- Trang Chủ
- Ngôn tình
- Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?
- Chương 151: Em sẽ là hoa bồ công anh để bay theo gió tìm anh về (16)
Khăn choàng cổ Thiên Nghi chỉ mới đang được chưa tới hai mươi xăng-ti-met, tối lại không thể thức khuya, cứ cô thức khuya là anh cũng thức khuya, bởi thế dù không muốn ngủ, Thiên Nghi cũng phải trèo lên giường để làm gối ôm cho ai đó. Một hôm, Thiên Nghi nằm trong lòng Hoàng Khang, cô lấy tay nghịch nghịch những ngón tay của anh.
"Hoàng Khang...Có...chuyện này em muốn hỏi?"
"Là chuyện gì?"
"Anh phát hiện mình bệnh khi nào vậy?"
Hoàng Khang im lặng rất lâu, cho đến lúc Thiên Nghi lo lắng mà nhìn trộm xem biểu hiện của anh thế nào thì Hoàng Khang mới kéo cô vào sát người mình hơn nữa, để cô không còn ngẩn đầu là trông thấy vẻ mặt của anh.
"Lúc anh..đi thành phố C. Đó là lần đầu anh hiến máu...nhưng kết quả xét nghiệm thì thành ra vậy."
"Lúc đó...chẳng phải thời điểm em định sang Mĩ sao?"
Tới lúc này Thiên Nghi mới hiểu ra, cách nói chuyện đêm hôm đó của anh hoàn toàn khác. Anh biết mình như thế nên mới để cho cô đi, buông tay cô ngay từ khi chưa bắt đầu.
"Anh biết mình bệnh nên sụp đổ hoàn toàn, sáng hôm sau, anh về ngay thành phố A này, nhưng anh biết em chuyển trường, lúc ấy, anh nghĩ mình nên buông tay em ra thôi...dù sao, chúng ta ở bên nhau cũng không có kết quả."
"Vậy sao anh lại đến sân bay?"
Anh cũng không biết tại sao mình đến đó, Hoàng Khang nhiều lần hỏi mình, đã từ bỏ ngay lúc đầu thì sau vẫn đến sân bay giữ chân cô. Nếu lúc đó anh để cô đi thì sau này anh đầu cần diễn màn kịch kẻ bạc tình để cô từ bỏ.
"Anh chỉ biết mình không muốn mất em, ngay đêm em gọi điện thoại cho anh, anh đã cho em ra đi, nhưng sáng hôm sau, một mình chìm trong cơn say là anh lại muốn gặp em, anh chỉ có thể nghĩ rằng, nếu anh ở đây nữa thì anh sẽ mất em, anh không muốn thế, anh ích kỉ nghĩ rằng bản thân anh yêu em là đủ, mặc kệ anh sống hay chết, anh vẫn chỉ cần có em."
Cô tựa đầu vào vai anh, cảm nhận nhịp tim của anh, lúc đó, cô nghĩ mình đau khổ, nhưng Thiên Nghi đâu biết Hoàng Khang còn đau ơn cô biết nhường nào.
"Vậy sau khi em đi Mĩ về, anh lại từ bỏ? Có phải trước khi em đi, anh đã bàn tính trước không?"
"Biết rằng mình sẽ không còn thời gian, nhưng anh chưa hề muốn chia tay với em, anh muốn em bên anh, nhớ anh, yêu anh vĩnh viễn. Nhưng đêm giao thừa đó, không ngờ bố anh lại biết chuyện, bác sĩ chuẩn đoán đó là bạn của chú Khánh, bố đã nói chuyện cùng anh, bố bảo anh phải nghĩ cho mình, phải sang Mĩ chữa bệnh, bố nói nếu anh cứ day dưa với em, người khổ nhất chỉ có thể là em."
"Vì thế...Anh thà chọn là kẻ phản bội còn hơn một lần nữa chọn em?"
"Đôi khi anh không thể chọn..."
Tuần sau, lúc Thiên Nghi ra ngoài mua thức ăn về thì đã trông thấy Hoàng Khang bày rất nhiều thứ ra bàn ăn. Cô bỏ trái cây vào tủ lạnh, để nước ép vào ngăn rồi bước lại nhìn Hoàng Khang vẫn loay hoay với đống đồ đạc bừa bộn đó.
"Cái này dùng để làm gì thế?"
"Bánh kem, hôm nay anh dạy em làm bánh kem."
"Anh lại định chuộc tội à? Em không cần."
"Thiên Nghi...anh..."
Cô xoay người không muốn nghe những gì Hoàng Khang nói đến: "Em thích ăn bánh kem anh làm..."
Nghĩ tới bánh kem, người háo ăn như Thiên Nghi vội sáng mắt, cô cầm lấy mấy trứng gà đưa lên: "Em giúp anh được gì đây?"
Hoàng Khang cũng không nhắc gì đến chuyện anh định nói nữa, bèn đưa bột cho Thiên Nghi: "Em khuấy bột đi."
Cô tuân lệnh bỏ bột vào mà khuấy đều, ai ngờ không cẩn thận làm bột bắn lên đầy mặt. Hoàng Khang đang cắt dâu tây, nhìn thấy liền bật cười ha hả. Thiên Nghi quơ qua quơ lại mặt mình, nghiến răng nhìn ai đó đang cười tới mặt đỏ cả ra rồi.
"Em mới làm lần đầu đó, cười gì mà cười."
"Được..được, không cười nữa..."
Nói không cười mà Hoàng Khang vẫn cúi đầu cười không ngớt, Thiên Nghi giận quá, đem bột bước vào trong, không thèm cho anh thấy nữa. Sau khi chuẩn bị mọi thứ, đem bông lan từ trong lò nướng ra, Thiên Nghi nhìn nó hoàn hảo, cô vui đến nổi muốn nhảy thót lên. Cô chắp hai tay vào nhau đặt trước ngực, nhìn nó với vẻ ngưỡng mộ: "Đẹp quá Hoàng Khang...anh xem kìa, là em làm đó, lần đầu em làm đó."
"Ừ. Em làm."
Hoàng Khang gật đầu thừa nhận thay cô, là em làm, em đánh bột đến hỏng cả một phần, em dùng máy đánh trứng mà cũng có thể tiêu hao đến gần chục quả trứng mới có thể hoàn thành nguyên liệu, cả nho anh chuẩn bị em cũng ăn vụn mất một nữa. Phần còn xót lại này cũng là em làm.
Sau khi bánh bông lan đươc chét kem lên một lớp. Anh cho kem vào đui bắt bông kem rồi cầm tay Thiên Nghi, mỉm cười: "Anh dạy em..."
Hoàng Khang đứng phía sau Thiên Nghi, ôm trọn lấy cả cô gái nhỏ trước mặt mình, đặt cằm lên vai Thiên Nghi rồi bàn tay anh, cùng bàn tay cô, tạo nên những bông hoa đặc sắc, Thiên Nghi chưa kịp nói là hoa gì, Hoàng Khang đã cử động tay, giúp cô làm ra những bông hoa màu trắng sữa nhỏ nhắn, cô mỉm cười hài lòng, sao Hoàng Khang có thể hiểu hết những gì cô nghĩ thế.
"Sau này em sẽ tự làm, đến sinh nhật của anh, em sẽ làm cho anh một bánh kem thật to."
"Nhớ đó...phải là do em tự làm anh mới nhận."
Cô gật đầu đồng ý, đương nhiên, đó chỉ là lời hứa không thể nào thực hiện được.
Lát sau hai người ngồi đối diện, nhìn bánh kem đã được hoàn thành, Hoàng Khang còn dùng mấy miếng dâu tây sắt lát kết thành một dãy chữ số.
"Đẹp quá...có ăn được không anh?"
Nhìn ánh mắt thèm thuồng của Thiên Nghi, Hoàng Khang xoa xoa tóc cô: "Làm cho em ăn đó."
"Nhưng nó đẹp quá, em sợ ăn nó rồi nó sẽ không đẹp nữa."
Hoàng Khang lấy dĩa cắt một góc bánh kem bỏ vào đó, sắp thêm cả dâu tây lên rồi đẩy sang cho cô.
"Của em làm, em ăn trước đi."
Thiên Nghi bĩu môi rồi lấy thìa bỏ một ít vào miệng, rất ngon, đây là bánh kem ngon nhất trên quả đất này, Thiên Nghi gật đầu lia lịa nhìn anh, híp hai mắt lại để cho nước mắt đừng chảy ra.
Bánh kem ngon như thế, em còn có cơ hội thưởng thức lần thứ hai?
"Ngon đến thế sao? Em coi em ăn tới chảy nước mắt rồi." Anh lấy giấy ăn lau những giọt nước mắt chảy ra.
"Ngon...rất ngon."
Cô múc kem bỏ vào thìa rồi chìa ra cho Hoàng Khang: "Nào..há miệng ra." Vừa nói cô còn làm động tác há miệng như đang dạy trẻ mẫu giáo.
Hoàng Khang ăn thìa kem ấy, đúng là rất ngon, trong đó có tình yêu, có cả mùi vị của hạnh phúc. Bàn tay anh giữ lấy mép bàn, nhìn Thiên Nghi đang cười híp mắt ăn bánh kem.
"Anh..lên phòng...Em ăn đi."
Thiên Nghi ngẩn đầu định nói với anh điều gì, nhưng chưa kịp thốt lên thì chính mắt cô nhìn anh đặt tay lên ngực trái của mình rồi khụy xuống cạnh bàn. Cô hoảng hốt chạy đến đỡ Hoàng Khang: "Anh mệt sao? Em gọi chú Khánh...em gọi bác sĩ.."
Sắc mặt anh vô cùng khó coi, hai hàng chân mày chau lại, môi tím hẳn đi, những giọt mồ hôi còn lấm tấm trên trán, nhưng anh vẫn cố cười và nói: "Không...sao...anh..."
"Hoàng Khang...Anh...Hoàng Khang..."
Anh đã ngã xuống sàn rồi, ngã khỏi bàn tay cô, Thiên Nghi cảm giác như trời đất bắt đầu quay cuồng, mọi thứ xung quanh ngừng hoạt động. Anh ngất đi rồi, ngất trong cơn đau...Cô còn khóc sao. Không phải, không thể khóc, không thể khóc.
Chiếc bánh sinh nhật với những lát dâu tây xếp chữ HK502NN lẻ loi trên bàn.
Ở bệnh viện...Bây giờ là ba giờ sáng. Chú Khánh bước vào phòng bệnh nhìn cô gái đang cầm chặt tay người yêu mà không chợp mắt lấy một giây. Ông đi đến gần Thiên Nghi, vỗ nhẹ lên vai cô.
"Con nghỉ chút đi..."
"Dạ?...." Cô đưa đôi mắt đờ đẫn nhìn bác sĩ Hoàng, ông ấy gầy hơn lúc còn ở bên Mĩ rất nhiều: "Bác trai về rồi sao chú?"
"Ông ấy về chuẩn bị cùng chú bay sang Mĩ một chuyến, nếu tế bào của chú nuôi không có vấn đề gì thì thứ năm tuần sau...Hoàng Khang phải mổ."
Nghe đến đây, tay chân Thiên Nghi rã rời, cô nhìn chú Khánh, nhìn Hồng Ngân đang đứng cùng Gia Minh và Tuấn Nguyên ngoài cửa, rồi quay lại nhìn sang Hoàng Khang. Làm gì bây giờ, cô có thể làm gì cho anh bây giờ.
Chẳng phải nói hai tháng sao? Tuần sau, tuần sau anh phải phẩu thuật rồi, tỉ lệ về cuộc phẩu thuật lần này, không ai mà không biết, chỉ chưa tới 40%. Rồi đây Hoàng Khang của cô sẽ ra sao. Thiên Nghi nhìn anh rất lâu, Hoàng Khang đang hôn mê, tình trạng anh ngày một xấu đi, cả nhịp tim cũng dần mất ổn định...Và cô lại khóc, cô không biết nước mắt có thể làm gì, nhưng Thiên Nghi chỉ có thể khóc, khóc để nói rằng sự đau đớn của anh đang chịu là ngàn mũi tên xuyên thấu tim cô...Thiên Nghi cúi đầu lên tay anh rồi khóc.
*****
"Em...nói gì vậy?"
"Em đang nói thật nghiêm túc."
Ngay sau khi Hoàng Khang tỉnh lại, anh gần như muốn ngất đi lần nữa khi nhìn Thiên Nghi quả quyết trịnh trọng ngồi bên giường anh mà tuyên bố. Hoàng Khang gạt ngang những lời cô nói, xóa bỏ lập tức các ý định trong đầu Thiên Nghi.
"Không được!"
"Anh định trốn tránh trách nhiệm?"
"Không...phải. Ý anh là không được."
"Sao lại không được. Em không biết, em muốn kết hôn!"
Hoàng Khang nhìn Ngọc Diệp đang ngồi trên sofa đan khăn choàng, cô vờ như không nghe thấy.
"Ngọc Diệp...Em khuyên Thiên Nghi đi!"
"Chuyện của hai người sao em biết mà khuyên. Anh thấy đó...Thiên Nghi nó nói luôn với cô Lan là sẽ gả cho anh rồi, cô Lan không phản đối, em có quyền gì phản đối đây?"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận