Dư Châu Châu không phải chưa từng thấy qua một số bạn học đột nhiên quyết chí phấn đấu, kiên trì được vài ngày lại dần dần lười biếng, sau đó lại trở về trạng thái rệu rã của trước kia.
Thậm chí đến cả Mã Viễn Bôn, cũng từng vì một chút kích thích nhỏ mà vùng lên chiến đấu.+
Giáo viên Địa Lí vừa tận tâm lại vừa tốt bụng, được cả lớp gọi là "Lão Thái thần kì". Một ngày kia trong tiết học đã gọi Mã Viễn Bôn đứng dậy, hỏi cậu, hai con sông trên bảng, con nào là Trường Giang còn nào là Hoàng Hà?
Mã Viễn Bôn trả lời bừa, thế nhưng không ngờ lại đúng.
Cả lớp chuyện bé xé ra to nhiệt liệt vỗ tay, dẫu sau đối với Mã Viễn Bôn mà nói thì đây vẫn tương đương như một kì tích. Cậu đỏ mặt ngồi xống, vui vẻ hân hoan, Dư Châu Châu cũng mỉm cười nói với cậu, thông minh quá.
Đôi lúc Dư Châu Châu không biết những chi tiết nhỏ nhặt nào sẽ vô tình khiến trái tim con người xao động. Mã Viễn Bôn đột nhiên bắt đầu học hành rất nghiêm túc, trên trang giấy viết đầy những con chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, sau đó cậu ngại ngùng nói nhỏ, đã lâu không viết chữ, ha ha, quên, quên mất luôn cách viết rồi.
Sau đó, trong một tiết học, giáo viên Ngữ Văn đi vào trong phòng học nói, Mã Viễn Bôn, rốt cuộc em có biết xấu hổ không thế? Toàn khối chỉ có mình em và Tân Mỹ Hương không đạt tiêu chuẩn, em đã kéo điểm trung bình của lớp xuống bao nhiêu rồi có biết không??!!
Mã Viễn Bôn đang cầm bút luyện chữ đứng phắt dậy, hai vành mắt đỏ bừng.
Sau đó, cậu lại ngồi xuống.
Sự phấn đấu vì bị kích thích ngắn ngủi đó chết yểu, Mã Viễn Bôn lại trở về dáng vẻ cười cợt ẫm ờ ban đầu. Mặc dù Dư Châu Châu biết kể cả không có sự xuất hiện của giáo viên Ngữ Văn, cũng không có tự tồn tại của những lời nói gây tổn thương ấy, thì Mã Viễn Bôn cũng sẽ không kiên trì nổi bao lâu, thế nhưng, dẫu sao hi vọng cũng đã từng lóe lên, chính bởi tia hi vọng này mà cậu mới có phản ứng hơi mãnh liệt quá mức như vậy với câu răn dạy bình thường kia của giáo viên.
Còn đa số mọi người, đều chỉ vì sự lười biếng của bản thân mà từ bỏ cái gọi là kế hoạch học tập.
Thế nhưng, Dư Châu Châu chưa từng tưởng tượng được rằng, Tân Mỹ Hương lại thực sự có thể kiên trì tới cùng.
Cô ấy dường như đem tất cả mọi oán hận chất đống trên mặt bàn, hễ cúi đầu liền mê mải viết rất lâu. Trong khoảng thời gian đợt thi cuối kì đã kết thúc, đang đợi đến nghỉ Tết, trường tổ chức tập trung học tăng cường cho khối 8 và 9, mỗi lần đi ngang qua chỗ Tân Mỹ Hương, Dư Châu Châu đều nhìn thấy cô đang vùi đầu viết lia viết lịa.
Dư Châu Châu từ rất lâu về trước đã biết, sức mạnh của hận thù to lớn hơn nhiều so với tình yêu. Tình yêu khiến chúng ta trở nên hờ hững nhu nhược, vui vẻ thỏa mãn. Chỉ có thù hận mới có thể khiến chúng ta không ngừng vùng lên chống chọi với nghịch cảnh.
Đó là một loại cố chấp dù có phải nghiến răng nghiến lợi cũng nhất quyết không chịu bỏ cuộc.
Dư Châu Châu biết, nỗi hận này hoàn toàn không phải là điều mà sự bắt nạt của Từ Chí Cường đủ khả năng gây ra. Hành trình trưởng thành của Tân Mỹ Hương là một câu đố, mà vẻ bề ngoài trầm mặc của cô ấy cũng là một câu đố.
Là cô ấy đặc biệt bi thảm, hay cô ấy cực kì mẫn cảm với những sự tổn thương, không thể nào quên được?
Dư Châu Châu vừa nghi hoặc vừa nhiệt tình đưa tay ra giúp đỡ. Cô có thể chia sẻ cho Tân Mỹ Hương toàn bộ các kĩ xảo trong phương pháp học tập – những bí quyết mà chút tâm tư nho nhỏ của Dư Châu Châu khiến cô không muốn nói với người khác, ngoài ra còn có cả danh sách những sách tham khảo nội dung chặt chẽ đề bài phong phú, tất cả đều được cô khom người "dâng hiến".
Tân Mỹ Hương giống như một chiếc hố đen, cô ấy chưa từng cảm ơn, chưa từng khách khí. Vào mỗi khi Dư Châu Châu chậm rãi giảng giải hệ thống kiến thức của một bộ phận nào đó nên tóm lược sắp xếp như thế nào, cô ấy cũng chỉ yên lặng, sẽ không gật đầu lia lịa biểu thị mình đang chăm chú lắng nghe, song thực tế chứng minh, cô ấy đích thực đang liều mạng bắt kịp. Giờ giấc sinh hoạt của cô ấy đã đạt tới cảnh giới kì quặc cao nhất: hàng ngày tan học về nhà liền lập tức đi ngủ, dường như đề phòng bố mẹ và tiệm tạp hóa ồn ào sẽ ảnh hưởng đến việc học của mình; sau khi đã ngủ đủ 6 tiếng rời giường vào lúc 11 giờ tối, thức xuyên đêm để học, lúc trời tờ mờ sáng nổi gió lạnh lại ra ngoài chạy bộ giảm béo, sau đó đến trường để học tiết tự học buổi sáng.
Luồng sức mạnh này của Tân Mỹ Hương khiến Dư Châu Châu cảm thấy kính nể.
Mỗi lúc Dư Châu Châu giảng đề cho Tân Mỹ Hương, Ôn Miểu đều chống cằm chăm chú quan sát bọn cô từ phía sau, từ đầu chí cuối.
"Cậu đối với cậu ấy thật tốt." Trong giọng nói của Ôn Miểu ẩn chứa chút cảm xúc không nghe ra được.
Những lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, Dư Châu Châu cũng sẽ kể cho Ôn Miểu nghe một ít chuyện về Tân Mỹ Hương —— đương nhiên là sẽ tự động lược bỏ những gì liên quan đến quán ăn nhỏ và người mẹ điên khùng. Cô nói với Ôn Miểu, kì thực cô ấy rất thích đọc sách, có một tâm hồn phong phú, khi cô bị Từ Chí Cường bắt nạt đã dũng cảm đứng ra bảo vệ, còn cả trái tim thủy tinh đó nữa —— dù cô ấy không xinh đẹp, nhưng hát bài "Thủy tinh" lại cực kì hay.
Ôn Miểu luôn lặng yên lắng nghe, không ngừng gật đầu, không bao giờ bày tỏ thái độ.
Dư Châu Châu vẫn cho rằng Ôn Miểu không hài lòng với Tân Mỹ Hương, dáng vẻ cực kì không biết tri ân báo đáp.
"Tết năm nay cô ấy đã gọi điện thoại đến nhà mình, chúc mừng năm mới mình. Cô ấy chỉ là hướng nội mà thôi, ít lời ngon tiếng ngọt cũng chẳng phải chuyện gì không tốt, mình muốn giúp đỡ cô ấy, căn bản không hề để bụng cô ấy có phải..."
Ôn Miểu lắc lắc đầu, "Mình không phải có ý này."
"... Lẽ nào cậu sợ thành tích của cô ấy sẽ vượt qua mình?" Dư Châu Châu thăm dò hỏi.
Ôn Miểu dở khóc dở cười, "Cậu nghĩ đi đâu thế? Nếu cậu lo lắng vì cậu ấy, thì chẳng thà lo lắng vì mình."
Dư Châu Châu hừ một tiếng, "Thôi đi, cậu mà đòi á?"
Ôn Miểu vắt hai tay ra sau đầu, chỉ cười.
"Châu Châu, khi cậu tháo bỏ sự phòng bị, thật lòng muốn đối tốt với một người, cậu sẽ trở thành kẻ mù."
***
Lại một học kì nữa bắt đầu rồi.
Dư Châu Châu bắt đầu cùng Tân Mỹ Hương tới thư viện khu Bắc Giang tự học vào mỗi ngày thứ Bảy Chủ Nhật. Bên trong phòng đọc ngoại trừ một ông lão đeo kính đọc báo thì chỉ còn duy nhất hai người bọn cô. Sự trầm tĩnh của Tân Mỹ Hương khiến Dư Châu Châu cảm thấy có chút buồn chán, bởi vậy bèn cưỡng chế kéo cả Ôn Miểu theo vào.
Vốn tưởng rằng Ôn Miểu sẽ từ chối vì bị chiếm dụng mất thời gian chơi bời ngày Chủ Nhật, không ngờ cậu lại đồng ý rất sảng khoái.
"Cậu gọi cho mẹ mình một cú đi, vừa đúng lúc mình bị bà ấy nhốt ở trong nhà tới mức buồn bực. Loại phụ nữ nội trợ ngây thơ như mẹ mình chỉ biết tin lấy tin để nữ sinh học giỏi, hận không thể đặt lên bàn thờ để mình ngày ngày thắp hương lễ bái. Nếu cậu đã rủ lòng thương xót như vậy, mình xin gia nhập bộ ba liều mạng học hành của các cậu, vừa hay đang không có cớ để trốn ra ngoài..."
Dư Châu Châu trợn mắt một cái, bất đắc dĩ đành gọi điện thoại cho mẹ Ôn Miểu.
Ngày hôm sau khi tự học buổi sớm, cô quay đầu lại gõ gõ đầu bút lên mặt bàn Ôn Miểu, "Cuối cùng thì mình cũng biết vì sao cậu lại thành cái bộ dạng này rồi."
Mẹ Ôn Miểu có giọng nói chất phác mà nhiệt tình, gần như là hình mẫu người mẹ truyền thống trong lòng Dư Châu Châu. Mà cô trước kia cũng đã từng gặp bố Ôn Miểu ở cuộc họp phụ huynh, là một người đàn ông hiền lành mà phóng khoáng, đối với Ôn Miểu có lòng khoan dung và dung túng đặc biệt.
Gia đình như vậy, hẳn là có thể khiến Ôn Miểu trở thành bộ dạng của hiện tại.
"Mình cảm thấy sự vô tư hưởng thụ hiện giờ của cậu cũng không có gì không hợp lí," cô cố tình dùng ngữ khí già dặn trưởng thành nói, "Cậu sống quá hạnh phúc rồi."
Ôn Miểu không phủ nhận, song hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ cậu không hạnh phúc?"
Dư Châu Châu ngẩn người, tỉ mỉ đánh giá một chút tình hình cuộc sống gần đây: bình lặng nhàm chán, chỉ thiếu phiền muộn.
Hình như, loại bất bình và sợ hãi quấy nhiễu mình lúc đầu ấy, đã bị thời gian như nước chảy cuốn đi.
"Rất hạnh phúc," cô tựa như đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng rất nhanh đã bổ sung thêm một câu, "Thế nhưng ở một chừng mực nào đó, mình và Tân Mỹ Hương có chút giống nhau..."
"Các cậu không giống nhau," Ôn Miểu đột nhiên ngắt lời cô, "Không hề giống chút nào."
Có điều dù cho thoạt nhìn có vẻ rất không thích Tân Mỹ Hương, Ôn Miểu vẫn gia nhập tổ học tập cuối tuần tới thư viện, số lượng thành viên loáng cái đã được nâng lên thành bốn người —— nếu như ông lão kia cũng được tính.
"How time flies!" Ôn Miểu khoa trương lớn tiếng đọc lá thư mà Jim viết cho Lý Lôi trong sách giáo khoa Tiếng Anh lên.
"Này!" Dư Châu Châu trừng mắt nhìn cậu, "Bên trong thư viện không được phép làm ồn!"
Ôn Miểu liếc nhìn ông lão đang đọc báo, nở nụ cười.
"Cả căn phòng chỉ có bốn người chúng ra, một người nghễnh ngãng nghiêm trọng, một người cơ bản câm điếc, còn lại chỉ có cậu có ý kiến với mình, mà mình lại chưa bao giờ để ý tới ý kiến của cậu, bởi thế..." Cậu lại cầm quyển sách lên, uyển chuyển đọc, "How time flies!"
Chiếc bàn gỗ cũ kĩ trong phòng đọc rất hẹp, Dư Châu Châu vung chân hung ác đạp cho cậu một cái.
Ôn Miểu lại như không cảm thấy gì, vẫn tiếp tục hồn nhiên hỏi, "Ê, Châu Châu, cậu nói xem, có phải là Hàn Mai Mai thích Lý Lôi không?" *
(* Hàn Mai Mai và Lý Lôi là tên hai nhân vật trong sách giáo khoa Tiếng Anh THCS những năm 90 của Trung Quốc, sau đó đến năm 2001 khi sách được sửa đổi thì không còn xuất hiện nữa.)
Dư Châu Châu suýt chút nữa thì cắn phải lưỡi, khóe mắt liếc nhìn Tân Mỹ Hương, đối phương vẫn đang chiến đấu bừng bừng như thủy tinh bị nung chảy, không hề để tâm tới cuộc đối thoại của hai người bọn họ.
Vì thế cô cũng vươn cổ tới gần Ôn Miểu, nhỏ giọng nói, "Nhưng mình lại cảm thấy người mà Lý Lôi thích là cặp chị em sinh đôi Lily và Lucy..."
"Không sao hết, mình cảm thấy hình như Jim thích Hàn Mai Mai. Cậu có còn nhớ bài khóa trèo lên cây táo hái quả đó không, Jim đứng bên dưới không ngừng bảo Hàn Mai Mai phải cẩn thận, Hàn Mai Mai lại không hề để ý tới cậu ta chút nào, chỉ chăm chăm cười ha ha kéo tay Lý Lôi rời đi, cái này chính là... tam giác tình yêu đó!"
Dư Châu Châu đập mạnh đầu xuống mặt bàn.
"Nghiệt duyên," Ôn Miểu bày ra dáng vẻ đau lòng ảo não lắc đầu, "Từ bài khóa đầu tiên, kể từ thời khắc Lý Lôi đứng ở giữa nói: 'Jim, this is Han Meimei. Han Meimei, this is Jim', số phận đã định là ba người đó sẽ phải dây dưa không dứt cùng nhau rồi..."
(* "Han Meimei" là phiên âm trong Tiếng Trung của tên Hàn Mai Mai.)
Dư Châu Châu cúi đầu không để ý đến cậu nữa. Qua một lúc phát hiện cậu đã không còn ồn ào nữa, ngẩng đầu lên mới nhìn thấy cậu đang bận rộn vẽ bậy bằng bút chì kim lên tranh minh họa trong sách.
Rõ ràng chỉ có chân dung Lý Lôi và Hàn Mai Mai, lại bị Ôn Miểu vẽ thêm nửa thân dưới —— hơn nữa còn đang nắm tay.
Dư Châu Châu đỏ mặt, đột nhiên như vừa nghĩ ra gì đó mà sáp tới gần hỏi, "Ôn Miểu, có phải là cậu tương tư rồi?"
Ôn Miểu ném một quyển vở bay qua, hổn hển kêu to, "Dư Châu Châu! Cái từ tương tư kia là để cậu sử dụng bừa bãi hay sao?!"
Bọn họ đều không chú ý tới Tân Mỹ Hương sớm đã đỏ bừng mặt, ngòi bút cũng đã dừng lại rất lâu rồi ở câu thứ 17 không chuyển động.
Ông lão nhẹ nhàng lật báo, trong căn phòng đọc yên tĩnh chỉ có tiếng mấy trang giấy loạt soạt. Cảnh xuân vừa lúc, bên ngoài gió lay động cành liễu xanh mơn mởn mới nhú. Tất thảy đều là chuyện chỉ xảy ra sau một đêm.
Rất nhiều rất nhiều năm về sau, bọn Dư Châu Châu sớm đã không còn nhớ bức thư mà Jim viết cho Lý Lôi rốt cuộc có những nội dung gì. Chỉ có câu đầu tiên ấy, How time flies, là tất cả mọi người đều ghi nhớ trong lòng.
Thời gian trôi nhanh như nước chảy. Chỉ có Lý lôi và Hàn Mai Mai vẫn từ năm này qua năm khác nở nụ cười rạng rỡ chào hỏi lẫn nhau: How are you?
Chỉ có thanh xuân của bọn họ là bất hủ...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận