"Nói đi, cậu đã từng ăn qua một loại kẹo hay chưa?"
"Cái gì?"
Dư Châu Châu nâng má chậm rãi nói, "Nó tên là kẹo son. Bây giờ đã không còn mua được nữa rồi."
Kì thực loại kẹo đó rất nhỏ, màu đo đỏ, chỉ có một mẩu ngăn ngắn. Thế nhưng phần vỏ bên ngoài loại trông giống hệt thỏi son môi mà người lớn hay dùng, nhẹ nhàng vặn, kẹo liền nhô ra giống son, các bé gái đều bắt chước người lớn cầm nó cẩn thận tô lên môi mình, sau đó lại thè lưỡi liếm, vị ngọt tầm thường ấy dường như nhờ hình thức mà trở nên hấp dẫn lạ kì. Nhưng mẹ Dư Châu Châu lại chưa bao giờ cho cô mua loại kẹo đó giống các cô gái khác. Dư Châu Châu vẫn không rõ là tại sao, lẽ nào vì cảm thấy không đảm bảo vệ sinh? Hay sợ cô học được cách làm đỏm quá sớm? Cô không hiểu được.
Không ngờ Tân Mỹ Hương ngồi bên cạnh lại đột nhiên nói, "Cậu muốn ăn sao?"
Dư Châu Châu giật bắn, "Có à?"
Tân Mỹ Hương không trả lời ngay lập tức mà cau mày nhìn nền đất nghĩ ngợi hồi lâu, sau đó mới ngẩng đầu, vẻ mặt giống như vừa lẫm liệt hạ được quyết tâm, nói "Có."
Thời khắc ấy Dư Châu Châu không hiểu vì sao chỉ vì một thanh kẹo son mà Tân Mỹ Hương cũng có thể phô trương ra khí thế dọa người đến như vậy.
Sau đó khi đi cùng đối phương qua bảy tám ngã rẽ đến gần "Quán ăn Mỹ Hương", Dư Châu Châu mới bừng tỉnh. Có điều Tân Mỹ Hương không biết Dư Châu Châu phía sau lưng đã rõ ràng hết thảy, cô dừng lại ở lối rẽ cuối cùng, chăm chú mà nghiêm túc nói với Dư Châu Châu, "Cậu đứng chờ ở đây, đừng đi theo mình."
Cả đời này, Dư Châu Châu không sao quên nổi sự mâu thuẫn trên khuôn mặt Tân Mỹ Hương.
Mạo hiểm cả bí mật có nguy cơ bị bại lộ, chỉ để đi tìm một thanh kẹo son.
Dư Châu Châu đột nhiên cảm thấy vô cùng cảm động. Cô dùng sức gật gật đầu nói, ừ.
Thậm chí không hề hỏi vì sao.
Tân Mỹ Hương bèn xoay người rời đi.
Kẹo son đã là loại đồ ăn vặt xa xưa lắm rồi, chẳng nơi nào bán nữa, ấy vậy mà quán tạp hóa nhà Tân Mỹ Hương vẫn còn, nói đi nói lại cũng chỉ có một nguyên do duy nhất.
Hàng tồn đọng. Không bán được.
Chẳng hạn như... Chẳng hạn như Mạch Lệ Tố mà Tân Mỹ Hương đem đến Đại hội Thể thao, bám đầy bụi bặm, hơn nữa còn quá hạn sử dụng.
Dư Châu Châu đoán ra được rằng, cửa tiệm nhỏ như vậy cạnh tranh không nổi với những siêu thị hàng tốt giá rẻ mới khai trương, cho nên lợi nhuận càng ngày càng sa sút. Thứ duy nhất chiếm ưu thế so với siêu thị sợ rằng chỉ có duy nhất xì dầu, dấm và bia, bởi lẽ hàng xóm xung quanh đều quen biết, thỉnh thoảng để họ kí sổ mua chịu hai chai cũng không vấn đề.
Trong trí nhớ của Dư Châu Châu còn ghi nhớ hình ảnh của một kiốt bán đồ ăn nhỏ đông đúc chen lấn, khi ấy cô vẫn còn là hàng xóm của Bôn Bôn. Ánh đèn trong quán nhỏ u ám, bên trong đầy mùi ẩm mốc, còn có cả bác gái bán hàng đó nữa, lúc nào cũng hung dữ gào thét với cô. Bánh mì nếu không quá nhiều dầu mỡ thì sẽ quá khô, túi ni lông bọc ngoài sơ sài, về cơ bản chính là sản phẩm ba không [1], có mấy lần còn hơi mốc. Khi đó mọi người đều chưa có ý thức của người tiêu dùng, cũng chưa từng nghe nói tới 15/3 [2], trong Thành phố còn chưa có siêu thị, cũng chưa bao giờ có người bán hàng hiền hậu nào đem kẹo ngon phân phát cho lũ trẻ con, mà chỉ toàn phân phát đồ ăn quá hạn sử dụng hoặc mốc meo cho chúng hoặc kẻ ngốc.
Thế nhưng, Dư Châu Châu vẫn luôn cảm thấy mấy thứ đó quả thật là ngon biết bao, me chua, dương mai [3], tuyết mai [4], xiên tôm, bok bok Sing [5], kẹo sữa, kem que, nước cam đông đá năm hào một bịch —— mặc dù đều là phẩm màu hóa học pha chế.
([1] Sản phẩm ba không: Không có hạn sử dụng, không đóng gói đúng quy cách và không ghi nơi sản xuất.
[2] 15/3: Tức ngày 15 tháng Ba – ngày quyền lợi người tiêu dùng toàn cầu.
[3] Dương mai: Hay còn gọi là dâu rượu hoặc thanh mai đỏ.
[4] Tuyết mai: Một loại quả gần giống mơ của Việt Nam mình.
[5] Bok bok Sing: Một loại đồ ăn phổ biến của trẻ em những năm 80, 90 bên Trung Quốc.)
Có lẽ nếu bây giờ được ăn lại lần nữa thì sẽ không còn ngon như thế?
Thứ gì trong trí nhớ cũng mới là tốt đẹp nhất. Mãi mãi như vậy.
Một lát sau, Tân Mỹ Hương chạy tới, lén la lén lút đưa cho cô một thứ bằng nhựa màu hồng, to bằng ngón tay cái, hình dáng giống một chiếc còi dài.
Dư Châu Châu rất hưng phấn. Hai người bọn họ trốn ở một góc khuất, lấm lét quan sát xung quanh giống như xã hội đen đang tiến hành giao dịch buôn bán thuốc phiện. Dư Châu Châu dùng sức mở nắp, nhìn xem thanh kẹo bên trong có thực sự giống son môi hay không, sau đó cẩn thận đi tới nơi không có ai liếm thử, nhíu mày, trong lòng thoáng một tia thất vọng —— thật khó ăn.
Chỉ là vì thành toàn một tâm nguyện mà thôi.
Nhưng dáng vẻ lén lén lút lút này lẽ nào là vì trốn tránh mẹ? Dư Châu Châu nghĩ ngợi một lát, bất giác bật cười.
"Không ngon à?" Nét mặt Tân Mỹ Hương rất căng thẳng, giống như cây kẹo son đó là do chính tay cô làm ra.
"Không, ngon lắm, tặng mình nhé." Cô nâng niu cất kẹo son vào túi quần, "Cảm ơn cậu, Mỹ Hương."
Tân Mỹ Hương có chút bối rối cười cười, cúi đầu nói, "Vậy mình về nhà đây."
Dư Châu Châu vẫy tay, "Được, tạm biệt."
Tân Mỹ Hương hơi khom lưng đi được vài bước lại đột nhiên quay đầu lại, nhìn Dư Châu Châu mỉm cười vô cùng dịu dàng.
"Châu Châu?"
"Hở?"
"Cảm ơn cậu."
Cảm ơn cậu. Chưa từng có ai rủ mình ra ngoài chơi, chưa từng có ai gọi điện thoại tới nhà mình.
Dư Châu Châu ngơ ngác không hiểu vì sao, nhìn theo bóng Tân Mỹ Hương biến mất nơi ngã rẽ.
***
Lúc khai giảng, khẩu ngữ và khả năng nghe Tiếng Anh của Dư Châu Châu đã có tiến bộ rất lớn, đã đọc được rất nhiều sách, quãng đường chạy được cũng càng ngày càng dài, trong lòng trào dâng cảm giác có thành tựu thực sự.
Vấn đề duy nhất nằm ở chỗ, bài tập Hè chưa làm xong.
Quyển bài tập tổng hợp điền trống thơ cổ, tập làm văn và ôn tập trắc nghiệm Toán vẫn chưa làm hết. Tâm tình mâu thuẫn khiến cô rất khó duy trì việc mỗi ngày đều đặn giải quyết một trang. Mấy ngày cuối cùng của kì nghỉ, cô vừa lật truyện tranh vừa tự mắng bản thân thích trì hoãn và không chịu chăm chỉ, song cuối cùng kết quả vẫn là không hoàn thành nổi.
Dư Châu Châu bình tĩnh hít thật sâu.
Sau đó giơ tay xé đi bốn năm trang tập làm văn mà cô chưa kịp viết bị bỏ trắng, chỉnh tới chỉnh lui, sạch sẽ đến mức gáy giấy thừa cũng không còn lưu lại dấu vết.
Cô biết lúc kiểm tra bài tập giáo viên sẽ chỉ giở một lượt từ đầu đến cuối, không tỉ mỉ đếm kĩ số trang —— nước dâng thì bèo nổi, không sợ không có cách đối phó. Hóa ra mọi hành vi lách luật, chống đối luật của sau này đều bắt nguồn từ thời thơ ấu cả.
Tiết học đầu tiên, mọi người cùng truyền "Bài tập Hè", nhật kí tuần, vở luyện chữ và bài tập Tiếng Anh lên bàn đầu, sau đó bạn ngồi ấy của mỗi tổ đếm cẩn thận rồi báo lại số lượng thiếu cho giáo viên.
Rất nhiều người nói mình quên mang.
Vậy nên Trương Mẫn chỉ tay ra cửa, "Về nhà lấy đi. Không trở lại trong vòng một tiếng thì xem như em chưa làm."
Trong lớp loáng cái đã vơi đi một phần ba số học sinh. Những người như Từ Chí Cường đều đã lảo đảo rời khỏi phòng học, Dư Châu Châu biết rằng bọn họ có lẽ sẽ không còn quay lại nữa.
Nửa tiếng sau, Ôn Miểu trở về đầu tiên. Tiết học đầu tiên vừa kết thúc, Dư Châu Châu đứng dậy vươn vai thong thả bước đến bên cạnh Tân Mỹ Hương hỏi cô xem "Conan" có bản đặc biệt hay không, thoáng thấy Ôn Miểu đang hỏi mượn dập ghim khắp mọi nơi.
Lần trước vì đã cứ thể bỏ mặc người ta rồi rời đi, Dư Châu Châu có chút áy náy, thế nên bèn chủ động lên tiếng, "Ôn Miểu, vở bài tập của cậu bị bung giấy à?"
Biểu cảm của Ôn Miểu trở nên rất kì quái. Cậu há hốc miệng, gật đầu, phất phất quyển vở in ô vuông trong tay, tiếng giấy cọ vào nhau kêu loạt soạt.
Sau khi dùng dập ghim trên bàn ấn mạnh hai cái, cậu hài lòng lật qua lật lại lần nữa quyển vở bài tập.
Sau đó đột ngột áp sát vào Dư Châu Châu trong chớp mắt, nhỏ giọng nói bên tai cô, "Cậu không phát hiện quyển vở này dày một cách bất thường sao?"
Dư Châu Châu bị hành động bất ngờ này làm cho giật bắn, vội vàng nghiêng người né tránh, "Đúng thì sao?"
Ôn Miểu nhìn xung quanh, đè thấp giọng rồi cười nói, "Mình phải xé các trang bài tập của học kì trước ra, tất cả các trang không có vết bút đỏ, chẳng dễ dàng gì mới gom đủ số lượng tương đương với bài tập Hè, rồi còn phải đóng lại thành quyển. Cậu nghĩ thử xem có vất vả không?"
Khoảnh khắc ấy, Dư Châu Châu hổ thẹn cảm thấy hành vi xé trang trắng của mình quả thực là thủ đoạn non nớt biết bao.
Lúc này, Ôn Miểu lại đang sờ sờ mấy nốt mụn trứng cá mới mọc trên trán, nghiêm túc hỏi cô, "Có phải là vừa mới nghỉ hè cậu đã bắt đầu cày bài tập rồi không? Chịu khó quá đi mất..."
Dư Châu Châu đột nhiên rất muốn mắng người. Chịu khó cái đầu nhà cậu.
Khi ấy cô thậm chí còn muốn lớn tiếng tuyên bố với Ôn Miểu, kì thực mình đã xé đi mất vài trang mấu chốt của vở bài tập, lí do là bởi quá lười biếng...
Nghĩ tới lại cảm thấy thật kì lạ. "Chịu khó" chẳng phải từ mang ý nghĩa xấu xa gì, hay nói đúng hơn, đáng lí còn được xem là một lời khen tích cực. Thế nhưng, không rõ bắt đầu từ bao giờ mà ngợi khen chăm chỉ cố gắng đã đồng nghĩa với việc diễn đạt một cách uyển chuyển hơn rằng đứa trẻ này thật ngốc, không có tư chất?
Kì thực, thẳng thắn mà nói, vẫn là bởi lẽ trong tiềm thức cảm thấy bản thân không đủ thông minh, cho nên mới phải làm bộ làm tịch về mặt hình thức. Bắt chước những học sinh thông minh vừa nghịch ngợm vừa bất cần, như vậy có thể chứng minh bản thân không phải mọt sách kém cỏi rồi.
Cái độ tuổi này đáng thương biết mấy, phải chứng minh cho người khác xem trước rồi mới dám tự khẳng định mình một cách vô cùng cẩn trọng.
Dư Châu Châu đột nhiên nảy sinh hứng thú với Ôn Miểu. Cô trợn mắt xích lại gần, chóp mũi cơ hồ chạm cả vào cằm đối phương, khiến lần này đến lượt Ôn Miểu hoảng sợ bỏ chạy.
"Cậu... Cậu làm cái gì thế?"
"Trừ bài tập luyện chữ ra thì những thứ khác cậu đều làm xong rồi?"
Ôn Miểu chớp chớp mắt, "Bài tập chép từ mới Tiếng Anh, những từ nào đã thuộc rồi thì mình không chép nữa... Đoán chừng giáo viên sẽ không phát hiện ra được. Quyển bài tập tổng hợp đó cũng chưa hoàn thành, chỉ chọn mấy đề thú vị để làm, các cái khác đều viết bừa, dẫu sao giáo viên cũng không xem, nhìn lướt qua thấy nhiều nhiều chữ là trót lọt rồi..."
Dư Châu Châu đột nhiên phát hiện, Ôn Miểu hình như chưa bao giờ lãng phí thời gian vào những việc mang tính trùng lặp, chẳng hạn như chép đi chép lại những từ đơn đã thuộc đến nằm lòng, chẳng hạn như luyện chữ bằng bút máy.
Thế nên Ôn Miểu miệng lưỡi khô khốc ngây ngốc đứng đờ ra, trơ mắt nhìn biểu cảm thất thần của Dư Châu Châu, nở một nụ cười kì lạ, sau đó dời ánh mắt đi.
Học sinh giỏi đầu óc đều có vấn đề. Ôn Miểu lầm bầm một câu, dường như không cảm thấy khuôn mặt mình đang thoáng đỏ lên, tiếp tục cúi đầu loay hoay chỉnh sửa vở luyện viết chữ.
Lúc này, Tân Mỹ Hương ngước mắt nhìn bóng lưng Ôn Miểu và Dư Châu Châu trong thoáng chốc rồi lại cúi gằm mặt.
***
Năm học lớp 8 có ba sự thay đổi lớn.
Môn học mới, Vật Lý.
Kì thi tháng.
Thứ Bảy hàng tuần phải đi học tăng cường.
Hình thức học tăng cường rất đơn giản, những học sinh nằm trong top 240 toàn khối được chia thành bốn lớp A, B, C, D, tất cả đều được quyết định nghiêm khắc bởi thứ tự xếp hạng, sau mỗi kì thi lớn sẽ tiến hành sắp xếp lại chỗ ngồi và lớp học.
Dư Châu Châu không biết nên nói gì trong giờ phút này, cô vừa căng thẳng lại vừa kích động.
Thậm chí đến cả việc mở lời chào hỏi Thẩm Sằn thế nào cũng đã luyện tập vô số lần. Nên ngồi nguyên ở chỗ điềm nhiên như không chờ đối phương chủ động bắt chuyện, hay là nên nhiệt tình mỉm cười nói, "Mình là Dư Châu Châu, sớm đã nghe nói thành tích của cậu đặc biệt tốt, làm quen nhé"?
Cuối cùng cũng tới thứ Bảy. Cô đến phòng học lớp A cực kì sớm, dựa theo sơ đồ phân chỗ ngồi trên bảng đen đi tới vị trí phía ngoài của chiếc bàn cạnh cửa ra vào.
Bầu trời tháng Chín vẫn luôn trong trẻo khoáng đạt như thế, khiến tâm tình con người trở nên thoải mái, nảy sinh một loại ảo giác giống như được bắt đầu tất cả lại từ đầu.
Giữa lúc cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ cười ngây ngô thì đột nhiên nghe thấy bên tai vang lên một câu nói lạnh nhạt, "Làm ơn tránh ra một chút, mình muốn đi vào."
Dư Châu Châu giật thót, vội vàng đứng dậy, chiếc bàn bị động tác của cô xô về phía trước.
Chân bàn ma sát với nền xi măng phát ra tiếng kêu chói tai, Dư Châu Châu có chút bối rối, nhìn thẳng vào cô gái đeo kính dáng vẻ lạnh lùng, tất cả những tính toán từ trước phút chốc đều tan biến thành mây khói, cô bất ngờ không đầu không cuối thốt ra một câu, "Cậu về rồi à, vậy thì vào trong đi."
Sau khi nói xong, Thẩm Sằn lại không có bất kì phản ứng gì, mà chính bản thân cô cũng bị loại giọng điệu nàng dâu nhỏ này làm cho hóa đá vài giây, tiếp đó mới cúi đầu lách người để lộ ra một lối đi nhỏ.
Đột nhiên nghe thấy tiếng cười phảng phất ý vị vui vẻ trên nỗi đau của người khác vọng vào từ phía cửa.
Ôn Miểu bị phân đến lớp B không rõ vì sao lại xuất hiện ở cửa, xem chừng là lúc đi qua vô tình được chứng kiến náo nhiệt. Dư Châu Châu nuốt một ngụm nước bọt, cậu ta đột ngột bước tới trước mặt Thẩm Sằn gõ gõ bàn một cách "vô liêm sỉ": "Đây chính là hạng nhất nổi tiếng toàn khối nhỉ, chưa từng ngã ngựa trong bất kì cuộc thi nào, lợi hại, lợi hại, quả thật lợi hại..."
Thẳm Sằn ngước mắt lên nhìn cậu, chẳng buồn để ý quá một giây đã cúi đầu lấy túi bút, giấy nháp và vở bài tập từ trong chiếc cặp sách cực lớn ra.
Trong lòng Dư Châu Châu lén lút khoái chí. Ha, nhìn đi, người ta thèm mà để ý đến cậu đấy.
Không ngờ Ôn Miểu còn có ý đồ khác, ngả ngớn dịch lại gần, khuôn mặt cười cợt phóng đại lên nhiều lần trước mắt Dư Châu Châu.
"Dư Nhị Nhị —— à không, Dư Châu Châu, cậu cũng rất được mà, lần nào cũng đạt hạng 2, cũng chưa từng ngã ngựa, phong độ rất ổn định, lợi hại, lợi hại, quả thật lợi hại..."
Nụ cười của cậu như xảo quyệt thêm cả ngàn lần trong sự kinh ngạc của Dư Châu Châu.
Dư Châu Châu bốc hỏa, sau khi bình tĩnh lại, bất ngờ nở nụ cười.
Cô nheo nheo mắt, khóe miệng cong lên một cách nguy hiểm.
"Ngài ăn nói kiểu gì thế, Lục gia?"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận