Khoảnh khắc mà Dư Châu Châu quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Từ Chí Cường vừa mắng chửi vừa co chân lên đạp một cái vào cánh tay của bạn nữ. Mà bạn nữ bị đá vẫn không ngẩng đầu, cố chấp thu mình vào trong góc tường, ôm chặt cặp sách kia, chính là Tân Mỹ Hương.+
Một đám nam sinh xông lên ra sức giữ chặt Từ Chí Cường, không ngừng khuyên ngăn, "Hạ hỏa chút, mày bị điên à, lại đi chấp vặt cùng đứa ngu, đánh nó bị thương không khéo lại phải bồi thường đấy..."
Dư Châu Châu biến sắc, vội vàng chạy tới, lướt qua Từ Chí Cường dù đang bị giữ chặt vẫn làm bộ làm tịch muốn giãy ra, ngồi xuống bên cạnh Tân Mỹ Hương vội vàng hỏi, "Có đau không, khuỷu tay vẫn ổn chứ? Sao cậu không nói gì thế?"
Dư Châu Châu đặt tay lên bờ vai Tân Mỹ Hương, cảm thấy cô đang run rẩy kịch liệt. Tân Mỹ Hương cuộn tròn người lại như một con nhộng, ôm chặt lấy chiếc cặp sách màu xanh thẫm nhem nhuốc, mặt cũng vùi xuống thật sâu.
"Cậu dựa vào cái gì mà đánh người chứ?" Dư Châu Châu tức giận tới mức mặt mũi đỏ bừng, dường như quên luôn sợ hãi, xoay về hướng Từ Chí Cường lớn tiếng chất vấn.
"Vì ông đây thích thế! Đm, con tiện nhân dám trộm đồ của bạn gái tao, mày đúng là loại XX..."
Những lời lẽ bẩn thỉu của Từ Chí Cường khiến người ta không nén nổi chỉ muốn vung tay bạt tai. Lửa giận bốc hừng hực trong lồng ngực Dư Châu Châu, cô đứng phắt dậy, toan xông lên song đã bị Ôn Miểu cản lại.
"Đừng kích động, bọn họ ngăn Từ Chí Cường rồi, cậu mau đưa Tân Mỹ Hương ra ngoài đi, xem xem có bị thương ở đâu không!"
Dư Châu Châu gồng lên kiềm chế hồi lâu, sau đó mới ngồi xuống vỗ vỗ đầu Tân Mỹ Hương, "Mỹ Hương, Mỹ Hương, cùng mình xuống phòng y tế đi, cậu có đứng lên được không?"
Tân Mỹ Hương tựa như đã bị nhốt lại trong ma chú, chỉ khẽ khàng run rẩy, không ngẩng đầu lên mà cũng không đáp lời. Có một khoảnh khắc Dư Châu Châu thậm chí còn nghi ngờ liệu cô ấy có phải đã thực sự trở nên câm điếc rồi hay không.
"Mỹ Hương, Mỹ Hương?" Ôn Miểu cũng ngồi xuống, dịu dàng gọi tên cô, "Cậu có đứng lên được không?"
Lúc này Tân Mỹ Hương mới hơi ngẩng đầu, đôi mắt vốn dĩ đã nhỏ nay vì khóc mà còn sưng húp lên, chỉ còn ti hí một khe. Môi cô không ngừng mấp máy, thế nhưng Dư Châu Châu căn bản không nghe rõ nổi cô đang nói cái gì.
Bởi thế chỉ đành quỳ xuống, áp sát người vào cô, cố gắng phân tách giọng nói của cô ra khỏi không gian hỗn loạn xung quanh.
Ngưng thần rất lâu, cuối cùng Dư Châu Châu cũng đã nghe ra, câu nói không ngừng lặp đi lặp lại ấy.
Tôi phải giết cậu.
***
"Theo cậu, chúng ta thế này có bị xem như là đang trốn học không?" Ôn Miểu ngáp một cái, cậu đã rất lâu rồi không cùng Dư Châu Châu ở riêng một chỗ, giờ phút này cũng tạm xem như là "riêng" —— Tân Mỹ Hương bên cạnh từ đầu chí cuối đều có thể được xem như phông nền.
Dư Châu Châu không đáp lời. Cô trầm mặc giống hệt Tân Mỹ Hương.
Cô phải tốn rất nhiều sức lực mới lôi được Tân Mỹ Hương ra ngoài, kéo thẳng cô ấy lên sân thượng tòa nhà chính của trường học —— cái khóa ở cửa sân thượng chỉ là treo ở đó cho có, vì thế nó đã trở thành căn cứ bí mật của riêng một mình Dư Châu Châu.
10 phút sau, Ôn Miểu cũng đuổi tới, đã dò hỏi ra được ngọn ngành đầu đuôi.
Sau khi hết tiết, bọn họ đuổi Tân Mỹ Hương ra ngoài, để bạn gái Từ Chí Cường ngồi ở chỗ của Tân Mỹ Hương tán dóc. Nữ sinh đó sau khi đã rời đi rồi lại đột nhiên quay trở lại nói một quyển "Ca Sĩ Đương Đại" của mình bị bỏ quên ở chỗ ngồi, thế nhưng Từ Chí Cường đã tìm bên dưới ngăn bàn Tân Mỹ Hương nửa ngày mà cũng không thấy quyển tạp chí màu sắc rất lòe loẹt bắt mắt đó đâu.
Cậu ta khăng khăng là sau khi trộm đồ, Tân Mỹ Hương đã giấu vào cặp sách, bởi thế nhất định phải lục tìm trong cặp sách của Tân Mỹ Hương. Tân Mỹ Hương vốn lặng im chịu đựng sự bắt nạt của bọn họ lần này thái độ lại cứng rắn và bướng bỉnh khác thường, bảo vệ cặp sách sống chết không cho cậu ta lục, trong lúc giằng co đã ôm lấy nó chạy ra bên ngoài trốn, bị Từ Chí Cường túm cổ hung ác kéo lại, ngã dập mông xuống đất, gáy đập vào góc bàn.
Tiếng hét mà Dư Châu Châu nghe thấy đó, chính là lúc Tân Mỹ Hương vừa ngã xuống đất.
Một giây sau, Tân Mỹ Hương đã vừa lăn vừa bò co ro vào góc tường, bất kể Từ Chí Cường đá kiểu gì cũng không chịu buông hai cánh tay đang ôm chặt cặp sách ra.
"Mỹ Hương, chúng ta xuống phòng y tế một chút nhé? Cậu có đau ở chỗ nào trên người không? Chúng ta đi kiểm tra một chút cho chắc chắn, được không?"
Dư Châu Châu nhẹ giọng thủ thỉ, song Tân Mỹ Hương lại giống như bị trúng tà, ánh mắt ngây dại, chìm đắm trong cảm xúc thù hận của mình.
"Này, cậu có thể đừng thế này nữa được không, nếu muốn đâm nó thì mau đi cầm dao lên, chịu khó mài cho sắc hay cái gì đó chứ!" Sự kiên nhẫn của Ôn Miểu cuối cùng cũng cạn kiệt, Dư Châu Châu trợn mắt với cậu rất nhiều lần, thế nhưng tất cả đều bị cậu ngó lơ.
Tân Mỹ Hương vẫn giống như không nghe thấy, chỉ im lặng cúi đầu, thi thoảng khóe môi lại thoáng hiện lên nụ cười đắc ý.
Ôn Miểu kinh ngạc nhìn Dư Châu Châu, "Cậu ấy không lẽ nào là... điên rồi?"
Dư Châu Châu cũng ngây ra, ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó đột nhiên bật cười.
"Cậu không phải là cũng điên rồi đấy chứ..." Ôn Miểu lùi lại về sau mấy bước, "Đừng nói với mình đây là bệnh lây nhiễm nhé..."
Dư Châu Châu lắc đầu, nụ cười càng thêm dịu dàng, lại phảng phất chút buồn bã.
"Ôn Miểu, nếu như cậu cực kì cực kì muốn làm một việc, nhưng lại vì khả năng quá kém mà không làm nổi... Cậu sẽ hành động thế nào?"
Ôn Diểu gãi gãi đầu, không nói năng gì cúi đầu nhìn ngón chân, không còn ồn ào nữa.
Cậu không muốn nói với Dư Châu Châu rằng, buổi tối sau khi tiết học công khai kết thúc ấy, lúc chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, cậu nằm trong ổ chăn, ôn lại từng phân cảnh của buổi sáng, chỉ có điều lần này, cậu bạn Romeo ung dung điềm tĩnh đã biến thành chính mình, từng câu từng câu về đường chân trời của cậu ta đều được cậu nhắm mắt nhắc lại trong đầu một lần, thậm chí bản thân cậu cũng không ý thức được vẻ mặt mình đang biến đổi sinh động theo những ảo tưởng nhảy nhót trong đầu.
Vào những lúc bất lực, chúng ta sẽ chìm đắm trong ảo tưởng.
Chỉ có giấc mơ giữa ban ngày của một số người mới cả đời sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Dư Châu Châu thở dài: "Mình nghĩ, Tân Mỹ Hương hiện giờ đang tưởng tượng ra cảnh bản thân giẫm lên Từ Chí Cường."
Ôn Miểu yên lặng, không hùa theo cùng.
Dư Châu Châu đi tới ngồi xuống bên cạnh Tân Mỹ Hương, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô. Dư Châu Châu cảm thấy như khuôn mặt mình đã bị gió thổi tới mức mất tri giác rồi.
Ba ngày nữa chính là đợt thi cuối kì, lại một học kì nữa chuẩn bị kết thúc rồi.
Bản thân hình như cũng từng chìm đắm trong ảo tưởng sau khi thi đỗ Chấn Hoa liền giễu võ dương oai trở lại Tiểu học trực thuộc Đại học Sư Phạm để "thăm" cô Vu, đủ mọi loại phản ứng của đối phương: cười giả dối nói "Cô sớm đã biết em rất có triển vọng", hay bối rối thừa nhận ánh mắt của mình hồi đó thật thiển cận, hay hối hận về hành vi hồ đồ khi xưa của mình... Bất luận là loại nào, cô cũng đã nghĩ xong cách ứng phó. Gần như chẳng buồn nghĩ ngợi xem nếu thực sự muốn thi vào Chấn Hoa khó biết bao nhiêu, trong giấc mộng giữa ban ngày, cô chính là nữ vương bệ hạ, chỉ cần thoải mái hưởng thụ, sau đó đem theo nụ cười mãn nguyện chìm vào giấc mơ.
Lúc tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ là hiện thực tàn khốc và ánh nắng sớm yếu ớt. Nữ vương dù có cao quý cỡ nào, cũng không thể không bò dậy đến lớp học tiết tự học.
Ba người bọn họ không biết đã đứng ở đó bao lâu. Chính vào lúc Ôn Miểu sắp sửa biến thành tượng băng, Tân Mỹ Hương lại bất ngờ mở miệng, nhẹ giọng hỏi:
"Các cậu, từ hồi nhỏ đã là học sinh giỏi rồi à?"
***
"Trần An, anh biết không, vào lúc Tân Mỹ Hương theo cô giáo ở phòng y tế đi kiểm tra xem vai có bị trật khớp không, em và Ôn Diểu vẫn lén lút mở cặp sách của cô ấy ra.
Quyển tạp chí đó, quả thật là có ở trong cặp sách của cô ấy.
Ôn Miểu rất kinh ngạc, nhưng em vẫn luôn biết, Tân Mỹ Hương có thói quen trộm sách. Chỉ là trộm sách mà thôi. Cuốn '17 tuổi không khóc' đó chính là cô ấy trộm về từ cửa hàng thuê truyện. Cô ấy không hề có nhiều tiền để thuê sách, hay nói đúng hơn là không trả nổi tiền đặt cọc. Rất nhiều cuốn truyện tranh và tiểu thuyết của cô ấy đều là thuận tay bẻ măng —— thế nhưng sau khi đọc xong cô ấy sẽ đem trả lại. À, với tiền đề là cuốn sách đó không đẹp...
Không biết vì sao, có lẽ là vì cô ấy quá đáng thương rồi, em luôn cảm thấy hành vi này là có thể thông cảm được. Dẫu sao, những thứ xứng đáng có được, cô ấy đều đã không có được.
Em biết nguyên nhân vì sao cô ấy lại hỏi bọn em câu hỏi kia. Em cũng không chỉ từng một lần nghĩ, nếu như thành tích của mình không tốt, Trương Mẫn liệu có còn thích em nữa hay không, mẹ liệu có còn cho em tự do đọc nhiều truyện tranh đến vậy nữa hay không, các bạn trong lớp liệu có còn yêu quý bênh vực em nữa hay không...
Thực ra em biết đáp án: sẽ không. Cuộc thi Olympic hồi lớp 6 Tiểu học đã nói cho em biết, nếu như thành tích không tốt, em chẳng là cái gì hết cả.
Tân Mỹ Hương cảm thấy, chỉ cần thành tích tốt, cô ấy sẽ có được tất thảy những gì mà chúng em đang có. Mặc dù em cảm thấy tình yên vốn dĩ nên là vô điều kiện, nhưng trên thực tế, nó quả thực không phải như vậy. Em không biết thành tích tốt liệu có khiến cô ấy trở nên vui vẻ hạnh phúc hay không, nhưng em biết, đây có lẽ là con đường duy nhất mà cô ấy có thể thử."
Cơ hội duy nhất.
Trên đường đưa Tân Mỹ Hương về lớp, Dư Châu Châu nhỏ giọng kể về cái "trò chơi của nhân vật chính" kia.
Quy tắc trò chơi từng được Trần An truyền thụ cho cô, giờ đây đã được cô dùng để cứu vớt một cô gái khác.
Bọn họ, một người từng mất đi sự sủng ái, một người lại chưa từng nhận được sự sủng ái.
Ngọn lửa trong mắt Tân Mỹ Hương khiến Ôn Miểu có chút sợ hãi.
"Mình giúp cậu." Vào lúc Tân Mỹ Hương đã trở về chỗ ngồi, Dư Châu Châu nhẹ giọng hứa hẹn.
"Đây là khổ ải gì đây." Ôn Miểu ở phía sau lắc lắc đầu.
"Cậu không hiểu đâu."
"Vì sao mình lại không hiểu?" Cậu nghiêm túc nhìn Dư Châu Châu, "Hồi Tiểu học cậu học trường trực thuộc Đại học Sư Phạm, đúng không? Ngàn dặm xa xôi chạy đến cái trường học nát này của chúng ta, không phải đều là vì cái nguyên tắc trò chơi vớ vẩn kia sao? Trong lòng ấm ức, vì để mọi người đều thấy được rằng cậu rất nỗ lực, cậu có thể thi đỗ vào Chấn Hoa, không phải sao?"
"Cái này có gì là không đúng?" Dư Châu Châu có chút kích động.
"Chẳng có gì không đúng hết," Ôn Miểu lắc đầu, "Chẳng có gì."
Bởi thế, cậu đã từng nói với Dư Châu Châu, chúng ta không giống nhau.
Thời khắc ấy, khói mù của sự mê hoặc đan xen với tự ti sinh ra vì tiết học công khai trên đỉnh đầu Ôn Miểu dần dần tản đi. Ôn Miểu ngồi tại chỗ, mỉm cười ngắm nhìn bóng lưng nằm bò trên bàn của Dư Châu Châu khắc khổ ôn tập.
Bởi lẽ bọn họ không giống nhau.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận