Dịch: Hoangforever
Hai con mắt Tiểu Ngưng Nhi nhắm chặt lại, khuôn mặt đỏ bừng, giống như bồng hoa hải đường nở rộ, vô cùng kiều diễm.
Chiếc áo chậm rãi theo bả vai rơi xuống, lộ ra làn da trắng bóng, nõn nà. Làn da kia vô cùng mịn màng, làm cho Nhiếp Ly không khỏi nuốt nước miếng ừng ực.
Bộ dạng thẹn thùng động lòng người này của Tiểu Ngưng Nhi, bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy e rằng cũng sẽ không kiềm chế được lâu.
Ngón tay đảo nhanh tới, da thịt mềm mại, cảm xúc trơn nhẵn liền truyền tới.
Lúc này, Tiểu Ngưng Nhi cũng chỉ còn mặc một cái áo yếm, vóc người có lồi có lõm kia hiện ra vô cùng tinh tế trước mặt Nhiếp Ly.
Thân thể Tiểu Ngưng Nhi khẽ run lên. Nàng có thể cảm nhận được đầu ngón tay Nhiếp Ly lướt qua da thịt mình. Một loại cảm giác khó tả, không nói nên lời truyền tới, cả người như muốn tê dại, kèm theo đó là nội tâm e lệ, đầu óc trống rỗng.
Nhìn bộ dạng này của Tiểu Ngưng Nhi, trong nội tâm Nhiếp Ly tràn đầy sự tiếc thương. Hắn biết, Tiểu Ngưng Nhi đã làm tốt khâu chuẩn bị, chuẩn bị đem mình giao nộp cho hắn.
Nhiếp Ly chậm rãi vây quanh sau lưng Tiểu Ngưng Nhi. Chỉ thấy xương quai xanh kia hiện ra trong suốt, trong suốt. Bên dưới xương quai xanh là một cái ấn ký màu hồng nho nhỏ.
"Quả nhiên, đúng như mình nghĩ."
Trong con ngươi Nhiếp Ly tràn ngập nước mắt. Ngón tay phải nhẹ nhàng đụng vào đạo ấn ký nho nhỏ kia.
Kiếp trước, sau lưng Tiêu Ngưng Nhi cũng có một đạo ấn ký giống như vậy.
Nội tâm Nhiếp Ly tràn ngập sự nghi hoặc. Kiếp trước Tiểu Ngưng Nhi tiến vào rừng rậm Hắc Ma liền không có quay trở lại nữa. Nhưng sau đó lại thấy thân ảnh Tiểu Ngưng Nhi xuất hiện ở biên giới Long khu. Đoạn thời gian kia rốt cuộc Tiểu Ngưng Nhi đã trải qua chuyện gì?? Trong lòng Nhiếp Ly tràn ngập câu hỏi này.
"Ư"
Tiểu Ngưng Nhi rên lên một tiếng, hiện ra bộ dạng đau đớn.
"Ngưng Nhi, thai ký (1) này của ngươi, thời điểm ra đời đã có rồi sao?"
(1) thai ký : vết bớt
Nhiếp Ly nghi hoặc hỏi.
Tiểu Ngưng Nhi mở mắt, lắc đầu nói:
"Không phải."
"Vậy cái thai ký này là thế nào mà có?"
Nhiếp Ly không khỏi hỏi một câu.
"Thai ký này thời điểm tổ phụ qua đời, dùng ấn pháp đem một trang thời không phong ấn vào bên trong đạo ấn ký này."
Tiểu Ngưng Nhi nói.
"Một trang thời không?"
Nhiếp Ly ngẩn người, hỏi tiếp,
"Trang thời không kia có phải giống như trang này không?"
Nhiếp Ly từ trong lồng ngực đem một trang Thời không yêu linh chi thư từ trong lồng ngực lấy ra, nhìn về phía Tiểu Ngưng Nhi hỏi.
Bạn đang đọc truyện tại website: truyenhoangdung.xyz. Cám ơn bạn đã ghé thăm và ủng hộ
Tiểu Ngưng Nhi quay đầu lại. Đầu tiên là nàng sửng sốt một cái, ngay sau đó liền gật đầu nói:
"Chính là nó. Nhưng nó bị phong ấn bên trong đạo ấn ký này của ta. Tổ phụ ta từng nói, ta sẽ gặp phải một tràng đại kiếp. Nó là cơ duyên của ta, có thể cứu ta một mạng."
"Thì ra là như vậy..."
Nội tâm Nhiếp Ly tựa hồ như hiểu ra chuyện gì, đồng thời trong lòng cũng càng thêm có nhiều câu hỏi nghi vấn hơn.
Kiếp trước Tiểu Ngưng Nhi tiến vào rừng rậm Hắc Ma, cái ấn ký trên người nàng, một trang tàn của thời không yêu linh chi thư đã giúp nàng vượt qua kiếp nạn này. Nhưng dung mạo nàng thì bị hủy hoại hết. Nàng đội lên một chiếc mặt nạ, dùng tên giả là Tiêu Ngưng. Sau đó nàng tiến vào biên giới Long khu, gặp được Nhiếp Ly.
Cũng vì trên người nàng phong ấn một trang Thời không yêu linh chi thư, vì vậy sau khi Nhiếp Ly trọng sinh xong, trong đầu thỉnh thoảng hiện ra hình ảnh Tiểu Ngưng Nhi, thỉnh thoảng lại xuất hiện hình ảnh của kiếp trước.
Nhiếp Ly nhìn Tiểu Ngưng Nhi trước mặt, trong lòng tràn ngập tình cảm phức tạp.
Trìu mến có, yêu thương có, hối hận có, áy náy có, đau lòng có, đủ loại cảm xúc phức tạp dâng lên.
Bất kể như thế nào, cuộc đời này, Nhiếp Ly sẽ không phụ lòng Tiểu Ngưng Nhi nữa.
"Ngưng nhi..."
Nhiếp Ly đem Tiểu Ngưng Nhi ôm vào trong lòng, nói.
Kiếp trước, Nhiếp Ly đã phụ lòng quá nhiều người rồi. Tử Vân này, Tiêu Ngưng này, sư phụ hắn này... Có ít người trong đó còn vì hắn mà chết, có ít người do hắn mà chết.
Cuộc đời này, hắn muốn thay đổi vận mệnh tất cả mọi người.
Cảm nhận được hoài bão ấm áp của Nhiếp Ly, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào khác nữa, đột nhiên Tiểu Ngưng Nhi cảm thấy an tâm vô cùng, cảm giác chưa từng có trước đây. Nàng cứ như vậy lẳng lặng cảm thụ hơi thở của Nhiếp Ly.
Còn nhớ lần đầu tiên gặp hắn là ở trong rừng cây kia, Tiểu Ngưng Nhi mơ hồ cảm giác đây chính là số phận.
Như thể số phận đã định đoạt sẵn, do Nhiếp Ly xuất hiện, cho nên đã xảy ra biến hóa trước nay chưa từng có. Nhiếp Ly chính là người đã thay đổi vận mệnh của nàng. Từ một khắc kia, Tiểu Ngưng Nhi liền biết, cuộc đời này của nàng liền cùng Nhiếp Ly có liên quan chặt chẽ với nhau.
"Nhiếp Ly, cái ấn ký này có đặc thù gì sao?"
Tiểu Ngưng Nhi không khỏi hỏi một câu.
"Tổ phụ của ngươi là một người trí giả. Chúng ta nên nhanh chóng trở về thế giới Tiểu linh lung một chuyến. Nơi đó hẳn cất giấu bí mật chuyện này. Một cái bí mật động trời, khó mà có thể tưởng tượng ra được."
Nhiếp Ly nói,
"Hôm nay ông trời đã cho ta Vẫn Thần Lôi kiếm. Kiếm này hoàn toàn có thể phá vỡ phong ấn của Tiểu linh lung thế giới."
"Ừ."
Tiểu Ngưng Nhi gật đầu:
"Vậy khi nào thì chúng ta trở về?"
"Sau khi ta đem mọi chuyện ở đây an bài xong xuôi đã, sau mấy ngày nữa liền xuất phát."
Nhiếp Ly nghiêm túc trả lời.
"Vậy hiện tại chúng ta cần phải làm những gì?"
Tiểu Ngưng Nhi có chút sợ hãi hỏi. Cho tới lúc này, nàng mới sực nhớ ra, trên người mình cũng chỉ mặc một cái áo yếm, không khỏi có chút rụt rè, lo lắng.
"Nếu đã như thế này, vậy trước tiên chúng ta làm một chuyện vô cùng quan trọng trước đã."
Nhiếp Ly đột nhiên khẽ mỉm cười.
Đột nhiên Tiểu Ngưng Nhi cảm thấy có một bàn tay dơ bẩn sờ soạng trên người mình, không khỏi có chút xấu hổ thẹn thùng.
"Nhiếp Ly, ta...hiện tại đang còn là ban ngày... Ư...."
Cuống họng Tiểu Ngưng Nhi không khỏi phát ra âm thanh rên rỉ.
"Không sao cả. Hiếm có cơ hội như thế này..."
Nhiếp Ly cười nói, càng thêm được voi đòi tiên.
Đúng lúc này, cửa chính đột nhiên mở ra. Người tiến vào chính là Diệp Tử Vân. Diệp Tử Vân nhìn thấy một màn trước mắt này, liền ngây ngẩy cả người, lắp bắp nói.
"Nhiếp Ly, Ngưng Nhi.... các ngươi...."
Khuôn mặt Diệp Tử Vân đỏ lên. Nàng hoàn toàn không ngờ tới, Nhiếp Ly và Tử Ngưng Nhi giữa ban ngày ban mặt lại làm cái chuyện ngượng ngùng đáng xẩu hổ kia, không khỏi lúng túng đứng im tại chỗ, không biết nói gì cho phải.
Nhiếp Ly cũng hoàn toàn choáng váng. Hắn hoàn toàn không ngờ tới, Tử Vân lại đúng lúc như vậy tiến vào, quả thực tình huống lúc này lúng túng cực kỳ. Tiểu Ngưng Nhi lại càng không cần phải nói rồi, đỏ mặt tía tai, hận không có cái lỗ chui xuống cho đỡ bớt xấu hổ.
"Các ngươi cứ tiếp tục đi, ta ra ngoài trước."
Diệp Tử Vân vội vàng nói. Gương mặt đỏ ửng, dậm chân một cái, vội vàng đóng cửa đi ra ngoài.
Mặc dù bên trong nội tâm Diệp Tử Vân đã sớm đón nhận sự thật này. Trong cái thế giới này, bọn họ cùng nhau sống nương tựa vào nhau, giúp đỡ lẫn nhau. Ngưng Nhi và nàng, sớm đã giống như người một nhà. Nhưng Nhiếp Ly không khỏi cũng có chút quá nóng lòng đi, ban ngày ban mặt lại...
"Tử Vân, chờ chút..."
Nhiếp Ly vội vàng kêu lên.
"Ta ở bên ngoài chờ các ngươi. Ta có chuyện quan trọng muốn cùng các ngươi bàn bạc."
Diệp Tử Vân thối lui ra bên ngoài. Đứng bên ngoài cửa nói vọng vào.
Nhiếp Ly cười khổ không ngừng. Mặc dù âm thanh Tử Vân có vẻ không mang theo tức giận. Nhưng hắn biết hôm nay hắn làm ra chuyện như thế này, quả thật có chút lỗ mãng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận