Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 57: Cái cúc điên rồ

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)

  • 432 lượt xem
  • 2778 chữ
  • 2020-12-09 19:54:39

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Việc gặp lại Bôn Bôn khiến tâm tình vốn vẫn nặng nề trong suốt khoảng thời gian gần đây của Dư Châu Châu thoáng cái vui vẻ hẳn lên.

Cửu biệt trùng phùng, đây vốn dĩ không phải là loại tình tiết chỉ có thể xảy ra trong phim truyền hình.

Hoặc, bọn họ thực chất không phải gặp lại, bởi từ trước đến nay họ vẫn luôn ghi nhớ đối phương. Thứ mà rất nhiều người không có được không phải sự trùng phùng mà là một trái tim mang đầy những nỗi nhớ mong.

Dư Châu Châu có quá nhiều lời muốn nói với Bôn Bôn, mấy năm nay cậu học Tiểu học ở đâu, nhà cậu đang ở đâu, có phải chúng ta vẫn là hàng xóm, sao cậu lại đi giao du với đám người đó... Tuy nhiên lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Cho nên cô dứt khoát chỉ cười ngây ngô, dù sao bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian phía trước, có thể chậm rãi trò chuyện.

"Hóa ra cậu học lớp (2) à," Dư Châu Châu cười, "Nhưng mình chưa từng nhìn thấy cậu."

"Còn mình lại nhìn thấy cậu mấy lần rồi, lúc lớp các cậu trực nhật tuần, cậu đến sớm tự học tiện thể qua lớp mình kiểm tra vệ sinh. Có điều mình không ngờ là cậu, cậu khác với hồi bé nhiều quá." Túi đeo chéo màu đen của Bôn Bôn khe khẽ nảy lên nảy xuống theo nhịp bước chân của cậu.

"Thật sao?" Dư Châu Châu cười tới mức hai mắt híp lại. Bôn Bôn vui vẻ chỉ vào khuôn mặt cô nói, "Nhưng mà khi cười trông vẫn giống nhau."

Dư Châu Châu nghe vậy cũng bắt đầu chăm chú ngắm nhìn dáng vẻ của Bôn Bôn. Cậu cao lên rồi, cao hơn hẳn Dư Châu Châu một cái đầu —— điều này nói ra có chút thừa thãi. Gương mặt trắng trẻo, đôi mắt đặc biệt sáng, so với khi còn nhỏ đã to ra nhiều, chỉ là thoạt nhìn vẫn có cảm giác hơi yếu ớt.

"Cậu so với hồi bé..." Dư Châu Châu nói được một nửa lại khựng lại. Cô không còn nhớ rõ dáng vẻ ngày xưa của Bôn Bôn nữa rồi. Người bạn nhỏ luôn đi theo mình chơi đùa hồn nhiên đã sớm trở thành một biểu tượng, một lí do để hoài niệm và thương cảm trong những lúc mệt nhoài.

Nhưng ít nhất cô nhìn ra được cậu đã trưởng thành thật rồi.

Vị phù thủy thời gian chưa bao giờ nháy mắt lôi từ trong mũ ra một chú thỏ trắng chỉ để giành được một lời khen ngợi. Thông thường, chiếc mũ sẽ bị bỏ quên rất nhiều năm, bụi phủ dày một lớp, sau đó một ngày nào đó bất chợt quay đầu, bạn mới phát hiện bên trong mũ đã nở rộ một đóa hoa.

Dư Châu Châu vui mừng nói, "Bôn Bôn, cậu lớn lên rồi."

Bôn Bôn sờ sờ mũi, cúi đầu nói, "Rất lâu không còn ai gọi mình là Bôn Bôn nữa rồi."

Dư Châu Châu hơi thất vọng, sau đó mới đột nhiên nhớ tới chuyện thực sự quan trọng: "Bôn Bôn... Tên cậu là gì?

"Mộ Dung Trầm Chương."

"Mộ Dung, 'Trầm' trong 'trầm mặc', 'Chương' có bộ mộc bên trái, nghĩa là cây nhãn ấy. Mộ Dung Trầm Chương."

Dư Châu Châu hóa đá hai giây.

"Ha ha ha ha..." Cô cười đến gập cả người xuống.

"Sao vậy?" Bôn Bôn hơi đỏ mặt, khó hiểu cau mày.

"Đây là..." Dư Châu Châu há miệng thở hổn hển, "Đây là nick trên mạng của cậu ư?"

"Cái gì mà nick trên mạng?! Đây là tên thật của mình!" Bôn Bôn vội vàng giải thích, "Tên này không hay à?"

"Hay, hay," Dư Châu Châu gật đầu, nhưng ý cười ranh mãnh trên mặt thì dù thế nào cũng không thể che giấu nổi, "Nhưng mà mình chưa từng nghĩ sẽ có người nào tên thật như vậy ngoài đời. Hay, thực sự... rất hay."

Bôn Bôn có chút nhụt chí, cậu không biết phải giải thích thế nào về tầm quan trọng của cái tên đối với một thiếu niên lăn lộn trong "xã hội đen". Mọi người đều cảm thấy tên của cậu rất lạnh lùng, vì sao chỉ có mình Dư Châu Châu lại cười kịch liệt đến như vậy?

"Thôi được rồi," cậu bất đắc dĩ xua tay, "Cậu vẫn gọi mình là... Bôn Bôn đi, nhưng trước mặt người khác thì đừng gọi như thế."

Dường như Bôn Bôn có một sự bài xích mơ hồ với cái tên hồi nhỏ, điều ấy khiến Dư Châu Châu có chút kinh ngạc, nhưng cô rất nhanh quên đi chút chuyện nhỏ nhặt này. Bọn họ đang đứng ở ngã tư đường, Dư Châu Châu chỉ đèn đỏ phía trước, "Mình rẽ bên này, nhà mình ở tiểu khu Hải Thành, còn cậu?"

Bôn Bôn cười, "Nhà mình ở cách đây rất xa."

"Rất xa?" Dư Châu Châu mờ mịt, nếu xếp theo hộ khẩu thì hẳn cậu cũng phải sống ở gần trường chứ?

"Ờ, ở bên kia thành phố."

"Vậy lúc ra khỏi cổng trường cậu nên đi về phía bến xe bus, sao lại tiễn mình xa đến thế này. Mau quay lại đi..."

Bôn Bôn cười lắc đầu, "Bọn mình còn bận chút việc ở gần đây. Châu Châu, cậu mau đi đi."

Dư Châu Châu theo bản năng đánh hơi được sự nguy hiểm từ nét mặt né tránh của Bôn Bôn. Cô muốn nói gì đó, lại nhìn thấy một đám người ở phía xa xa đang bị dòng xe cộ chặn lại, loáng thoáng nhận ra mấy nam sinh lớp 9 của ngày hôm đó, đang cười đùa đi tới.

Dư Châu Châu không còn do dự.

"Được, mình đi đây. Hẹn gặp lại."

Dư Châu Châu cúi đầu vội vã bất chấp đèn đỏ mà băng qua đường lớn, hoảng hốt đứng ở mép đường bên kia nhìn sang, Bôn Bôn đã bị đám thiếu niên kia vây quanh rồi —— vẫn may là không nhìn thấy bọn họ xách theo vũ khí hay bất kì đồ vật gì dạng như vậy, chắc không phải là rủ nhau đi đánh hội đồng.

Cô hơi thất vọng. Còn nhiều chuyện chưa kịp nói như vậy, cái gì cô cũng không biết, cậu ấy đối với cô cũng tương tự.

Nhưng vẫn còn thời gian. Bọn họ có thể lại giống thời bé từ xa lạ trở nên thân thuộc. Chỉ có điều, Dư Châu Châu đã quên mất rằng, một trong những tác dụng phụ của trưởng thành chính là khiến cho việc kết bạn càng ngày càng khó khăn hơn.

Cô cười tươi, vẫy vẫy tay với bóng lưng của Bôn Bôn.

***

"Mấy bạn đầu gấu ở trường đó có còn tìm con gây phiền phức nữa hay không?" Mẹ vừa xới cơm vừa hỏi. Dư Châu Châu đang mải mê bóc cua ăn, nhất thời không nghe rõ.

"Mẹ hỏi, mấy đầu gấu ở trường đó có tìm con gây phiền phức hay không?"

"Không ạ!" Châu Châu rất vui vẻ ngẩng đầu, "Mẹ, mẹ biết không, hôm nay con gặp lại Bôn Bôn rồi!"

"Bôn Bôn?" Mẹ ngẩn ra hồi lâu rồi mới phản ứng lại, "À, là cái cậu bé hàng xóm hồi chúng ta đi thuê nhà do bị giải tỏa?"

"Vâng."

"Làm sao mà con nhận ra được? Cậu ta vẫn không thay đổi gì so với hồi bé sao?"

Dư Châu Châu mấp máy môi, không biết nên nói thế nào.

Bôn Bôn bây giờ, chính là một đầu gấu rồi.

***

Dư Châu Châu cau mày, bút bi trong tay đã quay mấy vòng mà vẫn không nặn ra được chữ nào. Dạo này cô học theo Đàm Lệ Na xoay bút, Đàm Lệ Na không chỉ biết dùng ngón giữa ngón trỏ và ngón cái khiến cây bút quay tròn mà thậm chí còn có thể cho bút lăn từ ngón út lăn tới khe hở giữa ngón trỏ và ngón cái, rồi lại lăn ngược trở lại, lăn đi lăn về giống như một cánh chuồn chuồn đang rung động trên mu bàn tay. Có điều một Đàm Lệ Na khéo léo như vậy lại gặp phải một đồ đệ vụng về như Dư Châu Châu, mấy lần nản đến mức muốn treo cổ. Tuy nhiên Dư Châu Châu đích thực là đồ đệ chăm chỉ, cô rất cố gắng, hầu như lúc nào cũng luyện tập. May mắn là giờ tự học trong lớp luôn ồn ã, người khác không hề nghe thấy những âm thanh loảng xoảng trên mặt bàn của cô, cũng không chú ý tới những giọt mực bị bắn ra tung tóe từ chiếc bút mực.

"Đáng chết!" Dư Châu Châu vứt bút xuống, quên cả đậy nắp, lúc rơi vạch thành một đường hung ác trên mặt giấy.

Nhật kí tuần. Mỗi tuần đều phải nộp một bài dài ít nhất 300 từ kèm 5 trang luyện viết chữ. Dư Châu Châu không hề sợ hãi việc viết văn, nhưng với loại nhật kí tuần này luôn làm cô cảm thấy rất khó xử.

"Trần An, em cảm thấy trên đời luôn có rất nhiều chuyện thú vị. Giáo viên muốn đọc nhật kí của em, em lại không muốn viết cho cô xem. Còn anh không muốn đọc thư của em, em lại cứ đòi phải viết cho anh. Không phải em đang hờn dỗi đâu. Em thực sự không hề hờn dỗi."

Thực ra Dư Châu Châu biết, bản thân không phải chuyện nào cũng sẵn lòng nói với Trần An. Rất nhiều tâm tư nhỏ nhặt của thiếu nữ cô vẫn cố gắng tránh không để anh biết được, chẳng hạn như chấp niệm sâu sắc với vở ghi đẹp, còn có cả lòng say mê cuồng nhiệt các loại đồ dùng văn phòng phẩm.

Trong những giờ nghỉ ngơi của dàn nhạc, cô từng nhìn thấy Trần An đứng bên cửa sổ, ánh nắng xuyên qua tấm thủy tinh nhiều màu cũ kĩ tạo thành vô số mảng màu loang lổ trên người anh. Anh cúi đầu chăm chú đọc sách, gáy sách tùy ý kẹp một cây bút bi bình thường hoặc bút chì kim. Bên trong ba lô của Trần An chỉ có một túi bút, bên trong túi bút cũng chỉ có hai cây bút bi, một cây bút mực, một cây bút chì và một viên tẩy. Lúc anh làm bài tập Toán hoặc Vật Lý có thể phải vẽ hình, nhưng thậm chí còn chẳng cần dùng đến thước.

Dư Châu Châu hiểu rõ thành tích của một người và chuyện người đó dùng loại bút gì không hề có liên quan tới nhau, nhưng, không biết vì sao, đồ dùng học tập đẹp đã dần dần trở thành sở thích của cô. Nếu như cô mua được một cây bút chì kim có thiết kế đặc biệt, vậy thì lúc làm đề Toán vẽ hình sẽ càng thuận lợi. Còn một quyển vở bìa ngoài hơi thô ráp màu xám nhạt có thể giúp cô ghi chép bài càng thêm chăm chú.

Điều này đã dần biến thành một sự cố chấp. Một mình lang thang trong các cửa hàng văn phòng phẩm, đào bới lục lọi.

Sáng thứ Sáu, nhà trường yêu cầu học sinh đến sớm nửa tiếng để luyện tập cho buổi lễ kỉ niệm 40 năm thành lập trường vào tuần sau. Dư Châu Châu đến đặc biệt sớm, buồn chán đến mức phát điên, đành vào cửa hàng văn phòng phẩm chơi.

Đang hào hứng đem tất cả bút bi Chân Thái và Thần Quang trên giá xuống thử trên giấy trắng, đột nhiên nghe thấy cạnh bên cách mình không xa có một cô gái đang lớn giọng nói với bạn học. *

(* Chân Thái, Thần Quang: Hai hãng đồ dùng văn phòng phẩm của Trung Quốc.)

"Mình điên đến nơi mất. Rõ ràng đã muộn rồi mà mẹ nhất quyết đòi đơm lại cái cúc trên áo sơ mi. Tay mình đầy mứt, mẹ bảo mình giữ cúc cho mẹ, mình chỉ còn cách dùng miệng ngậm lấy. Bố thì lại nhiệt tình thái quá, treo nhầm quần áo đồng phục đã chuẩn bị của mình lên mắc —— thế chả phải là loạn sao! Mình sốt ruột há mồm kêu, kết quả là sơ sểnh nuốt luôn cái cúc vào bụng. Cúc nhựa lớn như thế, cậu bảo mình nên làm sao bây giờ?"

"Mổ bụng moi ra. Rạch một đường từ cổ họng đến rốn, thọc tay vào trong tỉ mỉ tìm kiếm, kiểu gì cũng sẽ thấy."

Câu cuối cùng kia dường như là thì thầm. Cô bạn nuốt phải cúc áo vẫn đang còn lớn tiếng oán giận, còn cô bé đề nghị mổ bụng kia lại rất nhẹ nhàng lẩm bẩm.

Tân Mỹ Hương.

Cô ấy mặc bộ đồng phục nhăn nhúm, tóc đuôi ngựa xổ tứ tung, giống như căn bản chưa hề kịp chải. Tân Mỹ Hương vừa mấp máy môi vừa lộ ra một nụ cười hư ảo, không mảy may chú ý tới Dư Châu Châu đang hóa đá ngay bên cạnh, dùng ngón trỏ lướt qua dãy các loại bút, bộ dạng cực kì thích thú.

Dư Châu Châu nuốt một ngụm nước bọt.

"Thực ra mình nghe nói, cái cúc đó... chỉ cần đi vệ sinh... là được rồi." Cô nhỏ giọng nói.

Tân Mỹ Hương giật bắn, nụ cười quỉ dị phiêu dật thoắt cái biến mất. Cô gắt gao nhìn Dư Châu Châu, sắc mặt lạnh lùng, tay cũng không còn sờ vào dãy bút bi.

Hai người cứ thế bốn mắt trợn nhau một hồi, Dư Châu Châu quyết định buông tha cho chiếc cúc vô tội đó, lại chuyển ánh mắt lên giá, rút ra một cây bút có in hình mèo Garfield màu lam nhạt rồi bấm ngòi xuống, vạch vài đường lên giấy. Ma xui quỷ khiến thế nào mà lại vẽ ra hình chiếc cúc bốn lỗ.

Cô bối rối cắm bút trở về chỗ cũ, cười cứng nhắc, "Mình cứ tưởng đây là bút bi thường, không ngờ lại là bút bi nước, ha ha, ha ha."

"Mình thích bút bi nước." Tân Mỹ Hương khẽ khàng nói. Giọng cô không đặc biệt, lại chẳng mấy khi chịu lên tiếng, khiến Dư Châu Châu luôn không ghi nhớ được.

"Thực ra mình còn thích vở ghi hơn." Tân Mỹ Hương dùng ánh mắt có chút tham lam quét qua hàng dưới bày đầy các loại vở nhập khẩu từ Hàn Quốc, lắc lắc đầu.

"Mình cũng vậy!" Dư Châu Châu vui vẻ cười, vừa định hỏi cô ấy thích loại có bìa là tranh hoạt hình hay tranh phong cảnh, không hiểu sao lời ra đến miệng lại biến thành, "Cậu nghe ai nói nuốt phải cúc thì phải mổ bụng ra?"

Vừa nói xong cô đã cảm thấy cực kì hối hận. Cái cúc điên rồ này!

Tân Mỹ Hương ngẩn ra trong chốc lát, đang lúc Dư Châu Châu tưởng cô sẽ giống hệt như lúc trên lớp không chịu mở miệng thì cô đột nhiên lên tiếng.

"Mẹ mình nói."

Nói xong bèn cười.

Hồi hai, ba tuổi, Tân Mỹ Hương cũng từng nuốt phải cúc áo. Cô sợ bị mẹ mắng, trốn trong góc tường đấu tranh tư tưởng cả ngày mới dám nơm nớp ra gặp mẹ, vừa nói vừa rơi nước mắt —— Mẹ, con nuốt phải, nuốt phải cúc áo mất rồi.

Mẹ Tân Mỹ Hương hôm đó tính tình dễ chịu một cách kì lạ, không hề gào thét hay chửi bới, chỉ âm trầm nói, lấy dao ra đây, rạch bụng, từ chỗ này đến chỗ này. Vừa nói vừa dùng ngón tay vạch lên da bụng Tân Mỹ Hương. Tân Mỹ Hương sợ hãi khóc òa lên.

Mẹ liền ôm lấy cô, dịu dàng xoa đầu cô nói, không sợ, chúng ta đi vệ sinh vào chiếc bô kia là được rồi, ngoan, đừng khóc đừng khóc.

Trong trí nhớ của Tân Mỹ Hương, đó là thời khắc mẹ dịu dàng nhất, ngày trước chưa từng có, về sau lại càng không.

Dư Châu Châu chỉ nhìn thấy cô ấy sau khi thốt ra câu này thì đờ ra một lúc, sau đó xoay người rời đi, cặp sách quẹt qua làm xô lệch một loạt vở ghi mới xếp thành hàng.

Chỉ còn lại mình cô đứng ngây ở chỗ cũ, tiếp tục nghe hai cô gái kia lớn tiếng thảo luận xem nên làm thế nào để lấy được chiếc cúc trong bụng ra.

Buổi sáng thứ Hai, cô giải thích với giáo viên Ngữ Văn rằng sáng sớm lúc ăn bánh quẩy đậu phụ đã sơ ý đánh rơi cả cuốn vở vào bên trong nồi đậu.

"Thật sự là không thể vớt ra được ạ." Vẻ mặt cô mười hai phần thành khẩn.

Tuần sau thay vở mới đi, mua quyển có hình chuột mickey đó không tệ, Dư Châu Châu nghĩ. Dùng vở mới, không biết chừng sẽ có cảm hứng hơn.

Nghĩ tới đây, cô đột nhiên quay đầu lại nhìn Tân Mỹ Hương đang co ro trong góc lớp, không biết đang đờ đẫn vì điều gì.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top