôi từ thành phố C chuyển về đây học, bố mẹ tôi còn ở đó nên thuê cho tôi căn hộ, nào ngờ lại chung một khu với Băng."
Nhật Hoàng nói chuyện vô cùng tự nhiên, tự giới thiệu về bản thân như muốn Hải Băng hiểu rõ về mình hơn.
"Nếu vậy thì quê bạn ở thành phố C luôn sao?"
"Ừm bạn có muốn nghe giọng chuẩn từ quê của tôi không?"
Hải Băng gật đầu lia lịa: "Tất nhiên rồi, bạn nói đi..."
"A ha...Băng ..nặng thật đó..."
Hải Băng ngay lập tức bật cười, nghe Nhật Hoàng nói giọng đó thật sự rất dễ thương, vẫn âm thanh trầm ấm, không ngờ Nhật Hoàng lại biết nói cả hai giọng của hai miền mà ngược lại còn rất hay…
"Tôi không nặng thế đâu…"
Con đường ngắn hơn, nắng bớt gay gắt hơn vì cuộc nói chuyện ấy cứ kéo dài cho đến hết con đường…Hải Băng bắt đầu mối tình thời áo trắng từ đó…
Còn Thiên Nghi, về tới nhà đã bay thẳng lên phòng ôm cái laptop vào lòng, ngồi trên giường vừa để ly sữa bên bàn vừa gặm ổ bánh mì bơ thật ngon…Bùi Ngô Nhật Hoàng, cái tên ấn tượng với Thiên Nghi, đều trước tiên Thiên Nghi làm là điều tra về cậu ấy.
"Ôi trời ơi!!!...Có cần nổi trội đến mức độ này không?
Thông tin từ mạng của trường LB cho biết, anh, Bùi Ngô Nhật Hoàng, một học sinh xuất sắc vừa từ thành phố C chuyển về, điểm trung bình các môn là 9.8, riêng môn văn chín chấm. Một thành tích tuyệt vời, cực chuẩn với học sinh toàn khối cũng như toàn trường…Thiên Nghi nhìn màn hình không rời mắt, nụ cười sâu thẳm trên đôi môi hồng không khép được, niềm hạnh phúc phát ra từ sâu trong đôi mắt, tia sáng của tình yêu đang dần chiếm hữu trong tâm trí người con gái này…
"Nhật Hoàng, ngựa trắng của tôi… cuối cùng bạn chịu xuất hiện rồi, cảm ơn vì đã chịu xuất hiện trong cuộc đời tôi…"
Cô ngã mình xuống giường nhìn lên trần nhà rồi tự cười, càng nghĩ thì càng cười, cười mỗi lúc một tươi.
Cái tên bốn chữ ấy dai dẳn đeo theo Thiên Nghi cả trong giấc mơ, chưa bao giờ có một nam sinh nào giỏi như thế xuất hiện trong cuộc sống thật của Thiên Nghi, Thiên Nghi chỉ gặp các vị bạch mã trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn, vậy mà hôm nay, lời cầu nguyện của Thiên Nghi cũng thành hiện thực…
Nhà họ Lý…mọi chuyện bắt đầu rối loạn.
"Trời ơi bố mẹ đang nói cái gì vậy? "
Tiếng Tiểu Quỳnh quát thật lớn, âm thanh vang vọng cả căn nhà rộng lớn, không khí ngột ngạt khi ông Lý bắt đầu lên tiếng.
"Bố đang nói chuyện nghiêm túc với con đó, quát lên cái gì hả? Khoảng một tháng sau nó sẽ về đây, con lo mà chuẩn bị đi."
Tiểu Quỳnh không thể cãi lời bố mình đành quay sang nhìn bà Lý.
"Mẹ à, đừng nói mẹ cũng tán thành chuyện này nhe, không được đâu…" Ánh mắt van xin vô tội vạ không ai thèm để ý, bà Lý cũng thế, giờ phút này im lặng là trên hết, bà Lý là người vợ, người mẹ đảm đan nhưng chuyện trong nhà bà chưa khi nào xen vào.
"Mẹ không biết, chuyện này của bố con mà, hỏi mẹ làm gì? "
"Không thể chấp nhận được, con sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện này, thời đại như thế mà còn chuyện đính hôn kiểu phong kiến điên khùng đó hả? Con đang là học sinh phổ thông đó…"
Ông Lý bỏ tờ báo xuống nhìn Tiểu Quỳnh hằn học, giọng nghiêm nghị không có gì nhân nhượng trước những lí lẻ của con gái.
"Bố đâu bắt hai đứa đám cưới ngay lúc này, chỉ nói cho con chuẩn bị thôi, rồi chuyện cưới sinh thì đợi gặp đi rồi tín."
Bà Lý hiền từ cười dịu dàng, nắm nhẹ tay Tiểu Quỳnh: "Tiểu Quỳnh, nghe lời bố con đi, nghe nói con trai nhà đó giỏi lắm, tốt nghiệp mười hai xong là nhận học bổng du học ngay, bây giờ kiếm đâu ra chàng trai như thế?"
"Con không biết, ai giỏi thì kệ họ, con sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện vô lí này…Không! Không! Và mãi mãi cũng không…"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận