Dư Châu Châu có được một cái biệt danh bất đắc dĩ —— Dư Nhị Nhị.
Thi giữa kì học kì hai, cô đứng thứ hai toàn khối. Tất cả thành tích trước đây như tan thành tro bụi, cô ngồi tại chỗ, nhận tờ danh sách xếp hạng từ tay Trương Mẫn, cúi đầu thật sâu —— không phải vì áy náy, mà vì khi nói chuyện Trương Mẫn thường không thể khống chế khẩu khí và nước bọt của chính mình, khiến Dư Châu Châu có thể dựa vào lời dạy bảo của giáo viên mà đoán ra được đối phương bữa sáng bữa trưa đã ăn món gì, thậm chí thỉnh thoảng còn thay cô cảm thấy xấu hổ.
Dù sao thì đứng thứ hai vẫn rất đáng để tự hào, cô vẫn là học sinh cưng trong lòng các giáo viên lớp số 6.
"Trần An, anh biết không, em thấy bản thân đang sống rất vui vẻ. Cảm giác có đôi chút không chân thực, Toán cấp Hai không khó chút nào, không một chút nào. Ngày xưa giáo viên dọa rằng đầu óc con gái bọn em ngốc ngếch, lên cấp Hai chắc chắn không theo kịp, vốn dĩ đều là lừa gạt —— đương nhiên, cũng có khả năng, nhưng em đã chứng minh được là cô sai rồi."
Bất tri bất giác, cô đã luyện thành thói quen thận trọng mọi bề. Dư Châu Châu sắp kết thúc tuổi 13 bắt đầu lặng lẽ hoài nghi, phải chăng những thay đổi lớn trong cuộc sống có thể khiến mọi quy luật cùng giới hạn bị đảo lộn? Chẳng hạn như, không nên hứa hẹn. Chẳng hạn như, cho dù thi rất tốt nhưng lúc người khác hỏi vẫn phải cúi đầu nói "Cũng tàm tạm"...
Tựa như sợ hãi rằng hạnh phúc sẽ bốc hơi từ khóe môi cười.
"Em thi không tệ —— nhưng cũng vì chất lượng dạy học của trường chỉ bình thường, anh biết rồi đấy. Còn nữa, em đã có được một vài người thân cận. Em không dám nói là 'bạn bè', bởi vì..." Cô nhăn nhăn mũi, không biết nên diễn đạt như thế nào.
Cô cho rằng bản thân sẽ không để ý những người bạn co đầu rụt cổ khi cô rơi vào tình cảnh bị Từ Chí Cường nhục mạ đó nữa. Yêu cầu cao với tình bạn "thuần túy" từng khiến Dư Châu Châu một dạo muốn rời xa tất cả mọi người, nhưng chẳng bao lâu sau, cô đã phát hiện mình không thể kiên trì được nữa.
Mẹ nói đúng, trong rất nhiều chuyện, muốn kiên trì giữ vững nguyên tắc của chính mình rất khó khăn. Cô cũng không cách nào áp đặt yêu cầu cao đến thế kia với tất cả mọi người, cho nên dần dần lại khôi phục trạng thái quan hệ bình thường như thể chưa từng xảy ra điều gì với bọn họ. Cùng hội chị em tán gẫu, cùng đi mua thiệp chúc mừng năm mới, còn cùng học cách quay bút giống Đàm Lệ Na.
"Cuối cùng em vẫn chưa thể tìm ra người bạn thực sự như em mong muốn. Mẹ nói, muốn tìm được người bạn hay người yêu thực sự đều rất khó. Đương nhiên, không phải là nói với em mà do em nghe trộm điện thoại mẹ nói với bà ngoại. Mẹ nói, mẹ giống rất nhiều người khác, đợi cả đời cũng không gặp được người yêu lí tưởng như lúc trẻ hằng mong đợi, song hồi đó mẹ lại không tin. Mẹ nghĩ mình còn rất nhiều thời gian, cũng luôn nghĩ bản thân rất đặc biệt, cho nên sẽ tiếp tục chờ đợi. Kết cục là bây giờ cũng phải cúi đầu chấp nhận số phận, nhận ra bản thân chẳng đặc biệt chút nào, cũng chẳng bao giờ đợi nổi người kia.
Mẹ nói, đại đa số mọi người đều tạm bợ qua loa mà sống hết một đời. Cùng bạn bè tụ tập, thế rồi lại từng người từng người rời đi. Hôn nhân tầm thường náo loạn, thế rồi lại gánh vác không nổi một tờ giấy li hôn.
Cho nên mọi người mới thích xem phim truyền hình. Cuộc đời của chúng ta phải dựa vào người khác mới đủ độ li kì."
Kì thực Dư Châu Châu không hiểu được hết toàn bộ hàm ý trong những lời mẹ nói, nhưng cô giống như con thú nhỏ có thể đánh hơi ra được sự bất thường, bởi vậy nên ghi nhớ kĩ càng, dùng chúng để an ủi thời niên thiếu đầy sầu não của mình.
"Trần An, em biết, anh không phải một người tầm thường. Em dõi theo anh chẳng khác nào dõi theo một bộ phim."
Phim hiện giờ đang chiếu đến cảnh thiếu niên ưu tú Trần An thuận lợi thi đỗ Bắc Đại, tạm thời có một "happy ending" nho nhỏ. Còn sau đó sẽ thế nào, người xem như Dư Châu Châu chưa thể biết được.
Dư Châu Châu cảm thấy mình như đã chìm vào bầu không khí của một chiều tà mùa xuân, giống như một chú ếch trầm mình giữa dòng nước. Cô đã bắt đầu chấp nhận mối quan hệ hợp tác không hoàn mỹ, bắt đầu thỏa mãn với việc xếp thứ hai, bắt đầu hài lòng với một cuộc sống bình lặng nhàn nhã như vậy.
Tất cả đều rất tốt. Không phải tốt nhất, nhưng cũng rất tốt.
Nhưng loại cảm giác thỏa mãn này đã chấm dứt vào thời khắc Dư Châu Châu nhìn thấy Thẩm Sằn.
Thi Toán cuối kì, Dư Châu Châu cùng ủy viên học tập và đại diện môn Toán tới văn phòng hỗ trợ giáo viên cộng điểm rồi trả bài thi. Một người phụ trách lật giở từng bài thi nhem nhuốc, dựa theo chỗ gạch bút đỏ mà tính ra điểm. Hai người còn lại phụ trách cầm máy tính bấm tổng, đồng thời nói ra kết quả, sau đó điểm sẽ do người lật bài ghi vào trên cùng trang giấy thi.
Dư Châu Châu lật từng tờ từng tờ như một chiếc máy, cho đến khi tim đột ngột đập dồn dập —— đây là chữ viết của chính mình. Cô hít sâu một hơi, chờ đợi hai người tính ra điểm.
Điểm tối đa là 120, cô đạt 118. Khóe miệng Dư Châu Châu hơi cong lên, mặt khác cười ngượng ngùng đáp lại lời chúc mừng của hai người kia rồi vội vàng xua tay nói tiếp tục làm việc thôi.
Sau đó giọng đọc điểm của cô cũng vui tươi lên nhiều.
Ngoài ba người bọn cô thì còn bảy tám bạn học khác cũng đang làm công việc tương tự. Sau khi tất cả các bài thi đã được cộng điểm xong, mọi người theo sự chỉ huy của giáo viên dùng kéo cắt niêm phong và dây ni lông, bắt đầu xếp bài thi lên hai mặt bàn đã có phân chia khu vực của từng lớp.
Dư Châu Châu tâm tình lâng lâng chạy tới chạy lui, nhẹ nhàng đặt từng tờ bài thi xuống, mỗi khi nhìn thấy bài trên 110 điểm thì đều mỉm cười thầm cảm khái một câu, ồ, chúc mừng thi tốt.
Thi tốt chính là, rất tốt, tuy nhiên vẫn chưa tốt bằng cô.
Sau đó khi cúi đầu liền nhìn thấy tờ bài thi 120 điểm trong tay.
Dư Châu Châu sững sờ một lát, vô thức nhìn số lớp và tên. Lớp (2), "Thẩm Sằn".
Cô đứng đờ ra, mặt hơi đỏ. Muốn hỏi cô bạn bên cạnh xem hai chữ đó đọc thế nào nhưng lại không dám chìa tờ bài thi đó ra trước mặt đối phương —— hoặc là không dám cho người khác biết cô có bao nhiêu lấn cấn với bài thi 120 điểm này.
Vậy nên cô bước nhanh tới bàn có lớp số 2, đặt bài thi lên, dừng lại nhìn một chút, quan sát xung quanh rồi lại lặng lẽ nhét nó xuống bên dưới tập bài, không muốn nhìn thấy điểm số chói mắt ấy nằm ở phía trên cùng.
Dư Châu Châu không hề cảm thấy đố kỵ. Chẳng qua cô cảm thấy rất xấu hổ vì sự dương dương tự đắc ban nãy của mình. Tuy rằng không hề thể hiện ra bên ngoài với bạn học, nhưng đối diện với bản thân kì thực mới là mất mặt nhất.
Đợi đến khi toàn bộ bài thi đã được sắp xếp xong rồi, cô mới làm bộ lơ đãng nghiêng đầu hỏi đại diện môn Toán, "Này, hai chữ 'sơn' đặt cạnh nhau thì đọc là gì..." *
(* Chữ "Sằn" trong tên Thẩm Sằn viết là 屾 – là hai chữ "Sơn" (núi) 山 ghép lại.)
Đại diện Toán ngỡ ngàng lắc đầu, "Hỏi cái này làm gì?"
Dư Châu Châu hoang mang lắc đầu, "Không có gì," suy nghĩ một lát lại giấu đầu hở đuôi giải thích thêm một câu, "Chỉ là vừa nãy mình đột nhiên nghĩ tới, ba chữ thủy ghép lại thì thành chữ 'miểu', ba chữ thạch ghép lại thì thành chữ 'lỗi'..."
Vừa nói tới đây, đột nhiên nghe thấy tiếng giáo viên Toán lớp (2) oang oang khiến cả phòng giật bắn mình.
"Thẩm Sằn, em đúng là không cho giáo viên chúng tôi thể diện chút nào. Lại được 120 điểm?"
Dư Châu Châu nhìn thấy sắc mặt Trương Mẫn loáng cái đã sầm xuống, nhếch miệng, như cười như không nhìn giáo viên Toán lớp (2), sau đó xoay người xách phích nước lên đi sang khu vực pha trà.
"Shen", thanh một. Thẩm Sằn, cái tên này đọc lên có chút giống "bà thím". *
(* "Thẩm Sằn" trong Tiếng Trung là "Shěn Shēn", phát âm gần giống từ "Thẩm Thẩm" (thím): "Shěnshen".)
Thẩm Sằn bị triệu tập đã nhanh chóng có mặt ở văn phòng. Dư Châu Châu nhìn thấy cô cúi đầu sắp xếp bài thi của lớp mình, nghe được lời khoe khoang khoa trương của giáo viên cũng chỉ nhẹ nhàng vén mấy lọn tóc ra sau mang tai, nở một nụ cười lấy lệ, sau đó tiếp tục làm việc.
"Ồ, là bạn ấy hả. Sớm đã nghe nói qua, đặc biệt cuồng học, luôn nói mình dù có chết cũng phải vào được Chấn Hoa." Đại diện Toán như chợt bừng tỉnh, hếch mặt về phía Thẩm Sằn.
Đó là một cô gái trông rất bình thường, xương gò má rất cao, trên trán đầy mụn trứng cá, buộc kiểu tóc đuôi ngựa giống hệt Dư Châu Châu, kính cận màu trắng bạc, cả người đứng đó như đã hòa tan vào bức tường màu xanh nhạt phía sau.
Nhưng lại có một loại sắc bén, loại sắc bén mà Dư Châu Châu chắc chắn rằng mình có thể cảm nhận được —— có lẽ bởi trong số những người ở đây chỉ có cô là nhạy cảm tinh tế nhất.
"Trần An, anh biết không, biểu cảm đó của cô ấy cứ như thể chẳng biểu cảm gì vậy. Nhưng cô ấy đứng đó dường như tỏa ra một loại khí chất, nói với em rằng, đứng thứ hai toàn khối chả có gì giỏi giang cả, 118 điểm cũng hết sức nực cười, bởi nụ cười của Thẩm Sằn 120 điểm đứng thứ nhất chỉ có một hàm ý duy nhất: cô xem thường trường THCS số 13, cũng xem thường chính thành tích đứng đầu toàn khối của bản thân."
Dư Châu Châu không biết có phải do mình đã nghĩ quá nhiều rồi không.
Nhưng lúc ấy cô đã bắt đầu suy nghĩ về vấn đề đầu gà và đuôi phượng. Người xếp thứ nhất từ dưới lên của cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm có phải cũng vẫn lợi hại hơn người xếp thứ nhất trường số 13 bọn cô? Có vẻ suy nghĩ này hơi ngốc nghếch và cực đoan quá rồi, nhưng cô không thể nào khống chế được ý nghĩ của chính mình.
Cô không tính ra được kết quả. Sự đắc ý của đầu gà và ngôi trường nhàn hạ luôn chìm trong một loại cảnh giới vì quá nhỏ nên sinh ra bất an, trong khi sự hèn mọn của đuôi phượng đặt trong bầu không khí của cấp Hai trực thuộc vẫn thấy được thân phận ưu việt. Có phải là rất đáng buồn không? Rất nhiều người cả đời cứ loanh quanh luẩn quẩn trong những lựa chọn như vậy, bọn họ không thể nào trở thành đầu phượng, song cũng không thể can tâm với việc làm đầu gà.
Nhưng đối với cô bé Dư Châu Châu ở độ tuổi này thì suy xét ra kết quả hay không không quan trọng, quan trọng là suy xét hành vi của chính mình. Thẩm Sằn như một cây nhũ băng đâm toạc sự bình thản nguội lạnh trong cuộc sống của Dư Châu Châu, khiến cô cảm thấy xấu hổ về chính sự nhàn nhã của bản thân.
Dư Châu Châu đột nhiên nhớ ra cô từng nói với Trần An, mình nhất định sẽ thi đỗ Chấn Hoa.
Khi chúng ta nói ra hai chữ "nhất định", rốt cuộc có thực sự hiểu được những gì ẩn phía sau?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận