Giáo viên Vật Lý là một cô giáo trẻ tuổi tràn đầy tinh lực, nghe nói trong tổ Vật Lý cũng rất có chỗ đứng. Vật Lý cũng là môn học duy nhất mà lớp (6) và lớp (2) chung một giáo viên.
Dư Châu Châu nâng cằm chăm chú lắng nghe cô Vật Lý nói rõ về cuộc thi giáo viên dạy giỏi toàn Tỉnh. Cuộc thi lần này là chuyện lớn mà trường học coi trọng, mỗi khối đều chọn ra một giáo viên để cử đi tham gia. Trong lúc mọi người còn đang phỏng đoán về việc cô giáo sẽ chọn lớp (2) có thành tích tốt hay lớp (6) tương đối sôi nổi thì cô lại đứng trên bục giảng tuyên bố, lớp tham gia cuộc thi sẽ lấy học sinh cả từ lớp (2) và lớp (6).
"Đây rõ ràng là gian lận mà." Ôn Miểu ở phía sau nhỏ giọng lầm bầm.
Dư Châu Châu quay đầu lại nhỏ giọng phụ họa, "Hồi nhỏ cậu cũng từng tham gia tiết học công khai rồi, chẳng phải đều như vậy hay sao?"
Cẩn thận viết giáo án, vạch ra kế hoạch cụ thể, chuẩn bị tốt các loại đồ dùng dạy học, ai trả lời câu hỏi nào hầu như đều đã được dàn xếp từ trước. Mấy ngày trước cuộc thi giống hệt như đang đóng phim: ôn tập lời thoại, giáo viên thân thiết hòa nhã, dẫn dắt từng bước, học sinh tích cực hăng hái, tư duy nhanh nhẹn, bất kể câu hỏi gì cũng là cả lớp đồng loạt giơ tay —— đương nhiên, hãy chú ý tới những học sinh nào giơ tay rất cao —— bọn họ mới là những người thực sự biết đáp án của câu hỏi này.
Giáo viên Vật Lý nói đến phần trọng tâm của chương trình học, tháo kính xuống cất vào chiếc hộp cũ mèm, tiện tay vung về hướng bàn Dư Châu Châu một cái rồi trở lại bục giảng viết viết vẽ vẽ. Mã Viễn Bôn đột nhiên vươn tay với lấy hộp kính, nhẹ nhàng nắn bóp vài cái, chiếc hộp kính rõ ràng xiêu xiêu vẹo vẹo ban nãy đã trồng cây chuối vững chắc trên mặt bàn.
Dư Châu Châu kinh ngạc nhướng mày, "A, làm sao mà làm được thế?"
Cô cũng vươn tay ra thử, thế nhưng lần nào cũng bị đổ, hộp kính đập xuống mặt bàn phát ra tiếng động không to không nhỏ.
"Đồ ngốc." Hai giọng nói khác nhau đồng thời vang lên từ phía bên phải và bên dưới.
Dư Châu Châu đã từng hạ quyết tâm coi Mã Viễn Bôn là người vô hình, thế nhưng chẳng bao lâu sau Mã Viễn Bôn lại như trẻ con mà bày trò phá đám. Cậu ta bắt đầu dùng khẩu âm lè nhè kì quặc khi lên lớp, làm phiền bạn học xung quanh, xé giấy vụn rắc đầy lên nửa mặt bàn của Dư Châu Châu, hoặc cố tình giẫm lên đôi giầy mới mua của cô dưới gầm bàn.
Ôn Miểu lại thường vắt hai tay sau đầu, dùng dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác mà quan sát Dư Châu Châu, không quên bồi thêm một hai câu châm chọc.
Song cả hai nam sinh này đều đã quên mất rằng từ trước đến nay Dư Châu Châu chưa bao giờ là một ngọn đèn cạn dầu. Sau khi khả năng phát sáng của cô bị kích hoạt, Mã Viễn Bôn mới bắt đầu ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Cậu duỗi chân giẫm Dư Châu Châu chỉ là tùy ý, thế nhưng một cước đó của Dư Châu Châu ngược lại hoàn toàn đủ khả năng khiến người ta trở thành cướp biển què cụt, thậm chí còn giẫm tới lúc Mã Viễn Bôn phải gào khóc thảm thiết hô lên: "Cô ơi, Dư Châu Châu bắt nạt em". Khi Ôn Miểu còn đang há miệng cười nhạo mặt bàn Dư Châu Châu bị đầy giấy vụn che phủ, cô đã thu gọn toàn bộ số giấy vào một chỗ, không nói lời nào, cho tới tận lúc Ôn Miểu về lớp sau giờ Thể Dục mới phát hiện ra bên trong cặp sách của mình một mảng trắng xóa như tuyết, ngẩng đầu liền nhìn thấy Dư Châu Châu đằng trước chắp tay ra sau lưng vui vẻ chào hỏi, đôi mắt cong cong, giọng nói ngọt ngào.
"Cậu đếm thử đi, không thiếu một mảnh nào cả!" Cô mím môi cười.
Mà lúc này Dư Châu Châu vừa cầm hộp kính của giáo viên Vật Lý vừa liếc mắt lườm Mã Viễn Bôn một cái, khiến đối phương lập tức cụp mắt cúi đầu.
"Cậu có phải là đàn ông không thế!" Chỉ còn lại Ôn Miểu ở phía sau bất đắc dĩ gào thét.
"Ngày hôm qua cô đã xác định được đại khái danh sách bạn học tham gia tiết học công khai có lãnh đạo dự giờ, còn về việc lớp ta còn ai có thể tham gia hiện tại vẫn chưa quyết định. Thế nhưng chắc chắn sẽ là một nửa từ lớp ta và một nửa từ lớp (2), tuyệt đối công bằng."
Tiết học công khai? Dư Châu Châu chuyển sự chú ý từ hộp kính sang người giáo viên Vật Lý.
Giáo án của lần dạy học công khai này quả thực được thiết kế thú vị hơn nhiều so với trước đây. Giáo viên Vật Lý chắc hẳn đã bỏ ra rất nhiều công sức, chuẩn bị kĩ càng vài thí nghiệm lí thú, hoàn toàn vứt sách giáo khoa sang một bên.
Sau đó, ánh mắt tha thiết của cô giáo hướng về phía Dư Châu Châu và Ôn Miểu.
Dư Châu Châu thậm chí còn nghe được tiếng nuốt nước bọt căng thẳng của Ôn Miểu phía sau.
***
Ủy viên Văn nghệ lén lút thì thầm với Dư Châu Châu, lần dạy học công khai này rất thú vị, kiểu sáng tạo này nhất định sẽ ghi điểm với giám khảo, thể hiện được nội hàm của tính tự chủ - yêu cầu mới của tiết học kiểu mới. Dư Châu Châu và Ôn Miểu im lặng trao đổi ánh mắt, thở dài.
Chẳng qua cũng chỉ là hình thức mới mẻ độc đáo một chút, độ khó nâng lên một chút. Thí nghiệm đều không phải do bọn họ tự thiết kế, đến cả kết quả đã được tính toán từ trước, thậm chí bạn học nào đặt ra câu hỏi nào liên quan đến quá trình thực hiện và số liệu thí nghiệm cũng đều có sự sắp xếp.
Lần dạy học công khai này khiến Dư Châu Châu nửa vui nửa buồn. Vui là bởi lẽ, cô đã có cớ để trốn hết mấy môn học nhàm chán như Sức Khỏe, Thủ Công, Thể Dục. Phòng thí nghiệm Vật Lý đã trở thành địa điểm tị nạn của Dư Châu Châu, đối với thí nghiệm mình phụ trách, cô tràn ngập sự nhiệt tình trước nay chưa từng có.
Người thực hiện thí nghiệm chung với cô, Ôn Miểu, cũng là học sinh thích trốn học, thế nhưng giữa hai người vẫn tồn tại một điểm bất đồng duy nhất nằm ở tiết Thủ Công. Ôn Miểu thích Thủ Công, cũng thích những bài tập Thủ Công đó. Dư Châu Châu không hiểu nổi một nam sinh vốn dĩ không hề ẻo lả như cậu ta vì sao lại có thể thích môn Thủ Công đến như thế, mà thời gian luyện tập làm thí nghiệm cần thống nhất giữa hai người, cho nên lúc Ôn Miểu kiên quyết muốn học tiết Thủ Công, Dư Châu Châu cuối cùng cũng phát điên.
"Cậu có phải là con trai không thế, loại môn học đó mà cũng có hứng thú? Chúng ta cần phải luyện tập, luyện tập!"
Ôn Miểu ngáp một cái, "Luyện tập cái đầu nhà cậu! Thí nghiệm của hai chúng ta hầu như chẳng có chút hàm lượng kĩ thuật nào, không phải cậu còn muốn mang truyện tranh tới phòng thí nghiệm để giết thời gian hay sao? Kì thực mình cảm thấy ngồi trong lớp vừa lén xem vừa thấp thỏm mới càng kích thích, cậu nói xem có chuẩn không?"
Dư Châu Châu đuối lý, thí nghiệm của bọn họ quả thực rất đơn giản: mô phỏng mặt trời mọc.
Nguyên lí cơ bản là tính chiết xạ của ánh sáng, tất cả đạo cụ cần thiết là một cái hộp vuông, một cái đèn pin và một cái bình thủy tinh nữa, hay nói chính xác hơn là một cái bình đựng dịch truyền đã bị xé nhãn. Đèn pin tượng trưng cho mặt trời, cái hộp vuông tượng trưng cho cao độ của đường chân trời vừa vặn để che khuất ánh sáng đèn pin phía sau, các bạn học dưới bục giảng không hề nhìn thấy gì hết. Song sau khi hai người đặt thêm một chiếc bình đựng đầy nước ở giữa, bạn học bên dưới lại có thể nhìn thấy ánh đèn. Bình truyền dịch ở đây đóng vai trò giống như tầng khí quyển, đã khiến ánh sáng bị chiết xạ, đây chính là cái gọi là "bình minh thực sự là lúc trước khi mặt trời mọc".
Nói theo cách của Ôn Miểu thì, cái thí nghiệm dễ ợt này, trẻ con 6 tuổi cũng có thể thực hiện. Yêu cầu của giáo viên Vật Lý vẫn luôn là —— "Tự giác học thuộc như cháo chảy lời thoại của mình, đừng để đến lúc lên sân khấu lại đứng đờ ra như tượng gỗ, mất mặt tôi lắm!"
Có điều, Ôn Miểu không hiểu vì sao, trong lần đầu tiên bọn họ vào phòng thí nghiệm chuẩn bị dụng cụ, lúc cậu đang lắp pin vào đèn, đột nhiên nghe thấy tiếng cười ngây ngô của Dư Châu Châu đứng trước bình truyền dịch.
Cậu lặng lẽ đi sang, thấy cô đang nhìn chằm chằm chiếc bình thủy tinh, khóe môi cong lên, không biết là đang hồi tưởng lại chuyện vui vẻ gì.
Cô cầm cái bình lên, khẽ khàng lẩm bẩm: "Ha, phải mang Nước Thánh đi!"
"Nước thánh gì cơ?"
Dư Châu Châu bị gián đoạn ý nghĩ, giật mình hô lên một tiếng, tuột tay khiến bình thủy tinh rơi xuống đất, vỡ tan tành thành trăm mảnh.
Thẳm Sằn đang đứng một bên lau chùi bể cá và giá sắt nghiêng mặt nhìn đôi người dở hơi bọn họ một cái, ánh mắt lãnh đạm.
Cho tới tận hôm nay, Dư Châu Châu cũng chưa nói chuyện được với Thẩm Sằn câu nào trong mỗi buổi học của lớp A vào ngày thứ Bảy, ngoại trừ câu "Làm ơn tránh ra một chút, mình ra ngoài đi vệ sinh" thì giữa hai người không hề có bất kì giao tình nào khác. Chỗ ngồi trong lớp A được xếp dựa vào kết quả thi cuối tháng, biến động không ngừng, thế nhưng một bàn Dư Châu Châu và Thẳm Sằn vạn năm vẫn không có sự thay đổi, giống như hai hòn núi cắm rễ vào đất.
Dư Châu Châu mơ hồ cảm thấy, bản thân đã quen với việc đứng thứ hai toàn khối, điều này không có gì là không tốt, hàng ngày vẫn tiếp tục thảnh thơi phấn đấu, học hành, thế nhưng đồng thời cũng xem chút truyện tranh, đánh cầu lông, chạy bộ, mẹ cũng đã đồng ý đợi đến Tết sẽ mua cho cô một chiếc máy tính...
Còn Thẩm Sằn, là dây cung đang căng cứng, cô không phải Dư Châu Châu.
Thậm chí cô còn cảm thấy mình đang vô thức bước chân lên con đường "sa ngã" của Ôn Miểu. Giống hệt như họ của đối phương, trải qua những tháng ngày ấm áp mà tốt lành.
Trò chơi nhân vật chính của Trần An, còn cả chuyện xưa về trường cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm, đều đã trở thành những hình ảnh vỡ vụn lẫn lộn giống như chiếc bình thủy tinh trên mặt đất.
Trừ lần ghép tổng thể lời thoại trước mặt giáo viên Vật Lý đó ra, Thẳm Sằn đã không còn xuất hiện ở phòng thí nghiệm nữa. Đối với việc Dư Châu Châu lợi dụng chuyện công để làm chuyện riêng, Ôn Miểu vẫn luôn dùng câu "Cậu xem, người ta là hạng nhất toàn khối, vì muốn có thêm chút thời gian để học hành mà kể cả giáo viên Vật Lý và tiết học công khai cũng không cho vào mắt, đáng đời cậu xếp sau cậu ta" để công kích Dư Châu Châu.
Dư Châu Châu dù chán nản nhưng cũng không quên hỏi ngược lại Ôn Miểu: "Cậu thì chuyên tâm lắm nhỉ, nhìn lại bản thân chút đi. Thái độ học hành còn không tốt bằng mình nữa đấy!"
Ôn Miểu không thèm nghĩ ngợi, biếng nhác trả lời một câu, "Nhưng mà, Dư Châu Châu, chúng ta không giống nhau."
Dư Châu Châu đột ngột đờ đẫn.
Câu nói này dường như có chút quen thuộc.
Kí ức mãnh liệt ùa về, khiến mọi lời định nói tắc nghẹn trong cổ họng.
***
Lúc trở về lớp học, bên trong đang phát đề thi xem như làm bài tập cuối tuần môn Tiếng Anh, Toán, Vật Lý và mấy bài văn mẫu Ngữ Văn, từ hàng đầu tiên truyền xuống, trong lớp nhất thời nhìn trắng xóa như bị tuyết phủ. Đại diện mỗi bộ môn đều đứng trên bục giảng hét lớn "Còn ai thiếu đề Ngữ Văn hay không? Còn ai không?"
"Mình thiếu mình thiếu!" Ủy viên Văn nghệ vừa giơ tay kêu lên, bốn phía xung quanh đã cười vang.
Dư Châu Châu đi vào từ cửa sau, nhìn thấy Tân Mỹ Hương đang giúp nam sinh nữ sinh phía trước phía sau bên trái bên phải sắp xếp đề thi, theo đúng trình tự thành mấy xấp gọn ghẽ. Dù cho đống đề luyện này bọn họ đều sẽ không làm.
Một cái đinh dẫn tới một vụ huyết án. Hành động bênh vực kẻ yếu của Tân Mỹ Hương, Dư Châu Châu biết không có gì có thể báo đáp nổi. Bây giờ người bị bắt nạt lại chuyển thành Tân Mỹ Hương, bản thân lại không có dũng khí đi tới giành lấy đề thi từ tay cô nhét trả lại bọn Từ Chí Cường.
Về đến chỗ của mình, không ngờ lại phát hiện ra Mã Viễn Bôn đã giúp cô sắp xếp gọn gàng đề thi.
Dư Châu Châu có chút cảm động, lại nhìn Ôn Miểu phía sau đang phát điên trong đống đề thi lộn xộn, bất giác nở nụ cười dạt dào như gió xuân, nói với Mã Viễn Bôn, "Cảm ơn cậu."
Mã Viễn Bôn lúc nào cũng đùa bỡn cười cợt, giống hệt như trẻ nhỏ mắc chứng tăng động. Thế nhưng từ rất lâu về trước Dư Châu Châu đã phát hiện ra, dù vẻ mặt của đối phương có là gì thì ánh mắt của cậu ta cũng luôn trống rỗng, con ngươi rất hiếm khi chuyển động, lòng trắng mắt quá nhiều, cứng đờ không dịch chuyển. Nếu như che đi nửa khuôn mặt bên dưới, chỉ nhìn mắt, thì thậm chí còn không cách nào đoán được nổi biểu cảm của cậu.
Thế nhưng khi nghe thấy lời cảm ơn, cậu không cười cũng không nhìn cô, mặt thoáng đỏ, song chỉ mất kiên nhẫn mà nói, "Cầm lấy bài thi của cậu cho cẩn thận, về sau đừng có lấn sang nửa bàn của tôi cướp bài thi nữa!"
Dư Châu Châu xấu hổ sờ sờ mũi. Cô luôn quên mang đề thi, mỗi lần lên lớp khi giáo viên chữa đề, cô lúc nào cũng nhoài sang ngăn bàn của Mã Viễn Bôn lục lọi một lát, dù sao đề thi của đối phương luôn luôn là chưa thèm nhìn đã nhét vào ngăn bàn học, bừa bộn rối tinh, thể nào cũng sẽ tìm được tờ mà mình đang cần.
"Phải rồi, vừa nãy cô giáo Vật Lý có ghé qua, danh sách học sinh tham gia tiết học công khai công bố rồi, chốc nữa cùng các bạn lớp (2) tới phòng thí nghiệm, hình như nói là phải luyện tập."
Được rồi, phải ghép lời thoại rồi chứ gì. Dư Châu Châu bất đắc dĩ nhét cuốn "Inuyasha" vào cặp sách.
"Còn nữa," Mã Viễn Bôn đột nhiên nói, "Hết tuần này là phải đi thi đấu rồi, hình như là tới cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm."1
"Ừm," cô gật gật đầu, sau đó đột ngột ngẩng đầu, "Cậu nói cái gì?"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận