Tháng Năm, gió cuối Xuân đầu Hạ lướt qua da mặt, ấm áp dễ chịu, khiến người ta không kìm được muốn há miệng ngáp dài, sau đó cuộn tròn người thành một khối cùng các chú mèo trên nóc nhà chen chúc phơi nắng ngủ nướng. Học kì hai của năm lớp 8, Tân Mỹ Hương đã trở thành học sinh đứng thứ 3 của lớp tăng cường B.
Rất nhiều người không biết nội tình đều cho rằng biến hóa to lớn này xuất phát từ một sự bùng nổ không có dự báo trước vào buổi chiều một ngày nào đó. Kiểm tra học thuộc lòng trong giờ Ngữ Văn, đến lượt Tân Mỹ Hương, mọi người tự động theo thông lệ, khi nữ sinh phía trước Tân Mỹ Hương ngồi xuống, bạn nữ ngồi hàng đầu tiên của tổ khác đã lập tức đứng dậy.
"Vì sao lại bỏ qua mình?!"
Âm lượng của Tân Mỹ Hương không lớn, nhưng lại lạnh lẽo kiên định.
Sau đó trong khi giáo viên Ngữ Văn và bạn nữ bàn đầu vẫn còn đang ngây người, Tân Mỹ Hương đã mở miệng bắt đầu đọc thuộc lòng. Dư Châu Châu nghe ra được rất nhiều tâm tình phức tạp bên trong giọng nói của cô, bên trong giọng nói run rẩy yếu ớt, là dũng khí bị căng thẳng và hưng phấn bao bọc lấy.
Cô quay đầu lại đắc ý nháy mắt với Ôn Miểu, tựa hồ Tân Mỹ Hương chính là một tác phẩm phi phàm của mình, giờ phút này cuối cùng đã lộ diện trước thế giới.
Ôn Miểu lại vẫn uể oải, dường như không hề có chút hứng thú nào với hành động của Tân Mỹ Hương.
Không có ai biết rốt cuộc trong bốn tháng ngắn ngủi này đã xảy ra những chuyện gì, Tân Mỹ Hương giống như một chú bướm đang phá kén bay ra, liên tục đập cánh giữa tiết thời đầu Hạ. Cô ấy đã gầy đi rồi, chạy bộ khiến nước da của cô ấy chuyển thành màu lúa mạch khỏe mạnh, ngũ quan dần dần trở nên rõ ràng sắc nét, cũng không còn mặc những bộ quần áo khiến mọi người không nhìn ra nổi tuổi tác đó nữa.
Mọi người đột nhiên phát hiện, hóa ra cô là một nữ sinh rất có ngoại hình, bờ vai nhỏ nhắn và chiếc cằm, lộ ra vài phần cứng cỏi.
Dư Châu Châu biết, kì thực mình cũng không hoàn toàn biết được những cố gắng mà Tân Mỹ Hương đã bỏ ra. Muốn thoát bỏ bản thân của quá khứ, chẳng khác nào phải lột da róc xương. Mặc dù cô cũng từng phải trải qua đủ mọi hoàn cảnh khó khăn, thế nhưng dù sao những lần đó đều xuất phát từ áp lực bên ngoài và sự không thuận lợi, kiên nhẫn chờ đợi cơ hội vùng lên phất cờ là được, không cần phải thay đổi bản thân quá nhiều, mà dẫu có thì cũng chỉ là những thay đổi lặng lẽ chậm rãi, tích lũy theo thời gian. Chưa có ai từng giống Tân Mỹ Hương, tàn nhẫn với bản thân đến như vậy.
Chỉ là vì trở nên tốt đẹp hơn hay sao?
Tân Mỹ Hương sau khi đã trở nên tự tin hơn sẽ không tiếp tục giữ sự im lặng mỗi khi Dư Châu Châu giảng bài nữa. Thỉnh thoảng cô sẽ sắc bén ngắt lời, thẳng thắn nói, cách giải này quá phiền phức rồi, rõ ràng có cách tính khác đơn giản hơn.
Mỗi lúc này, Ôn Miểu sẽ ngồi một bên cười lạnh.
Dư Châu Châu bị phê bình chỉ có thể gãi gãi đầu, cười cười nói: Hở? Thế thì cậu giảng cho mình nhé?
Tân Mỹ Hương được chuyển lên bàn bốn, cạnh ngay bên tổ Dư Châu Châu và Ôn Miểu, chỉ cách một lối đi. Bắt đầu có rất nhiều bạn học cùng cô ấy tán gẫu, dường như mọi người sau khi sự kinh ngạc trôi qua liền nhanh chóng tiếp nhận biến đổi này, hơn nữa không hề ghi nhớ ngày xưa mình đã từng túm năm tụm ba chế nhạo cô gái này như thế nào.
Dư Châu Châu nhỏ giọng nói với Ôn Miểu, "Cậu xem, thành tích quả thật có thể mang đến sự yêu quý."
Ôn Miểu nằm bò trên mặt bàn, mặt vùi vào cánh tay, chỉ lộ ra nửa cái đầu, mắt đảo vòng quanh.
"Thế nhưng cậu không cảm thấy, như vậy có chút đáng thương ư?"
Dư Châu Châu không đành lòng thừa nhận, nhưng trên người Tân Mỹ Hương quả thật tồn tại một vài thứ mà trước đây cô chưa từng phát hiện ra.
Ví dụ như ý cười lạnh thoáng qua khóe môi đó.
***
Một buổi sáng nào đó cuối tháng Sáu, Dư Châu Châu và Ôn Miểu cùng nhau ôm vở bài tập Vật Lý của cả lớp băng qua hành lang khu hành chính trở về lớp học, trùng hợp chạm mặt Thẳm Sằn phía trước đang ôm một chồng vở tương tự. Dư Châu Châu cong môi nở nụ cười định chào hỏi, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện, hình như là vang lên từ tòa nhà giảng đường của trường Trung cấp Nghề số 4 cách khuôn viên trường không xa.
Tiếng chuông điện reo vang rất lâu, Dư Châu Châu trước nay chưa từng nghe thấy tiếng chuông ở trường bọn họ gấp gáp như thế truyền khắp bốn phương.
"Bây giờ là 9 giờ, chuông báo hiệu vào tiết mấy thế nhỉ? Ông lão ở phòng thu phát uống say rồi à?" Ôn Miểu nghển đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Dư Châu Châu đột nhiên nhớ ra: "Là thi cấp Ba! Hội đồng thi trường Trung cấp Nghề số 4, hôm nay hình như là ngày thi đầu tiên nhỉ?"
Cả ba người đều chìm vào im lặng, ngoài cửa sổ không hề có gì đáng xem, trời xanh mây trắng của mùa Hạ, bóng các tòa nhà giảng đường của trường Trung cấp Nghề số 4 đều lặng lẽ bất động.
Sang năm là tới lượt bọn họ rồi.
Dư Châu Châu đột nhiên nhớ ra hai ngày trước đã nghe ngóng được một vài tin tức về kì thi cấp Ba: "Mình nghe nói, trường cấp Ba trực thuộc Đại học Sư Phạm trước kì thi chuyển cấp sẽ tới tìm top 100 học sinh đứng đầu Thành phố, thương lượng kí cam kết, nếu như đã kí rồi thì chỉ có thể tới báo danh ở trường bọn họ, thế nhưng sẽ có được 10 điểm cộng ưu tiên. Rất nhiều người muốn vào Chấn Hoa song lại sợ trượt cuối cùng đều đã kí vào bản cam kết này, lựa chọn phương án an toàn."
Ôn Miểu gật đầu, "Mình cũng nghe nói rồi."
Dư Châu Châu ngẫm nghĩ, nhỏ giọng hỏi, "Thế nếu là các cậu, thì có kí không?"
Dù sao, học sinh trường THCS số 13 muốn vào Chấn Hoa, không thành công cũng thành nhân *. Mà cấp Ba trực thuộc Đại học Sư Phạm đích thực cũng là một ngôi trường vô cùng tốt.
(* Ý muốn nói tuy không đạt được thành công nhưng cũng học được điều gì đó có ý nghĩa, giống kiểu "Kết quả đôi khi không phải là tất cả.")
Ôn Miểu và Thẩm Sằn đồng thời lên tiếng.
"Đương nhiên sẽ kí!" "Tuyệt đối không kí."
Ba người nhìn nhau, cùng bật cười.
"Châu Châu, còn cậu thì sao?"
Dư Châu Châu buông thõng tay, "Mình không biết."
Cô hình như đột nhiên không còn cố chấp như vậy đối với Chấn Hoa nữa rồi.
Là bởi vì quá hạnh phúc rồi sao?
***
Mùa Hè năm ấy, có một bài hát tên là "Dũng khí" * được các bạn nam bạn nữ trong lớp hát hết lần này đến lần khác. Các đôi tình nhân nhỏ sau giờ tan học lén lút kéo tay nhau đến quán net chơi CS không hẹn mà cùng ngâm nga: "Tình yêu thật sự cần dũng khí, để đối mặt với miệng lưỡi thiên hạ..."
(* Dũng khí -《勇气》:một bài hát của nữ ca sỹ Lương Tịnh Như.)
Mùa Hè năm ấy, có bốn chàng mỹ nam khiến cho toàn bộ học sinh bắt đầu điên cuồng lùng mua VCD và tạp chí giải trí, chỉ để liếc nhìn một cái một người nào đó trong số bọn họ. Nữ sinh không còn hỏi nhau "Cậu thích bạn nam nào lớp chúng ta" nữa, mà phân chia thành các phe phái rõ ràng: "Này, cậu thích Đạo Minh Tự hay Hoa Trạch Loại?"1
Đến cả Ôn Diểu cũng nghiêm túc hỏi qua Dư Châu Châu.
Dư Châu Châu đỏ mặt nói, "Mình vẫn chưa xem hết 'Vườn sao băng'."1
Ôn Miểu ngạc nhiên nhướng mày, "Vì sao?"
Dư Châu Châu lắc đầu, sống chết cũng không nói.
Cô biết phải nói với Ôn Miểu thế nào đây? Cô đang ngồi trong phòng khách xem tivi, mẹ ngồi bên cạnh gọt hoa quả, chú Tề cũng tựa vào sô pha đọc báo, đột nhiên trên tivi vang lên tiếng Sam Thái hét lớn. Hai người lớn đồng loạt nhìn về phía tivi, đúng lúc nhìn thấy cảnh Đạo Minh Tự đẩy Sam Thái vào tường mạnh mẽ cưỡng hôn.
Quần áo Sam Thái bị kéo lệch, lộ ra cả bờ vai, thể diện của Dư Châu Châu cũng bị kéo lệch.
Cô đỏ mạt tía tai tắt tivi đi, chú Tề ngồi một bên cười, chưa từng can thiệp vào cuộc sống riêng tư của Dư Châu Châu. Lần này mẹ đã bắt quả tang tại trận, đặt táo xuống đi tới vỗ nhẹ đầu cô: "Đây là cái tạp nham gì thế, về sau không được xem nữa!"
Dư Châu Châu khóc không ra nước mắt. Cái anh Đạo Minh Tự chết tiệt này.
Cho nên trong lúc mọi người sục sôi ngất trời thảo luận về tình tiết phim và tiến triển tình cảm, Dư Châu Châu chỉ có thể phiền muộn vẽ nguệch ngoạc trên giấy.
Trong trường cũng đã xuất hiện đủ mọi hội nhóm F4, đương nhiên, cũng có một vài nhóm không đi theo con đường thông thường, chọn đặt tên hội là "Tứ đại tài tử", "Tứ thiếu trường số 13",... Tóm lại là không thể nào tách rời được con số 4.
Nhờ Đàm Lệ Na mà Dư Châu Châu biết được, lớp bọn họ cũng có F4 của mình, trong đó, Từ Chí Cường là "Đạo Minh Tự".
Nhớ tới khuôn mặt ngựa đó của Từ Chí Cường, Dư Châu Châu kìm chế hành động muốn trợn mắt lại, vỗ ngực hỏi: "Vì sao?"
"Có thể là vì cậu ta bá đạo nhất..."
"Thế Hoa Trạch Loại là ai?"
Đàm Lệ Na đột nhiên có chút ngượng ngùng, mãi mới ngắc ngứ nói, "Mình cũng không rõ, nghe nói là Mộ Dung Trầm Chương của lớp (2)... Ha, cậu nói xem, cậu ta thì đẹp trai chỗ nào cơ chứ..."
Dư Châu Châu thầm cười lạnh trong lòng. Đẹp trai chỗ nào không phải tự cậu biết rõ nhất hay sao.
Cô không muốn nhớ tới Bôn Bôn, Bôn Bôn mà gặp chẳng bằng không gặp ấy. Hay nói cách khác, cậu đã sớm không còn là Bôn Bôn nữa rồi, chỉ là một thiếu niên bất lương có cái tên kì quái hoa mỹ mà thôi.
Có một khoảnh khắc, Dư Châu Châu cực kì muốn hét lớn xé rách bầu không khí mờ ám bí ẩn trong phòng: "Các cậu đều tương tư hết cả rồi đấy à??!!"
Có điều tâm sinh lí tuổi dậy thì của các thiếu nữ thiếu nam không đến lượt cô suy nghĩ. Thứ duy nhất mà cô cần lo lắng chính là bản thân mình.
Từ Chí Cường chia tay bạn gái, lại bắt đầu lằng nhằng với Dư Châu Châu.
Thay đổi của Tân Mỹ Hương khiến Từ Chí Cường lại lần nữa nhớ tới Dư Châu Châu năm lần bảy lượt cùng cậu giằng co. Châm chọc ngay trước mặt, từ chối lời tỏ tình, bây giờ lại chắn trước mặt cậu hét to "Cậu dựa vào cái gì mà đánh người"... Với tư cách Đạo Minh Tự của trường THCS số 13, cậu có trách nhiệm và nghĩa vụ tìm ra được một Sam Thái, mà ánh mắt đã trối chết khoá chặt trên người Dư Châu Châu.
Tặng hoa, mua cơm trưa, tặng đồ ăn vặt, sai đủ loại đàn em lan truyền ra bên ngoài tin tức tốt về hai người, chẳng bao lâu sau đã có rất nhiều bạn học ở các lớp khác đi tới đi lui quanh cửa phòng học trong giờ ra chơi chỉ vì muốn liếc một cái dung mạo của "Sam Thái".
Thậm chí đến cả lúc tan học về nhà cũng đuổi vây chặn đường. Từ Chí Cường và hai đàn em đi theo sau cô, phiền chết người mà không đền mạng.
Ôn Miểu có chút lo lắng nói, đi thôi, về sau mình đưa cậu về.
Dư Châu Châu cảm kích mỉm cười, không hề ngờ được rằng điều này đã khiến Ôn Miểu rơi vào tình cảnh hết sức nguy hiểm. Rất nhanh, Từ Chí Cường đã tỏ thái độ, nói nếu không gọi hai chục người tới đánh cho Ôn Miểu rơi răng đầy đất thì chữ Từ trong tên cậu ta sẽ viết ngược.
Ôn Miểu vẫn đi học như bình thường, nghe thấy Dư Châu Châu nhắc tới tuyên bố của Từ Chí Cường, lại chỉ cười cười.
Kì thực không phải là không căng thẳng. Dư Châu Châu có thể nhìn ra, thế nhưng cậu vẫn cứng cỏi, dùng nụ cười không chút bận tâm để che giấu nỗi sợ hãi.
Cô đột nhiên cảm thấy rất thương xót.
Thời gian hoạt động tự do trong tiết Thể dục, từ phía xa Dư Châu Châu nhìn thấy Ôn Miểu bị một đám nam sinh không quen biết quây lại, mà các nam sinh khác lớp (6) đều đứng hóng hớt chuyện không liên quan đến mình ở xa, toàn bộ đều là bộ dạng co đầu rụt cổ. Máu nóng dồn lên đỉnh đầu, Dư Châu Châu xông thẳng vào bên trong đám người, không chút khó khăn nào tìm thấy Ôn Miểu, đứng chắn trước người cậu.
Từ Chí Cường cầm đầu khoanh tay, nheo mắt, nhếch môi, còn học theo dáng vẻ trong Cổ Hoặc Tử * ngậm một cây tăm nơi khoé miệng.
(* Tên một bộ phim nổi tiếng sản xuất năm 1996 nói về giới xã hội đen HongKong.)
"Không phải chuyện của cậu, tránh ra. Hôm nay ông đây không thể không giáo huấn nó một trận, khiến nó không dám làm ngứa mắt tôi nữa!"
Mỗi lần muốn bảo vệ người khác, Dư Châu Châu luôn sở hữu một nguồn dũng khí bất tận. Khoảnh khắc ấy, cô thậm chí còn lạc đề vượt giới hạn, nghĩ đến Saint Seiya bị đánh đứt gân cốt vẫn sẽ luôn để vũ trụ nhỏ trong mình bùng nổ. Sức mạnh của nhân vật chính vĩnh viễn tới từ mong muốn được yêu thương và bảo vệ những người xung quanh, không phải sao?
Cô chút hưng phấn nở nụ cười. Dư Châu Châu, mày xem, mày quả là có số làm nhân vật chính.
"Từ Chí Cường, tôi nói với cậu, nếu cậu còn tiếp tục cố tình gây sự, tôi sẽ không tha cho cậu đâu!"
"Hả, cậu nghĩ gì mà lại không buông tha nổi tôi?" Từ Chí Cường dứt lời liền cười thô tục, các chân chó xung quanh cũng hưởng ứng cười theo, nhất thời bầu không khí vô cùng hài hoà.
"Ôn Miểu là người bạn tốt nhất của tôi, nếu như cậu dám động đến một sợi tóc của cậu ấy, tôi sẽ, tôi sẽ..." Dư Châu Châu cuống quít trong lòng hồi lâu vẫn chưa tìm ra được từ ngữ, bởi thế bèn lấy hết sức gào lên: "Tôi sẽ mách tội cậu với cô giáo!"
Xung quanh lặng như tờ ba giây.
Sau đó các chân chó cười phóng túng ha hả tới mức sông núi biến sắc. Dư Châu Châu ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Ôn Miểu dù đang trong vòng nguy hiểm cũng phải mang vẻ mặt bất đắc dĩ "Đừng nói với ai là hai chúng ta có quen biết".
Từ Chí Cường lại nhìn cô với biểu cảm cực kì tán thưởng, nở một nụ cười kì lạ, khiến Dư Châu Châu nhớ tới một năm rưỡi trước, cậu ta đã nắm tay cô dựng nên màn bày tỏ thâm tình chân thành đó.
"Bằng lòng làm Sam Thái của tôi chứ?" Ánh mắt Từ Chí Cường lấp lánh.
Tất cả mọi người đều nín thở quan sát cô.
Dư Châu Châu phát âm từng chữ: "Sam, Thái, cái, đầu, nhà, cậu!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận