Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 59: Đại hội thể thao mùa xuân

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)

  • 439 lượt xem
  • 7364 chữ
  • 2020-12-09 19:56:09

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Giờ ra chơi hàng ngày, Thẩm Sằn đều ngồi nguyên tại chỗ học thuộc từ mới, khả năng Tiếng Anh đã sớm vượt qua trình độ của học sinh lớp 7. Tiếng Anh và Ngữ Văn là hai môn khá thích hợp để học bằng cách mưa dầm thấm đất, chẳng hạn như 10 phút sau ra chơi, hay khi đi vệ sinh (mặc dù các bạn học đều cười ha ha nói làm vậy sẽ dễ dẫn đến táo bón), bởi hệ thống kiến thức của chúng cũng tương đối rời rạc, mỗi từ vựng là độc lập, mỗi bài thơ cổ cũng không hề có sự liên hệ logic với nhau. Còn các khoảng thời gian "chỉnh thể" như giờ tự học thì thích hợp dùng để học Toán, đảm bảo có đủ thời gian để suy nghĩ...

Đương nhiên, những điều trên đều là Dư Châu Châu thông qua phương thức thăm dò vụn vặt và nghe lén người khác nói chuyện mà tổng hợp được. Nguồn tin tức chủ yếu chính là từ Bôn Bôn – người học cùng lớp số 2 với Thẩm Sằn. À, không, phải là Mộ Dung Trầm Chương mới đúng.

Cho đến nay Dư Châu Châu vẫn chưa cách nào tiếp nhận nổi đại danh của Bôn Bôn. Mỗi lần đọc bốn chữ này ra cô đều không nén nổi phì cười.

Cũng chỉ có ở trước mặt Bôn Bôn Dư Châu Châu mới có thể không cần che giấu sự để ý và tò mò của mình đối với Thẩm Sằn.

Còn lời bàn tán và truyền miệng của các bạn học khác về Thẩm Sằn kì thực đều là nhảm nhí. Bọn họ luôn mang tâm tình và vẻ mặt phức tạp bình luận hành vi của Thẩm Sằn, ví dụ như giờ giải lao không bao giờ ra ngoài chơi, ví dụ như suốt ngày mang gương mặt âm trầm, ví dụ như không để ai vào mắt, ví dụ như nhìn thấy sách bài tập như nhìn thấy mẹ, ví dụ như ngày ngày kiên trì học Tiếng Anh...

"Có biết Thẩm Sằn lớp (2) không? Nữ sinh đó đặc biệt lợi hại, lí tưởng chính là làm hết toàn bộ sách bài tập trên đời."

"Ồ, chả trách lại trâu bò như vậy, lần nào thi cũng xếp thứ nhất. Chẳng qua chỉ là thi cử thôi mà! Thực ra mình rất lười, mẹ càm ràm suốt, nhưng cậu nói xem cái đó có thực sự cần thiết hay không? Ôi, loại người này, cuộc sống như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa cơ chứ..."

"Mỗi người một chí hướng mà. Chậc chậc."

Đây chính là chuyện mà Dư Châu Châu vô cùng sợ hãi —— cô vẫn luôn hết sức thận trọng qua lại với bạn bè cùng lớp, cười cười nói nói, hy vọng mọi người sẽ có ấn tượng tốt về mình, cũng rất ít khi nhắc tới những việc liên quan đến học tập và thành tích của bản thân. Nhưng mặt khác, cô cũng cảm thấy đồng cảm sâu sắc với Thẩm Sằn.

Không phải đồng cảm theo cách của bọn họ —— tựa như cuộc sống bán mạng học hành của mọt sách Thẩm Sằn thật đáng buồn và chán nản biết bao.

Dư Châu Châu lại cảm thấy, Thẩm Sằn ngày ngày phải sống giữa một đám người không có cùng chí hướng với mình, nhất định là rất cô đơn.

"Nhưng mà chắc là không đâu. Thẩm Sằn là Thẩm Sằn, mình là mình. Nếu như cô ấy căn bản không hề để ý thì mình càng nên tán thưởng."

Dư Châu Châu ôm ấp một loại cảm xúc hiếu kì và ngưỡng mộ nghiền ngẫm những tin tức vỉa hè về Thẩm Sằn, sau đó suy đoán đối phương hành động như vậy là vì lí do gì.

Có khả năng những kinh nghiệm học hành mà cô suy luận ra khác một trời một vực so với ý nghĩ thực của Thẩm Sằn, nhưng dẫu sao thì Dư Châu Châu cũng không cách nào chứng thực được, nên chỉ có thể tiếp tục nỗ lực làm loại chuyện này.

"Trần An, không phải em ghen tỵ với vị trí số 1 này. Em chỉ cảm thấy sự chăm chỉ của cô ấy khiến mình thật xấu hổ. Vậy mà em cứ nghĩ rằng mình đã giỏi giang lắm rồi."

Dư Châu Châu không hề ý thức được, kì thực sự lựa chọn giữa đầu phượng và đuôi gà, cô đã đưa ra được đáp án của bản thân.

***

Khi ủy viên văn nghệ và ủy viên thể dục cùng hợp sức đẩy mạnh ba chiếc thùng giấy các tông thật lớn màu nâu vào phòng học, mọi người đều phấn kích cực độ.

Sau cuộc họp lớp đầy tranh luận dài lê thê, bọn họ rốt cuộc quyết định, đội ngũ sẽ mặc áo sơ mi trắng, quần bò trắng, đi giày thể thao trắng, đội mũ lưỡi chai đen, đeo găng tay trắng cho đại hội thể thao mùa xuân được tổ chức vào cuối tháng Tư —— Dư Châu Châu cảm thấy trang phục này thật ngố, có chút giống đội đưa ma của nhà tang lễ, nhưng Trương Mẫn lại cảm thấy mặc như vậy rất chỉnh tề, rất có tinh thần tập thể.

Vấn đề quan trọng hơn nữa là đạo cụ cổ vũ. Thời Tiểu học, tất cả đều đã chịu đựng đủ việc ủy viiên văn nghệ chỉ huy mọi người dùng giấy đỏ giấy vàng gấp thành những bông hoa lớn ngu ngốc, bởi thế lần này, tất cả quyết định đạo cụ phải thể hiện được một chút IQ và phẩm vị thuộc về học sinh cấp Hai.

Ủy viên văn nghệ mấy ngày hôm nay vẫn giả ngu cười hề hề đi hỏi thăm các lớp khác làm đạo cụ gì, một mặt nghiêm túc không cho lớp mình tiết lộ bí mật, đề phòng bị lớp khác biết được, mặt khác lại oán thán các lớp khác hẹp hòi giấu diếm.

"Ai thèm dò hỏi lớp các bạn! Đến lúc đó hãy chống mắt lên mà xem lớp chúng tôi thể hiện thế này đi!" Quần chúng bên dưới cũng tới tấp phụ họa.

Chúng ta đều là những người mang tiêu chuẩn kép, cho dù là những việc nhỏ như giọt nước cũng có thể soi ra hai khuôn mặt khác nhau.

Nhưng Dư Châu Châu lại nắm rất rõ các lớp đang làm gì —— đều là nhờ nghe Bôn Bôn nói.

Các bạn lớp (1) mua rất nhiều tấm bìa trắng hình chữ nhật, dán giấy đỏ và giấy vàng lên hai mặt phân biệt. Cả lớp thường bí mật luyện tập lật bìa trong các giờ tự học —— như vậy từ góc độ của ghế ngồi ban giám khảo nhìn xuống sẽ thấy được hiệu quả rất ấn tượng và nổi bật. Đương nhiên sau khi tính toán thì còn có thể phối hợp xếp thành một số hình vẽ, chẳng hạn như... giữa một mảng vàng lộ ra hồng tâm đỏ rực.

Các bạn lớp (2) mua một tấm gỗ thật lớn rồi vẽ hình bàn tay dựng ngón cái lên.

Các bạn lớp (3) kết vòng hoa. Dư Châu Châu vẫn luôn cho rằng chỉ có lớp mình mới có tư cách làm như vậy —— đội ngũ đưa ma của nhà tang lễ giơ cao vòng hoa, tình bạn số một, thi đấu số hai, yêu quý sinh mạng, chớ nên nóng giận.

Còn lớp của Dư Châu Châu thì mua hai thùng tinh dầu hạnh nhân. Mỗi người một lọ, ừng ực uống cạn sau hai phút rồi giữ lại lọ rỗng. Đổ đầy hạt đậu nành vào lọ thuôn dài, bên ngoài bọc giấy bóng kính màu đỏ tía và vàng rồi cắt thành tua rua ở hai đầu thừa ra. Như vậy lúc hai tay cầm hai lọ nhẹ nhàng lắc lắc sẽ vang lên tiếng lạo xạo vui tai, màu sắc lấp lánh lóe sáng dưới ánh nắng mặt trời —— quả thực là đạo cụ cổ vũ rất đẹp.

"Ai cũng không được phép nói ra, mình nhắc lại, các bạn nào đã làm xong thì lập tức lên cất đạo cụ vào thùng giấy trên này, sẽ phát lại cho mọi người vào buổi sáng hôm đại hội thể thao. Quan trọng nhất là phải bảo mật, nghe rõ chưa, bảo mật!!"

Ủy viên văn nghệ đã hò hét tới mức cổ họng sắp rách ra, mấy bọn Từ Chí Cường ngồi hàng cuối cũng rất hào hứng làm thủ công, nhưng rồi sự hứng thú nhanh chóng chuyển sang việc lắc hạt đậu nành trong lọ và quấy rối kỉ luật trong lớp.

"Trần An, em nghe nói, đại hội thể thao của học sinh trung học mọi người sẽ không còn làm những loại đạo cụ cổ vũ như thế này nữa, phải không?"

Học sinh trung học chỉ có mấy cây bút đơn giản trong túi bút, học sinh trung học lúc kiểm duyệt đội ngũ sẽ không phí công sức thống nhất trang phục, học sinh trung học ngày nào cũng không làm xong bài thi, học sinh trung học còn có cả Dương Vũ Lăng và Giản Ninh, học sinh trung học lúc 17 tuổi, sẽ không khóc.

Dư Châu Châu ngáp một cái, kì thực không phải cô không cảm thấy hứng thú. Chí ít thì lúc uống tinh dầu hạnh nhân lòng nhiệt tình của cô đã tăng vọt, song sau đó khả năng làm thủ công vụng về đã dập tắt tất cả, chỉ đành nhìn xuống cái thành phẩm xấu đến mức không thể xấu hơn được nữa kia thở dài mà nói, thật non nớt, thật non nớt.

Quay lại nhìn mọi người trong lớp rộn ràng giơ cao những tấm giấy bóng kính màu sắc, cô đột nhiên thấy khóe môi Tân Mỹ Hương đang ngồi trong góc thấp thoáng một ý cười.

Hình như đây là lần đầu tiên cô ấy cười vui vẻ như vậy, mặc dù chưa thể gọi là rạng rỡ, nhưng nụ cười đó điềm nhiên bình thản, giống như vừa nghĩ ra điều gì, đắm chìm bên trong thế giới của chính mình.

Cô đứng dậy, băng qua phòng học hỗn loạn, đi tới bên cạnh chỗ ngồi của Tân Mỹ Hương.

Bạn cùng bàn của Tân Mỹ Hương là một bạn nữ vừa nhìn đã thấy rất cuồng nhiệt, đang ném đậu nành chơi đùa cùng bọn Từ Chí Cường ở cách đó không xa. Dư Châu Châu dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Tân Mỹ Hương, trực tiếp nhấc thành phẩm tỉ mỉ đẹp đẽ trên mặt bàn của cô ấy lên.

"Đẹp thật đấy." Dư Châu Châu kinh ngạc nói.

Hoàn toàn không phải khách sáo, tay nghề thủ công của Tân Mỹ Hương quả thực rất khéo léo, mặc dù loại đạo cụ này thoạt nhìn không có gì khác nhau, nhưng với tác phẩm của Tân Mỹ Hương thì bất kể chỗ nối hay độ dài của tua rua đều bằng chằn chặn.

Tân Mỹ Hương bị Dư Châu Châu đột nhiên xuất hiện làm cho giật bắn, vội vàng đứng lên. Qua vài giây mới xấu hổ ngồi xuống lắc lắc đầu, nụ cười bên khóe môi cũng đã biến mất, chỉ hơi hé miệng im lặng.

"Thật sự là rất đẹp, không tin thì nhìn của mình này."

Tân Mỹ Hương đón lấy sản phẩm của Dư Châu Châu, xem xét một hồi.

Sản phẩm này quả thực chỉ giống với một cái đuôi gà trống.

"... Thật xấu." Tân Mỹ Hương rất ít nói, nhưng luôn luôn thẳng thắn.

Dư Châu Châu sờ sờ mũi, xấu hổ cười.

"Cậu dùng của mình đi." Tân Mỹ Hương đột nhiên nói ra một câu không đầu không cuối như vậy.

"Ý cậu là gì?"

"Một lát nữa bọn họ sẽ xuống thu hết gậy lạo xạo," Dư Châu Châu phải mất một lúc mới nghĩ ra "gậy lạo xạo" là cái tên Tân Mỹ Hương tự đặt cho loại đồ vật này, "Lúc diễn ra đại hội sẽ phát ngẫu nhiên cho mọi người, cho nên cái cậu làm không nhất thiết phải do cậu sử dụng..." Tân Mỹ Hương nói tới đây lại ngừng một chút, Dư Châu Châu có thể đọc ra được hàm ý nửa câu sau từ sắc mặt lạnh nhạt của cô.

Chính là, không nói trước được ai sẽ là người xui xẻo.

"Nhưng cái mình làm này cậu có thể giữ lại. Lén nhét vào cặp sách, đến lúc đại hội thể thao thì mang ra dùng."

Kì thực Dư Châu Châu không hề cho rằng cần thiết phải phí nhiều tâm sức như thế với cái đạo cụ cỏn con này, nhưng mà đây chính là ý tốt của Tân Mỹ Hương, cho nên cô vẫn làm ra vẻ cực kì mừng rỡ nói, vậy mình cầm đi nhé, cậu đừng nói với người khác.

Đi được vài bước ngoảnh đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Tân Mỹ Hương.

Tân Mỹ Hương đang cười, nụ cười này không hề hư ảo như ban nãy.

Dư Châu Châu cầm chắc "gậy lạo xạo" trong tay, gật đầu với cô.

***

"Đang bước tới là đội ngũ diễu hành của lớp 7 (6). Bọn họ mặc áo trắng quần xanh, tư thế hiên ngang hướng về phía đài ban giám khảo. Hãy nhìn kìa! Bọn họ tinh thần phấn chấn, tay cầm gậy sắc màu, bước chân đều tăm tắp. Hãy nghe kìa! Bọn họ khẩu hiệu lanh lảnh, khí thế bừng bừng, 'Tình bạn số một, thi đấu số hai, ra sức phấn đấu, dũng cảm tiến lên'..."

Bọn Dư Châu Châu bước đều theo tiếng hô của ủy viên thể dục "Bước đều, bước, một —— hai ——", mặt hướng về phía đài ban giám khảo, ánh mắt không rời các vị lãnh đạo nhà trường, cùng với bước đi cũng nhịp nhàng lắc "gậy lạo xạo" trong tay, miệng không ngừng hô khẩu hiệu sáng tạo.

"Trần An, em cảm thấy mức độ ngốc của chúng em đã đạt tới cảnh giới cao nhất rồi."

Tất cả các đội diễu hành xếp hàng ở bãi cỏ trên sân thể dục, chờ đại biểu vận động viên phát biểu, đại biểu phán quyết phát biểu, hiệu trưởng phát biểu, phó hiệu trưởng phát biểu, thầy giám thị phát biểu, tổ trưởng tổ Thể dục phát biểu...

"Trần An, từ khi còn rất nhỏ em đã cảm thấy các vị lãnh đạo thường xuyên lâm vào trạng thái phát biểu không bao giờ xong nổi rồi. Em biết kì thực bọn họ chẳng muốn nói, mà chúng em cũng chẳng muốn nghe. Vậy rốt cuộc là ai cứ bắt hai bên phải không ngừng giày vò nhau như thế này cơ chứ?"

Nghi thức kéo cờ kết thúc, đội ngũ diễu hành giải tán, mọi người vội vã chen lấn xô đẩy tìm về khu vực của lớp mình. Chỉ có mấy bạn nữ cầm biển lớp là không bon chen bởi lẽ họ đều mặc váy ngắn, trang điểm xinh đẹp, lẽ dĩ nhiên là không thể hồn nhiên chạy lăng xăng như đám trẻ hiếu động.

Dư Châu Châu chạy cực nhanh —— bởi cô phải vội vã đi tìm nhà vệ sinh, sắp không nhịn nổi nữa rồi. Buổi sáng trước khi ra khỏi cửa mẹ nhất định bắt cô phải uống hết sữa, mà cô vẫn luôn rất ghét uống nước, uống thêm vài ngụm đã lập tức lao ra ngoài...

"Trần An, em có một vấn đề, từ rất nhỏ đã bắt đầu suy xét, nhưng đột nhiên giờ đây lại cảm thấy băn khoăn... Anh không được phép cười em..."

Ngữ điệu trong những lá thư của Dư Châu Châu ngày càng không kiêng nể gì, cô cảm thấy cách xưng hô Trần An này dường như đã trở thành lời mở đầu vô nghĩa. Những hàng chữ viết dày đặc trên trang giấy cũng ngày càng tùy ý, giống như đang không ngừng tự nói chuyện với bản thân. Cô cũng chẳng còn cảm thấy chủ đề nào quá "vô não" hay đáng xấu hổ nữa.

"Kì thực em muốn hỏi anh, lúc nửa đêm tỉnh giấc thì nên đi vệ sinh trước hay nên uống nước trước? Nếu mà uống nước trước, với thể chất của em thì có thể rất nhanh sẽ... đi ra quần. Nhưng nếu đi vệ sinh trước thì sau khi uống nước xong thần kinh sẽ bị ảo giác vẫn muốn vệ sinh tiếp... Thật khó lựa chọn..."

Viết xong, chính bản thân cũng ngây ngô bật cười thành tiếng.

Nhưng cô vĩnh viễn không thể biết được vẻ mặt của Trần An khi nhìn thấy những dòng này —— thậm chí, đến cả việc đối phương rốt cuộc có đọc thư của mình hay không cũng là một câu hỏi bỏ ngỏ.

Dư Châu Châu chạy đến vị trí của lớp mình trên khán đài, xin phép Trương Mẫn rồi chạy đi tìm nhà vệ sinh, đột nhiên lại nghe thấy sau lưng giọng nói bén nhọn của Trương Mẫn, "Em định làm loạn cái gì?"

Cô chần chừ ngoái đầu lại, nhìn thấy Tân Mỹ Hương đỏ mặt tía tai đang đứng trước mặt Trương Mẫn, ngượng ngùng xoay người rời đi, bước vài bước bậc thềm trở về vị trí chỗ ngồi của mình.

Dư Châu Châu từ WC về bèn bị ủy viên văn nghệ kéo qua cùng chỉ huy mọi người giơ "gậy lạo xạo".

"Mình nói rồi, đợi lát nữa hẵng ăn! Bỏ đồ ăn xuống hết đi, chúng ta luyện tập đã, vội gì chứ, đợi chút nữa lãnh đạo xuống kiểm tra thì không kịp luyện tập nữa rồi!"

Mặc ủy viên văn nghệ ra sức ngăn cản, mọi người vẫn tiếp tục mở cặp và ba lô của mình lấy ra các loại đồ ăn vặt đóng gói, khoe khoang, trao đổi với nhau, âm thanh xé ni lông loạt xoạt không ngừng vang lên.

"Để mọi người ăn trước đi." Dư Châu Châu ngáp một cái. Ủy viên văn nghệ bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng còn không quên chỉ mấy nam sinh nói, "Ngồi ngay ngắn cho mình, thẳng hàng với người đằng trước. Các cậu xem chỗ bọn mình nhìn từ đài giám khảo đặc biệt rõ ràng, nghiêm chỉnh chút!"

Dư Châu Châu không kìm được khẽ cười, dáng vẻ vì tập thể của ủy viên văn nghệ khiến cô nhớ tới Thiện Khiết Khiết và Từ Diễm Diễm hồi Tiểu học. Cô đã mất liên lạc với Thiện Khiết Khiết, thậm chí còn không biết cuối cùng là cô ấy học cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm hay học trường số 8. Thứ Bảy hàng tuần về thăm nhà bà ngoại cũng chẳng mấy khi nhìn thấy Dư Đình Đình bởi đối phương hầu như đều bận học thêm.

Bạn bè ngày trước, đều biến mất không còn tung tích rồi. Có điều, cô vẫn luôn yên tâm nghe theo sự sắp đặt của vận mệnh, những gì không giữ được thì hãy cứ để nó trôi qua. Còn nếu sau này có thể gặp lại thì chính là may mắn Trời ban.

Chẳng hạn như Bôn Bôn.

Dư Châu Châu trở về chỗ ngồi của mình, nghển cổ nhìn về phía lớp (2) xa xa, nhưng chẳng thấy rõ cái gì.

Thực ra sau đó cô và Bôn Bôn rất ít khi có cơ hội gặp mặt tán gẫu. Chỉ có mấy lần trò chuyện về Thẩm Sằn, trò chuyện về sự chuẩn bị của các lớp cho đại hội thể thao, hầu như không nói gì về chính đối phương.

Lần nào Dư Châu Châu nhìn thấy Bôn Bôn cũng là lúc cậu đang ở cùng một đám nam sinh giống như Từ Chí Cường. Cô biết cậu rất xem trọng vấn đề thể diện trước mặt đám anh em này cho nên luôn làm bộ không hề quen biết, càng không bao giờ mở miệng gọi "Bôn Bôn". Tình hình này khiến cô hơi khó chịu, thỉnh thoảng lại lặng lẽ quan sát dáng vẻ Bôn Bôn khi ở bên bọn họ, trong lòng âm thầm đưa ra sự so sánh với trước kia.

Thực ra chẳng có thứ gì có thể đem ra so sánh được.

Bởi Bôn Bôn của trước đây chỉ còn là một bóng dáng mơ hồ trong tâm trí cô.

Dư Châu Châu ngồi ngẩn ngơ trên khán đài, đột nhiên ngộ ra một đạo lí. Đôi khi thứ cô ghi nhớ không phải là bản thân đối phương mà là cảm giác đối phương mang lại cho mình. Thoải mái, vui vẻ, gần gũi, chính là bạn bè. Cho dù đối phương đã biến đổi nhưng dựa vào kí ức cô vẫn có thể hồi tưởng lại được những sự ấm áp của quá khứ.

Cô thoải mái tự nhiên, còn có thể không kiêng dè gì mà tán gẫu như vậy, kì thực đều là đối với Bôn Bôn trong quá khứ —— Dư Châu Châu tự lừa mình dối người xem cậu hệt như cậu bé 6 tuổi năm ấy, giả vờ không biết đối phương không hề thích bị gọi là "Bôn Bôn".

Cố chấp không buông, đôi lúc là vì quá nặng tình.

Nhưng cũng có khi chỉ là một mình nặng tình.

Dư Châu Châu đột nhiên phiền muộn một cách vô duyên vô cớ, khóe mắt thoáng thấy Tân Mỹ Hương ngồi ở hàng trước phía bên trái đang nghiêng mặt nhìn mình, biểu cảm có chút khổ sở, dường như đang cần tìm sự giúp đỡ.

"Cậu sao vậy?" Dư Châu Châu mang vẻ mặt thăm dò dùng khẩu hình để hỏi, Tân Mỹ Hương lập tức quay đầu đi, làm bộ như vừa rồi không hề phô ra bất kì thần sắc sốt ruột nào.

Dư Châu Châu nhún vai, mở cặp sách, nhìn bên đồ ăn vặt nhét đầy bên trong, cân nhắc một lúc rồi lôi ra một túi thạch rau câu chia cho các bạn xung quanh, tiện tay nhón luôn một ít sô cô la và kẹo mận của bọn họ.

Một túi thạch rất nhanh chỉ còn lại hai cái, bạn học xung quanh sợ hãi kêu lên, lon coca cola của Từ Chí Cường ngồi hàng trên cùng bị đá đổ, nước ngọt giống như nước lũ ở thượng nguồn chảy xuống hết mấy hàng dưới, mọi người hoảng hốt cầm đệm lót ghế đứng lên tránh, nhất thời hỗn loạn. Sắc mặt ủy viên văn nghệ sớm đã xám như tro tàn nhìn về phía đài giám khảo, dường như dự cảm thấy lớp mình đã mất đi tư cách cạnh tranh lấy giải tinh thần văn minh.

Mặc dù khu vực xảy ra chuyện cách khá xa nên không bị ảnh hưởng song Dư Châu Châu cũng đứng dậy cho mấy học sinh luống cuống đó có chỗ tránh nhờ. Nhân lúc loạn lạc đứng dậy xoa xoa cái mông đã hơi tê dại, cô đi tới bên cạnh Tân Mỹ Hương đang lẻ loi đứng, xòe tay ra, chỉ vào hai chiếc thạch cuối cùng nói, "Thơm và xoài, cậu thích vị nào?"

"Cái gì?"

"Thạch rau câu, còn thừa hai chiếc, tớ một cậu một, chúng ta chia nhau."

Vẻ mặt Tân Mỹ Hương vẫn có chút cứng nhắc, không biết đang kìm nén cái gì. Cô cúi đầu nhỏ giọng hỏi, "Thơm là cái gì?"

Dư Châu Châu vỗ vỗ đầu cười, "Ha, bọn họ vẫn thích gọi là thơm, lâu dần mình cũng quen mất rồi. Thực ra chính là dứa đó."

"Mình thích xoài." Cô vươn tay lấy chiếc thạch màu cam trong tay Dư Châu Châu. Dư Châu Châu cảm thấy đầu ngón tay cô lạnh buốt, cúi người khẽ hỏi, "Cậu không sao thật chứ, lạnh à?"

Tân Mỹ Hương cuối cùng cũng ngẩng đầu, gượng gạo nói, "Mình muốn đi vệ sinh, sắp nhịn không nổi rồi."

"Thế thì xin phép cô Trương một câu là được mà!"

"Mình nói rồi..."

Khi Dư Châu Châu chạy về phía nhà vệ sinh, Tân Mỹ Hương không tham gia diễu hành hơn nữa vẫn còn ngồi trên khán đài đã lấy hết dũng khí nói với Trương Mẫn mình muốn đi vệ sinh. Trương Mẫn vốn đã không thích cô, mắng cô gây rối, còn nói phải biết giữ trật tự, đi vệ sinh cũng phải lần lượt, người trước về rồi người sau mới có thể đi. Bị Trương Mẫn mắng một trận, Tân Mỹ Hương vẫn chờ cơ hội, nhưng lại hết người nọ đến người kia tới xin phép đi vệ sinh, cô nhát gan quá nên vẫn chẳng nói nổi thành lời.

Tân Mỹ Hương không nói gì cả, chỉ lặng yên nhìn Dư Châu Châu. Không hiểu sao trong lồng ngực Dư Châu Châu bỗng trào dâng một luồng hào khí thuộc về nữ hiệp, cô kéo tay Tân Mỹ Hương nói, "Đi, chúng ta cùng nhau đến chỗ cô Trương nói cậu bị đau bụng, mình đi với cậu."

Tân Mỹ Hương hoảng hốt đến mức chỉ muốn gạt tay ra, thế nhưng Dư Châu Châu lại kiên quyết như một chú trâu đang kéo cày. Loại khí thế này cũng dọa sợ Trương Mẫn đang bận chỉnh cái ô che nắng màu tím của mình, ngơ ngác gật đầu một cái. Dư Châu Châu liền lập tức chạy biến ra bên ngoài như tên lửa.

Cô đi thẳng về phía trước không hề ngoảnh đầu lại, bởi thế cũng không nhìn thấy ánh mắt có chút phức tạp của Tân Mỹ Hương sau lưng.

***

Cuối cùng, Tân Mỹ Hương cũng mang vẻ mặt như thể được giải thoát có chút xấu hổ đi tới bên cạnh Dư Châu Châu đang đứng chờ. Khi xấu hổ, cô thường hay che giấu bằng ánh mắt lạnh lùng cụp xuống.

"Người sống không thể bị... mắc tiểu đến chết, lần sau đừng như vậy nữa." Dư Châu Châu túm tay áo của Tân Mỹ Hương.

"Xin lỗi."

"Vì sao?"

"Vừa rồi trong lúc đi vệ sinh đã đánh rơi thạch của cậu vào bồn cầu."

Dư Châu Châu bật cười, đưa cho cô nốt chiếc thạch còn lại đang nắm trong tay, "Vậy cho cậu cái này, vị dứa."

Tân Mỹ Hương nhận lấy, cọ nhẹ lớp vỏ ni lông bên trên vào mũi vài cái, rốt cuộc cũng nở nụ cười.

"Buổi sáng mình uống nhiều nước quá. Lần nào uống nhiều nước cũng sẽ như vậy." Tân Mỹ Hương chậm rãi nói.

Dư Châu Châu trợn tròn mắt, sau đó cười đến mức hai mắt cong cong thành hai vầng trăng khuyết, "Này, hỏi cậu nhé, lúc nửa đêm tỉnh dậy cậu uống nước trước hay đi vệ sinh trước?"

Tân Mỹ Hương ngẩn ra hồi lâu, sau đó mới trả lời, "Mỗi lần tỉnh dậy giữa đêm, mình đều phải suy nghĩ về vấn đề này rất lâu."

***

"Cậu đã xem qua 'Trang Tử nói' của Thái Chí Trung chưa? Mình cảm thấy ông ấy vẽ thật đẹp!"

"Ừ, mình cũng thích phim hoạt hình và truyện tranh Nhật Bản."

"Cậu có đọc 'Shaman King' không?"

"Rồi, nhưng mà mình vẫn thích nhất là 'Slam Dunk'."

"Đọc phần giải thi đấu toàn quốc chưa?"

Tân Mỹ Hương nhẹ nhàng gật đầu.

Dư Châu Châu vẫn lấy "đã xem qua đại kết cục phần giải thi đấu toàn quốc chưa" ra làm một tiêu chuẩn ấu trĩ để phân chia bạn bè. Cô suýt chút nữa thì nhào đến ôm chầm lấy Tân Mỹ Hương.

Tân Mỹ Hương cũng đã đọc qua bộ "Cuộc phiêu lưu kì bí của Đại Vũ", cũng cho rằng Lưu Sướng và Đại Vũ là một đôi, nhưng cũng đồng thời cảm thấy bộ "Graveyard School" của nước ngoài thú vị hơn, đặc biệt là cuốn "Risk your life arcade". Hồi bé Tân Mỹ Hương cũng thích bắt sâu róm rồi nghiền chết chúng, ngồi bên cạnh chăm chú nhìn chất lỏng màu xanh chảy ra. Tân Mỹ Hương cũng thích dùng kính lúp hội tụ ánh sáng mặt trời nướng chết kiến. Tân Mỹ Hương cũng thích đào ngâm vị dương mai, thích ăn Lãng Vị Tiên, thích ăn kem hiệu Người tuyết, thậm chí, cô còn thích ăn sữa bột... *

(* "Cuộc phiêu lưu kì bí của Đại Vũ" (tạm dịch) là một series tiểu thuyết viết bởi tác giả văn học thiếu nhi nổi tiếng Trương Nhẫn, là một trong những tác phẩm viết cho lứa tuổi thiếu niên được hoanh nghênh và có lượng tiêu thụ lớn nhất ở Trung Quốc. Tính đến nay, tổng số lượng bản tiêu thụ đã vượt trên 12 triệu. – Theo baike baidu.

"Graveyard School" là một series tiểu thuyết kinh dị dành cho thiếu niên của tác giả Tom B. Stone. Bộ sách có tổng cộng 28 cuốn.

Lãng Vị Tiên: tên một hãng khoai tây đóng gói ăn vặt ở Trung Quốc.)

Làm bạn của mình đi.

Dư Châu Châu không kìm lòng được nắm chặt lấy bàn tay lạnh buốt của Tân Mỹ Hương.

"Hồi bé cậu có từng mua vở tô màu không? Chính là loại có hình Thủy Thủ Mặt Trăng ấy. Hôm qua mình đột nhiên nghĩ tới, định đi mua một quyển, nhưng chỗ nào cũng hết rồi. Ôi, cảm thấy mình đã già thật rồi."

Dư Châu Châu làm ra vẻ nhăn nhó để chọc cười Tân Mỹ Hương, nhưng đối phương từ đầu chí cuối hầu như không thay đổi biểu cảm, thỉnh thoảng cười một cái, chỉ có bên trong đôi mắt là lấp lánh một loại ánh sáng kích động, khiến Dư Châu Châu chắc chắn là cô cũng cảm thấy rất vui vẻ khi nói về những chuyện này.

Tân Mỹ Hương nghe thấy giọng nói tỏ vẻ phiền muộn cảm khái của Dư Châu Châu, không hề phản ứng lại, vài giây sau mới nhẹ nhàng nói, "Nếu như thế này đã gọi là già rồi, mình không hề cam lòng."

Rất nhiều năm về sau, Dư Châu Châu không còn nhớ nổi câu nói có chút không phù hợp với thời điểm này rốt cuộc là do Tân Mỹ Hương nói hay do kí ức của mình sau khi trải qua hết thảy tự giúp cô ấy bịa ra.

Nhưng cô còn nhớ được rất rõ sự không cam lòng trong đôi mắt của Tân Mỹ Hương.

Giống như một ngọn núi lửa của tuổi trẻ đang chực chờ bùng nổ.

***

"Trần An, anh biết không, thứ làm em vui nhất trong đại hội thể thao không phải việc cùng các bạn trong lớp cổ vũ, không phải việc ngồi trên khán đài ăn vặt rả rích, cũng không phải việc ngốc nghếch giơ đạo cụ lên để chào đón lãnh đạo xuống thị sát. Đều không phải.

Em thích đứng ở giữa bãi cỏ, nhìn bọn họ chạy từng vòng xung quanh sân vận động, nhìn khán giả kích động hô khẩu hiệu; nhìn nữ sinh ưỡn ẹo chẳng lần nào ném nổi ngọn lao; nhìn nam sinh lấy hết sức bình sinh nhưng chỉ nâng tạ lên được một chút khỏi mặt đất... Này, không phải em đang cười nhạo người khác đâu nhé. Ngẩng đầu lên là lập tức có thể nhìn thấy bầu trời xanh ngắt, xung quanh không có nhà cao tầng, tất cả các bạn học đều biến thành những điểm nho nhỏ mơ hồ ở phía xa.

Thời khắc ấy, em cảm thấy như mình mới là trung tâm của thế giới."

Tân Mỹ Hương từ đầu đã cực kì thấp thỏm không yên, trong khi Dư Châu Châu lại cực kì thoải mái tự tại. Cô thong thả đi qua khu vực của lớp 9 trên khán đài, dắt tay Tân Mỹ Hương hoảng hốt nói, "Cậu nhìn này, các anh chị đều mang theo sách bài tập kê lên đùi để làm! Cũng khó trách, sắp phải thi cấp Ba rồi mà, nghe nói rất nhiều người tìm lí do để không phải tham gia đại hội thể thao."

Thi cấp Ba, Chấn Hoa, Thẩm Sằn.

Nói xong những lời này, trái tim Dư Châu Châu lại đột nhiên chìm xuống. Cô thu lại nụ cười, kéo Tân Mỹ Hương chạy dọc theo đường bao bên ngoài rồi rẽ vào khu vực của lớp 7 (2), lúc gần đến nơi lại đột nhiên giảm tốc độ.

"Dư Châu Châu, cậu..."

Dư Châu Châu không có thời gian trả lời nghi vấn của Tân Mỹ Hương. Cô lén lút đi đến vị trí cách lớp (2) không xa không gần rồi không bước tiếp nữa, chỉ nghển cổ nhìn ngang liếc dọc xung quanh.

Nhận ra Thẩm Sằn – một người cô vốn chẳng mấy quen biết – là chuyện không dễ dàng gì. Cuối cùng thì cô cũng tìm được, Thẩm Sằn ngồi ở trong góc hàng thứ hai đếm ngược từ trên cao xuống, cúi đầu không rõ đang làm gì.

Dù cho đối phương rốt cuộc đang làm gì, Dư Châu Châu chắc chắn là cô đang làm sách bài tập.

Chắc chắn thế.

Lồng ngực cô đột nhiên dâng lên một luồng nhiệt huyết, tựa như trời xanh mấy trắng ánh nắng thảm cỏ trước mắt đều đã biến mất, thậm chí kể cả các học sinh lớp 9 đang ra sức ngăn không cho những trang sách bị gió thổi loạn cũng vậy. Cô đứng tại bên trong lễ đường tổ chức nghi thức khai giảng, trước ngực đeo hoa đỏ thẫm, cầm tờ giấy phát biểu đã chuẩn bị sẵn nở nụ cười khiêm tốn nói, cảm ơn nhà trường, nhờ có sự quan tâm và khuyến khích của các thầy cô mà em mới đạt được thành tích như ngày hôm nay...

Các đàn em lớp dưới rối rít vây quanh hỏi thăm phương pháp học tập, Trương Mẫn và các giáo viên bộ môn khác đều đứng ngoài vòng vây mãn nguyện nhìn cô, nhẹ nhàng nói, chị xem, trường chúng ta chẳng mấy khi có được học sinh nào ưu tú như thế này, từ khi nhập học tôi đã biết là con bé rất có triển vọng rồi...

Ảo tưởng như vậy khiến Dư Châu Châu không kìm được cúi đầu cười ngây ngô vài tiếng, cười rồi lại vội vàng điều chỉnh lại nét mặt và ánh mắt đang tràn ngập sự nhiệt tình tốt bụng, kiên nhẫn giải đáp thắc mắc cho các đàn em khóa dưới.

"Dư Châu Châu... Cậu không sao chứ?"

Dư Châu Châu giật bắn mình, mặt tức thì đỏ bừng lên vì căng thẳng.

Mình không sao. Cô kéo Tân Mỹ Hương bước dài rời khỏi. Lúc đi qua khu vực của lớp (2), cô còn cố tình quay đầu lại cười cười với Tân Mỹ Hương, nói vài câu về thời tiết nhàm chán, bày ra bộ dạng tự nhiên hết mức.

"Trần An, những ảo tưởng không thực tế đó mang đến cho em niềm vui to lớn, sau đó thì lập tức tiêu tan, hơn nữa còn để lại sự chán nản tồi tệ hơn."

Chán nản vì khi ngồi ở bậc thềm nhìn cặp sách của chính mình, phát hiện bên trong một quyển sách bài tập hay tham khảo cũng không có. Không phải chỉ chênh lệch một chút. Chăm chỉ cần cù là một loại.

"Hay là, cậu ăn đồ mình mang đi nhé."

Tân Mỹ Hương cho rằng Dư Châu Châu thở dài là bởi bên trong cặp sách không có đồ ăn vặt yêu thích, cô rất cảm kích việc Dư Châu Châu xin đổi chỗ với người khác để được ngồi cạnh mình, vậy nên có chút xấu hổ đưa cặp sách mở ra trước mặt Dư Châu Châu.

Khi đó Dư Châu Châu quay đầu sang, chăm chú nhìn Tân Mỹ Hương. Tân Mỹ Hương cảm thấy dường như đã nhìn thấy được bóng dáng thuộc về mình trong con ngươi đen láy của đối phương.

"Trần An, tới tận bây giờ em vẫn không dám nói mình muốn thi được hạng nhất toàn khối. Em phải giả vờ là mình chẳng hề để ý chuyện xếp hạng. Lúc người khác lấy lòng em, nói 'Thẩm Sằn kia không xinh bằng cậu, tính tình lại cổ quái, chỉ biết vùi đầu vào học', em cũng chỉ có thể bối rối cười nói mỗi người đều có một sở trường riêng. Anh có còn nhớ em nói vì sao mình thích 'Slam Dunk' không? Bởi vì bọn họ dám nói 'Mình muốn đánh bại cậu', cho dù không thành công, cũng chẳng hề có ai cười chê bọn họ.

Em cảm thấy, đó mới là thanh xuân."

Nói ra những lời kiểu này, Dư Châu Châu thấy mình sến muốn chết rồi, nhưng cô thực sự cho rằng dám thắng dám thua, dám mở miệng lớn tiếng tuyên chiến một cách tự tin, mới có tư cách được gọi là thanh xuân.

Có một khoảnh khắc, Dư Châu Châu rất muốn nhìn vào mắt của Tân Mỹ Hương, nói với cô rằng, cậu biết không, mình hơi ghen tị với Thẩm Sằn. Mình ghen tị cô ấy không để ý ánh mắt của người khác, lại luôn chăm chỉ học tập, tích cực cố gắng. Mình rất muốn chiến thắng cô ấy.

Lời muốn nói nấn ná trong lòng mãi, cuối cùng Dư Châu Châu vẫn chỉ cúi đầu chọc vào cặp sách của Tân Mỹ Hương, hỏi, "Cậu mang những đồ gì ngon vậy? Cho mình xem với."

Càng trưởng thành, cấm kị cũng càng nhiều. Dư Châu Châu đã học được cách thu mình lại, hoàn cảnh ra đình đã sớm không còn là vùng cấm duy nhất. Những tham vọng và ham muốn ẩn sâu dưới đáy lòng cô cũng được che đậy lại cẩn thận, không hé lộ cho bất kì ai, nếu không có thể sẽ chỉ mang đến những sự châm chọc nông cạn.

Đồ ăn vặt trong cặp Tân Mỹ Hương cũng không ít, nhưng nhìn qua thì có vẻ đều đã rất cũ. Dư Châu Châu nhặt một túi sô cô la hiệu Mạch Lệ Tố mà không bao giờ mua được ở mấy cửa hàng gần trường lên, vừa định hỏi cô mua ở đâu thì phát hiện lòng bàn tay mình đã dính đầy bụi.

Sao lại... bẩn thế này cơ chứ...

Cô không hề nói gì, thậm chí đến cả lông mày cũng không hề nhíu lại chút nào, lập tức nở nụ cười, "Mình rất lâu không được ăn Mạch Lệ Tố rồi. Hồi lớp 1 lớp 2 mỗi giờ ra chơi mọi người đều báo đồ ăn vặt mình muốn cho ủy viên đời sống, bạn ấy sẽ xuống tầng mua hộ, sau đó thì thu tiền. Khi đó ai cũng thích ăn Mạch Lệ Tố, có lúc vài người sẽ góp chung tiền để mua. Về sau thì bọn họ bắt đầu ăn Cadbury, Leconte, Dove, chẳng còn ai ăn Mạch Lệ Tố nữa." *

(* Tên các hãng kẹo sô cô la.)

Nhưng Tân Mỹ Hương lại cực kì nhạy cảm.

"Mình cũng là đột nhiên nhớ ra, vì thế tìm kiếm ở hàng tạp hóa nửa ngày mới ngẫu nhiên tìm thấy, cậu xem, hơi bẩn mất rồi." Cô nhỏ giọng nói.

Dư Châu Châu ngậm một viên sô cô la tròn tròn bóng bóng cười cười, ung dung lật xem túi đựng màu đỏ.

Không chỉ bẩn, mà thậm chí còn quá hạn rồi.

Nhưng cô vẫn nuốt xuống. Cảm thấy bản thân quả thực quá vĩ đại.

Song lúc đó cô chưa biết rằng mình còn có thể vĩ đại hơn nữa.

Ủy viên văn nghệ xung phong đăng kí chạy 1500m nữ, đó là độ dài lớn nhất. Nhưng buổi sáng cô bận rộn chỉ huy mọi người giơ gậy lạo xạo chào đón lãnh đạo kiểm tra, chẳng có lúc nào ăn uống, bởi vậy nên đến buổi trưa thì sắc mặt xám như tro —— bị lả rồi.

Đối diện với ánh mắt tha thiết của ủy viên văn nghệ, Dư Châu Châu không kìm được nuốt một ngụm nước bọt.

Bởi vậy đúng 2 giờ buổi chiều, ủy viên văn nghệ dùng kim băng ghim số vận động viên lên trước ngực và sau lưng Dư Châu Châu. Bọn họ là khóa năm 2000 năm nhất lớp (6) vận động viên thứ 13, cho nên số hiệu của cô là 00010613. *

(* Khóa năm 2000 nghĩa là vào trường năm 2000, còn "năm nhất" ý chỉ năm nhất của THCS – tức là lớp 7.)

Cho dù đã tự nói với bản thân cứ chậm rãi chạy thôi, dù sao cũng chẳng có ai trông chờ vào việc mình đạt giải, nhưng đến lúc giáo viên thể dục sắp xếp vị trí đứng ở vạch xuất phát cho các cô, Dư Châu Châu cúi đầu nhìn đường băng đất đỏ dưới chân vẫn có thể nghe thấy tiếng tim đang đập thình thịch trong lồng ngực. Còn chưa bắt đầu chạy cô đã cảm thấy chân mình mềm nhũn, bên tai là tiếng máu trong mạch chảy rần rần.

"Vào vị trí, chuẩn bị ——"

Thời khắc tiếng súng vang lên, Dư Châu Châu lại đột nhiên thất thần. Cô nhớ tới hồi xưa viết văn, đề bài là đại hội thể thao, giáo viên mang tất cả những thành ngữ tốt đẹp trong các bài văn mẫu tổng kết lên bảng đen, nhanh nhẹn như hổ, tên rời khỏi cung, kiên trì không ngừng, anh dũng thi đấu...

Nhưng Dư Châu Châu nghĩ, hình dung chuẩn xác nhất, chỉ sợ phải là, "Phát súng lệnh vừa vang lên, các học sinh đã xông lên như chó hoang xổng chuồng."1

Chó hoang số 1 Dư Châu Châu chạy ở đường băng trong cùng, lãng phí mất vị trí có lợi nhất trong truyền thuyết. Tốc độ của mọi người đều không nhanh bởi dù sao cũng phải chạy hơn 4 vòng liền, cần bảo toàn thể lực. Lúc chạy ngang qua khu vực của lớp (6) Dư Châu Châu thậm chí còn giơ tay lên vẫy vẫy —— động tác khôi hài này khiến cả lớp như sôi trào, mọi người lập tức bày ra vẻ mặt cổ vũ điên cuồng, thậm chí đến cả Từ Chí Cường cũng dùng giọng điệu kì dị hét lên: "Dư Châu Châu, cố lên!"

Lòe bịp thiên hạ có thể khiến tâm tình tất cả đều vui sướng. Dư Châu Châu cũng sớm đã há miệng thở hồng hộc rồi, cô cố gắng nhếch khóe miệng rồi tiếp tục u ám chạy về phía trước. Lồng ngực và cổ họng đau như thể muốn nứt ra, vừa nóng vừa rát.

Miễn cưỡng kiên trì hết được vòng thứ hai, tốc độ cô đã gần như chẳng khác nào đi bộ, nhưng vẫn làm ra tư thế đang điên cuồng chạy. Xung quanh lác đác bắt đầu có những cô gái bỏ cuộc. Dư Châu Châu vẫn tự nói với chính mình rằng, chạy thêm 100m nữa rồi hẵng bỏ cuộc, chỉ 100m nữa thôi —— cứ như vậy mà hết được ba vòng.

Như vậy thì nếu bỏ mỗi vòng cuối cùng có phải là rất uổng phí? Mặc dù trong cuộc sống quan trọng hơn là quá trình, song cách nói này thực ra cũng chỉ dùng để an ủi những người hay lo lắng về con quái vật mang tên kết quả. Nếu như kết quả cuối cùng là tốt, vậy thì quá trình dù có từng khó khăn đến đâu cũng chẳng hề gì, bởi thứ mà khán giả quan tâm và nhớ kĩ vĩnh viễn chỉ có kết quả.

Dư Châu Châu đột nhiên nhớ tới chị Dư Linh Linh. Trong khi Trần An vui vẻ học ở Bắc Đại của anh, Dư Linh Linh lại phải ôn lại một năm.

"Trần An, nếu như năm đó anh thi hỏng, thì sẽ ra sao? Cho dù trong suốt quá trình 12 năm học anh luôn luôn ưu tú hơn những người khác, nhưng lại thi hỏng... Liệu anh có tức giận với vận mệnh hay không?"

Vận mệnh là thứ vĩnh viễn không hề để ý tới bất kì ai.

Vì vậy, dù Dư Linh Linh có không cam lòng hơn nữa thì cũng chỉ có thể bình tĩnh học lại, cùng Hình học Giải tích chiến đấu tới cùng.

Khi giận dữ không giải quyết được vấn đề gì, sự xấu hổ vì bị cười nhạo và coi thường sẽ khiến chúng ta chỉ có thể cười trừ, bỏ đi, tôi không để ý.

Bị ép phải lâm vào tình cảnh bất đắc dĩ, phải bắt tay giảng hòa.

Dư Châu Châu liên tưởng đến cuộc đời từ vòng chạy cuối cùng, hành vi lạc đề không hề giúp cô giảm bớt sự đau đớn lúc hô hấp và sự bủn rủn của bắp chân. Trước tầm nhìn của cô dần dần xuất hiện những bông tuyết trắng như trên màn hình tivi hỏng, lấm tấm lấm tấm, từng chút che kín đường băng đất đỏ.

Nhưng vẫn còn một vòng nữa. Còn một vòng nữa. Nếu chạy không nổi, mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ thắng nổi Thẩm Sằn.

Rất lâu về sau nhớ lại, Dư Châu Châu vẫn không sao hiểu nổi rốt cuộc vòng cuối cùng của 1500m có quan hệ gì với Thẩm Sằn.

Có lẽ, chỉ là loại logic hỗn loạn không bến bờ của độ tuổi kia.

Khi Dư Châu Châu nửa nhắm mắt máy móc tiến lên, ngực đau đến mức gần như không thể hô hấp, đột nhiên nghe thấy bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng.

"Châu Châu, cậu còn sống không?"
 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top