"Không giống chỗ nào?"
Dư Châu Châu không nói rõ được.
Cô đã bắt đầu thử chạm vào dây thần kinh sau lưng của thế giới này, nhưng đối mặt với các đường vận mệnh đan kết chằng chịt, vẫn chẳng thể thấy được gì.
Lâm Dương không hỏi nữa, ngược lại thở hắt ra một hơi, vung chân đá tuyết đọng, có chút ngỡ ngàng, "Châu Châu, cậu đã muốn lớn lên rồi à?"
Dư Châu Châu lắc đầu, "Không."
Từng rất muốn.
"Cậu sẽ không giống Chiêm Yến Phi..."
"Không," Dư Châu Châu tiếp tục lắc đầu, "Mình muốn... Muốn quay lại thời bé."
"Thời bé?" Lâm Dương vươn tay túm nhẹ lấy bím tóc của cô —— đã rất lâu rồi, cậu không còn nghịch nghịch tóc cô như hồi còn nhỏ. Tóc cô lạnh buốt, mềm mại, trượt qua các kẽ ngón tay, như thể chiếc đuôi lém lỉnh của một chú cá. Lâm Dương lại túm lấy một lần nữa, không hề phát hiện ra vẻ mặt buồn bã của Dư Châu Châu.
"Bởi vì thời bé rất vui, chuyện gì mình cũng chưa hiểu." Dư Châu Châu nhắm mắt lại, bất đắc dĩ phát hiện, cô đã không nhớ nổi khuôn mặt của công tước Grieg và công tước Creek.
Các bạn không cần nữ vương bệ hạ nữa sao? Vẫn sửa xong máy bay rồi trở về hành tinh của mình à?
Cô đều không kịp nói lời tạm biệt.
Lúc mở mắt, Dư Châu Châu ngây ra một lát, dừng chân, sau đó nhanh chóng rẽ sang một bên, để lại cho Lâm Dương một bóng lưng vụng về xa xôi. Tay Lâm Dương vẫn còn giơ lên giữa không trung, chú cá chép màu đen trong tay kia loáng cái đã biến mất, chẳng kịp níu kéo.
"Châu..." Cậu phản ứng không kịp, nhìn theo hướng Dư Châu Châu chạy hồi lâu mới nghe thấy tiếng gọi vọng tới từ phía xa.
"Lâm Dương!" Cậu quay đầu, nhìn thấy bóng dáng gầy gò của Tưởng Xuyên đứng ở góc phố cách đó mấy chục mét chạy lại phía cậu, theo sau là Lăng Tường Xuyến.
"Cậu giải quyết xong việc rồi? Cậu bảo bọn mình về trước, nhưng Lăng Tường Xuyến nói đi chậm một chút không chừng có thể gặp được. Cậu xem, quả nhiên là vậy."
"Ờ, ờ,..." Lâm Dương hồn xiêu phách lạc gật đầu.
Dư Châu Châu trốn phía sau xe ba bánh và đống đất, đợi rất lâu mới ló đầu lén lút nhìn về phía bọn họ vừa đứng ban nãy —— Lâm Dương đã không còn ở đó nữa rồi.
Cô đi ra, trên mặt đất chằng chịt những dấu chân, không rõ đâu mới là của cậu ấy.
Dư Châu Châu không biết vì sao mình lại chạy mất.
Có lẽ chỉ vì hy vọng sẽ phải nhìn thấy cảnh cậu bị mẹ tàn nhẫn đánh một cái vào gáy, mắt đỏ lên, dáng vẻ vô cùng chật vật thêm lần nữa.
Chỉ vậy mà thôi.
***
Dư Châu Châu không còn nhớ nổi đã bao nhiêu lâu rồi mẹ không về nhà ăn tối rồi.
Bọn họ vừa ngồi vào bàn thì nghe thấy tiếng giày cao gót lộc cộc gõ truyền đến từ ngoài cửa chống trộm.
"Châu Châu, mẹ cháu tối nay ăn cơm ở nhà." Giọng bà ngoại rất yếu ớt, bà mỗi ngày đều chỉ húp cháo trắng, thức ăn cũng phải nấu riêng một phần.
"Mẹ, con đi qua tiệm bách hóa Âu, vừa hay nhìn thấy quạt sưởi giảm giá đặc biệt. Năm nay máy sưởi nhà chúng ta không hoạt động tốt lắm, có phải đầu gối mẹ lại đau rồi không? Con đã mua về một cái để đặt trong phòng ngủ của mẹ, buổi tối mẹ thử dùng xem, biết đâu bệnh tình lại đỡ hơn."
Dư Châu Châu nhìn mẹ khom lưng đặt một hộp màu trắng xuống góc phòng khách, áo khoác lông cừu màu đen ôm lấy đường cong eo mềm mại. Bà cởi áo treo lên giá, không buồn ngẩng đầu lên mà nói, "Mọi người cứ ăn trước, tôi đi rửa cái tay."
Dư Châu Châu cúi mặt và cơm vào miệng, vô tình nhìn thấy mợ cũng đang cúi đầu, liếc xéo mẹ.
Cô nhìn chằm chằm vào bát cơm, mắt mở to đến mức trán hơi đau đau.
***
"Châu Châu hôm nay không xem hoạt hình sao?"
Mẹ vừa soi gương vừa tẩy trang, tháo trang sức. Dư Châu Châu yên lặng ngồi bên mép giường, lắc đầu.
"Ồ, không thích xem nữa rồi."
Cô đã rất lâu không còn xem hoạt hình chiếu lúc 6 giờ trên kênh truyền hình của tỉnh, nhưng, mẹ cũng không biết.
Bọn họ dường như cứ thế này mà trôi dần ra khỏi cuộc sống của nhau. Dư Châu Châu không biết mẹ làm thế nào mà từ một người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp đã biến thành dáng vẻ sành sỏi quyến rũ của hiện tại, tiết tấu nhanh như chính tiếng giày cao gót kia. Mà, sợ rằng mẹ cũng sẽ không bao giờ có thể giống trước kia nhảy bước thấp bước cao ngoài cửa nhắc lời thoại cho những vở kịch cô tự biên tự diễn nữa.
Dư Châu Châu biết mẹ rất mệt. Nhiều lần cô giả vờ ngủ, nhưng phải đến tận lúc mẹ về nhà nằm xuống bên cạnh mới dám yên tâm thiếp đi, lại mơ hồ nghe thấy tiếng thổn thức của bà.
Cô đã rất cố gắng làm đứa bé ngoan rồi, song hình như vẫn không thể làm dịu đi nỗi buồn u ám trong đáy lòng mẹ.
"Bài tập làm xong rồi? Dạo này có phải đóng tiền gì không?"
"Không phải đóng gì ạ."
Mẹ cuối cùng cũng bỏ bông tẩy trang xuống, xoay người nhìn cô, "Châu Châu, con sao thế?"
Lời còn chưa dứt, điện thoại Motorola màu bạc kiểu mới đã đổ chuông. Mẹ nhấc máy, giọng nói nghiêm trọng, ừ ừ vài tiếng đã gấp điện thoại, vội vã trang điểm lại, sau đó xách túi và áo khoác đi ra ngoài cửa.
Dư Châu Châu ngẩn ngơ ngồi trên giường nhìn chiếc gương trống rỗng rất lâu, đột nhiên cúi đầu, muốn khóc.
Cô đã chuẩn bị rất lâu, thậm chí rất sợ hãi khi nghĩ đến việc phải nói với mẹ mình thi trượt Olympic và bị cô Vu phê bình, ra sức tự trấn an bản thân mới có can đảm định cùng mẹ "nói chuyện" về tiền đồ của mình.
Sau đó chết yểu từ khi còn trong trứng nước.
Dư Châu Châu trước đây chưa từng nhớ nhung Cốc gia gia.
Cái chết là một con dao găm, tuy nhiên bị thương chảy máu lại là một người còn sống.
Dư Châu Châu nghĩ về cuộc sống 12 năm ngắn ngủi của mình, nghĩ về tất cả những người có thể điểm mặt đặt tên, sau đó lại phát hiện mình chẳng còn ai cả.
Cô ngỡ ngàng nhìn quanh phòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở máy điện thoại bàn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận