Lúc cúi đầu, Dư Châu Châu phát hiện ra trên chiếc giày màu trắng của mình có một dấu chân lớn.
Hẳn là do bị cô gái đang ôm em bé đó giẫm phải. Cô thở dài, cùng dòng người đi qua cánh cổng lớn của trường cấp Hai trực thuộc Đại học Sư phạm.
Lại là tháng 11, bầu trời lại âm u một màu xám. Dư Châu Châu nhìn đồng hồ, mới có 7 giờ 25 phút. Cô vốn cho rằng mình đến rất sớm, tuy nhiên sau hơn 40 phút chen chúc trên xe bus liền nhận ra có nhiều người còn đến sớm hơn cả cô.
Nghe nói, những bạn học đạt giải nhất trong cuộc thi Olympic Toán "Tài Năng Trẻ" rất có khả năng sẽ bị các trường cấp Hai trọng điểm tranh cướp. Dư Châu Châu vùng vẫy hơn nửa năm trong lớp Olympic mà hồ đồ vẫn hoàn hồ đồ. Cô nỗ lực cải thiện bản thân, ghi chép bài, nghiền ngẫm, làm ví dụ mẫu trong giáo trình. Nhưng với những bài chỉ có đáp án mà không có cách làm, dù có cố gắng đến đâu thì vẫn không hiểu nổi. Dư Linh Linh đang ở kí túc xá tập trung của học sinh lớp 12, Dư Đình Đình thì không phải thi Olympic, Dư Kiều bận kiếm bạn gái. Cô tứ cố vô thân.
Cô có thể tới hỏi giáo viên của lớp Olympic, nhưng cô xấu hổ. Dư Châu Châu lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là tâm tình của những "học sinh kém" trong lớp —— khi giáo viên mặt mày hớn hở nghe một đám thiên tài phát biểu kiến thức, Dư Châu Châu ôm cuốn sách giáo trình đứng một bên, cúi đầu nhìn những chuỗi kí tự mà chính mình dùng bút đỏ để viết lên đó, càng nhìn càng cảm thấy hoa mắt.
Vì vậy, cô cúi gằm, ảo não rời đi.
Đương nhiên, cô cũng có thể đi hỏi Lâm Dương. Chỉ là, kể từ ngày hôm đó, cũng không thấy Lâm Dương xuất hiện ở lớp Toán Olympic nữa.
Có lẽ vì chất lượng lớp thực sự quá kém.
Mà cũng có lẽ là vì một nguyên nhân khác.
Trước đây, cô rất hay gặp được Lâm Dương, còn giờ đây thì không gặp được rồi.
Từ thời khắc đó, Dư Châu Châu bắt đầu mông lung suy đoán, có phải trên thế giới này căn bản không hề tồn tại việc duyên phận trùng hợp, tất thảy đều là sự sắp xếp của con người?
7 giờ 40 phút, lúc Dư Châu Châu cảm thấy ngón tay lạnh buốt, cửa sắt lớn mở ra, biển người ùa vào. Trên sân vận động cạnh tòa nhà giảng đường có một loạt giáo viên đang đứng, mỗi người giơ một biển hiệu có số phòng thi, mọi người lũ lượt dựa theo số thứ tự trên giấy báo dự thi để tìm hàng của mình.
Dư Châu Châu tiến đến xếp ở cuối hàng phòng số 14, ngẩng đầu, phát hiện phía trước có một cô gái đội chiếc mũ trông hơi quen quen.
Đợi đến lúc mọi người xếp hàng tiến vào phòng thi, căn cứ vào mảnh giấy màu trắng dán trên góc trái mặt bàn để tìm vị trí, Dư Châu Châu mới phát hiện cô gái này quả nhiên là người quen.
Lăng Tường Xuyến, ngồi ở bàn bên trái.
Dư Châu Châu cố gắng duy trì sắc mặt như thường, nhưng bất kì động tĩnh nào truyền tới đều có thể khiến dây thần kinh của cô căng lên. Lăng Tường Xuyến hừ nhẹ một cái, Lăng Tường Xuyến nằm sấp xuống mặt bàn ngáp, Lăng Tường Xuyến chơi đùa với tờ giấy báo dự thi, Lăng Tường Xuyến liếc mắt nhìn cô, Lăng Tường Xuyến cười cô, Lăng Tường Xuyến...
Dư Châu Châu vốn tưởng mình có thể giống với các nhân vật trong phim hoạt hình, bừng bừng nộ khí quay sang nói với cô ấy, nhìn cái gì mà nhìn, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi, giác ngộ đi!
Nhưng, đây không phải sân bóng rổ, cũng không phải núi Ma giới. Mười phút nữa, phát đến tay là bài thi Olympic, Olympic, là Olympic.
Cô không một tấc vũ khí trong tay, chỉ có thể giả bộ không hề nhìn thấy. Dư Châu Châu lần đầu tiên hiểu ra, không thể giả vờ đóng vai nhân vật chính. Người xem xung quanh đều biết bọn họ cuối cùng sẽ bùng nổ, cuối cùng sẽ thắng lợi, bọn họ bất tử, bọn họ bất bại. Nhưng đây lại là cuộc sống thực, sẽ không có ai xoa đầu mà nói với cô rằng: tiểu cô nương, yên tâm đi, ngươi chính là nhân vật chính, dù có ra sao thì người chiến thắng cuối cùng vẫn nhất định là ngươi.
Trên thế giới còn có một loại nhân vật gọi là tốt thí. Bọn họ tư chất bình thường, bọn họ cố gắng phi phàm, bọn họ vĩnh viễn bị dùng làm gợi ý để khích lệ nhân vật chính, hóa giải hiểu lầm, cuối cùng còn cần thay nhân vật chính đỡ đạn —— chỉ những ai may mắn mới có thể được chết trong lòng nhân vật chính, nhận được hai giọt nước mắt.
Khi đó cô vẫn chưa nghĩ rõ ràng về loại chuyện tạp nham này, nhưng bầu trời xám xịt, phòng học âm u, đủ loại âm thanh vang lên từ bên trái như kim đâm khắc sâu vào trí nhớ. Mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy nặng nề khó chịu.
Giám thị giơ cao phong bì nâu đựng đề thi, chứng minh niêm phong còn nguyên vẹn, sau đó xé túi phát đề.
Dư Châu Châu nhận đề do bạn bàn trên chuyển xuống, lấy bút máy gấu Verney ra từ hộp bút, cẩn thận viết số báo danh và họ tên trường lớp lên góc trái, sau đó bắt đầu nhìn chằm chằm vào tờ đề.
20 câu điền trống, 6 câu tự luận.
Câu 1 là bài toán hiệu tỉ, coi như mất 2 phút để làm đi.
Cẩn thận kiểm tra lại lần nữa, không vấn đề gì.
Câu 2 là bài toán trồng cây, rất thuận lợi.
Dư Châu Châu bắt đầu có chút hưng phấn rồi. Cô tràn trề hy vọng giải quyết được hết 6 câu điền trống. Câu thứ 7 có chút khó khăn, tạm thời khoanh tròn lại, để đó, tiếp tục đọc câu thứ 8. Ầy, miễn cưỡng ra được một đáp án, thử lại vào đề, hình như đúng thật rồi. Không tồi, tiếp tục câu 9.
Hai mươi phút sau, Dư Châu Châu rất bối rối.
Lúc mới bắt đầu còn khoanh tròn những câu chưa biết làm lại —— sau đó, cô quyết định từ bỏ việc khoanh tròn —— bởi vì toàn bộ bài thi chỉ có 7 câu không bị khoanh.
Dư Châu Châu vật lộn rất lâu, cuối cùng vẫn là nằm bò trên bàn lặng im nghe tiếng kim đồng hồ tíc tắc điểm.
Cô thực sự rất cố gắng rồi, vừa luyện thi đàn, vừa đi học lớp Olympic không thiếu buổi nào. Mặc dù lúc làm bài có chút hơi qua loa đại khái nhưng nửa năm nay, lạc giữa sự thay đổi mờ mịt, cạnh tranh cùng một hội đã thông minh lại còn học Olympic từ nhỏ, cô thực sự cảm thấy rất gian nan.
Kì thực cô biết, là cô quá khát khao, lại quá nhát gan. Quá kì vọng, lại quá bận tâm.
Tuy nhiên Dư Châu Châu vẫn ngồi thẳng dậy —— nhưng không phải vì muốn tiếp tục vùng vẫy trong vô vọng. Cô chỉ đơn giản là quật cường cầm bút, viết những phép tính vô nghĩa lên giấy thi.
Bởi vì người bên trái làm bài rất trót lọt, tiếng lật giấy vẫn soàn soạt vang lên, âm thanh vừa tươi vui lại vừa tàn nhẫn.
Lăng Tường Xuyến đã làm xong bài thi, vươn vai một cái, sau đó nghiêng mặt nhìn Dư Châu Châu, khóe miệng như có nét cười không rõ hàm ý.
Dư Châu Châu cố gắng viết các phép tính cho kín hết trang giấy thi —— sáu câu tự luận bỏ trắng, dù sao cũng thực sự quá chói mắt.
3 x 7 = 21
Khi chuông báo hết giờ vang lên, Dư Châu Châu mới phát hiện trên bài làm của mình đã chi chít những phép tính với số có một chữ số.
3 x 7 = 21
Trên thế giới, việc thử lần lượt ba bảy hai mốt cách thể nào cũng tìm được lối thoát, có lẽ chỉ tồn tại trong phim hoạt hình.
Cô nộp bài thi cho giáo viên, cúi đầu, làm bộ không nhìn thấy ánh mắt mang đầy ý cười của Lăng Tường Xuyến, nghiêm túc cất bút vào hộp, hết sức thận trọng, vẻ mặt thành kính, dường như trong tay đang cầm ngọc tỷ truyền ngôi.
Chút hư vinh của độ tuổi này, thường mang một khuôn mặt kiêu ngạo.
Ra khỏi phòng học, Dư Châu Châu chạy đến nhà vệ sinh nữ. Cô không hề muốn đi vệ sinh, chỉ hy vọng có thể kéo dài thời gian để không phải về cùng lúc với Lăng Tường Xuyến mà thôi.
Nhưng vừa thơ thẩn đi ra ngoài cùng dòng người, đập vào mắt cô đã là ba chiếc xe đỗ bên trái cổng. Mấy người lớn vây quanh bốn đứa trẻ con, ở đó hàn huyên không rõ là nói chuyện gì.
Dư Châu Châu cúi đầu, tranh thủ lúc đèn xanh lập tức chạy qua đường, sau đó tiến tới đứng bên cạnh ông lão mù kéo đàn nhị bên dưới cầu vượt, làm bộ nghe rất chăm chú, trên thực tế vẫn không tự chủ được mà dõi mắt về mấy người đang đứng đối diện cách đó không xa.
Mẹ Lâm Dương xoa đầu con trai, cười tủm tỉm nói gì đó với hai vị phụ huynh trước mặt. Tưởng Xuyên đang cúi đầu đá mông Lâm Dương, Lâm Dương thì đá trả Tưởng Xuyên, Lăng Tường Xuyến đứng cạnh bên cười, mà Châu Thẩm Nhiên trong lúc đó lại bày ra vẻ mặt không nhẫn nại với mấy lời mà mẹ nó đang dặn dò.
Với phông nền tro bay phụ họa, nhóm người này cùng ba chiếc xe con màu đen phía sau tạo thành một kết giới vững chắc, mang mười phần cảm giác áp đảo.
Dư Châu Châu ngẩn ngơ nhìn nửa ngày, không nói rõ được trong lòng là cảm giác gì.
"Bé con, cháu cũng không chú ý nghe ta đàn."
Dư Châu Châu giật nảy. Ông lão kia cúi đầu, nhìn cô qua khe hở phía trên mắt kính, giọng nói vọng rất lâu dưới gầm cầu trống trải.
Dư Châu Châu thốt ra một câu không liên quan, "Ông không phải người mù sao?"
Ông lão bị tức lập tức phản công: "Ta nói ta là người mù khi nào?"
Dư Châu Châu suýt nữa buột miệng thốt ra "Chỉ có người mù mới kéo đàn nhị", đột nhiên cảm thấy bản thân thật ngớ ngẩn, vì vậy cười ha ha gãi gáy, móc từ túi quần ra một đồng 5 hào, khom lưng nhẹ nhàng bỏ vào vại trà trước mặt ông già lem luốc.
Xoay người lại tiếp tục nhìn đám người đứng ở cổng trường, lại phát hiện ra bọn họ đều đang đồng loạt nhìn mình —— chắc chắn là do tiếng rống to của ông già ban nãy thu hút sự chú ý.
Cô ngây đơ trong thoáng chốc, như cáo con vừa bị giẫm vào đuôi, cả người cứng đờ không biết nên đáp lại ánh mắt của ai. Bảy tám người đó tạo thành một chỉnh thể, lại chỉ có thể khiến ánh mắt của Dư Châu Châu phân tán.
Thời khắc ấy, sau lưng tiếng đàn nhị đột nhiên réo lên, như thể muốn tặng thêm cho màn khó xử này một bản nhạc nền. Dư Châu Châu bừng tỉnh, quay đầu lại. Ông già lập tức dừng lại, âm cuối thình lình khiến người ta khó chịu.
"Ông ơi, ông..."
"Đây chính là phần của 5 hào, cháu cho ta thêm thì ta sẽ chơi thêm."
Dư Châu Châu biết ông lão chỉ nói đùa, thậm chí còn rất có khả năng đối phương đang cố ý giúp mình giải vây, nhưng cô vẫn trịnh trọng móc ra 5 tệ, một lần nữa khom lưng bỏ vào vại.
"5 tệ đã đủ chưa ạ?"
Ông già nhếch miệng cười, không nói hai lời kéo đàn thêm lần nữa. Tiếng đàn sai nhịp dưới vòm cầu trống rỗng cùng gió lạnh tản tác bay đi xa. Dư Châu Châu đứng yên, nhìn nhựa tùng khô bay ra từ cây đàn như tuyết rơi, tâm tình dần dần bình tĩnh lại, thậm chí còn cảm thấy tiếng đàn hoang đường này như vọng lại mãi trong lòng.
Một khúc kết thúc rồi. Ông già nhướng mắt, tháo kính đen xuống, để lộ ra hai bọng mắt to.
"Khúc này là do chính ta phổ đấy, nghe hay không?"
Dư Châu Châu sắc mặt lạnh lùng, "Ông có muốn nghe lời nói thật không?"
Ông già lần nữa trợn mắt, Dư Châu Châu xoay người, cổng trường lúc này đã vắng tanh. Cô vừa vặn nhìn thấy chiếc xe con cuối cùng rẽ ở giao lộ, chỉ để lại nửa thân sau và một đám khói đen.
Cô cười cười với lão già mãi nghệ, "Cảm ơn gia gia."
Sau đó cẩn thận đội mũ, một lần nữa đi về phía chân trời xám xịt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận