- Trang Chủ
- Ngôn tình
- Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?
- Chương 150: Em sẽ là hoa bồ công anh để bay theo gió tìm anh về (15)
"Em...em.." Cô lấp ba lấp bấp không nói nên lời, hơi nóng phả vào cổ cô khiến cổ họng cô nghẹn cứng.
"Em...để..quên...đồ...Em..tưởng...anh..chưa..về."
"Ngốc...anh không nói chuyện đó, anh nói là em quấn cái khăn này...đi trước mặt anh làm tường thành kiên cố của anh sụp đổ mất rồi. Giờ sao đây?"
Làm sao em biết làm sao? Thiên Nghi cắn răng mình, nhìn anh, Hoàng Khang đã cúi đầu hôn vào cổ cô, hôn vào xương quai xanh của cô.
Tay Thiên Nghi bất động, cô nhìn anh, nhìn anh rất chăm chú, từng cửa chỉ dịu dàng ân ái đều khiến Thiên Nghi rung động.
Cô muốn trao thân cho anh.
Suy nghĩ đó hiện diện ngay trong đầu Thiên Nghi lúc này, nếu lở ngày mai qua rồi, ngày mai nữa qua đi, cô mất anh thì sao. Thiên Nghi không dám và không hề muốn nghĩ đến, cô chỉ có thể biết, bản thân mình khẳng định rằng, cô chỉ có thể là dành cho anh, dành tất cả cho riêng mình anh.
"Hoàng Khang!"
Anh ngẩn đầu lên, lấy tay mình vuốt theo đường xương quai xanh của Thiên Nghi, mỉm cười với cô: "Hử?"
"Em...e..m.." Cô đưa tay mình lên, cởi từng nút áo trên người anh, một cách chậm rãi. Hoàng Khang bần thần nhìn cử chỉ đó của Thiên Nghi rồi anh giữ tay cô lại: "Em biết em làm vậy có nghĩa là gì không?"
"Em muốn mình là người phụ nữ của anh."
Cô thẹn thùng đỏ mặt không dám nhìn trực tiếp vào Hoàng Khang, cô không biết lúc này anh đang cười hay đang suy tư, chỉ biết rằng anh đã để mặc cho tay cô muốn làm gì thì làm. Thiên Nghi tiếp tục cởi những nút áo còn lại, động tác đó thật sự cô không lấy làm tự tin, có khi chỉ một nút áo, Thiên Nghi phải cởi hai ba lần.
Hoàng Khang bật cười nhìn cô, anh cúi đầu hôn vào môi Thiên Nghi: "Em run đến thế sao?"
Thiên Nghi gật nhẹ đầu ậm ừ, anh nghĩ cô có run hay không hả? Hoàng Khang không cho Thiên Nghi cởi nữa, anh tự mình cởi áo ra, rồi ôm chặt Thiên Nghi vào lòng, hôn lên khắp khuôn mặt cô, trượt xuống cổ cô và bờ vai trắng nõn. Bàn tay Hoàng Khang luồn vào bên trong khăn tắm, chạm đúng vùng eo trần. Thiên Nghi run lên, lấy tay bấu giữ vai anh. Chiếc khăn tắm nhanh chóng rời khỏi người Thiên Nghi, anh hôn cô, tìm kiếm những nơi anh muốn khám phá, nụ hôn cho tình yêu và để minh chứng rằng, sau này, cô sẽ chỉ được của riêng mình anh...
Chỉ riêng mình anh hay sao? Anh còn có thể giữ cô được bao lâu, để cô ở bên thêm bao lâu nữa. Rồi mai đây, anh sẽ chết, anh sẽ đến bên kia thế giới mà chỉ có thể nhìn cô từ rất xa, cầu mong cho cô được hạnh phúc.
Nếu bây giờ anh khiến cô trở thành của riêng anh, anh độc tôn chiếm lấy cô vĩnh viễn, thì sau này, liệu Thiên Nghi có thể tìm cho mình hạnh phúc mới, đến khi đó, người kia sẽ nghĩ sao về Thiên Nghi? Anh ta sẽ nhìn Thiên Nghi nhỏ bé của anh bằng ánh mắt khinh thường, anh ta sẽ tệ bạc với tình yêu của anh vì đã trót trao lần đầu tiên cho anh.
Nghĩ đến đây, Hoàng Khang ngừng lại mọi hoạt động, anh nhìn Thiên Nghi, cô nhắm mắt lại, tay vẫn ôm lấy người anh.
Thiên Nghi, anh rất rất muốn là lần đầu tiên của em, nhưng anh biết, nếu như anh phá vỡ tấm màn trinh đó, sau này, cuộc sống của em chỉ có thể là màu đen, sau này, em sẽ hối hận vì ngày hôm nay.
Hoàng Khang lấy cái khăn đó quấn lại người cho Thiên Nghi, cô giật mình mở mắt nhìn anh, không lên tiếng. Hoàng Khang ngồi bật dậy kéo theo cả Thiên Nghi, anh ôm trọn cô vào lòng, tay quấn lấy bờ vai mảnh kia.
Thiên Nghi thắc mắc ngước đầu nhìn anh, sao anh lại dừng lại, chẳng phải đây là ngày mà anh và cô đều trông chờ để cả hai hoàn toàn phá đi khoảng cách cuối cùng hay sao?
"Hoàng Khang...Anh...sao..lại..."
Hoàng Khang ôm cô chặt hơn, mắt anh đỏ hoe và đọng những giọt lệ, anh không muốn, anh không muốn Thiên Nghi trở thành của ai khác, Thiên Nghi là người của anh, là độc quyền của anh, cô chỉ có thể là người phụ nữ của Hoàng Khang anh.
Sự ích kỉ đó bị giết dần giết mòn bởi cái chết cận kề trước mắt. Anh có thể chiếm lấy Thiên Nghi cho riêng mình nhưng không có quyền để cấm cô hạnh phúc trong tương lai với người đàn ông khác không phải anh.
"Anh không thể hại cả đời em."
"Hoàng Khang..."
"Chỉ cần anh sa lầy thêm một chút nữa, thì sau này Thiên Nghi của anh sẽ làm sao? Lúc em kết hôn, em sẽ thấy hối hận vì đêm nay đã ngu ngốc trao thân cho anh."
Thiên Nghi buông Hoàng Khang ra, cô nhìn đôi mắt anh, anh đang khóc, anh khóc sao, anh khóc vì nghĩ mình sẽ để người đàn ông khác lên giường cùng cô sao, anh đau lòng vì không thể khiến cô là người phụ nữ thực sự của anh.
"Là em tự nguyện, không hối hận, bây giờ không, sau này cũng không, suốt đời cũng không."
"Thiên Nghi..Em đừng ngốc như vậy nữa, anh biết mình sống được bao lâu, nếu ngay bây giờ anh làm chuyện đó với em, anh sẽ hại em, anh sẽ hại cả đời em đó em hiểu không?"
Khóe mi cô đã không kiềm được nước mắt, anh nghĩ là mình hại cô, anh hại cô những gì rồi, Thiên Nghi hít vào thật sâu, cố không khóc nữa, cô đưa tay định kéo chiếc khăn ra thì Hoàng Khang ngăn lại, anh giữ lấy tay Thiên Nghi rồi nói: "Đừng như thế...Em không được làm vậy?"
"Nếu em cứ làm vậy, anh có đi kiện em không? Kiện em đã quyến rũ anh, hay kiện em đã cưỡng bức anh?"
"Thiên Nghi! Anh xin em, đừng ép anh nữa, anh sẽ không làm chủ được mình đâu."
"Anh cứ không làm chủ được mình đi!"
Thiên Nghi bị ai đó ôm chặt vào lòng, anh hôn lên mái tóc cô rồi ôm lấy cả người cô. Thiên Nghi của anh đang khóc, Thiên Nghi bị anh chọc khóc nữa rồi.
Cô tốt với anh như thế, dành cho anh tất cả những thứ cô có mà anh còn làm cô khóc.
"Anh xin lỗi..em đừng khóc nữa mà Thiên Nghi, anh xin lỗi."
"Anh còn cần em không?"
"Anh cần, rất cần em, nhưng anh không thể hại em...không thể được."
"Lúc nào cũng nói hại em, anh nghĩ thế sao? Anh nghĩ mình làm vậy là hại em à?"
"Được rồi...đừng nói nữa, đừng nói chuyện này nữa có được không? Anh chỉ muốn tốt cho em, hãy cho anh làm thứ gì đó vì em một lần, một lần này thôi."
Cô không nói nữa, vòng tay ôm anh mà khóc nức nở, tại sao, chẳng phải trước đó anh đã mong muốn có ngày này sao, tại sao hôm nay anh lại từ bỏ? Anh lúc nào cũng muốn tốt cho cô, không muốn hại cô, nhưng Hoàng Khang nào biết, ngoài anh ra, cô không còn cơ hội yêu người thứ hai, ngoài anh ra, cô chưa từng nghĩ mình sẽ lên giường cùng người đàn ông khác.
Nếu là trước kia, hoặc nếu như anh không hề bị bệnh, Hoàng Khang sẽ là người ôm lấy cô, hôn cô và từng bước chiếm hữu cô. Nhưng còn bây giờ, anh sẽ chết, thế thì cần gì anh phải hại Thiên Nghi suốt đời mất đi con đường hạnh phúc khác.
Nếu như, nếu như, hàng vạn từ nếu như cũng không thay đổi được gì.
Một buổi sáng sau đó, lúc Hoàng Khang mở mắt ra đã không thấy con gấu nhỏ bên cạnh đâu cả, anh mỉm cười ôm gối cô vào lòng, tận hưởng mùi hương còn sót lại. Kể từ đêm hôm đó, mỗi lần vào phòng Hoàng Khang đều gõ cửa, anh rất sợ ngay chính anh còn làm những chuyện mà anh đã cố không nghĩ đến.
Gần đây Hoàng Khang đã tự mình uống thuốc đều độ, sự canh chừng của Thiên Nghi làm anh không bỏ sót cử thuốc, viên thuốc nào.
Sáng nay từ trên phòng đã ngửi được mùi thơm ngào ngạt của thức ăn, Hoàng Khang ngồi bật dậy nhìn ra cửa, có phải anh còn mơ không? Thiên Nghi đang làm gì dưới bếp...
Khi bước xuống lầu thì bàn ăn đã được bày biện đầy đủ: một con gà trong một tô canh lớn, một dĩa rau xào, lại còn những món ăn mà Hoàng Khang chưa hề thấy.
Thiên Nghi vừa thấy anh bước xuống, cô đã cười với anh bảo anh ngồi đợi. Nhìn cô mang tạp dề đứng trong bếp hết nấu lại xào, cảnh một gia đình hạnh phúc lại hiện lên trước mắt.
Anh đi làm về sẽ thấy Thiên Nghi đang đợi cơm mình, còn có những đứa con nhỏ đang chơi trước sân nhà, anh sẽ ôm lấy vợ và con, thử xem hôm nay cô sẽ nấu những món gì để thưởng cho chồng. Mỗi tuần, anh sẽ giúp Thiên Nghi nấu bếp, nếu cô không biết nấu nhiều món, anh sẽ dạy, anh sẽ cùng cô làm việc nhà, sáng lại đưa cô đi làm, đưa con đến nhà trẻ,...
Hiện tại, anh vẫn ngồi đó chờ Thiên Nghi bước ra. Cô mang theo thêm một dĩa xào đặt xuống bàn rồi vỗ hai tay vào nhau, mỉm cười hài lòng với kiệt tác của mình.
"Em mua về sao Thiên Nghi?"
Ngay lập tức, hai tai Thiên Nghi ra đầy khói, cô hậm hực ngồi xuống, vừa lấy canh cho anh, vừa lãi nhãi: "Em nấu đó."
"Thật sao?"
"Còn giả được à, em phải thức rất sớm để đến siêu thị, lúc đó anh còn ôm chăn mà ngủ kìa, mấy món này là Ngọc Diệp dạy em, gà hầm nhân sâm, mực xào đông cô, anh thử xem, có ngon không?"
Đây toàn là những thức ăn trợ tim, phải cất công lắm cô mới nấu được. Hoàng Khang đưa vào miệng một ít canh rồi gật gù: "Ngon..ngon lắm, mà có phải chính em nấu không vậy?"
"Này...anh đừng có khinh thường em chứ, em là Nghi thiên tài đó, những gì em muốn em đều làm được, nấu ăn thôi mà, chỉ cần học là biết ngay."
Rõ ràng là nói xạo, cả tuần nay cô phải dành mỗi ngày hai tiếng để chạy sang nhà Ngọc Diệp học nấu, nấu chỉ có hai món này mà phải làm hỏng hết gần cả chục lần, lần đầu Ngọc Diệp chê mặn, lần sau Ngọc Diệp chê lạc, lần n sau nữa, Ngọc Diệp phải mua thuốc tiêu hóa về uống. Dù sao để Ngọc Diệp ăn trước vẫn tốt hơn, Hoàng Khang là người thử sau cùng là tốt nhất, đến hôm nay chẳng phải rất ngon hay sao.
"Nể tình anh cả tháng qua đã nấu những món ngon cho em ăn, hôm nay em sẽ phục vụ anh, à không, từ hôm nay em sẽ nấu cho anh ăn, anh không cần vào bếp nữa."
"Ờ...vậy anh có cần mua thêm một ít thuốc tiêu hóa không?"
"Hoàng-Khang."
Anh tiếp tục công việc thưởng thức canh không dám nói nhiều nữa.
Hôm sau, Hoàng Khang đứng dựa vào tủ lạnh làm huấn luyện viên nấu ăn cho Thiên Nghi, cô chính thức trở thành học trò duy nhất của anh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận