Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 45: Ngã tư mê cung

Xin Chào, Ngày Xưa Ấy (Dịch) (Đã Full)

  • 403 lượt xem
  • 2237 chữ
  • 2020-12-09 19:43:32

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Từ đầu chí cuối, Dư Châu Châu vẫn không rõ vì sao Lâm Dương một mực đòi đứng bên cạnh mình, sau đó tới lúc ba người bọn họ cùng nhau đối mặt với cô Vu, Dư Châu Châu mới cảm nhận được tầm quan trọng của cậu.

Cô Vu mặt mày hớn hở, Lâm Dương miệng lưỡi thành khẩn lưu loát, kể lại quá trình đứa bé kì lạ lừa ba đứa các cô lạc vào thế giới kì lạ như thế nào, tinh tế miêu tả quá trình đấu tranh tâm lí dữ dội trước cửa nhà in —— Dư Châu Châu tin chắc đây chính là một âm mưu, trong khi Lâm Dương và Chiêm Yến Phi lại bán tín bán nghi quyết định chờ thêm một chút —— chờ tới tận giờ tan học.

Chiêm Yến Phi vẫn sợ hãi cúi đầu, khóe miệng Dư Châu Châu thì co giật rất lâu.

Lâm Dương, trong hai chúng ta rốt cuộc ai mới là vua chém gió đây?

Kì thực, Dư Châu Châu biết, tỉ lệ bịa đặt thành công hoàn toàn phụ thuộc vào tài khoa môi múa mép và năng lực ứng biến tức thời —— một khi đã nói dối thì nhất định phải cao minh, căn bản được quyết định bởi người bịa đặt là ai.

Cho dù Lâm Dương nói ba người bọn họ thực ra là bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi sau đó lại được Thủy Thủ Mặt Trăng giải cứu, có thể cô Vu cũng sẽ thốt lên một câu "Ôi Thủy Thủ Mặt Trăng đúng là tốt bụng", thậm chí còn xoa xoa đầu khen Lâm Dương thật thông minh.

Dư Châu Châu hơi nghiêng mặt nhìn Lâm Dương tinh thần phấn chấn biểu cảm tự nhiên, cười nhẹ một cái.

Cậu không hề đơn giản như trong tưởng tượng của cô. Cậu luôn ý thức được sức ảnh hưởng của mình, hơn nữa còn biết cách lợi dụng nó, giống như hồi nhỏ từng nhoẻn cười cầu xin chị gái Sao đỏ mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho, hoặc là như lúc này. Rõ ràng đều biết là bịa đặt, vậy mà cậu vẫn có thể thản nhiên đứng thẳng người, nói nhăng nói cuội.

Chủ đề cuộc nói chuyện giữa Lâm Dương và cô Vu đã sớm dời khỏi chuyện trốn học, chuyển sang chuyện như "lên cấp Hai", "thi Olympic", "về sau chắc chắn có thể vào được Thanh Hoa Bắc Đại", "cô giáo Trương vừa nhắc đến con đã đặc biệt kiêu ngạo",... Lâm Dương ngoan ngoãn cười, Dư Châu Châu và Chiêm Yến Phi bối rối đứng một bên, trở thành phông nền tĩnh lặng.

"Đã thông minh lại còn hiểu chuyện,nếu thằng nhỏ nhà cô cũng được như con thì thật tốt biết mấy! Đâu giống với mấy đứa lớp cô, kết quả thi đã có rồi, chỉ mỗi Hứa Địch tiếp tục vào được bán kết. Đều ngốc chết mất, bị loại hết cả rồi."

Dư Châu Châu đột nhiên ngẩng đầu.

Kết quả thi đã có rồi sao? Nhanh đến vậy?

Cô sớm đã biết mình thi rất tệ, nhưng dù tâm tình có u ám đến đâu thì vẫn ôm ấp một tia hy vọng xa vời, giống như nhân vật chính bị đẩy vào chỗ chết đang chờ mong một kì tích.

Nhưng dù sao thì bây giờ cũng không cần phải lo lắng bất an, hoảng hốt khó chịu nữa rồi. Cuộc sống lại trở về với trạng thái bình lặng vốn có.

Những bông tuyết tung bay đập vào tường đá màu xám chì của tòa nhà giảng đường, lả tả rơi xuống, biến mất trong nền đất trắng mênh mông.

Thời gian chẳng bao giờ dừng lại. Nó lạnh lùng vô tình tiến về phía trước, ép bạn phải đưa ra quyết định.

Chủ Nhật tuần tiếp theo, cô giáo Thẩm chính thức gợi ý chuyện thi vào trường phụ trung Âm nhạc với cô.

"Thầy Cốc từng nói với cô rất nhiều lần, mặc dù tư chất của em không phải đặc biệt thiên phú, nhưng đàn rất có hồn, lại chịu khó cố gắng. Thầy hy vọng em vừa chuẩn bị cho cuộc thi cấp 10, vừa chuẩn bị thi vào trường phụ trung, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng ấy."

Dư Châu Châu trước giờ vẫn chưa từng nói chuyện này với mẹ, cô cũng không biết bản thân đang trốn tránh điều gì nữa.

Cô hoang mang nhớ lại ngày hôm đó. Chị gái ấy ôm đàn violin không ngừng bôi nhựa thông cho dây vĩ, giọng nói như hãy còn văng vẳng trong đầu.

"Chị sớm đã biết mình không phải Mozart."

"Theo nghề này, có mấy người trở nên nổi danh?"

"Dù sao chị học cũng không giỏi. Nếu thật sự thi trượt cấp Ba thì chẳng thà đi học trường nghề hoặc trường phụ trung Âm nhạc, tệ nhất thì vào học viện Âm nhạc, học mấy năm tốt nghiệp rồi đầu quân cho dàn nhạc nào đó, công việc ổn định, hơn nữa còn có thể làm giáo viên để nhận học sinh —— em chắc cũng chưa biết, làm giáo viên dạy nhạc giàu lắm! Mẹ chị nói cứ cố gắng cho tử tế thì đời này của chị ít ra sẽ không đến nỗi lụi tàn."

Dư Châu Châu gối đầu trên cello, nhẹ nhàng hỏi, "Vậy ạ?"

"Thế em còn muốn ra sao nữa?" Chị gái đánh giá cây cello của cô một lát, "Vậy là quá tốt rồi, em nghĩ mình là ai? Trên đời này có được mấy Mã Hữu Hữu?" *

(* Mã Hữu Hữu: Nghệ sĩ chơi cello người Pháp gốc Hoa nổi tiếng.)

Dư Châu Châu lắc đầu, nhưng không mảy may cãi lại.

Như vậy quả thực tốt, chỉ có điều, cô không thích.

Thầy Cốc sẽ không dẫn cô đi sai đường, nhưng đường đúng không chỉ có một.

Không phải cô không thích cello, nhưng cũng không quá thiết tha. Con đường thi phụ trung Âm nhạc này giống như vừa đưa mắt nhìn đã thấy được đoạn kết. Tương lai của cô vẫn là một tầng sương mù, nhưng cô chưa từng hoang mang, ngược lại còn ôm đầy mơ ước.

Cho dù từng ảo tưởng được sống trong thế giới Slam Dunk, ảo tưởng được mặc trang phục sexy của Sailor Moon, ảo tưởng được nắm tay Simic ngồi trên cầu vồng đi khiêu chiến Ma giới... Song hết thảy những điều này, kì thực đều kém xa thế giới thực mà cô đang được sống.

Câu chuyện của cô còn chưa kéo tấm màn khai mạc. Bôn Bôn từng nói, Châu Châu, nhất định cậu sẽ trở thành người tài giỏi nhất.

Người tài giỏi nhất là thế nào, cô không biết.

Nhưng nhất định không thể giống với hiện tại.

Có người huých mạnh khuỷu tay vào mạng sườn, Dư Châu Châu lập tức bừng tỉnh, ngẩng đầu lên bắt gặp sắc mặt lạnh tanh của cô Vu. Quá chìm đắm trong suy nghĩ, xung quanh vừa xảy ra những gì cô đều hoàn toàn không hay biết. Chiêm Yến Phi bên cạnh thì thà thì thào, "Cô Vu vừa gọi cậu thôi, không hỏi gì cả."

Lâm Dương lại cười, dùng một giọng điệu Dư Châu Châu chưa từng nghe thấy bao giờ nói với cô giáo, "Dư Châu Châu hẳn là bị lạnh quá nên ngây ngốc mất rồi. Vừa nãy đứng ở ngoài cửa canh gác, bạn ấy mặc ít nhất."

Cô Vu dường như không hề để ý đến sự giải vây của Lâm Dương, đổi hẳn ngữ điệu, lạnh nhạt nói, "Dư Châu Châu, khi nào mời mẹ đến trường một lần đi. Tôi gọi vào số mẹ em ghi cho toàn thấy máy bận, chả hiểu nói chuyện với ai mà nhiều thế. Việc dạy dỗ con cái mới là quan trọng nhất, tôi một mình quản lí 60 đứa, mệt gần chết, không đủ thời gian lo tận chân tơ kẽ tóc cho từng người một. Các phụ huynh khác đều đã đến gặp tôi để nói về chuyện lên cấp Hai rồi, chỉ còn mình mẹ em là chẳng thấy phản ứng gì. Tiền đồ của em chính là chuyện của em, nếu người lớn không thực sự bận tâm, vậy thì cũng chẳng còn cách nào. Tôi nói em chả nghe lời, khác nào tốn nước bọt vô ích hở?"

Chuyện này khiến Lâm Dương có chút choáng váng. Cậu ngẩng mặt lên, nhìn thấy Dư Châu Châu quật cường mím chặt môi đứng đó, thần sắc lãnh đạm, giống như những học sinh kém thân lừa ưa nặng trong lớp, nhưng trên mặt lại có sự bình tĩnh mà bọn họ đều không bắt chước nổi.

Đó là Dư Châu Châu sao?

Xuyên qua thời gian bốn năm năm, cậu như trở về một buổi chiều nào đó của hồi lớp Một. Từ xa xa, cậu nhìn thấy cô ôm một quyển tập viết kẻ ô vuông khóc không ra nước mắt cầu xin Sao đỏ thiết diện vô tư lớp trên, tội nghiệp đến mức khiến người người đều thương xót.

Rất giống nhau, nhưng cũng lại rất khác. Dư Châu Châu cúi đầu nghe giáo viên trút giận, nét mặt lạnh lùng, không còn mang vẻ yếu mềm non nớt như khi nhỏ, tâm trí như đang phiêu bạt ở chốn nào. Cô gái trước mặt lúc này đã lại trở về thành người tuyết trên xà đơn, cách cậu trăm núi ngàn sông, không cách nào chạm đến.

"Châu Châu, cùng nhau về nhà đi."

Cậu chẳng kịp nghĩ ngợi đã hô to lên. Dư Châu Châu rốt cuộc hình như đã thoát ra khỏi thế giới riêng của mình, trợn tròn mắt nhìn cậu. Chiêm Yến Phi cạnh bên lại phản ứng rất nhanh, xoay người chạy mất, vừa chạy vừa kêu, "Yên tâm, mình biến mất ngay đây, thề là sẽ không tiết lộ với ai cả!"

Lâm Dương nuốt nước bọt, thầm nghĩ hôm nay đã vắt óc tìm đủ mọi cách rồi —— mặc dù bố mẹ đã sớm không còn đưa đón nhưng hàng ngày cậu vẫn phải đi về cùng bọn Tưởng Xuyên, Lăng Tường Xuyến. Cậu nhạy cảm biết bọn họ không thích Dư Châu Châu, gần đây cũng đã lờ mờ đoán ra được nguyên nhân, cho nên những lời kiểu như "cùng nhau" này nói ra vẫn không tránh khỏi sợ hãi.

Sợ hãi, giống như là đang giấu bố mẹ làm chuyện gì đó xấu vậy.

Dư Châu Châu nghiêng đầu nhìn cậu, cậu lại không cách nào hiểu được thần sắc trong đáy mắt kia có ý nghĩa gì.

Lâm Dương hạ quyết tâm, cực kì nghiêm túc nói to, "Châu Châu, cùng nhau về nhà đi."

Cùng nhau về nhà đi.

Thoải mái tự nhiên như vậy, tựa như hôm qua, hôm kia, năm ngoái, năm trước,... bọn họ vẫn cùng nhau về nhà, hôm nay chỉ là câu chào hỏi thường ngày.

Đừng quên chốc nữa cùng nhau đi về nhé.

Dư Châu Châu cúi đầu chăm chú giẫm tuyết, tránh tất cả dấu chân người khác để lại, kiên quyết chỉ bước lên những mảng tuyết trắng tinh.

"... Châu Châu?"

"Hả?"

"Vừa nãy cô Vu của các cậu nói, chuyện cậu lên cấp Hai..."

"Không có gì đâu," Dư Châu Châu quay đầu đi rất nhanh, yên lặng vài giây rồi hỏi, "Lâm Dương, lớn lên, cậu muốn làm gì?"

Lâm Dương sửng sốt. Dư Châu Châu lại hỏi câu mà cô đã từng hỏi lúc ngồi trên xà đơn. Mà loại câu hỏi này, chỉ có bố mẹ họ hàng và cô Trương mới muốn hỏi —— hơn nữa chỉ hỏi khi cậu còn rất bé.

Khi đó, cậu lớn tiếng trả lời, "Con muốn làm nhà thiên văn học!"

Tưởng Xuyên bên cạnh thì hít hít nước mũi, nhỏ giọng nói, "Con muốn làm Tổng thư kí Liên Hợp Quốc."

Tưởng Xuyên nghĩ rằng Tổng thư kí Liên Hợp Quốc chính là chức quan to nhất trên thế giới. Phải đến khi lớn lên rồi bọn họ mới biết, kì thực đây là chức quan vô dụng nhất trên thế giới.2

Đối mặt với câu hỏi của Dư Châu Châu, Lâm Dương chỉ có thể lắc đầu, "Mình không biết."

Cậu nói xong rất xấu hổ bổ sung thêm một câu, "Nhưng mà, chỉ cần tiến thẳng một mạch về phía trước thôi."

"Tiến thẳng một mạch về phía trước?"

"Ừ," khuôn mặt cậu lộ ra nụ cười tự tin, "Bố mình nói, nếu như mình không biết thì chỉ cần tiến thẳng một mạch về phía trước, cố gắng làm mọi chuyện tốt nhất. Vào trường cấp Ba tốt nhất, học được nhiều bản lĩnh nhất, thi Đại học tốt nhất, đọc nhiều sách nhất, tiếp thu nhiều kiến thức nhất. Bố nói mấy cái này đều là... vốn liếng." Lâm Dương nghĩ ngợi một lát, cảm thấy chính xác là từ này. "Như vậy, đến lúc mình nghĩ ra được việc mình muốn làm thì trong tay đã có đầy đủ phương tiện, có thể phấn đấu vì mục tiêu mà không phải hối hận."

Dư Châu Châu ngước mắt nhìn nụ cười trong sáng của Lâm Dương, tựa như một cây bạch dương mọc giữa trời tuyết trắng, cành xanh tươi phấp phới đón gió, giống như mùa xuân vừa đến sớm.

"Tốt thật đấy." Cô cười.

"Châu Châu, còn cậu thì sao?"

"Mình ấy à?" Dư Châu Châu không hề nhìn cậu, cúi đầu giẫm kín mảng tuyết trắng trong phạm vi một mét, sau đó mới nói, "Mình cũng không biết."

"Như vậy thì giống mình!" Lâm Dương cực kì vui vẻ túm lấy cặp sách đã bị Dư Châu Châu bỏ xuống, lắc rồi lại lắc.

Dư Châu Châu lắc đầu cười.

"Không, Lâm Dương, chúng ta không giống nhau."

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top