"Châu... Dư Châu Châu, sao thế, cậu căng thẳng à?"
Ôn Miểu nhìn thấy Dư Châu Châu trước giờ vốn to gan dạn dĩ buổi sáng ngày hôm nay đột nhiên phá lệ, rất biết vâng lời, lúc đi đường cúi gằm mặt xuống nhìn đất, không hề giống với bình thường, khiến cậu bất giác cảm thấy có chút lo lắng. Lúc buột miệng thốt ra hai chữ "Châu Châu" vô cùng thân thiết, cậu suýt chút nữa thì cắn luôn vào lưỡi, vội vã sửa lại, bổ sung thêm họ của cô.
Dư Châu Châu ngẩng đầu lên, gật gật rồi lại lắc lắc.
Cô biết phải nói với Ôn Miểu thế nào đây? Thứ khiến cô căng thẳng hoàn toàn không phải là tiết dạy học công khai.
Buổi sáng ngày 24 tháng 12, bầu trời một mảng xám xịt. Dư Châu Châu và những người khác được giáo viên Vật Lý và giáo viên hướng dẫn đưa xuống xe bus, đi vào sân cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm trong cơn gió lạnh hiu hắt. Sân thể dục dường như vừa được quét dọn tuyết, vô cùng sạch sẽ. Vì lúc này đang là giờ của tiết đầu tiên nên trên đường gần như không gặp phải học sinh nào khác.
Dư Châu Châu không rõ rốt cuộc bản thân đang nghĩ điều gì. Cô có chút sợ hãi đối với khuôn viên trường cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm, sợ hãi tới mức lúc ngồi trên xe bus cũng yên lặng suốt dọc đường, đầu óc trống rỗng. Song lúc thực sự bước chân vào bên trong, phát hiện nơi đây hoàn toàn vắng lặng, cô lại thoáng cảm thấy hụt hẫng.
"Ầy, sợ cái gì chứ, còn có mình mà! Nếu cậu quên mất lời thoại thì mình sẽ nhắc cho!" Ôn Miểu cố ý nói rất lớn, còn huých nhẹ khuỷu tay vào lưng cô, tựa hồ như làm vậy có thể tiếp cho cô nàng oan gia này một chút dũng khí.
Dư Châu Châu cong môi mỉm cười, "À, yên tâm, mình không sao. Còn nữa... Về sau cậu gọi mình là Châu Châu đi."
Kẻ được như ý nguyện Ôn Miểu lại lập tức trở mặt: "Dẹp ý định kết thân với mình đi."
***
Dư Châu Châu biết, Ôn Miểu đang căng thẳng.
Cậu đã đi vệ sinh tới lần thứ tư rồi.
Kể cả Thẩm Sằn vẻ mặt không chút thay đổi ngồi bên trái cũng đang cúi đầu lẩm nhẩm đọc, tựa hồ đang gấp rút ôn luyện lời mở đầu. Áp lực lúc học thuộc càng lớn thì càng dễ thất thần, tư duy trở thành một mảnh trắng xoá, Thẳm Sằn đã đọc lời mở đầu tới lần thứ sáu rồi mà vẫn vấp ở cùng một chỗ, sau đó thì ngắc ngứ đến độ không thể nối liền thành mạch.
Thời khắc này, người thả lỏng nhất lại là Dư Châu Châu. Cô ngước mắt nhìn về phía trước, thậm chí cả nụ cười của giáo viên Vật Lý lúc nói chuyện với Chủ nhiệm cũng đang cứng đờ. Giọng nói của giáo viên và bạn học đang tiến hành "biểu diễn" ở phía trước qua micro vang lên trên đỉnh đầu các học sinh trường THCS số 13, mọi người cùng nín lặng trầm mặc. Loại trạng thái này khiến tâm trạng Dư Châu Châu rất nặng nề.
Cô vô cùng lo lắng.
Tinh thần vinh dự vì tập thể vốn ngỡ đã chết yểu từ sau ngày tốt nghiệp Tiểu học lúc này lại cháy bùng lên. Ý chí chiến đấu của Dư Châu Châu giống với nhân dân Trung Quốc 50 năm về trước, chỉ có thể được thức tỉnh những khi không còn đường lui nào nữa.
Kiểu bố trí lễ đường đòi mạng người này, không khiến mọi người cảm thấy căng thẳng mới là lạ.
Trên sân khấu có bày bàn ghế, bảng đen, bục giảng, máy chiếu và màn chiếu. Sau khi rút thăm, đội đại diện của mỗi trường theo thứ tự đó mà lên sân khấu. Mà toàn bộ giám khảo và giáo viên, bạn học tham dự cuộc thi từ các trường khác đều ngồi ở vị trí khán giả bên dưới khán đài, một mảng người đông nghìn nghịt, ánh mắt sáng quắc hướng về phía những người đang dự thi trên sân khấu, dễ dàng quan sát được bên trong cái "phòng học" khủng bố mà trống hơ trống hoác kia đang tiến hành những hoạt động dạy học gì. Tất cả nồng nặc mùi vị "tam đường hội thẩm".
Một lễ đường u u ám ám, một buổi sáng bất an mất ngủ.
Ôn Miểu từ nhà vệ sinh trở về bên cạnh Dư Châu Châu ngây ra một lúc, ngẩng đầu nhìn hàng chữ màu đỏ treo trên sân khấu, nhếch miệng cười.
Quá sức mỉa mai, trên đó có đề bốn chữ lớn: "Lớp học vui vẻ".
"Vui vẻ cái đầu nhà các người ấy." Cậu nghiến răng nghiến lợi mắng, Dư Châu Châu phì cười thành tiếng.
"Thật đấy, đừng căng thẳng, tin mình đi." Bởi vì không gặp phải cố nhân nào, hai bả vai của Dư Châu Châu đã hoàn toàn thả lỏng, nụ cười cũng trở về trên khuôn mặt, không ngừng xoay đầu ngó đông ngó tây, dáng vẻ hoạt bát giống như người sống duy nhất trong đội dự thi của THCS số 13.
Ôn Miểu nghi hoặc quay sang, Dư Châu Châu trước mắt mang khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt chân thành nói, "Ôn Miểu, tới lúc đó cậu chỉ cần nhìn các bạn lớp mình phát biểu là được rồi, những người xem bên dưới, hãy coi bọn họ đều là lợn."
Ôn Miểu kinh ngạc, chỉ vào mũi mình nói, "Vậy thì đối với những người đang đứng trên sân khấu kia mà nói, chúng ta chẳng lẽ chính là lợn?"
Dư Châu Châu gật đầu, "Đúng vậy, đối với bọn họ thì chúng ta chính là một bầy lợn."
Ôn Miểu dở khóc dở cười, "Đây là cái mà cậu gọi là lời khuyên đấy hả? Mắng bản thân là lợn?"
"Cậu nhớ kĩ những lời này," Dư Châu Châu như cũ không hề cười, "Lát nữa lên sân khấu trong lúc chờ ổn định trật tự hai chúng ta phải thực sự nói ra ba lần, nhất định phải nói ra!"
Ôn Miểu bị biểu cảm vạn phần nghiêm túc của Dư Châu Châu lay động, không hỏi thêm gì nữa, chỉ gật gật đầu.
Dư Châu Châu nhẹ nhàng vỗ vai cậu, quay đầu tiếp tục xem nụ cười cứng ngắc và ngữ điệu giả tạo của giáo viên Ngữ Văn đến từ ngôi trường nào đó trên sân khấu.
Cô muốn nói với Ôn Miểu rằng, câu này hoàn toàn không phải để mắng chửi ai hết. Cô gái nói với cô câu này, hiện giờ không rõ có còn đứng trên sân khấu hay không.
Cô rất nhớ Chiêm Yến Phi.
Năm đó nhờ cuộc thi kể chuyện mà Dư Châu Châu thành danh sau một đêm, thế nhưng vào lần đầu tiên cùng Chiêm Yến Phi làm MC cho lớp trong cuộc thi trung đội toàn Tỉnh, cô vẫn căng thẳng tới cực điểm, từng câu từng câu vấp váp rời rạc. Dư Châu Châu không thể tuỳ cơ ứng biến giống như khi kể chuyện, chỉ sợ nhỡ may đọc sai chỗ nào, bởi thế một mình ngồi một chỗ lầm rà lầm rầm nhẩm thuộc, giống hệt như Thẩm Sằn và Ôn Miểu lúc này
Khi ấy, chính Chiêm Yến Phi đã nắm tay cô nói: "Sẽ ổn cả thôi. Cậu nhớ kĩ, bên dưới sân khấu đều là lợn."
Cô bé Chiêm Yến Phi mới học lớp 1 đã toát ra thứ khí chất trưởng thành trầm ổn không phù hợp với lứa tuổi. Trên khuôn mặt trắng trẻo đáng yêu có hai lúm đồng tiền mờ mờ, lòng bàn tay ấm áp khô ráo, thế nhưng lại nói với cô rằng, bên dưới sân khấu đều là lợn. Chữ cuối bị cô kéo dài trong miệng, phảng phất khí phách hiên ngang lẫm liệt.
Đây là bí quyết giúp giảm căng thẳng độc đáo của Chiêm Yến Phi. Dư Châu Châu bán tín bán nghi, vẫn tiếp tục cúi đầu học thuộc lời thoại dẫn chương trình.
Cuối cùng, tới thời khắc đứng trước sân khấu chuẩn bị bắt đầu, Chiêm Yến Phi một lần nữa nắm lấy tay của cô, nhẹ nhàng nói, nào, chúng mình cùng nói một lần.
Nói cái gì?
Bên dưới sân khấu đều là lợn.
Dư Châu Châu nghẹn họng, nhìn bốn xung quanh, ý cậu là bây giờ á?
Mau nói đi!
Hai cô gái đặt micro xuống, dùng âm lượng chỉ đủ cho đối phương nghe thấy, đồng thanh: "Bên dưới sân khấu đều là lợn!"
Hành động ngốc nghếch mà kích thích này khiến Dư Châu Châu suýt nữa bật cười thành tiếng, sau đó mới phát hiện ra rằng, cảm giác căng thẳng dường như đã tan đi theo tiếng cười rồi.
"Tôi tuyên bố, tiết mục của trung đội lớp 1 (7) trường Tiểu học trực thuộc Đại học Sư Phạm với chủ đề 'Ca ngợi thầy cô' xin phép được bắt đầu!"
Dư Châu Châu thoát ra khỏi hồi ức, ngẩng đầu nở nụ cười với đèn chùm thuỷ tinh treo trên trần lễ đường. Cô học theo phong thái bình thản tự nhiên của Chiêm Yến Phi, hai người cùng đứng trên sân khấu, không hề nhìn xuống phía dưới. Lời thoại mượt mà bay bổng, ánh đèn rực rỡ hoa lệ, tiếng vỗ tay cổ vũ nồng nhiệt, tất thảy đều không quan trọng. Điều quan trọng là, bọn họ đứng trên sân khấu, phớt lờ mọi thứ khác.
Bên dưới sân khấu đều là lợn.
Dư Châu Châu không hề hay biết Ôn Miểu ngồi bên vẫn luôn chăm chú quan sát mình. Cô đã hoàn toàn chìm đắm vào thế giới riêng của bản thân, hai mắt khép hờ, mỉm cười ngọt ngào.
Ôn Miểu không nén được thở dài một tiếng.
Lúc này, trên sân khấu vang lên tiếng vỗ tay lễ phép, vị giáo viên Ngữ Văn đó dẫn học sinh lui xuống bên dưới, lớp dự thi tiếp theo lục tục đi vào từ cánh gà bên phải.
"Giáo viên là đại diện của tổ Tiếng Anh trường Trung học cơ sở trực thuộc Đại học Sư Phạm Mai Quý Vân, dự thi là toàn thể 61 học sinh của lớp 8 (1)."
Khoảnh khắc Dư Châu Châu ngẩng đầu lên, có cảm giác như bị đông cứng tại chỗ ngồi.
Chỗ ngồi của lớp Dư Châu Châu cách sân khấu rất gần, thị lực của cô lại vô cùng tốt, dường như thậm chí còn nhìn thấy được rõ ràng chiếc áo sơ mi trắng của nam sinh đang giúp giáo viên điều chỉnh máy chiếu kia có bao nhiêu chiếc khuyu.
"Châu Châu, cậu không sao chứ?" Ôn Miểu lần đầu tiên được quang minh chính đại lược bỏ họ của Dư Châu Châu, bất giác có chút ngượng ngùng.
"Mình, mình, mình làm sao cơ?" Dư Châu Châu quay sang nhìn cậu, nụ cười hơi cứng ngắc, nhìn rất giống giáo viên Ngữ Văn vừa lui xuống ban nãy.
Ôn Miểu đang định nói gì đó song trong lễ đường lại vang lên một đoạn nhạc vui vẻ, sự chú ý của bọn họ đều bị cuốn về phía sân khấu. Các học sinh lớp 8 (1) trên đó đều đồng loạt đứng dậy, vỗ tay theo tiết tấu, đồng thanh hát bài hát Tiếng Anh dễ nghe này, bầu không khí trầm lặng bên trong hội trường lập tức được khuấy động, các giáo viên và học sinh bên dưới cũng bất giác vỗ tay theo.
"Đây là bài gì thế?" Ôn Miểu hỏi khẽ bên tai Dư Châu Châu.
Dư Châu Châu nhún nhún vai, "Mình không biết tên, nhưng mình biết đây là bài hát trong phim 'The Sound of Music' *, à, kì thực giai điệu chính là, 1 2 3 4 5 6 7, đồ rê mi pha son la si."
(* The Sound of Music (tựa tiếng Việt: Giai điệu hạnh phúc hay Tiếng tơ đồng) là một bộ phim ca nhạc năm 1965 của đạo diễn Robert Wise cùng các diễn viên Julie Andrews, Christopher Plummer. Bộ phim giành giải Oscar cho phim hay nhất của năm 1965 và là một trong những phim ca nhạc nổi tiếng nhất từng được làm. - Theo Wikipedia.)
Trong đó có một câu, Dư Châu Châu nhớ rất rõ là: far, a long long way to run.
Đẳng cấp của tiết học công khai đến từ cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm cao hơn không biết là bao nhiêu so với các lớp khác, hội trường vốn âm u cũng vì bầu không khí sôi động trên sân khấu mà trở nên bừng bừng hứng khởi. Bọn họ thực sự thoải mái, từ giáo viên tới học sinh, không hề có cảm giác giả tạo như đang đóng kịch, vô cùng tự tin. Tất cả những điều này này, lí do không chỉ vì họ đang tác chiến ở sân nhà.
Trong khi mọi người vẫn còn thường xuyên dùng loại máy chiếu sử dụng ảnh thì giáo án Powerpoint của bọn họ đã vô cùng bắt mắt. Ngoài hoạt động với giáo viên ngoại quốc đến từ Úc còn có bốn nhóm giới thiệu về mùa World Cup 2002 sắp tới, biểu hiện cực kì xuất sắc.
Dư Châu Châu thu lại ánh mắt, phát hiện các bạn học xung quanh đều đang mở to mắt nhìn chằm chằm, đặc biệt là Thẩm Sằn —— ngay cả lúc học bài trên lớp cô ấy cũng có thói quen cúi đầu, vậy mà giờ phút này ánh mắt nhìn về phía sân khấu lại phát sáng, vệt sáng phản chiếu trên mắt kính khiến Dư Châu Châu thậm chí còn có cảm giác bị khủng bố tinh thần.
Vừa khâm phục, lại vừa không phục. Vừa ngưỡng mộ, lại vừa khinh thường.
Dư Châu Châu hiểu, một cô gái có tham vọng lớn như Thẳm Sằn, nhất định sẽ âm thầm tiến hành so sánh với học sinh trường trọng điểm thực sự. Mà lần này cơ hội được chứng kiến thực lực của bọn họ đã đến rồi, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Nhưng cô cũng đồng thời cảm thấy dường như đọc ra được thứ gì đó khác từ biểu cảm của Thẩm Sằn, thậm chí còn có chút hận, không phải là không mãnh liệt. Vì sao lại là hận cơ chứ?
Có lẽ là mình nghĩ nhiều quá rồi. Dư Châu Châu lắc lắc đầu.
Thế nhưng sao có thể là nghĩ nhiều được cơ chứ? Lớp (6) lúc này so với ban đầu còn căng thẳng hơn gấp mười lần, nếu cứ thế này mà lên sân khấu, không thất bại mới là lạ.
Dư Châu Châu vẫn còn đang thả hồn ở phương trời nào bị Ôn Miểu dùng khuỷu tay huých một cái, kéo về hiện thực. Cô ngẩng đầu, ánh đèn trên sân khấu đã tối xuống, chỉ còn hai spotlight đang chiếu về phía hai người đứng ở trung tâm sân khấu.
Quả nhiên là chiến đấu ở sân nhà. Kiệt tác.
Cô gái trên sân khấu mặc lễ phục lam nhạt, mái tóc uốn xoăn, nụ cười rạng rỡ, khiến Dư Châu Châu nhất thời choáng váng.
Mà chàng trai quay lưng về phía Dư Châu Châu lại khoác áo choàng trắng, đội mũ vành. Cô nhìn hai người đang đối diện trong tiếng nhạc nền êm ái, nghiêng mặt hỏi Ôn Miểu: "Cosplay?"
"Cái gì?"
"Ý mình là... kia là đạo tặc Kid hở?"
Ôn Miểu lườm cô một cái, "Kid cái đầu nhà cậu! Người ta đang diễn 'Romeo và Juliet' phiên bản rút gọn!"
Dư Châu Châu thở dài, Romeo si tình sao lại ăn mặc giống Robin Hood * thế này.
(* Robin Hood: Sinh vào khoảng thế kỉ 12, là đạo tặc chính nghĩa trong văn hoá dân gian Anh.)
Thế nhưng khi nam sinh mở miệng cất lời, Dư Châu Châu cuối cùng cũng không dám chê bôi điều gì sau lưng nữa. Cách phát âm chuẩn Anh Anh, còn cả giọng nói quen thuộc đó nữa. Dư Châu Châu chưa hề quen với dáng vẻ nghiêm túc nói chuyện của chàng trai này chút nào, trong ấn tượng của cô, giọng nói của cậu nếu không hổn hển gấp gáp thì sẽ đắc ý dào dạt, ngắc nga ngắc ngứ, song cũng rất chân thành, thân thiết, ấm áp.
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ phủ nhận được rằng, chàng trai kia vẫn luôn sở hữu khả năng toả ra hào quang vạn trượng, đứng trên cao chỉ huy mọi người. Ngay từ lần đầu tiên cùng đứng đọc bài khoá với cậu, cô đã biết rõ điều này.
Chỉ cần cậu nghiêm túc lên mà thôi.
Lời thoại giữa Romeo và Juliet về cơ bản không có mấy ai nghe hiểu được. Trong lúc Ôn Miểu đang đắm chìm vào vở kịch, Dư Châu Châu ngồi bên lầm bầm một câu, Shakespeare thật dài dòng.
Spotlight vụt tắt, ánh đèn trên sân khấu lần nữa sáng lên, toàn hội trường vỗ tay giòn rã. Đạo tặc Kid nắm tay Juliet, bỏ mũ xuống cúi đầu với khán giả. Ôn Miểu vừa có chút tán thưởng vừa có chút ngưỡng mộ mỉm cười, khoé mắt lại liếc thấy Dư Châu Châu thần sắc ngưng trệ, ánh mắt chuyên chú.
Trước đây cậu chưa lần nào nhìn thấy ngọn lửa ấy trong mắt Dư Châu Châu.
Sau khi tiết học công khai của trường cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm kết thúc, bên trong lễ đường chào đón đợt cao trào đầu tiên. Các học sinh lớp 8 (1) cười nói rộn rã lui xuống bên dưới, thần sắc bình thản như vừa hoàn thành xong công việc, khiến cho các lớp kế tiếp đang chờ lên sân khấu phải ảm đạm thất sắc.
Còn hai lớp nữa, tiếp theo chính là lớp của bọn Dư Châu Châu. Mọi người đã chờ gần hai tiếng đồng hồ, căng thẳng dâng trào, khí thế tụt xuống. Ôn Miểu còn căng thẳng hơn cả lúc nãy. Cậu không muốn nói với Dư Châu Châu rằng cậu có chút ghen tỵ với tên Romeo đó. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu cảm thấy mất mặt, mặc dù hãy còn chưa lên sân khấu.
Tôi không để bụng. Ôn Miểu tự nói với bản thân. Cậu vẫn luôn tự nói với bản thân rằng, chuyện gì cũng chỉ cần na ná là được rồi.
Thực sự được rồi? Chỉ cần thế này thôi sao?
Thẩm Sằn lạnh như băng nhìn sàn nhà lầm rầm đọc lời thoại, lại một lần nữa vấp ở chỗ cũ. Đang ngồi trong lễ đường lạnh lẽo, vậy mà trán của cô lại toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Dư Châu Châu thoát khỏi trạng thái mơ màng, đột ngột đứng bật dậy.
Thẩm Sằn và Ôn Miểu đều bị giật mình. Dư Châu Châu nhìn thẳng vào mắt hai người bọn họ, lông mày hơi nhướng lên, toát ra một loại phong thái giống người đang chuẩn bị ra pháp trường.
"Châu Châu..."
"Đi, cùng mình đi vệ sinh."
"Cậu nói gì cơ?" Thẩm Sằn lần đầu tiên nói chuyện với Dư Châu Châu, nếu không tính câu "Tránh ra một chút" kia.
"Mình nói là," Dư Châu Châu dùng ngữ khí không cho phép phản kháng, nhắc lại, "Hai người các cậu, theo mình đi vệ sinh!"
***
Ôn Miểu bước ra từ nhà vệ sinh nam, đứng dựa vào bức tường trước cửa nhà vệ sinh nữ chờ đợi. Đây là lần đầu tiên cậu bị nữ sinh kéo đi vệ sinh, cũng may là vẫn chưa bị kéo vào cùng một chỗ.
Dư Châu Châu đúng là đồ điên. Cậu căm phẫn thầm mắng trong lòng.
Dư Châu Châu đi ra từ nhà vệ sinh, túm lấy tay áo của hai người bọn họ, nói, "Đừng quay về vội."
"Rốt cuộc là cậu muốn làm gì?" Vẻ mặt của Thẩm Sằn có chút mất kiên nhẫn. Ôn Miểu vốn dĩ nên đứng một bên hò hét "Oa oa hạng nhất và hạng nhì chuẩn bị đánh nhau rồi", song lúc này sớm đã không còn sức lực quan tâm tới các cô.
"Có phải hai các cậu rất căng thẳng không?"
"Mình không căng thẳng." Thẳm Sằn quay mặt đi, "Có gì đáng để căng thẳng cơ chứ."
Ôn Miểu lại vô cùng thật thà gật gật đầu, "Mình căng thẳng. Mình sợ lát nữa không cẩn thận trượt ngã một cái sẽ làm vỡ luôn bình hoa."
Dư Châu Châu nắm chặt lấy tay áo của bọn họ không buông, "Bởi thế cho nên, nào, chúng ta đẩy tường đi."
"Cậu làm trò gì thế? Ăn no rửng mỡ à, mình thấy cậu có vẻ thật sự không căng thẳng, nhưng mà đầu óc đúng là có vấn đề rồi!" Ôn Miểu gỡ tay cô ra, giận dữ đi về phía hội trường.
"Mình nói thật mà," Dư Châu Châu không hề phẫn nộ, cô bình tĩnh giải thích, "Trong một cuốn sách mình từng đọc có viết, hạ thấp gối đứng thẳng lưng, hai tay dùng lực đẩy tường, có thể hóp bụng lại, có tác dụng giảm bớt cảm xúc căng thẳng vô cùng hiệu quả. Thật đấy!"
Vẻ mặt cô khẩn thiết nhìn Ôn Miểu, quét về phía Thẩm Sằn một ánh mắt ẩn ý. Ôn Diểu biết, thí nghiệm "nghiên cứu độ khúc xạ trong các chất lỏng khác nhau" do Thẩm Sằn phụ trách là thí nghiệm đầu tiên của toàn bộ tiết học công khai, là phát súng mở đầu quyết định có đầu xuôi đuôi lọt hay không, bởi nó sẽ ảnh hưởng tới tinh thần của toàn bộ những người khác.
Ôn Miểu bắt đầu hơi hơi thấu hiểu được hành động điên dại của Dư Châu Châu. Người trước nay chưa từng lấy lòng Thẩm Sằn như cô, giờ phút này cũng bất chấp tất cả rồi, không rõ có phải vì bị biểu hiện của trường cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm kích động hay không.
"Được..." Ôn Miểu gật gật đầu, cười cười với Thẩm Sằn, "Chúng ta cho cậu ta chút mặt mũi đi, mình đoán chừng là bản thân cậu ta cũng căng thẳng đó, thế nhưng ngại không dám một mình đẩy tường, thế nên mới lôi kéo chúng ta... Dù sao chỗ này cũng không có người, đẩy.. đẩy một chút thôi..."
Thật là ngu cmn ngốc. Ôn Miểu sau khi nói xong những lời này quay đầu đi không thèm để ý tới ánh mắt cảm kích của Dư Châu Châu.
Bởi vậy, ba người lén la lén lút nhìn đông ngó tây, sau khi chắc chắn là không có người, lấy Dư Châu Châu làm trung tâm, xếp thành một hàng, nâng hai tay lên, đi tới bên vách tường màu trắng.
"Nhất định phải dùng toàn bộ lực, giống như bức tường này có thể di chuyển được vậy, nhớ kĩ nhé, nhất định phải dùng toàn bộ lực!"
Nói xong, cô liền trở thành người đầu tiên bắt đầu đẩy tường. Ôn Miểu há to miệng, đọc được mấy chữ từ ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Sằn.
Đồ đại ngốc.
Song bộ dạng coi như đây là chốn không người mà hùng hùng hổ hổ của Dư Châu Châu đã hấp dẫn bọn họ. Ôn Miểu cười chạy tới bên cạnh cô, khom gối bắt đầu dùng lực đẩy, lơ đãng nghiêng đầu sang nhìn thấy Thẳm Sằn cũng đã đứng một bên yên lặng đẩy tường, thần sắc trầm tĩnh, không quyết liệt như Dư Châu Châu, nhưng những đường gân xanh nổi đầy bên thái dương nói lên rằng cô cũng đang dùng lực rất lớn.
"Không ổn không ổn không ổn rồi." Dư Châu Châu là người đầu tiên lùi lại, lau lau mồ hôi trên trán.
Sau đó mỉm cười, nhìn hai người trước mặt vẫn đang kiên trì tiếp tục đẩy, tựa hồ như đang gắng sức ấn toàn bộ cảm giác căng thẳng và tự ti vào trong vách tường.
Cuối cùng cũng kết thúc. Thẩm Sằn thở dốc, cười với Dư Châu Châu một cái, dù chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, song vô cùng dịu dàng.
Còn Ôn Miểu thực sự cảm thấy cuộc đời như vừa bước sang một trang mới, áp lực đè nặng lên ngực cũng biến thành hư không. Cậu ngoác miệng cười thoải mái.
"Này, Châu Châu," Ôn Miểu càng gọi càng thuận miệng, "Thật sự rất có hiệu quả đấy nhé, cậu học được phương pháp cổ quái kì diệu này ở đâu..."
Cậu khựng lại, đột nhiên phát hiện ra ở phía sau lưng ba người bọn họ, có một thiếu niên điển trai đội mũ vành khoác áo choàng đang đứng. Sơ mi trắng phẳng phiu, mắt mày như mực, còn cả... vẻ mặt lạnh lùng kia nữa.
Là Romeo ban nãy.
"Các cậu đang làm gì thế?"
Thẩm Sằn lập tức cúi gằm mặt, không rõ là vì xấu hổ hay vì lí do nào khác. Ôn Diểu nhìn thấy Dư Châu Châu há hốc mồm, biểu cảm hệt như kẻ trộm vừa bị bắt quả tang tại trận, thậm chí còn có chút hoảng sợ quá mức.
"Bọn mình..."
Ôn Miểu nhếch nhếch khoé miệng, muốn giải thích một chút, dù sao cũng là do mình quậy phá trong khuôn viên trường bọn họ, nói đi nói lại vẫn có chút đuối lí.
Thế nhưng thiếu niên chỉ nhìn chằm chằm Dư Châu Châu, tựa như cậu và Thẩm Sằn căn bản không hề tồn tại.
Hơn nữa, ánh mắt còn vô cùng hung dữ âm trầm.
Tôi thèm đấy, chẳng phải chỉ là đẩy tường cái trường của các cậu thôi hay sao, hung dữ cái rắm! Ôn Miểu vòng ra đứng chắn phía trước Dư Châu Châu, vừa định mở miệng tranh luận, cậu thiếu niên liền cúi đầu, giọng nói hơi khàn khàn.
"Dư Châu Châu, mình hỏi cậu đấy, cậu đẩy tường làm gì?"
Hành lang yên tĩnh giống như một đường hầm thời gian bất tận, chỉ có duy nhất một ô cửa sổ, ánh mặt trời màu xám yếu ớt chiếu qua. Thiếu niên đứng ngược sáng, không ai nhìn rõ được vẻ mặt của cậu.
Hoá ra là bọn họ có quen biết. Ôn Miểu đột nhiên cảm thấy khuôn mặt mình đã trắng bệch giống hệt như bức tường kia. Bầu không khí trầm mặc mang theo hơi lạnh này bao trùm lên bốn người.
Người phá vỡ cục diện này, là Dư Châu Châu bước lên từ phía sau lưng Ôn Miểu.
Biểu cảm của cô nịnh nọt mà vô cùng chân thành, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve vách tường, giống như đang vuốt lông cho một chú chó.
"Bọn mình chỉ là tiện tay làm ít chuyện tốt..."
Vẻ mặt của thiếu niên lộ ra chút trào phúng, tựa như đang nói, bịa chuyện hay đấy, tiếp theo hẳn là lừa kẻ ngốc rồi.
"Thế hả, làm chuyện tốt gì mà cần tới tận ba người cùng đẩy tường thế?" Cậu nhướng mày cười.
Dư Châu Châu bình tĩnh mỉm cười, chỉ vào bức tường.
"Bởi vì bọn mình phát hiện, tường của trường các cậu có chút nghiêng!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận