- Trang Chủ
- Ngôn tình
- Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?
- Chương 152: Em sẽ là hoa bồ công anh để bay theo gió tìm anh về (17)
Anh lại nhìn về Thiên Nghi ngồi bên giường mình: "Anh không đồng ý."
Tuấn Nguyên mang một ít nước bước vào, trông Thiên Nghi vẫn nắm tay Hoàng Khang, anh chỉ biết thở dài: "Hoàng Khang...Nếu bây giờ có ai cầu hôn tao, tao sẽ đồng ý ngay. Huống hồ Thiên Nghi cầu hôn mày từ sáng đến giờ rồi, mày không mệt tao nghe cũng mệt đấy."
Ngọc Diệp ngồi bật dậy: "Tuấn Nguyên...Hồng Ngân còn ở dưới nhà ăn đúng không? Chúng ta xuống kiếm gì ăn đi."
Hai người đó rời khỏi, không gian trong phòng như những sợi chun đang bị căng dãn ra.
"Anh từ chối thế hả? Em mất mặt lắm đó, mọi người ai cũng nói em mặt dày cứ ngồi đây cầu hôn anh, anh không cảm động tí nào sao?"
"Thiên Nghi...Anh không đùa với em, chuyện đó anh không đồng ý."
"Vậy sao trước kia anh cầu hôn em?"
"Trước kia khác."
"Trước kia anh yêu em, bây giờ không yêu em nữa à?"
"Không phải."
"Vậy rốt cuộc khác chỗ nào?"
"Anh sẽ chết."
Thiên Nghi đứng dậy, ngay trước anh, cô mặt không cảm xúc, lần này đến lượt cô làm mặt lạnh. Hoàng Khang thở dài rồi nắm tay cô, kéo cô ngồi xuống cạnh mình.
"Anh muốn tốt cho em thôi. Em định ở góa sao?"
"Em không biết...Anh mà không đồng ý, em sẽ...sẽ..chết cho anh coi."
Hoàng Khang ngẩn người, có ai bị từ chối lời cầu hôn mà đòi sống đòi chết như Thiên Nghi.
"Em sẽ chết thật, em bị mọi người cười chê rồi, không còn mặt mũi nào sống nữa...Em chết, em chết cho anh xem."
Dù biết đó là lời đe dọa nhưng Hoàng Khang lại rất sợ, anh phục Thiên Nghi rồi, đành ôm lấy vai cô, hạ giọng: "Được được...đợi anh...đợi qua thứ năm tuần sau, anh sẽ kết hôn với em ngay."
"Em muốn ngay bây giờ."
"Thiên Nghi."
Tối qua Hoàng Khang tỉnh giấc, anh một hai không chịu phẩu thuật, phải khó khăn lắm Thiên Nghi mới năn nỉ anh nằm lại đây nghỉ ngơi một ngày, bây giờ cô lại đòi kết hôn ngay, Hoàng Khang bất lực nhìn cô. Sao gần đây cô lại cứng đầu đến thế, anh có nói thế nào cô cũng không chịu nghe, chỉ một hai làm theo ý mình.
"Gia Minh nói cho em rồi, hình cưới toàn bộ trong laptop của anh. Em cũng giải mã được máy tính của anh, đã lấy một tấm đem ra phóng to đóng khung rồi. Nếu hôm nay anh đòi về nhà thì chúng ta sẽ treo nó lên. Được không?"
Anh còn có thể lựa chọn sao, Thiên Nghi tự mình đưa ra quyết định mà không cho Hoàng Khang cơi hội từ chối.
Xuất viện, Hoàng Khang ngồi khoanh chân trên giường nhìn Thiên Nghi.
"Anh xem có lệch không? Chỗ này hợp không hả?"
"Sao không để anh làm? Em có biết em lùn lắm không?"
Cô cố nâng khung ảnh lên rồi nhón chân, không thèm hỏi ý của anh nữa, treo lên thì treo vậy, lệch cũng không sao. Sau khi treo xong, Thiên Nghi ngồi phịch xuống giường nhìn lên trên tường, ngắm nghía một lát, cô hớn hở quay nhìn anh.
"Thấy thế nào? Cô dâu của anh đẹp lắm đúng không?
"Ừ...rất đẹp."
Anh chăm chú nhìn khung ảnh cưới treo trên bức tường đầu giường mình. Cô dâu trong bộ váy trắng đang ngồi trên xích đu cúi đầu thẹn thùng ôm bó hoa bách hợp, chú rể nhìn cô âu yếm hôn lên môi cô. Xung quanh là cả một rừng hoa màu trắng...hoa của tình yêu...hoa của lời tiên tri đó.
Thiên Nghi đi mua sắm một lượt những thứ cần thiết trong nhà, từ khi cô dọn đến ở, căn nhà không còn trống trải nữa, mọi thứ được trang hoàng lại, có cả bể cá, những lọ thủy tinh trống đã được cắm đầy hoa tươi. Trong gian bếp vắng lặng giờ sôi nổi hơn khi tất cả chén đĩa đã được bày ra bên ngoài, có thêm lò nướng, lò vi sóng, nồi hấp,...Trong phòng của Hoàng Khang, cô thay tấm ga giương đen thành tấm ga giường sọc kẻ trắng đen, một màu của cô, một màu của anh, như thế có thể hòa hợp vào nhau.
Sức khỏe Hoàng Khang lại tệ hơn, anh cứ nằm ngủ, đôi lúc còn mê man bất tỉnh. Chú Khánh về nước, mỗi ngày đều đến thăm Hoàng Khang, xem từng chút thay đổi của bệnh tình anh.
Mọi người lần lượt đến nhà, nói là đến chơi, nhưng nguyên nhân thì ai cũng không dám nói ra.
Mỗi buổi tối, Thiên Nghi phải đắp chăn cẩn thận cho anh, lúc tỉnh giấc nửa đêm, trán đầm đìa mồ hôi, Thiên Nghi lại nhìn sang chỗ trống bên cạnh, anh vẫn còn đó, vẫn thở đều đều, cô lại hôn lên trán anh. Chỉ có như thế Thiên Nghi mới biết rằng, hôm nay, anh vẫn còn bên cô.
Câu chuyện tình yêu trong tiểu thuyết của Thiên Nghi sắp hoàn thành, nhưng bỗng đến chương cuối, cô không nên biết viết sao đây. Cô nghĩ mãi cho kết cuộc của mối tình này, rồi thẩn thờ nhìn Hoàng Khang đang nằm ngủ trên giường, cô gấp máy tính lại, bước đến bên cạnh anh, ngồi xuống giường, Thiên Nghi nhẹ vuốt tóc mái của anh. Nếu cô khóc thì có thay đổi được gì, nếu cho cô được lựa chọn, Thiên Nghi có thể chết thay cho anh, trái tim của cô, có thể hiến cho anh, chỉ cần Hoàng Khang được sống, Thiên Nghi nguyện làm tất cả những gì có thể.
Nhưng cô hoàn toàn bất lực, chỉ biết nhìn anh đau đớn mà không thể chia sẻ, cô chỉ có thể ở bên anh, nắm lấy tay anh khi những cơn đau đó đang tàn phá anh từng ngày, khiến Hoàng Khang của cô mất đi sức khỏe, gương mặt anh tuấn phi phàm giờ đã lộ rõ hai hõm má, anh gầy đi nhiều quá, rất gầy.
Thiên Nghi sửa chăn lại cho Hoàng Khang rồi tự an ủi mình. Anh sẽ không sao, nhất định sẽ không sao. Lại một đêm nữa, cô thức nhìn anh trong nước mắt.
"Nghi ngốc à...anh yêu em...yêu em vĩnh viễn..."
Anh đứng từ rất xa, bóng dáng mờ ảo theo làn sương sớm, anh nhìn cô, giơ tay lên chạm lấy cô.
"Hoàng Khang...Hoàng Khang..." Cô cố chạy thật nhanh, chạy đến bên anh, nhưng sao càng chạy, cô thấy anh càng xa vời, cô chạy một bước, anh lùi mười bước. Trong không gian ấy, vũ trụ chỉ còn có mình anh nhìn cô, đâu đâu cũng toàn là hình bóng của anh, nhưng sao đó chỉ là bóng dáng, cô không thể chạm lấy anh, không thể. Cô nhìn anh như thế rồi gào thét thật lớn tên anh, cô gọi mãi nhưng anh chỉ nhìn cô thôi.
Mắt anh rưng lệ, anh đang khóc, anh không thể đến bên cô và rồi anh khóc. Cô cũng khóc. Nước mắt hòa vào không gian, nhấn chìm tình yêu của họ, phá hủy đi tất cả...càng khiến anh rời xa cô thêm mà thôi...
Anh! Nơi đó....Sao mà quá xa vời.
Một giấc mơ khủng khiếp, cô giật mình tỉnh dậy, nhìn sang anh bên cạnh, cô lại khóc.
Hoàng Khang, nếu một ngày giấc mơ thành hiện thực, em sẽ làm sao đây?
Thiên Nghi chạm tay mình lên má anh, anh ngủ rất say, nói đúng hơn là anh đang hôn mê bởi thuốc an thần.
"Em sẽ bên anh...không rời xa."
Dù anh có đi đến chân trời góc bể, lên thiên đường hay xuống địa ngục...Em cũng sẽ đi cùng anh.
Và rồi...cô ôm lấy anh, khóc, khóc cho tình yêu, cho nỗi đau và cho bao kỉ niệm mà dẫu cô tan theo mây gió thì nó vẫn tồn tại. Tồn tại ở nơi từng thuộc về cô và anh.
*****
Thứ năm...sau khi Thiên Nghi vừa chợp mắt được một lát thì cô đã tỉnh dậy, nhìn bên cạnh mình không thấy ai, cô vội ngồi bật dậy tìm kiếm xung quanh. Một dáng người cao gầy đang đứng ở ban công, tấm rèm đun đưa qua lại, cô chỉ biết, đó là anh.
Anh trong màn đêm sớm vẫn lẻ loi cô độc, gương mặt ấy, cô nhìn mãi, cô nguyện khắc thật sâu gương mặt anh vào tim mình. Dù nó có rỉ máu, có đau khổ thì cô vẫn bằng lòng. Chỉ cần mang lại cho anh hơi ấm mà cô đang có...
Vệ sinh cá nhân xong, Thiên Nghi bước ra ban công, ôm lấy anh từ phía sau. Hoàng Khang bình tĩnh nghiêng đầu hôn vào má Thiên Nghi rồi nắm tay cô đang đặt trên eo mình.
Khi bình minh lên, một ngày mới lại đến, ngày hôm nay, lần cuối cùng họ được ôm lấy nhau như thế.
"Em có thể mặc lại áo cưới cho anh xem không?"
"Ừm..."
"Chúng ta đến cánh đồng hoa bồ công anh nhe?"
"Ừm..."
"Hôm nay em sẽ là cô dâu của anh."
"Ừm..."
Không chỉ hôm nay mà là cả đời.
Cuộc phẩu thuật được chỉ định vào mười giờ sáng, chú Khánh đang chuẩn bị mọi thứ ở bệnh viện chờ Hoàng Khang nhập viện để kiểm tra lại lần nữa. Ai ngờ anh lại điện thoại báo rằng không đến đó, anh phải bên cạnh cô dâu của anh. Chú Khánh đòi nói chuyện cùng Thiên Nghi, cô hứa rằng sẽ đưa Hoàng Khang đến đúng giờ...Nhưng với tư cách là người bác sĩ, Hoàng Khánh không lấy làm khả quan về cuộc phẩu thuật này, bây giờ sức khỏe Hoàng Khang suy kiệt, sợ rằng không thể qua khỏi. Điều đó...ai cũng biết và giấu sâu tận đáy lòng.
Bộ váy cưới màu trắng với kiểu cách đơn giản, chỉ là những lớp vải xếp tầng mộc mạc. Lần thứ hai, Thiên Nghi nhìn mình trong bộ váy màu trắng đó, Hoàng Khang ngồi trên giường nhìn cô rồi mỉm cười. Hôm nay, Thiên Nghi không đội lúp, tóc cũng không làm bất kì kiểu nào, chỉ là mái tóc dài đen óng ả buông xõa tự nhiên, che phần vai ngày càng gầy hơn trước kia. Mái tóc đen, bộ váy trắng, quả thực như bức tranh khiến lòng người xao động. Anh mặc mỗi áo sơ mi màu đen viền tay trắng, nhìn ngắm cô, anh cúi đầu che đi đôi mắt ưu buồn, đây là lần cuối cùng, lần cuối anh có thể thấy rằng Thiên Nghi anh yêu đẹp đến nhường nào.
Lần thứ nhất, cô mặc váy cưới trong niềm vui phấn khích, cảm nhận hạnh phúc trong tầm tay.
Lần thứ hai, cô mặc váy cưới theo yêu cầu của anh, nhưng đâu đâu chỉ toàn niềm đau, ngập tràn nước mắt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận