Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 67: Tri ân báo đáp

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)

  • 463 lượt xem
  • 2870 chữ
  • 2020-12-09 20:01:01

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Tiếng "Lục gia" ngọt lịm khiến Ôn Miểu hít lạnh một hơi. Cậu vội vã lùi lại một bước, suýt chút nữa thì va vào cánh cửa.

Chậc chậc, thế này thì chẳng có chút phong thái của Lục gia nào, cùng lắm chỉ xứng làm Tiểu lục tử thôi. Trong lòng Dư Châu Châu khinh thường hừ một cái, thế nhưng bên ngoài vẫn cười hì hì.1

Ôn Miểu há hốc miệng, dáng vẻ như muốn phản bác gì đó, đỏ mặt tía tai, rốt cuộc chỉ biết tháo chạy trối chết một cách cực kì thiếu phong độ. Cặp sách đập vào mông theo nhịp bước của cậu, tựa như đang thay Mặt Trăng hành đạo.

Dư Châu Châu không ngờ đối phương lại đầu hàng dễ dàng như vậy, nụ cười cứng lại trên khuôn mặt, đứng đờ ra nửa ngày mới phát hiện Thẩm Sằn ngồi bên cạnh dường như vốn chẳng hề nghe thấy bất cứ thứ gì, sớm đã cúi đầu làm bài tập Toán trong sách.

Thế cũng bớt việc, đỡ phải chào hỏi. Dư Nhị Nhị - danh tính đã được khai báo đầy đủ rồi.

Dư Châu Châu nghiêng mặt nhìn ra bầu trời nắng đẹp bên ngoài cửa sổ, thở dài. Haizz, thời tiết kiểu quái gì thế này.

Cô không cam lòng chịu yếu thế, cũng muốn lấy sách bài tập ra chăm chỉ một chút, song nghĩ đến khuôn mặt ngứa đòn cợt nhả vừa nãy của Ôn Miểu, lại cảm thấy thật thất bại. Một mặt giả bộ không hề cố gắng với nam sinh thông minh mà tài tử, mặt khác lại giả bộ nguy hiểm với Thẩm Sằn cần cù khắc khổ...

Dư Châu Châu, mày vẫn nên đi chết là hơn. Cô ngẩn ngơ ngồi ngây tại chỗ, chậm rãi thở dài một hơi.

Bởi vậy không mảy may chú ý tới Thẩm Sằn bên cạnh dùng lực quá mạnh khiến ngòi bút chì kim bị gãy làm đôi. Cô dừng lại hơi nghiêng đầu thoáng nhìn Dư Châu Châu đang đắm chìm trong thế giới riêng, ánh mắt phảng phất một loại cảm xúc hoang mang phức tạp, rồi nhanh chóng tiếp tục tập trung vào đề Toán.

Mọi người lục tục lấp đầy dần chỗ ngồi trong phòng học, liếc xung quanh đánh giá một vòng, cũng có những người vì đã thân thiết từ trước mà bắt đầu tám chuyện rôm rả. Học sinh THCS số 13 phần lớn đều đến từ trường Tiểu học Hải Thành thuộc khu vực này, cho nên rất nhiều người dù hiện tại không cùng lớp song trước kia cũng đã có quen biết. Dư Châu Châu lắng nghe tiếng chuyện trò huyên náo, đột nhiên hơi nhơ nhớ những người bạn hồi Tiểu học của mình.

Thiện Khiết Khiết không rõ ra sao rồi nhỉ? Mình không từ mà biệt, hẳn là đã khiến cô ấy rất tức giận. Còn cả Chiêm Yến Phi nữa, bạn học cùng lớp mới liệu có khi nào nhận ra cô ấy là Tiểu Yến Tử? Sẽ sùng bái cô, hay bắt nạt cô? Bản thân đã hứa sẽ viết thư vậy mà đến một trang giấy cũng chưa từng gửi. Dù sao, cũng biết phải viết gì đây? Còn Lý Hiểu Trí nữa, có phải vẫn hệt như xưa quy quy củ củ không thích nói chuyện? Từ Diễm Diễm còn ngang ngược như hồi đó hay không? Hy vọng là cô ấy sẽ thay đổi tính cách đó một chút, nếu không thì đích thực khiến người ta không sao yêu nổi...

Kì thực khuôn mặt của những người này, đều có chút mơ hồ rồi.

Dư Châu Châu biết thứ mà mình nhớ nhung không phải là bản thân bọn họ, mà là một bầu không khí, giống như chỉ cần ngẩng đầu lên sẽ lập tức nhìn thấy khăn trải bàn trắng như tuyết, rèm cửa sổ màu đỏ sậm, và cả tia nắng nghiêng nghiêng vừa vặn chiếu lên Hứa Địch đang nằm bò trên bàn ngủ và Thiện Khiết Khiết trong phòng học hồi Tiểu học. Chỗ ngồi của Chiêm Yến Phi thường xuyên trống không bởi cô phải tham gia các loại hoạt động diễn xuất, cho nên bạn cùng bàn thường xuyên chiếm dụng bên của cô làm chỗ chất đống những đồ vật linh tinh như túi đựng hộp cơm...

Khi đó dứt khoát quay đầu, từng ngỡ rằng sẽ mãi mãi không bao giờ lưu luyến.

Những buổi chiều nắng mặt trời xuyên qua lớp rèm đỏ sậm khiến cả căn phòng ngập tràn ánh sáng huyền ảo ấy, Dư Châu Châu không cách nào cất được vào chiếc hộp sắt đựng đồ kỉ niệm.

Có dùng cách nào cũng không thể.

Biểu cảm tươi cười muốn gây sự vừa nãy của Ôn Miểu khiến tim cô bất ngờ hẫng một nhịp, giống như mắc phải chứng ngoại tâm thu mà Dư Đình Đình từng miêu tả.         

Cậu ta thật giống một người.

Người ấy hiện tại, hẳn là đang sống cực kì cực kì vui vẻ?1

Dư Châu Châu nhoẻn miệng cười, bản thân không hề phát hiện cái cúi đầu ấy của mình dịu dàng đến nhường nào, khiến ngòi chì của Thẩm Sằn ngồi bên lại tiếp tục bị gãy.

Cô lần nữa dùng vẻ mặt khó hiểu quan sát Dư Châu Châu. Nữ sinh ngồi đờ ở chỗ chỉ biết ngẩn ngơ và ngây ngốc này thành tích lại lần nào cũng bám mình sát nút, chưa từng có ngoại lệ, luôn luôn xếp thứ 2.

Một loại cảm giác giận dữ và bất mãn đột ngột trào dâng trong Thẩm Sằn. Phần nhiều còn là hoang mang.

Chỉ có thể cố gắng hơn nữa. Cô cúi đầu, lật sang phần đáp án cuối sách bắt đầu đối chiếu.

Chỉ có thể cố gắng hơn nữa.

Trước nay chưa từng hỏi, vì sao người khác nhẹ nhàng thoải mái mà cũng có thể làm được, trong khi bản thân lại phải trả giá nhiều đến như vậy?

Sau này cũng sẽ không bao giờ hỏi.

Cuối cùng Dư Châu Châu cũng hoàn hồn, Thẩm Sằn từ đầu chí cuối tựa như một pho tượng Phật, tĩnh lặng như dòng nước, âm thanh duy nhất phát ra chính là tiếng ngòi bút sột soạt trên mặt giấy.

Cô gái lợi hại đến như vậy.

Những kẻ ỷ vào thông minh và thiên phú mà nói mình không cần cố gắng đều là đồ ngốc.

Bởi lẽ bản thân cố gắng và chăm chỉ chính là một loại thông minh, một loại thiên phú quý giá có tên gọi kiên trì không ngừng nghỉ.

Thẩm Sằn là một ngọn núi. Dư Châu Châu thở dài một hơi, ngọn núi mà có lẽ cô vĩnh viễn không bao giờ vượt qua được.

Hai cô bé đều không hề hay biết, tuy bọn họ chưa hề đối thoại với nhau câu nào song đã khiến cho tâm trạng buổi sớm của đối phương bị mây mù che phủ.

***

Các giáo viên phụ trách bộ môn lớp A đều là những người có tuổi nghề và trình độ chuyên môn tốt nhất, được điều về từ nhiều lớp khác nhau. Tiết học đầu tiên là Tiếng Anh, những ví dụ được viết trên bảng đen đều là cách dùng các giới từ kì dị hiếm gặp, mập mờ nước đôi, thái độ của Dư Châu Châu với Tiếng Anh từ trước đến nay luôn là thực dụng, gặp phải loại bài tập điền giới từ khó nhằn kiểu này liền lập tức tắt điện.

20 câu hỏi, cô sai mất 7 câu, Thẩm Sằn sai mất 3 câu.

Dư Châu Châu trợn mắt, cẩn thận ghi chép lời giải thích của giáo viên đối với mỗi câu hỏi vào vở.

Kì lạ là, Thẩm Sằn không hề hứng thú với việc nhiệt tình giơ tay phát biểu và đặt câu hỏi như những bạn học khác. Cô trước sau chỉ một mực cúi đầu, giống như đang trốn tránh, thế nhưng vẫn có thể nhanh chóng ghi lại những điểm mấu chốt trong lời phát biểu của người khác vào vở.

Phương pháp học tập chưa bao giờ chỉ đơn giản là "chăm chú nghe giảng, nghiêm túc hoàn thành bài tập". Ôn Miểu có thói quen của chính mình, Thẩm Sằn cũng có bí quyết riêng của cô. Dư Châu Châu nhoài người, áp gò má vào mặt bàn lạnh buốt, thở dài lần nữa.

"Trần An, những thứ cần phải học nhiều quá. Thế nhưng sẽ không có ai tốt bụng nói cho em, bởi thế chỉ có thể giống như kẻ trộm đứng một bên quan sát, tùy thời hành động."

Thu hoạch đầu tiên của ngày hôm nay, sách bài tập Toán mà Thẩm Sằn làm tên là "Thư giãn 30 phút".

Thu hoạch thứ hai, cô luôn chỉ sử dụng trang bên phải của cuốn vở để ghi bài, cũng chính là phần khiến người ta cảm thấy thoải mái nhất lúc viết —— có những cuốn vở khi bắt đầu viết trang bên trái thì cả tờ giấy sẽ bị cong lên, phải dùng cánh tay chèn xuống, cực kì bất tiện. Thế nhưng kì thực bên trái cũng không hề bị lãng phí. Đầu tiên cô sẽ dùng toàn bộ các trang bên phải để viết thơ cổ, sau đó sẽ lật ngược cả cuốn vở lại, mở ra từ mặt sau, lúc này vốn dĩ là trang bên trái sẽ bị đảo ngược thành trang bên phải. Cho nên, quyển vở của cô trái phải là hai nội dung hoàn toàn khác nhau, viết lên vô cùng dễ chịu, dễ dàng phân tách được hai nội dung, không bị lộn xộn lẫn vào nhau.

Dư Châu Châu xoa xoa nắm đấm tay, đúng là một phương pháp tuyệt vời. Phương pháp này tốt ở chỗ... cô có thể tự cho mình thêm một cái cớ để đi mua vở mới...

Bốn tiết học của buổi sáng đã kết thúc, mọi người hối hả thu dọn sách vở chuẩn bị ra về. Dư Châu Châu nghẹn họng cả buổi vẫn chưa nói được câu nào với vị "lão tăng" cùng bàn, có chút rầu rĩ không vui chầm chậm đi ra khỏi phòng học, ngẩng đầu lại bất ngờ nhìn thấy Bôn Bôn trong dòng người tan học như nước thủy triều.

Vẻ mặt có chút buồn bã.

"Bôn..." Nửa chữ hét ra rồi bị nuốt ngược trở lại. Cô đành phải chen lấn tới đó, từ phía sau nhẹ nhàng vỗ vào lưng đối phương.

Bôn Bôn xoay đầu nhìn thấy cô, thoạt tiên là vui mừng, thế nhưng sau đó đột nhiên có chút tránh né quay đi, nhìn về điểm cuối của hành lang, nhỏ giọng nói, "Là cậu à."

Dư Châu Châu ngẩn người, "Đúng vậy."

Hai người một trước một sau, trầm mặc không lên tiếng, thoáng nhìn vô cùng thiếu nổi bật giữa dòng người như nước. Trái phải trên dưới đều là bạn học, bề ngoài hai bọn họ dường như không hề quen biết đối phương. Dư Châu Châu đột ngột cảm thấy rất giận dữ, lại không nói nổi thành lời cảm giác giận dữ này rốt cuộc đến từ đâu.

Bản thân tâm tâm niệm niệm ghi nhớ, đối phương lại cơ hồ chưa từng để trong lòng.

Cuối cùng cũng thoát khỏi biển người. Dư Châu Châu vẫn đi theo Bôn Bôn về hướng bến xe bus, không hề lên tiếng, chỉ một mực bám theo. Rốt cuộc Bôn Bôn cũng dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn biển hiệu xe rồi lại nhìn xung quanh một chút, ánh mắt di chuyển đến cô gái phía sau lưng, giật nảy người.

"Sao cậu lại đi theo mình thế?"

Dư Châu Châu sắc mặt lạnh lùng nhìn Bôn Bôn, đến mắt cũng không hề chớp, không nói không rằng xoay người cất bước rời khỏi.

***

Gần đây Trương Mẫn phải đối mặt với một nguy cơ rất lớn.

Mặc dù nói chất lượng dạy học và quản lí của THCS số 13 kém xa so với cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm song điều này không hề đồng nghĩa với việc toàn bộ học sinh ở đây đều khờ khạo. Đương nhiên, còn có cả những vị phụ huynh của bọn họ nữa.

Thành tích chung của lớp (6) vẫn luôn nằm trong top dưới của khối. Trong buổi họp phụ huynh sau đợt thi cuối kì, có một vài nghi hoặc của phụ huynh Trương Mẫn không sao trấn áp nổi, sau buổi họp lại có mấy vị lục tục tụ tập lại yêu cầu đổi chủ nhiệm lớp. Dư Châu Châu không hề cảm thấy đây là sự việc gì khiến người ta phải sững sờ kinh ngạc —— nếu lúc đầu đã có bản lĩnh đổi giáo viên chủ nhiệm dạy môn Tiếng Anh bốc thăm được thành Trương Mẫn, vậy thì giờ đây cũng có bản lĩnh chuyển Trương Mẫn đi. Trong số phụ huynh của lớp (6) chắc chắn có một vài nhân vật có máu mặt.

Dư Châu Châu chống tay lên má nhìn Trương Mẫn đã tiều tụy đi thấy rõ trên bục giảng, định lí "hai góc đối đỉnh thì bằng nhau" đã không đầu không cuối được nhắc tới lần thứ năm mà cô không hề để ý.

Trương Mẫn đương nhiên sẽ không ngồi yên chờ chết. Sau khi thỏa hiệp với các vị phụ huynh, chuyện đầu tiên mà Trương Mẫn làm chính là điều chỉnh chỗ ngồi phạm vi lớn —— các vị phụ huynh đều cho rằng nguyên nhân cơ bản khiến thành tích học tập của con cái họ kém là bởi không được ngồi ở bàn trên, lại đồng thời không có được một người bạn cùng bàn vừa học giang vừa ngoan ngoãn nề nếp.

Dư Châu Châu cũng bị sờ gáy, theo lời ong tiếng ve thì bố Đàm Lệ Na cho rằng con gái mình không học hành chăm chỉ là bởi bạn cùng bàn quá ích kỉ, chỉ biết lén lút học tập cho bản thân sau lưng, còn giờ học bình thường trên lớp đều đọc truyện tranh đọc tiểu thuyết nhằm lôi kéo con gái mình cùng sa đọa.

Không cần phải nói nhiều, có thể dễ dàng khẳng định được rằng lúc Đàm Lệ Na chạy đến quán net hoặc lén xem truyện tranh đã bị bắt tại trận, sau đó bèn kéo Dư Châu Châu làm lá chắn —— "Bạn học đứng đầu lớp con còn lén lút đọc truyện tranh dưới ngăn bàn hàng ngày nữa kia!"

Dư Châu Châu rất khó chịu, nhưng lại không thể phản bác. Dù sao... lời cô ấy nói cũng không hề sai.

Rất nhiều năm về sau khi đọc được một câu trong sách, cô đột nhiên nhớ tới lần đổi chỗ khôi hài thời niên thiếu này.

"Khi chúng ta nhìn thế giới, luôn cho rằng mình đứng ở trung tâm của vũ trụ, cho rằng tất cả những gì mình quan sát thấy đều là chính xác, thế nhưng lại quên mất kì thực điểm mù lớn nhất chính là bản thân."

Bố của Đàm Lệ Na chỉ nhìn thấy Dư Châu Châu mà không hề nhìn thấy con gái của chính mình.

Mà khi ấy, bạn học Dư Châu Châu kiêu ngạo có thành tích tốt cũng cho rằng bất kể là thành tích hay chuyện khác bản thân đều có thể khống chế, những người khác hoàn toàn không có khả năng thay đổi điều gì. Tương tự, bản thân cũng không có khả năng ảnh hưởng đến bất kì ai, trừ phi đối phương đáng đời bị ảnh hưởng.

Kẻ tám lạng người nửa cân. Loài người đều quá tự phụ.

Rất nhiều năm về sau Dư Châu Châu mới phát hiện ra rằng trên thế giới này những người "đáng đời" có rất nhiều.

Cuối cùng Trương Mẫn hướng ánh mắt khó xử về phía Dư Châu Châu, trước khi quyết định sơ đồ lớp lần cuối cùng, Trương Mẫn gọi Dư Châu Châu vào văn phòng nói chuyện.

Bàn làm việc của Trương Mẫn bừa bộn đến mức khiến thần người cùng phải phẫn nộ. Dư Châu Châu cố gắng ép bản thân tập trung vào biểu cảm của Trương Mẫn, thế nhưng nước bọt bắn tung tóe lúc nói chuyện của đối phương khiến cô chỉ muốn xỉu.

"Tóm lại cô rất xem trọng định lực của em, cho nên em tạm thời chịu thiệt thòi nhé. Nhưng cô đảm bảo, nếu nó dám quấy rầy em, cô sẽ lập tức ra tay xử lí!"

Dư Châu Châu bình thản lùi ra khỏi tầm văng của nước bọt, ngẩng đầu đàng hoàng nhìn bọng mắt thâm sì và làn da thô ráp hai bên cánh mũi Trương Mẫn, nhẹ nhàng thở dài trong lòng.

Lúc Tiểu học vóc người thấp bé lại bị xếp ngồi hàng thứ hai từ dưới lên. Bây giờ vóc dáng cao lên rồi, lại đi ngồi ở hàng đầu tiên. Giáo viên chủ nhiệm trình độ chưa tốt trước mắt này đã từng khen cô đầu óc thông minh, từng khen ngợi cách giải ngắn gọn với mỗi bài tập trong giờ Toán của cô, đồng thời cũng chưa từng tạo áp lực gì cho cô về chuyện vạn năm xếp thứ 2 trong khối.

Khi còn nhỏ từng phải chịu đựng qua sự đãi ngộ bất công, bởi vậy nên lúc người khác đối với mình tốt một chút, sẽ dùng gấp mấy lần ấm áp để báo đáp.

"Không sao đâu ạ, ngồi cùng bàn với ai không thành vấn đề. Cô Trương, cô cứ sắp xếp đi ạ."

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top