Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 88: Không điên cuồng uổng thiếu niên

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)

  • 553 lượt xem
  • 3345 chữ
  • 2020-12-09 20:20:57

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Dư Châu Châu không thể không thừa nhận, bóng rổ quả nhiên vẫn cần phải xem trực tiếp.+

Trong phim hoạt hình, một quả ba điểm của Kiminobu Kogure cũng có thể bị dừng hình đến bốn năm lần, mỗi lần dừng hình đều kèm theo một đoạn hồi tưởng, khiến cảm giác căng thẳng bị thiếu khuyết trầm trọng. Nào có giống như lúc này, khi các nam sinh chạy khiến giày thể thao ma sát với mặt sàn phát ra âm thanh chói tai, thở dốc, tranh đoạt, còn cả tiếng quả bóng rổ đập thình thịch xuống mặt đất mỗi lúc được truyền đi nghe như tiếng nhịp tim nhảy nhót.

Mỗi lần các chàng trai ấy hò hét chạy qua trước mặt Dư Châu Châu, cô đều có thể cảm nhận được một loại sức sống tràn trề trẻ trung, đang chuyển động ngay bên cạnh mình.

Tiếng hô của đội cổ vũ hai bên khiến cô cũng cực kì muốn hét lên một hai tiếng, mấp máy miệng, lại nhận ra rốt cuộc vẫn thiếu một chút kích động.

Trận bóng đá giữa bọn Ôn Diểu với lớp (5) hồi ấy diễn ra trên nền đất lầy lội, không hề kịch tính chút nào, trình độ cũng làng nhàng, song lại có thể khiến các nam sinh nữ sinh bao gồm cả cô hò hét tới mức khàn cả giọng, thậm chí còn hẹp hòi tới mức bất kì động tác nhỏ nào của đối phương cũng nhìn không vừa mắt. Hai bên chẳng mấy chốc do cổ vũ quá khích mà chế giễu bôi nhọ lẫn nhau, cuối cùng biến thành cuộc thi tranh biện giữa toàn bộ lớp (6), lớp (5). Chiến trường từ trận bóng đá chuyển sang đài khán giả, cuối cùng giáo viên của hai bên phải ra mặt mới dẹp yên được hỗn loạn.

Bởi cho rằng mình cùng một phe với những người ở trên sân, bởi một loại cảm giác thuộc về, nên tự nhiên mà sinh ra một ham muốn bảo vệ.

Dư Châu Châu của hiện tại, quả thực không thể hét nổi.

Điều khiến cô kinh ngạc là, cô không ngờ lại nhìn thấy Tân Nhuệ trong đám người. Các bạn lớp (1) đều cho rằng Dư Châu Châu và Tân Nhuệ đang đặc biệt quay về để cổ vũ cho lớp cũ, bởi thế bọn họ theo lẽ dĩ nhiên được xếp trong dàn cổ động viên của lớp (1).

Sau khi kinh ngạc qua đi, Dư Châu Châu hướng ánh mắt về sân đấu, đột nhiên hiểu ra nguyên nhân vì sao Tân Nhuệ lại từ bỏ thời gian tự học trong giờ nghỉ trưa tới xem trận đấu bóng rổ mà cô ấy trước nay chưa từng có hứng thú này.

Sở Thiên Khoát giơ tay lên, hô tạm dừng với trọng tài. Dáng vẻ đỏ bừng mặt mồ hôi đầm đìa của cậu nhìn càng giống một thiếu niên bình thường ngập tràn nhiệt huyết và sinh khí hơn nữa.

Dư Châu Châu đột nhiên rất muốn biết nếu Trần An chơi bóng rổ, sẽ trông như thế nào.

Đứng ở bên kia sân đấu là cổ động viên của lớp (2), dàn hàng ngang, xô đựng nước rỗng của máy lọc nước cũng bị lôi ra. Hai bạn học dùng cán chổi lau nhà ra sức gõ vào xô tạo ra tiếng động ruỳnh ruỳnh, khí thế ngút trời, chỉ có điều phong thái bất nhã. Trong đám người, khuôn mặt xinh đẹp đang hét lớn "Lớp (2) tất thắng" chính là Lăng Tường Xuyến.

Lúc Dư Châu Châu tới rìa sân bóng rổ, trận đấu đã bắt đầu không biết được bao lâu rồi. Cô hỏi các bạn đứng xung quanh tỉ số là bao nhiêu, mọi người đưa ra năm sáu câu trả lời khác nhau.

Cô lắc lắc đầu, tỉ số không quan trọng, dẫu sao kết quả thi đấu chỉ có hai loại - thắng hoặc thua.

Hiện giờ dẫn trước đang là lớp (2), còn về việc dẫn trước bao nhiêu, Dư Châu Châu không quan tâm.

Trên sân đấu Lâm Dương quả thực rất chói mắt, Dư Châu Châu cảm thấy trình độ của cậu so với những gì cậu khoe với mình còn tốt hơn một chút. Khi cô vừa vào tới sân, căn bản chưa kịp phân biệt rõ đồng phục của hai đội, khoảnh khắc đầu tiên ngước mắt lên nhìn thấy chàng trai mặc đồng phục lam nhạt nhảy lên về hướng quay lưng lại với mình, bóng lưng tuyệt đẹp sau khi chạm tới điểm cao nhất chậm rãi rơi xuống, chuyển động cánh tay dẫn bóng, "soạt" một tiếng rơi vào rổ, một phát trúng đích, mang đến cho người ta một dư vị ảo giác cảnh quay chậm không ngừng.

Chàng trai sau khi ném bóng vào rổ liền xoay người, nở nụ cười xán lạn vô hạn trong tiếng reo hò.

Thời khắc này Dư Châu Châu mới biết, Lâm Dương trên sân bóng tỏa sáng đến vậy. Hay nói cách khác cậu vẫn luôn là một vật phát sáng, chỉ có điều bình thường luôn khép mình khiêm tốn, chừa lại cho cô và những người khác đất sống.

Một chàng trai tốt đẹp biết bao.1

Khoảnh khắc ấy Dư Châu Châu cuối cùng cũng thừa nhận, cho dù trong lòng cô từng tồn tại một tia oán trách xuất phát từ việc đẩy lỗi lầm cho người khác để bản thân dễ chịu hơn, thì giờ phút này nó cũng đã bốc hơi sạch sẽ dưới ánh sáng mặt trời chính ngọ gay gắt.

Lâm Dương vẫn luôn nên cười xán lạn như vậy, không nên cắn chặt răng cúi đầu chịu đựng cú đánh hận rèn sắt không thành thép của mẹ vào gáy, mà cũng không nên bối rối trầm mặc khi đối diện với cơn giận dữ mất khống chế của cô. Ánh mắt của Dư Châu Châu chầm chậm rời khỏi tình hình giằng co căng thẳng trên sân đấu phóng ra xa, bầu trời tháng Chín cao xanh thăm thẳm biến thành tấm màn chiếu khổng lồ, đang phát bộ phim câm có tên là quá khứ. Tiếng hò hét biến thành những tiếng ồn mơ hồ xa xăm, cô hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện về chàng trai Lâm Dương này, bất ngờ phát nhận, những phân đoạn nào trong cuộc đời của Lâm Dương hễ có sự tham dự của cô là sẽ luôn xảy ra biến cố, nếu không phải cậu xui xẻo thì cô xui xẻo. Mà ngược lại cũng vậy.

Dư Châu Châu bừng tỉnh, quay về trạng thái bình thường theo dõi trận đấu.

Mình tới xem thi đấu, cậu sẽ không thua đấy chứ?

Sở Thiên Khoát trên sân đã nỗ lực hết sức, thế nhưng lớp (1) quả thực là một lớp trầm lặng quá mức, các bạn nam đa phần đều thiếu thiên phú vận động, đặt trên cán cân thăng bằng giữa thành tích và thể thao, lớp (1) và lớp (2) là ví dụ xuất sắc chứng minh cho sự công bằng của Thượng đế.

Tổng điểm của lớp (2) dẫn trước. Trước khi trận đấu chuẩn bị kết thúc, hai bên đều có chút nôn nóng, lớp (2) cho rằng lớp (1) đã thua đỏ cả mắt, lớp (1) thì cho rằng lớp (2) chiến thắng không vinh dự. Vài quyết định phạt dẫn tới tranh chấp, khi trọng tài một lần nữa ra hiệu cho lớp (2) ném phạt, các bạn lớp (1) trên khán đài nhất loạt bạo phát, rất nhiều người la hét "không đấu nữa không đấu nữa nhường cho bọn họ" rồi cùng nhau rời khỏi sân đấu đi về phía tòa nhà giảng đường.

"Không chịu nổi thất bại thì đừng thi đấu làm gì nữa!"

"Chúng tôi không chịu nổi thất bại, hay là lớp các cậu bất chấp thủ đoạn? Lúc chơi bóng làm nhiều động tác nhỏ như thế, trọng tài bị mù, nhưng chúng tôi cũng mù sao? Cậu xem xem, lớp trưởng lớp chúng tôi thành ra bộ dạng gì rồi?"

Nữ sinh lớp (1) chỉ vào vết thương vừa mới xử lí xong trên thái dương Sở Thiên Khoát, có chút kích động.

Lâm Dương thoáng lúng túng, thái dương của Sở Thiên Khoát quả thực là do bị khuỷu tay cậu đụng thương trong lúc tiếp đất.

"Đều bình tĩnh lại một chút, trên sân vẫn còn trọng tài kia kìa, thi đấu cho tử tế, các cậu kích động cái gì cơ chứ!" Sở Thiên Khoát thử khống chế cục diện, thế nhưng trên sân lắm người nhiều miệng đến vậy, một giọng nói của cậu chìm nghỉm. Khán giả hai bên sớm đã mặc kệ tất thảy ầm ĩ náo loạn, nam sinh gập tay, xắn tay áo, nữ sinh sấn sổ, nhất thời tình thế rơi vào trạng thái vô cùng nguyên thủy.

Chẳng khác gì học sinh Tiểu học. Dư Châu Châu lùi sang một bên tránh bị vô tình làm thương. Cô biết nguyên nhân căn bản không nằm ở trận đấu bóng rổ. Quan hệ giữa lớp (1) và lớp (2) giống như lớp (3) và lớp (7) trong ban Xã hội, đối với những đứa trẻ vẫn còn chưa chín chắn như bọn họ mà nói, bất cứ sự cạnh tranh bất thành nào cũng có thể diễn biến thành thù hằn và chửi bới giữa hai bên.

Không biết ai là người động thủ đánh người đầu tiên.

Hoặc cũng chẳng quan trọng. Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi có người nổ phát súng đầu tiên.

Dư Châu Châu hơi há miệng quan sát trận hỗn chiến trên sân. Các bạn học của lớp (1) vẫn luôn có chút "nghiêm chỉnh" quá mức trong ấn tượng của cô giờ phút này đang toàn tâm toàn ý đánh lộn, một chút quy củ cũng không còn.

Loại sự tình này, xứng đáng để lên trang nhất, càng huống chi đây còn là lớp (1), lớp (2).

Dẫu có hiểu chuyện sớm, thành tích ưu tú hơn nữa thì nói cho cùng cũng vẫn chỉ là một đám thiếu niên. Trong giai đoạn dậy thì bị nhốt trong phòng học tự học từ sáng sớm đến tối đêm, Hormone chỉ có thể tủi thân dùng phương thức mụn trứng cá để la hét cho hả giận. Cuối cùng cũng có được một cơ hội, sảng khoái đánh nhau một trận, không cần biết là đúng hay sai, không cần biết có phải là thiếu suy nghĩ.

Tuổi trẻ là có tư cách được thiếu suy nghĩ.

Dư Châu Châu chỉ ngây ra một hồi rồi vội vã chen vào đám người. Cô vẫn luôn rất ghét những cảnh chen lấn, ghét va chạm thân thể với người khác, ngửi thấy mùi cơ thể của người khác, bị giẫm lên chân xô đẩy... Thế nhưng khoảnh khắc ấy, cô chưa kịp nghĩ ngợi gì đã xông thẳng vào.

Nhất định phải lôi được Lâm Dương ra.

Tuy lớp (2) không thua, nhưng sự tình rốt cuộc vẫn thành ra như thế này. Nếu Lâm Dương bị đánh, Dư Châu Châu cảm thấy mình nên thận trọng suy nghĩ xem có nên chuyển trường hay không.

Không biết là ai giật mạnh bím tóc đuôi ngựa của cô, Dư Châu Châu thấp giọng kêu lên, bất mãn cau mày quay đầu lại trừng mắt một cái, là một nữ sinh không quen biết, nheo mắt hét lớn: "Cậu dựa vào cái gì mà đẩy tôi?"

Dư Châu Châu thoáng ngây ra: "Ồ, xin lỗi."

Nữ sinh đã chuẩn bị sẵn sàng đấu khẩu một trận hoặc động thủ dạy dỗ, sau khi nhận được phản ứng của Dư Châu Châu thì đột nhiên khí thế xẹp lép, trừng lớn mắt giống đại quái vật nhìn cô xoay người bắt đầu tiếp tục chen vào đám người.

Cô nhận ra đồng phục của Lâm Dương, số 7, nhìn thấy số 7 từ phía xa cô liền túm lấy áo của đối phương lôi cậu ra tới rìa sân đấu, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra người trước mắt là Sở Thiên Khoát.

"Ờm," Sở Thiên Khoát miễn cưỡng nở nụ cười, "Châu Châu, cảm ơn cậu."

"Không cần cám ơn," Dư Châu Châu phủi phủi tay, "Là do mình kéo nhầm người."

Dứt lời liền tiếp tục dáo dác tìm kiếm nơi mà Lâm Dương có thể tồn tại.

Không tìm thấy, bất kể thế nào cũng không tìm thấy. Dư Châu Châu vòng tay ra sau đầu vuốt vuốt bím tóc đã lệch của mình, dứt khoát tháo dây chun ra để tóc xõa tung xuống, lần nữa túm thành một cái đuôi ngựa thấp hơn, đề phòng lại bị người khác giật tóc.

Dây chun vừa cuốn đến vòng thứ hai, Dư Châu Châu đột nhiên cảm thấy có một bàn tay đặt lên đuôi tóc của mình, đón lấy chiếc chun, buộc nốt vòng cuối cùng, nhẹ nhàng vuốt dọc theo mái tóc của cô.5

"Vừa nãy có phải cậu đang tìm mình?"

Dư Châu Châu xoay người lại, Lâm Dương trước mắt giống như rơi xuống từ trên trời, xuất hiện trước mặt cô —— có điều lúc tiếp đất hẳn là đã dùng khuôn mặt.

Hốc mắt tím bầm, gò má sưng đỏ, song lại nở nụ cười còn rạng rỡ hơn cả lúc ném bóng vào rổ.

***

Lăng Tường Xuyến chỉ nhìn thấy Sở Thiên Khoát bị những nam sinh đang hỗn chiến che khuất, nắm đấm vung vẩy của những người đó khiến người ta sợ hãi, cô thậm chí có thể tưởng tượng ra được nếu chúng đánh vào mặt mình thì sẽ gây ra hậu quả gì.

Song vẫn không chịu từ bỏ, đứng bên ngoài vòng vây rướn cổ nhìn vào bên trong, tìm kiếm tung tích của người kia. Vừa tới gần trung tâm của trận chiến một chút, đã bị một người giữ chắc lấy cánh tay.

"Cậu cách xa ra một chút, nhỡ bị vô tình làm thương thì sao?" Là Tưởng Xuyên.

Lăng Tường Xuyến có chút bực bội, cô gỡ mạnh tay Tưởng Xuyên ra, tiếp tục chạy men theo bên ngoài vòng tròn, quan sát tình hình trận chiến. Vô tình nhìn thấy Tân Nhuệ, đứng cách đám người rất xa rất xa, hai tay đút túi dựa vào cột bóng rổ, khóe môi còn thoáng ý cười.

Dáng vẻ giống như đang xem rất vui vẻ.

Biến thái. Lăng Tường Xuyến thầm mắng trong lòng một câu, mặc dù chính cô cũng phải thừa nhận, lúc xem thi đấu tâm tình rất phức tạp, lớn tiếng hô lớp (2) cố lên, cố gắng hấp dẫn ánh mắt của Sở Thiên Khoát, dường như hi vọng đối phương có thể chú ý tới chính mình, thậm chí muốn khiến cho cậu tức giận —— dẫu bản thân cô cũng biết đây là ý nghĩ ấu trĩ và ngây thơ đến mức nào.

Thậm chí còn rất hi vọng cậu sẽ thảm bại. Cực kì hi vọng.

Lăng Tường Xuyến đột nhiên trông thấy số 7 màu trắng mà mình đang tìm kiếm, bị một nữ sinh lôi ra khỏi tâm trận chiến. Không ngờ lại là Dư Châu Châu.

Ánh mắt hai người giao nhau, hai bên đều lấy làm kinh hãi. Dư Châu Châu nói một câu cái gì đó rồi vội vã quay đầu tiếp tục tìm kiếm trong đám người. Lăng Tường Xuyến đột nhiên cảm thấy biểu cảm của Dư Châu Châu tràn đầy vẻ tự trách, lại giống như cô vợ nhỏ đi bốn phương tìm kiếm tung tích người chồng bị mất tích khi tai nạn biển xảy ra, mềm yếu mà kiên định —— dẫu rằng đã nhận lầm người.1

Cô không cần phải chú ý tới tình hình chiến đấu nữa, ánh mắt trân trối khóa trên người Sở Thiên Khoát đang can ngăn các bạn học khác bên mép sân. Lăng Tường Xuyến đã vô số lần khuyên răn bản thân, cô chẳng qua chỉ là từ nhỏ tới lớn cuối cùng đã gặp được một người còn chói mắt hơn cả Lâm Dương mà thôi, bởi thế bị rơi vào ảo giác mà yêu thích vầng hào quang của đối phương. Thế nhưng ban nãy khi điểm số của lớp (1) tụt lại phía sau lớp (2), mà Sở Thiên Khoát tựa như một anh hùng bi thống vẫn dẫn dắt đám cổ động viên bùn nhão không đắp được tường kia, tư thái kiên định theo đuổi tới cùng không chấp nhận bỏ cuộc đó, vẫn khiến cô bị lay động.

Cô thậm chí còn cảm thấy đau lòng, một mặt hi vọng thất bại sẽ xé rách lớp vỏ bọc hoàn mĩ của cậu, mặt khác lại không hi vọng nhìn thấy sự kiêu hãnh của cậu bị tổn thương. Sợ rằng đối với thất bại của Sở Thiên Khoát, dẫu chỉ là một trận đấu bóng rổ nho nhỏ, cô cũng bận tâm nhiều hơn cả bản thân đối phương.

Cuối cùng cũng dồn dũng khí đi qua, nhân lúc những người xung quanh không chú ý, nhẹ giọng hỏi cậu, "Không bị ngộ thương chứ? ...Vết thương trên trán vẫn ổn chứ? Có bị đụng phải không?"

Sở Thiên Khoát dường như không còn sức lực nói nhiều với cô, vội vã nở nụ cười: "Mình không sao, cậu yên tâm, mau về lớp đi, chỗ này nguy hiểm."

Sau đó xoay người tiếp tục tập trung vào sự nghiệp can ngăn.

Lăng Tường Xuyến đứng ngây ra một lúc, có chút u ám, cất bước đi về hướng tòa nhà giảng đường.

Khoảnh khắc ấy, đột nhiên lại hi vọng ai đó thay mình hung ác đánh cho Sở Thiên Khoát một cái.

Trên đường quay về lớp, Lăng Tường Xuyến nghe thấy tiếng bước chân phía sau lưng, chần chừ một chút, rồi quay đầu chủ động kêu một tiếng, "Tân Nhuệ!"

Sau đó bước chậm lại đợi đối phương, cười cười nói, "Cùng nhau đi thôi."

Chủ động thân thiện, tiện thể lôi kéo thêm một đồng minh, pháp bất trách chúng. *

(* Pháp bất trách chúng: Pháp luật không trách số đông - nếu số đông phạm lỗi thì không thể xử phạt tất cả được.)

"Lớp các cậu hình như hôm nay trạng thái không được tốt lắm." Lăng Tường Xuyến thay lớp (1) tìm một cái cớ cho sự thất bại.

"Ừm, thực ra vốn dĩ trình độ của bọn họ đã rất kém rồi. Sở Thiên Khoát dẫn đầu một đám mọt sách, thua là chuyện chắc chắn."

Lăng Tường Xuyến ngẩn người, "Đừng nói như vậy."

"Sở Thiên Khoát căn bản không giỏi chơi bóng rổ, lôi bừa một người lớp các cậu ra cũng có thể vượt mặt cậu ấy."

Lúc nói những lời này, vẻ mặt Tân Nhuệ bình thản, Lăng Tường Xuyến nhất thời không biết được cô rốt cuộc chỉ đang khách quan đánh giá thực tế hay thật sự có thành kiến với Sở Thiên Khoát.

Nhất thời trầm mặc.

Lúc gõ cửa đi vào lớp, ánh mắt cả lớp đều tập trung trên người hai bọn họ, Võ Văn Lục đen mặt hỏi: "Đi đâu vậy?"

Kì thực tiết Lịch sử của chủ nhiệm lớp đã bắt đầu được nửa tiếng rồi, loại hành vi ngang nhiên bùng tiết này là có chút ỷ vào sự tương đối khoan dung thường thấy của các giáo viên đối với những học sinh đầu bảng, nhờ thế Lăng Tường Xuyến mới có được vài phần dũng cảm.

"Chúng em... Vốn dĩ lớp cũ có chút chuyện tìm hai chúng em về để bàn bạc..." Ánh mắt của Võ Văn Lục ép hỏi Lăng Tường Xuyến tới mức hơi hoảng loạn, cố tình nói năng một cách mơ hồ, hi vọng kéo dài được thêm chút thời gian cho mình.

"Chỉ là đấu bóng rổ mà thôi ạ," Tân Nhuệ đột ngột chen lời, "Vốn dĩ sẽ kết thúc rất nhanh, không ngờ lại xảy ra đánh nhau, kéo dài tới tận bây giờ. Bọn em xin lỗi thầy ạ."

"Đánh nhau rồi à?" Võ Văn Lục nhíu nhíu mày, gật gật đầu với Tân Nhuệ nói, "Hai em về chỗ trước đi, lần sau nhớ phải xin phép. Đều là cán sự lớp, phải làm gương cho các bạn... Cho dù là thật sự có chuyện cũng cần phải thương lượng."

Nói xong, liền nhìn Lăng Tường Xuyến bằng một ánh mắt đầy hàm ý.

Lăng Tường Xuyến bất lực nhìn về phía Tân Nhuệ - người đã không chút tiếng động kéo mình rớt đài, nhất thời không biết nên đáp lời như thế nào.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top