Chập tối trước đợt thi giữa kì, Dư Châu Châu có thể cảm nhận được một cách rõ ràng sự rối loạn cảm xúc của Ngạn Nhất. Lúc lật sách cậu tạo ra tiếng động rất lớn, tốc độ giở trang cực nhanh, đầu khoa trương ngoẹo trái ngoẹo phải, khiến người khác tưởng rằng tốc độ đọc của cậu đã nhanh tới mức đạt tới một cảnh giới nhất định, thế nhưng lại không ngừng lật qua lật lại mấy trang giấy ấy, rõ ràng là không hề ghi nhớ được cái gì.
"Tôi nói này, người anh em à," Mễ Kiều ở phía sau chọc nhẹ Ngạn Nhất một cái, "Chúng ta đừng thế này nữa được không? Cậu không thể bình tĩnh lại một chút à?"
Ngạn Nhất ngoái đầu lại bối rối cười cười: "Thật ngại quá, ha ha, nhưng mà mình không căng thẳng."
"Mình có hỏi là cậu có căng thẳng không đâu?"
Ngạn Nhất hơi đỏ mặt, xoay đầu lại, cố gắng khống chế tốc độ và âm thanh lật sách của mình, song đầu vẫn khoa trương ngoẹo trái ngoẹo phải.
Dư Châu Châu quay sang nhìn cậu: "Thế để mình hỏi vậy, cậu căng thẳng à?"
Ngạn Nhất vội vã lắc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu.
"Chỉ là một lần thi mà thôi, cũng chẳng phải là thi Đại học, không có gì đáng để lo lắng, một năm sau cậu sẽ chẳng còn nhớ gì về lần thi này hết." Dư Châu Châu thử vỗ về cảm xúc của cậu.
Bên trong tròng mắt của Ngạn Nhất lại nổi đầy tơ máu uể oải. Cậu nở nụ cười có chút đáp lệ, cúi đầu tiếp tục lật sách.
"Này, người anh em," Mễ Kiều tiếp tục đâm Ngạn Nhất, "Tốc độ này của cậu rốt cuộc là học thuộc nổi hay là không thuộc nổi nên cầm sách lên để xả nộ khí thế?"
Ngạn Nhất trước giờ vẫn luôn là một nam sinh nhỏ nhẹ thỏ thẻ. Cậu quay đầu xuống, nghiêm túc nhìn Mễ Kiều, trong đôi mắt là sự cố chấp và đe dọa, khiến Dư Châu Châu ngồi bên cũng phải thoáng kinh hãi.
"Ngày mai phải thi rồi. Cậu đừng làm phiền mình."
Mễ Kiều trợn mắt há miệng, Dư Châu Châu biết điều không còn muốn an ủi cậu nữa, Ngạn Nhất lần nữa lấy lại được quyền tự do lật sách.
Dư Châu Châu nghĩ đến dáng vẻ bận rộn tô tô vẽ vẽ đủ thứ màu sắc lên sách mỗi lần lên lớp của Ngạn Nhất, còn cả hành động dở hơi chép lại từng câu giáo viên nói vào vở nữa. Dư Châu Châu dường như đã bị nguyền rủa, mỗi tiết Chính trị không thể không ngủ gật, Ngạn Nhất sẽ luôn đưa cho cô mượn vở ghi của mình, song quyển vở Chính trị càng ghi càng nhiều ấy, Dư Châu Châu xem mà thấy hoa mắt chóng mặt, muốn lọc ra trọng điểm cũng không tìm ra được liên kết ở đâu.
Thế nhưng, dù là kiểm tra 15 phút bình thường hay làm đề luyện tập, Dư Châu Châu đều có thể thấy được rằng, thành tích của Ngạn Nhất không hề lí tưởng.
Cô muốn nói với Ngạn Nhất, đôi lúc căng thẳng và áp lực quá độ sẽ dẫn tới thất bại, một phần cày cấy một phần thu hoạch kì thực là câu nói vớ vẩn nhất trên đời.
Thế nhưng cô không hề lên tiếng. Cô biết, Ngạn Nhất của lúc này không thể nghe lọt tai được điều gì.
Đang nghĩ ngợi, di động bất ngờ rung lên, hai tin nhắn mới đồng thời nhảy ra.
"Ôn tập thế nào rồi?"
Lâm Dương, Tân Nhuệ.
Dư Châu Châu trả lời Lâm Dương: "Rất tốt, đạt hạng 3 chắc không vấn đề gì."
Lại trả lời Tân Nhuệ: "Không tốt không xấu, chẳng có cảm giác gì."
Cô luôn luôn nói thật với Lâm Dương, còn nói với Tân Nhuệ, lại là những lời mà đối phương thường thường nói với mình. Dư Châu Châu không mấy hứng thú với những trò chơi ngôn ngữ và đấu đá lục đục giữa các học sinh giỏi này với nhau, nhưng quy luật rút ra được sau khi đã gửi rất nhiều tin nhắn chính là, nếu cô nói ôn tập rất thuận lợi, đối phương sẽ nói: "Thật khiến người ta tức giận, mình vẫn còn đang mờ mịt, đợi xem cậu lấy hạng nhất vậy"; nếu cô trả lời: "Ôn tập rất vớ vẩn, xong đời rồi", đối phương sẽ đáp lại: "Thôi đi, không cần giả vờ với mình."
Càng thân thiết, khẩu khí trả lời tin nhắn càng thoải mái, thế nhưng nội dung cơ bản là không thay đổi. Dư Châu Châu từ lớp 9 tới lớp 10 trong khoảng thời gian hai năm ấy, vẫn luôn nảy ra những cuộc cãi cọ vô nghĩa với Tân Nhuệ trước mỗi lần thi cử, bởi thế dần dần bắt đầu trở nên yêu thích bốn chữ "không tốt không xấu" này.
Tân Nhuệ không hồi âm, không nằm ngoài dự liệu của cô. Còn Lâm Dương lại trả lời rất nhanh.
"Hạng 3?"
"Phải. Hạng 3 nghĩa là phía trên có một hạng nhất, một hạng 2 ấy."
Có thể dễ dàng tưởng tượng ra được dáng vẻ thở phì phò của Lâm Dương.
"Cậu nói xem, liệu lần này mình có thi qua được Sở Thiên Khoát không?"
Dư Châu Châu ngây ra. Sự thành thật thẳng thắn của Lâm Dương khiến cô có chút ngưỡng mộ. Một Lâm Dương trước nay không chấp nhận bị người khác áp chế, chắc hẳn là rất muốn vượt qua Sở Thiên Khoát nhỉ?
Cô cười cười, nhắn lại: "Hạng 2 rất tốt mà, mình thích nhất là hạng 2."
Dư Châu Châu thực sự cảm thấy hạng 2 là một vị trí rất đẹp, dẫu bão táp có lớn đến đâu, cũng còn có hạng nhất gánh hết hộ, hơn nữa còn có được một khoảng không gian đường đường chính chính để tiến bộ.
Quan trọng hơn chính là, khoảng thời gian hết lần này đến lần khác thi được hạng 2 ấy, là quãng thời gian đẹp đẽ nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của Dư Châu Châu.
Tin nhắn trả lời của Lâm Dương rất lâu sau mới tới, Dư Châu Châu lúc này đã đọc xong phần nguyên lí Chính trị, di động trong túi quần mới rung lên một tiếng.
"Vậy thì mình sẽ luôn thi được hạng 2. Lời cậu tự nói, cậu phải ghi nhớ đấy."
Mình đã nói cái gì cơ? Cô cảm thấy có chút mờ mịt.
***
Lần đầu tiên Lăng Tường Xuyến cảm thấy căng thẳng trước kì thi.
Trong lúc đọc lướt lại sách Địa lí lần cuối, cô nhờ Lý Tĩnh Viên ngồi phía sau nói ra vài kinh độ vĩ độ, tự mình kiểm tra trí nhớ.
"Vĩ độ Bắc 40°, kinh độ Đông 115°?"
"Hẳn là khu vực xung quanh Bắc Kinh nhỉ? Hoa Bắc Trung Quốc."
"Ừm, đúng rồi."
Thở hắt ra một hơi, giống như ban nãy không phải là tự kiểm tra, mà là ôm trái bom lựa chọn xem nên cắt dây màu đỏ hay màu xanh.
Trong giờ tự học buổi chiều luôn luôn cảm thấy lo sợ bất an, thậm chí lúc xem sách Lịch sử mỗi lần nhìn thấy kiến thức nào mình chưa biết là liền xuất hiện một loại cảm giác vừa ảo não xấu hổ lại vừa vui mừng khôn xiết.
Lăng Tường Xuyến trong tiềm thức cảm nhận thấy, tất cả mọi người đều đang dõi theo kì thi giữa kì này, tất cả mọi người đều đang đoán xem hạng nhất ban Xã hội sẽ là ai. Lăng Tường Xuyến nghĩ đến Sở Thiên Khoát, có phải cậu cũng tò mò về lần luyện binh đầu tiên của ban Xã hội hay không?
Không thể để mất mặt, tuyệt đối không thể.
Càng huống chi, Lăng Tường Xuyến hiện giờ đã ý thức sâu sắc được rằng hễ không thi được hạng nhất thì đồng nghĩa với việc mình là phế vật. Tình hình lúc này chính là Võ Văn Lục vẫn còn có chút chưa hài lòng, trong lớp có rất nhiều học sinh trái tuyến dưới sự xúi giục của Lục Bồi Bồi cũng không ngừng công khai và ngấm ngầm công kích cô. Cô cần kì thi lần này, cô cần vị trí hạng nhất toàn khối làm liều thuốc vạn năng bình ổn mọi thứ.
Trong quyển vở ghi chép những câu đề cơ bản làm sai môn Ngữ Văn, phần lớn những câu tự âm tự hình, có lẽ là không kịp xem nữa rồi. Lăng Tường Xuyến có chút rối rắm với việc rốt cuộc nên đi ngủ sớm nghỉ ngơi dưỡng sức, hay nên thức đêm xem nốt đề.
Còn đang ngây ra, chuông báo kết thúc giờ tự học đã vang lên.
***
Tân Nhuệ cảm thấy không kịp xem hết sách rồi. Cô quyết định không tới nhà ăn ăn tối, gặm tạm miếng bánh mì tiết kiệm thời gian. Cầm cốc nước ra ngoài lấy nước nóng, ở phòng nước nhìn thấy Sở Thiên Khoát và Lâm Dương sóng vai đứng bên cửa sổ xé gói gia vị của gói mì ăn liền.
Động tác của hai người đều vô cùng nhanh, cuối cùng Lâm Dương cười ha ha nói "Lần này cậu lại thua rồi" rồi bưng cốc mì lên đi tới bên vòi nước chuẩn bị hứng nước sôi.
Sở Thiên Khoát kinh ngạc hỏi, "Sao cậu lần nào cũng có thể làm nhanh đến thế?"
Lâm Dương nhẹ nhàng lắc lắc ngón trỏ: "Không bằng cậu nói cho mình, sao cậu lần nào cũng có thể lấy được hạng nhất đi?"
Sở Thiên Khoát cười: "Mình nói cho cậu, hạng nhất cũng nhường cho cậu, lần tới úp mì cậu sẽ nhường mình một lần, nhất chí không?"
Lâm Dương lắc đầu: "Ai muốn làm hạng nhất chứ, mình thích hạng 2."
Sở Thiên Khoát tiến lại gần bên cậu, vặn vòi hứng nước sôi: "Vì sao?"
Lâm Dương mãi một lúc lâu sau không nói năng gì, vào lúc Tân Nhuệ cho rằng chủ đề giữa hai người bọn họ đã kết thúc thì mới nghe thấy Lâm Dương chậm rãi nói: "Bởi vì có người thích mình thi được hạng 2."
Bên trong giọng nói ẩn chứa chút thụ sủng nhược kinh, còn có đôi chút khoe khoang.
Sở Thiên Khoát càng tò mò hơn, "Ai, Lăng Tường Xuyến à?"
Tân Nhuệ khẽ khàng đậy nắp cốc nước lại.
"Sao lại là cô ấy được chứ? Bây giờ trong mắt nha đầu này còn có mình hay sao? Trong lòng cậu tự hiểu rõ."
Trong giọng nói của Lâm Dương có một tia bất mãn, song lại hàm chứa mười hai phần chế nhạo. Khóe mắt Tân Nhuệ nhìn thấy Sở Thiên Khoát từ chối cho ý kiến, cười cười, dáng vẻ giống như đang ngẫm nghĩ gì đó.
"Mình biết rồi, là Dư Châu Châu."
Toàn bộ sự chế nhạo của Lâm Dương lập tức bị bắn ngược trở lại chính bản thân mình. Sở Thiên Khoát dựa vào tường, nở nụ cười mang ý tứ sâu xa, mang đầy vẻ "Tên nhóc, dám đấu với ta" đã định liệu được trước. Lâm Dương ngây người ra nhìn Sở Thiên Khoát, nước sôi quá đầy tràn ra bên ngoài, khiến cậu hét lên một tiếng ném cả cốc mì đi.
Bên trong tiếng cười vui vẻ trên nỗi đau của người khác của Sở Thiên Khoát tràn đầy sự ôn hòa và kiềm chế, tựa như có một loại từ tính đặc biệt.
Để nghe lén bọn họ nói chuyện, Tân Nhuệ đã làm bộ làm tịch rửa cốc đến năm sáu lần ở bồn rửa rồi. Cô đột nhiên cảm thấy rất nhàm chán, chiếc cốc nóng tới mức khiến lòng bàn tay cô bỏng rát, cúi đầu nhanh chóng rời đi, không còn muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa.
Hóa ra Lâm Dương bị Sở Thiên Khoát áp chế xuống hạng 2, kì thực không hề buồn bã, khó chịu như bản thân vẫn tưởng tượng. Hóa ra Dư Châu Châu bề ngoài giả bộ lạnh lùng hờ hững, kì thực cũng biết nói những lời ngọt ngào dỗ dành con trai kia. Hóa ra Lăng Tường Xuyến bị bọn họ hiểu rõ đến từng chân tơ kẽ tóc. Hóa ra mình đứng trước mặt bọn họ lâu đến như vậy, vẫn chỉ là một người vô hình.
Hóa ra từ trước đến nay người duy nhất buồn bã chỉ có một mình cô.
Tân Nhuệ đột nhiên cảm thấy kì thi ngày mai đã biến thành một màn biểu diễn đơn độc không có khán giả.
***
Phòng thi của ban Xã hội được sắp xếp rất đơn giản, học sinh của lớp (3) và lớp (7) xen kẽ, từ bàn đầu tiên chỗ cửa cho tới hàng cuối cùng, vẫn dựa theo xếp hạng kết quả thi cấp Ba. Bởi thế theo lẽ dĩ nhiên, Dư Châu Châu ngồi ở bàn đầu tiên, tiếp theo đó là Lăng Tường Xuyến, sau đó là Tân Nhuệ.
Về phần bàn thứ tư là ai, hình như không có ai quan tâm.
Tân Nhuệ nhìn chằm chằm vào lưng của Lăng Tường Xuyến. Lăng Tường Xuyến cởi đồng phục, để lộ ra chiếc áo sơ mi rộng rãi xinh đẹp màu vàng nhạt bên trong, phía sau có một lỗ khoét hình chú bướm, khiến đôi mắt Tân Nhuệ nhức nhối.
Mặc đồng phục của cậu vào, có được không? Cậu không lạnh à?
Giám thị của môn đầu tiên Ngữ văn đã bước vào phòng cùng với tiếng chuông báo hiệu, Tân Nhuệ nằm sấp trên mặt bàn, cảm giác lạnh lẽo ngấm vào một nửa khuôn mặt.
Rất nhanh, trong căn phòng chỉ còn lại tiếng ngòi bút khẽ khàng ma sát trên mặt giấy.
Tân Nhuệ vẫn luôn cúi đầu, cho dù cổ đã thấy hơi mỏi, cũng không muốn ngẩng lên nhìn con bướm kia.
Kết thúc môn thi Ngữ Văn, Lăng Tường Xuyến có chút lo lắng bất an một mực chờ Dư Châu Châu quay đầu lại, bản thân cô cũng không rõ là vì sao, giống như chỉ có việc đối phương quay đầu lại nở nụ cười, hai người trao đổi xã giao đôi câu mới là thiên hạ thái bình, vạn sự viên mãn.
Lăng Tường Xuyến bất an phát hiện ra, hình như mình càng ngày càng để tâm phản ứng của người khác.
Sự yêu thích hay chán ghét nơi đầu mày khóe mắt, dẫu chỉ là của một tiểu tốt vô danh nào đó, cũng đủ để khiến cô trằn trọc mất ngủ.
Những tháng ngày thế này đã xuất hiện từ bao giờ vậy? Vào lúc cô đang cau mày, Dư Châu Châu đã quay đầu xuống.
"Buổi chiều thi lúc mấy giờ vậy?"
"Một rưỡi."
"Cảm ơn."
"Châu Châu!" Thời khắc Dư Châu Châu chuẩn bị xoay đi, Lăng Tường Xuyến gọi tên cô.
"Thi thế nào?" Lăng Tường Xuyến biết rõ sẽ không hỏi được thứ gì, bất kể đối phương nói lời thật lòng hay giả dối, đối với cô đều chẳng có ý nghĩa gì.
Dư Châu Châu ngẫm nghĩ: "Hình như mọi người thi Ngữ văn xong đều không thấy vui, bởi dù là những câu không biết làm cũng sẽ cố gắng điền bừa để lấp chỗ trống, còn đúng hay sai không cần quan tâm. Mình cảm thấy thi tạm ổn."
Lăng Tường Xuyến ngây người, đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều: "Vậy à? Buổi chiều thi Toán tốt nhé!"
"Ờ," Dư Châu Châu gật gật đầu, "Cậu cũng thế."
Sau khi dứt lời Dư Châu Châu bèn đứng dậy tới nhà ăn ăn cơm, Lăng Tường Xuyến chú ý tới Tân Nhuệ đằng sau rất lâu không có động tĩnh gì, không biết vì sao lại không muốn quay xuống nói chuyện với cô ấy.
Cô vẫn còn nhớ rằng nữ sinh này đã khiến mình rớt đài ngay trước mặt toàn bộ mọi người trong lớp và Võ Văn Lục, song lại trưng ra bộ dạng hoàn toàn vô tội. Rõ ràng là một nữ sinh vừa lạnh lùng vừa cổ quái, lại thường xuyên chơi với bà tám nổi tiếng nhất trong lớp Trần Đình, khiến người ta không sao lí giải nổi.
Nếu như hạng nhất không phải bản thân, vậy thì cô thà nhường vị trí ấy cho Dư Châu Châu, cũng nhất định không không thể là tân nhuệ.
Nhất định không thể.
Dư Châu Châu vừa ra khỏi phòng học được mấy bước đã nhìn thấy Bôn Bôn. Xung quanh có rất nhiều người, cô không hề đi tới chào hỏi cậu.
Nữ sinh tên Liễu Liên đó đang túm lấy tay áo cậu làm nũng, Bôn Bôn lại quay mặt sang nháy nháy mắt với Dư Châu Châu.
Dư Châu Châu lườm lại cậu một cái.
Trên đường, nghe thấy một đoạn đối thoại khiến cô cong khóe môi.
"Văn cổ câu thứ 3 cậu chọn đáp án nào?"
"Câu thứ 3?"
"Là cái mà chọn cách dùng tương đương của từ 'Nhiên' được gạch chân trong câu ấy."
"À, à, câu đó ấy hả, mình chọn... hình như là C. Còn cậu?"
"Xong rồi, vậy thì mình sai rồi, mình chọn B, làm sao bây giờ làm sao bây giờ?"
"Nói cái gì thế, chắc chắn là mình sai rồi... Thôi bỏ đi bỏ đi, không phải đã thống nhất không so sánh đáp án sao? Thi xong rồi thì thôi, so sánh đáp án làm gì! ...Phải rồi, câu sửa lỗi sai kiến thức cơ bản ấy cậu chọn đáp án nào?"
Đang cười ngây ngốc, bím tóc đột nhiên bị người ta kéo nhẹ một cái.
"Cười ngốc cái gì thế?"
Là Lâm Dương. Dư Châu Châu phát hiện, tần suất xuất hiện của cậu trong cuộc sống của cô đã quá cao rồi, bọn họ dường như không có ngày nào là không đụng mặt, hơn nữa lúc nào cũng ở nhà ăn, bởi thế không thể tránh nổi việc ngồi ăn cùng nhau.
Thật giống như đã ước hẹn từ trước.
Lâm Dương dường như vẫn còn đang mang dáng vẻ oán giận chuyện xấu truyền đi chưa đủ xa.
"Lâm Dương..." Dư Châu Châu vừa mở miệng muốn nói, cậu có thể để mình ăn một mình được không, lại đột nhiên nghĩ tới buổi chiều phải thi Toán, cô không muốn khiến cậu mất mặt bằng cách này, ngộ nhỡ cảm xúc bị ảnh hưởng, thi không tốt thì sẽ đều là lỗi của cô.
"Chuyện gì thế?" Lâm Dương giống như một đứa trẻ tò tò xáp lại gần.
"Mình..." Dư Châu Châu nhất thời nghẹn lời, "... Cậu... câu thứ 3 văn cổ cậu chọn đáp án nào thế?"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận