- Trang Chủ
- Ngôn tình
- Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?
- Chương 153: Em sẽ là hoa bồ công anh để bay theo gió tìm anh về (18)
Sắp xếp xong, Gia Minh lái xe đưa Thiên Nghi và Hoàng Khang đến cánh đồng hoa bồ công anh. Hoàng Khang phải ngồi xe lăn, hiện tại mỗi lúc đi đứng, anh đều chao đảo như sắp ngã. Đến nơi, Gia Minh ngồi ở trong xe đợi, Thiên Nghi đẩy Hoàng Khang vào sâu trong đó, đến gần cây cổ thụ già, bên kia là ngọn đồi với cả một rừng hoa cánh bướm màu vàng ươm. Cô đỡ anh ngồi xuống thảm cỏ, mặt trời vẫn chưa dậy, sương đêm dày đặt như một tấm màn lớn trải dài khung trời phía trước. Hơi lạnh còn bốc lên, cô nhìn sang Hoàng Khang rồi xoa xoa tay mình, áp tay mình vào tay anh, bàn tay ấy rất lạnh, bây giờ đến lượt cô phải sưởi ấm cho anh rồi.
"Em lạnh không?"
"Không..." Cô lắc đầu rồi cười mỉm: "Lát nữa mặt trời sẽ lên...chúng ta có thể ngắm bình minh rồi."
"Nghi ngốc...em rất ngốc...."
"Em muốn ngày nào anh cũng gọi em một nghìn lần hai từ Nghi ngốc."
"Lúc trước không phải em rất ghét anh gọi em thế sao?"
"Nhưng...chỉ cần là anh gọi, em đều thích nghe, chỉ cần là anh gọi, em sẽ quay đầu lại nhìn anh."
Hoàng Khang để Thiên Nghi tựa vào vai mình, họ lại hướng mắt về bầu trời phía xa.
Nếu một mai anh chỉ là cành cỏ quen đường, khi cô bước ngang, cô có bao giờ dừng chân lại?
Nếu một mai anh chỉ là ngọn gió, anh sẽ không nhẫn tâm làm cô lạnh, vậy cô có thể biết gió nào mang lại hơi ấm không?
Nếu một mai anh cũng trở thành làn sương đó, cô có còn nghe thấy tiếng nói của anh?
Nếu một mai anh chỉ là một linh hồn theo sau cô, cô có cảm thấy rằng, đằng sau những bước chân là những giọt nước mắt của anh.
"Em sẽ trông thấy anh mọi lúc...Anh biết không Hoàng Khang? Dù anh ở đâu...dù anh trốn ở đâu em cũng sẽ nhìn về phía anh...."
Dù anh chỉ là hoa, là gió, là cát bụi...em cũng sẽ chỉ nhìn về phía anh.
"Hoàng Khang...Em rất thích ngắm sao, anh biết vì sao không? Vì em tin tưởng đó là bố mẹ em đang nhìn em, nhưng em không hề muốn bầu trời có thêm bất kì ngôi sao nào nữa..."
"Nghi ngốc...Thật ra có chuyện này anh luôn giấu em..."
Anh quay người lại nhìn cô, đặt tay lên vai cô rồi nói thật khẽ: "Anh yêu em...từ cái nhìn đầu tiên, từ nụ hôn đầu tiên..."
Từ cái nhìn đầu tiên? Từ nụ hôn đầu tiên? Thiên Nghi ngẩn người ra không hiểu. Anh không giải thích gì thêm, chỉ cười với cô: "Hứa với anh...em phải sống thật tốt..."
"Không có anh, em sẽ không thể nào sống tốt."
"Anh đi rồi...Em phải sống, sống thật tốt."
Thiên Nghi cắn môi mình, ngăn những tiếng nấc nghẹn ngào, cô nói từng từ tựa khó khăn như đi ngàn dặm.
"Anh đi đâu chứ...Anh hứa với em rồi...anh sẽ bên em trọn đời, anh đã hứa với em như thế mà...Anh lại định trốn em sao? Lần này anh đi đâu? Sang Mĩ nữa sao? Anh đi đâu em cũng sẽ tìm anh...em đã nói là chúng ta như 502, không thể cắt đứt được."
"Nếu anh đến những nơi đó, anh sẽ cho em theo. Nhưng Thiên Nghi...lần này, anh đi rất xa, không mang em theo được."
"Hoàng Khang...Anh đừng đi...em không cho phép...anh không đi đâu cả."
Hoàng Khang lấy tay gạt nước mắt trên mặt Thiên Nghi: "Ngốc quá...em đừng khóc nữa, không được khóc, khóc vì anh đủ rồi, đừng khóc nữa..."
Nói em đừng khóc mà nước mắt anh lại rơi, anh mạnh mẽ như thế, anh từng lau nước mắt mỗi khi em khóc, vậy nếu anh bỏ em mà đi, em khóc ai sẽ lau nước mắt cho em đây?
Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi của Thiên Nghi, Hoàng Khang không muốn sau này mỗi lần cô mừng sinh nhật lại nghĩ đến anh, anh sẽ gắng gượng qua hôm nay, quyết không để Thiên Nghi đau khổ vì ngày cô sinh ra là ngày anh biến mất.
"Anh...có quà sinh nhật cho em."
Hoàng Khang lấy trong túi ra một sợi dây chuyền, anh đeo nó vào cổ Thiên Nghi. Cô cúi đầu nhìn sợi dây chuyền đó rồi mở to mắt nhìn anh, bàn tay cô vẫn mân mê thứ trên ngực mình.
"Cái này...sao nó còn? Sao..."
"Đừng đeo nữa, đã tháo ra rồi thì đừng đeo vào...Của em, anh trả lại em."
Rõ ràng Thiên Nghi tận mắt thấy Hoàng Khang ném chiếc nhẫn đi, sao giờ nó còn ở đây. Cô nhìn chiếc nhẫn, mặt trong của nó còn có hàng chữ HK502NN.
Nhẫn còn đây, tình yêu cô mãi còn đây.
"Thiên Nghi...Đêm đó...anh..."
Cô lấy tay che miệng anh lại: "Đừng nói đến chuyện đó...Anh hối hận sao?"
"Em sẽ hối hận."
"Không. Em chưa bao giờ hối hận, gặp anh, yêu anh và cả...đêm đó...chưa bao giờ em hối hận."
Hải Băng và Ngọc Diệp vừa đi đến đó, thấy xe Gia Minh đang đỗ bên cạnh đường. Ngọc Diệp cũng ngồi trên xe, cô nhìn về phía xa, hai bóng người đang ngồi cạnh bên nhau, sương đã tan dần, họ có thể thấy được Hoàng Khang đang lau nước mắt cho Thiên Nghi.
Ngọc Diệp cầm khăn đan trong tay, cô thấy mình hạnh phúc hơn Thiên Nghi nhiều, ít ra cô có thể chờ Đại Phong, chờ đến khi nào anh tha thứ mà trở về. Còn Thiên Nghi, dù Thiên Nghi có chờ thì người đó, cũng xa cô ấy vĩnh viễn...
Hải Băng cúi đầu không nói, tuy cô và Nhật Hoàng không thể nào có kết quả, nhưng dù sao, Hải Băng vẫn biết anh sẽ sống tốt ở thế giới của anh. Còn Thiên Nghi, đây là cuộc chia tay không hẹn ngày gặp lại.
"Thiên Nghi...Anh sẽ không đến bệnh viện."
"Anh đã hứa với em, anh nói sẽ đến đó."
"Anh không muốn chịu đau đớn trên bàn mổ, em biết không? Mẹ anh cũng từng bị người ta đẩy ra từ trong đó, mặt mẹ anh tái xanh đi, anh gọi mãi mà mẹ không hề trả lời. Anh rất sợ, sợ em cũng gọi anh mà anh không thể trả lời em được, anh sợ khi mình mở mắt tỉnh dậy, thế giới của anh đã không còn em nữa...Anh sợ, sợ em nhìn thấy anh bị người khác đẩy ra, sợ em nhìn thấy anh như thế...anh...anh không muốn..."
"Hoàng Khang..." Nước mắt nghẹn ngào chua xót, Thiên Nghi khóc òa lên, môi cô không chịu đựng được cơn đau từ tâm hồn nữa, nếu cô cố nén tiếng nấc, cô nghĩ rằng mình sẽ không thể thở nữa: "Làm ơn đi...anh làm ơn vì em mà hãy cố gắng, anh phải tin vào mình...xin anh, anh phẩu thuật đi mà..."
"Nếu sau khi phẩu thuật, em gọi anh, anh không hề lên tiếng thì sao? Em sẽ như thế nào?"
Cô cũng muốn biết mình sẽ như thế nào. Nếu như họ đem anh bước ra khỏi phòng phẩu thuật mà anh hoàn toàn mất đi hơi thở, cô sẽ ra sao đây. Cô sẽ chết theo anh, cô sẽ đi cùng anh, ở thế giới kia, đến lượt cô là người đuổi theo anh.
"Dù anh có ra sao, em cũng phải sống, làm ơn hứa với anh, nếu em hứa, anh sẽ phẩu thuật, chỉ cần em hứa, anh làm gì cũng được."
"Em hứa..em sẽ sống tốt, anh phẩu thuật đi, chú Khánh sẽ cứu anh."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận