Sau đó, Dư Châu Châu thường vô thức ngâm nga theo giai điệu khúc đàn nhị đó, quả thực rất khó nghe, nhưng giống như là đã khắc sâu vào não bộ rồi vậy, có cố cách nào cũng không xua đi được, làm cô nhớ đến buổi trưa khó xử ngày hôm ấy.
Một buổi sáng đầu tháng 12, trời đột nhiên đổ trận tuyết cực lớn. Giờ thể dục, giáo viên phá lệ khai ân, nói không phải chạy bộ nữa mà đổi thành tự do hoạt động ngoại khóa. Dư Châu Châu mặc rất dày, chật vật mãi mới trèo lên được lên xà đơn, cẩn thận ngồi xuống rồi quan sát các bạn đang chạy tới chạy lui trên sân vận động.
"Châu Châu, xuống chơi ném tuyết đi!" Thiện Khiết Khiết chạy tới, nâng bóng tuyết hò hét với cô.
Dư Châu Châu lắc đầu.
Thiện Khiết Khiết nhìn cô, lầm bầm hai câu rồi lập tức chạy xa. Cô ấy cũng không hiểu nổi rốt cuộc Dư Châu Châu dạo này vì sao lại trầm mặc vậy.
Trên thế giới này, bạn bè rất ít, nhưng bạn chơi lại rất nhiều, chỉ cần hô một tiếng là sẽ có rất nhiều người đồng ý chơi ném tuyết với bạn.
Dư Châu Châu nhìn thấy cách đó không xa bọn Hứa Địch đang vây quanh một người tuyết, cạnh bên là xẻng và xô nước, đắp đến đâu lại đổ thêm một chút nước lên đó để nó đông lại rắn chắc hơn.
Sau khi người tuyết to lớn dần dần thành hình, mọi người đều ngừng chơi ném tuyết, xúm xít tới gần người tuyết. Bọn Hứa Địch càng đắc ý, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ không quan tâm, ra vẻ chỉ huy các nữ sinh: "Tránh ra, đều tránh hết ra, cẩn thận kẻo đụng đổ rồi không gánh nổi đâu!"
Dư Châu Châu thở ra một làn hơi trắng, không hề phát hiện ra rằng nụ cười của mình từ bao giờ đã bắt đầu khác với những bạn nhỏ đồng trang lứa.
Cô thích ngồi ở nơi cao, mang một loại cảm giác tự cho là xa cách thanh cao không hợp tuổi quan sát những niềm vui của trẻ thơ. Cho dù rất nhiều năm về sau, nhớ lại tư thái này sẽ cảm thấy buồn cười, tuy nhiên lúc này cô thực sự cảm thấy cô đơn. Một loại cô đơn vì thiếu đi ánh sáng chiếu rọi, cô đơn đến cùng cực.
Ngã đau là vì trèo cao, hoặc là, trèo cao nên mới ngã đau.
Dư Châu Châu ngẩng đầu nhìn trời, có quá nhiều chuyện cô nghĩ không thông, lại không còn bừng bừng nhiệt huyết ngây thơ ảo tưởng như lúc nhỏ, chỉ cần cố gắng thì một ngày nào đó sẽ lại trèo lên được nơi cao nhất —— bởi vì cô đã bắt đầu có chút hoài nghi niềm tin này rồi.
Saint Seiya bị đánh ngã, lại đứng lên, lại bị đánh ngã, lại đứng lên.
Saint Seiya tồn tại, rốt cuộc là vì bị đánh ngã vẫn là đứng lên? Hay vì hắn còn mang nhiều sứ mệnh?
Mary Bell vì thế giới xinh đẹp tự nhiên hài hòa mà tồn tại, Saint Seiya vì bảo vệ Athena, Sailor Moon cần thay trăng hành đạo bảo vệ hòa bình thế giới, Uesugi Kazuya vì giải Koshien mà tập luyện, Shōhoku vì muốn vô địch giải đấu toàn quốc mà phấn đấu —— Vậy, nữ hiệp Dư Châu Châu rốt cuộc là sống vì lẽ gì? *
(* Uesugi Kazuya: Tên một nhân vật trong Slam Dunk.)1
Vấn đề này bắt đầu xuất hiện từ sau kì thi Olympic và áp lực của việc lên cấp Hai, khiến cô hoảng loạn.
Vì lưu danh thế gian?
Thế giới của Dư Châu Châu, lại quá lớn quá lớn.
Tâm trạng trước khi tốt nghiệp từ người này lây lan sang người khác. Kế hoạch đón Giáng Sinh và tết Nguyên Đán năm nay đã sớm được sắp xếp, trong tất cả thiệp chúc mừng đều bắt đầu nhắc tới "Sau này vẫn là bạn tốt", nhắc tới "Chúng ta mãi mãi là bạn tốt", nhắc tới "Chúc bạn tiền đồ như gấm" —— phải, tiền đồ như gấm, một từ có ý nghĩa hết sức huyền diệu đối với học sinh tiểu học.
Tiền đồ là cái gì? Cô bé học không nổi Olympic cũng có tiền đồ ư? Dư Châu Châu phát hiện, cho dù bầu trời rộng lớn hơn nhiều so với mặt đất thì khi đứng ở đây, cô cũng chỉ có thể nhìn thấy từng mảnh của bầu trời bị phân tách bởi những tòa nhà cao tầng. Đây chính là tiền đồ của mỗi người, chỉ có một mảnh nhỏ như vậy thôi, nhỏ đến mức dường như một kì thi Olympic cũng có thể che mất quá nửa.
Dư Châu Châu ngồi yên trên xà đơn, không hề nhúc nhích.
***
Lâm Dương đi ra khỏi giảng đường, đập vào mắt là một người tuyết ngồi lặng lẽ trên xà đơn.
Cậu đứng ngẩn ở cửa hồi lâu, cho đến khi bị bạn học sau lưng đẩy một cái, "Làm gì thế, sao vẫn chưa ra ngoài? Cùng đi đá bóng đi, sớm đã nói phải chơi bóng trên nền tuyết rồi, lần trước rơi có tí tẹo tuyết, chả bõ giắt răng!"
Bạn nữ bên cạnh cười, "Cậu uống gió tây bắc là được rồi, cần gì cầm tuyết giắt răng!"
Bọn họ đấu khẩu ầm ĩ, Lâm Dương mới tỉnh táo lại, cứng nhắc đi tới chỗ Dư Châu Châu, nhưng chỉ đứng dưới xà đơn, không biết có nên lên tiếng phá vỡ sự yên lặng này không.
"Châu Châu?"
Lâu quá rồi không nói chuyện, gọi tên thôi cũng cảm thấy thật ngại ngùng.
Thậm chí lần này xa cách này so với trò "ân đoạn nghĩa tuyệt" trẻ con hồi bốn tuổi ấy còn quyết liệt hơn nhiều. Lâm Dương nói không rõ vì sao, tóm lại là hôm đó, mẹ tức giận đến run người, chỉ vào cậu mà nói: "Con có thể nghe lời hay không, có thể không gây phiền phức, có thể để mẹ yên ổn hai ngày, có thể hay không..."
Cậu khóc gật đầu, nói, có thể.
Thế giới của người lớn phức tạp hơn rất nhiều so với những gì mà cậu nhìn thấy. Cậu không thích mẹ mình cười giả tạo như vậy với bố mẹ Châu Thẩm Nhiên, nhưng cũng lại không thể ghét nổi chính người mẹ xinh đẹp dịu dàng của mình. Cậu nghĩ không ra, thực sự nghĩ không ra.
Từ năm lớp 3, Châu Thẩm Nhiên nhảy một lớp, học cùng với Lâm Dương, cậu đã bắt đầu cảm thấy thái độ của bố mẹ rất không phù hợp. Có lẽ vì đã quen với việc mẹ nịnh bợ người khác nhưng vẫn phải làm ra vẻ hờ hững tự nhiên nên khi đồng thời nhìn thấy sự thận trọng của bà, cậu rất không đành lòng, rất khó chịu.
Cho nên cậu nói, mẹ, con sai rồi.
Dư Châu Châu nhìn xuống, "Là Lâm Dương à. Có việc sao."
Lâm Dương cúi đầu, "Không có gì."
Cong cong gáy, lại cảm thấy hành động này của mình thật ngớ ngẩn. Hơn nửa bạn cùng lớp đều đi tiêm phòng cả rồi, chỉ còn lại vài người đã tiêm từ trước như bọn họ bị bắt ở lại để học Thể dục, cho nên cậu mới đủ can đảm cùng Dư Châu Châu nói mấy câu mà không lo bị giáo viên phát hiện, hoặc bị bọn Lăng Tường Xuyến châm chọc.
Đành phải tìm đại một đề tài.
"Châu Châu, cuộc thi tuần trước... Cậu thi thế nào?"
"Không tốt. Bài nào mình cũng không biết làm."
Lâm Dương sửng sốt ngẩng lên, bông tuyết bay bay rơi trên mặt, hơi lành lạnh.
"Vậy..." Cậu không biết phải an ủi Dư Châu Châu thế nào, cũng thực sự không hiểu rốt cuộc Olympic có gì khó, Dư Châu Châu thông minh như vậy, vì sao mãi vẫn học không vào?
"Thực ra, mình nhớ giáo viên dạy cái lớp Olympic đó nói, không học cũng không sao, Olympic, Olympic chẳng có chút tác dụng nào cả..."
"Vậy vì sao cậu lại phải học?" Dư Châu Châu nghiêng đầu nhìn cậu.
Đối với câu hỏi bất ngờ này, Lâm Dương không có sự chuẩn bị, nghẹn họng không biết nói gì, nhưng lại phát hiện ánh mắt Dư Châu Châu chỉ chăm chú quan sát đám người đang vây quanh người tuyết, không hề chú ý đến cậu.
Cậu chìm vào trầm mặc. Dư Châu Châu ngắm người tuyết của người khác, cậu lại ngắm người tuyết của mình.
Người tuyết đột nhiên nhoẻn miệng cười, khuôn mặt một lần nữa sáng bừng lên.
"Lâm Dương, lần trước, mình còn chưa kịp cảm ơn cậu."
"... Chuyện gì?"
"Chuyện cậu biết mình không có cha ấy."
Lâm Dương kinh ngạc đến độ suýt nữa nhảy dựng lên, cậu bối rối nhìn lớp tuyết phủ trên giày, vắt óc nghĩ xem nên trả lời thế nào. Chẳng ngờ Dư Châu Châu đột nhiên nhảy xuống từ xà đơn làm một mảng tuyết đọng bắn tóe lên, tuyết đậu trên vai cũng bay lả tả.
"Lâm Dương, sau này cậu muốn làm gì? Vì sao cậu cần học Olympic, vì sao cần làm liên đội trưởng? Cậu sẽ vào trường cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm, sau đó thi vào cấp Ba —— mình nghe nói trường tốt nhất toàn tỉnh là Chấn Hoa, Đại học tốt nhất cả nước nằm ở Bắc Kinh, cậu phải đi Bắc Kinh ư? Sau đó, cậu muốn làm gì?"
Dư Châu Châu chưa từng dùng ngữ điệu dồn dập như vậy hỏi cậu một chuỗi vấn đề liên hoàn, Lâm Dương chưa nghĩ nổi cái gì, Dư Châu Châu đã bước đến trước mặt, tủm tỉm vỗ vỗ đầu cậu —— thậm chí còn phải kiễng chân. Lúc này cậu mới phát hiện mình hóa ra đã cao hơn cô rồi.
"Mình hỏi lung tung thôi."
Cậu thở phào.
"Cho nên, chúng ta có thể sẽ không còn được gặp lại rồi."
Cô tiếp tục mỉm cười nói.
Lâm Dương ngây ngốc đứng tại chỗ cũ, nhìn người tuyết của hắn chắp tay sau lưng, từng bước đi sang phía đám người bên kia.
"Châu Châu!" Lâm Dương sốt ruột kêu lên, "Cậu không sao chứ, cậu làm sao vậy?"
Dư Châu Châu không hề ngoảnh lại.
***
Vừa đến gần, Dư Châu Châu phát hiện, các bạn học đắp người tuyết hình như có chút tức giận.
"Mình nói rồi, không phải mình!"
Chiêm Yến Phi như gào rách cả cổ họng, nhưng giữa sân vận động tuyết trắng mênh mông, tiếng của cô như thể bị một con quái vật không biết tên nuốt mất. Dù đã khản giọng mà vẫn chẳng có chút uy lực nào.
"Không phải là cậu thì còn là ai?" Hứa Địch hừ một tiếng, hung hăng cắm mũi xẻng xuống.
"Sao vậy?" Dư Châu Châu huých Lý Hiểu Trí bên cạnh.
Lý Hiểu Trí có chút khó xử nhìn những người đứng ở trung tâm vòng tranh chấp, "Người tuyết sắp đắp xong rồi, rất vững chắc, nhưng lại có bạn phát hiện sau lưng người tuyết có in một dấu chân, không rõ là ai giẫm. Ban đầu mọi người không chú ý nên vẫn dội nước lên, giờ thì không xóa đi nổi."
"Việc đó thì liên quan gì đến Chiêm Yến Phi?"
"Không biết là ai nói... Nhưng tóm lại có người nói là Chiêm Yến Phi giẫm. Vừa nãy cậu ấy còn quanh quẩn bên người tuyết rất lâi, Hứa Địch nói nếu không làm gì thì cậu tránh xa ra một chút, cậu ấy còn cùng Hứa Địch cãi nhau một hồi lâu."
"Ai nói là bạn ấy giẫm?"
"Không biết. Chỉ biết là có người nào đó."
"Người nào đó" chính là nhân vật thần bí mạnh mẽ nhất thế gian.
Dư Châu Châu nhìn Chiêm Yến Phi phí công giằng co cùng một đám nam sinh nữ sinh, thậm chí còn thấy cả vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác của Từ Diễm Diễm. Cô hơi khó chịu, nhưng cũng không có dũng khí đối đầu với nhiều người như vậy để bước tới bên cạnh Chiêm Yến Phi cùng cô ấy chiến đấu, chỉ có thể hung ác khinh thường chính mình.
"Bỏ đi bỏ đi, dẫu sao thì cũng đắp xong rồi. Chúng ta mau nắm tay thành vòng tròn đi, sau đó mình sẽ cầm xẻng đánh đổ người tuyết!"
Mọi người rốt cuộc lầm bầm tản ra, sau đó tay nắm tay tạo thành một vòng tròn lớn. Bên phải Dư Châu Châu là Lý Hiểu Trí, bên phải là Đơn Khiết Khiết, dang tay để kéo rộng khoảng cách. Vòng tròn vừa lớn hơn thì bất ngờ phát hiện ở chính giữa ngoài Hứa Địch và người tuyết thì còn có Chiêm Yến Phi.
Chiêm Yến Phi ngẩn ngơ nhìn xung quanh, cảm thấy bị vây ở trong cực kì khó xử, vì vậy vội vàng chạy bừa đến bảo hai người bọn họ tách tay ra cho mình một vị trí, nhưng hai người đó dứt khoát không chịu buông, cũng chẳng thèm nhìn cô.
Như thể là tội nhân bị đem đi diễu hành thị chúng vậy.
Chiêm Yến Phi thử ba bốn lần với những người khác nhau mà đều không được, Dư Châu Châu dường như cảm thấy trán cô đang rịn mồ hôi ngay giữa tiết trời giá rét.
Dư Châu Châu không hề biết, ánh mắt mình nhìn Chiêm Yến Phi lúc này gần như giống y hệt ánh mắt cô ấy nhìn cô 5 năm trước – khi cô cầm bài kiểm tra bính âm bị gạch đỏ choe choét bước về chỗ ngồi.
Là thương xót.
Tuy nhiên cũng có chút khác nhau.
"Chiêm Yến Phi!"
Dư Châu Châu vô thức kêu lên, rồi sững sờ bởi chính mình một lát. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lý Hiểu Trí, cô buông tay cậu ấy ra.
"Đến đây này."
Tất cả mọi người đều nhìn cô, mà cô lại chỉ nhìn Chiêm Yến Phi bi tráng vô danh.
Nhìn một Tiểu Yến Tử gãy cánh mệt mỏi, từng bước đi tới bên cạnh cô.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận